Lược Thiên Ký

Chương 1581: Có và không có chứng cớ




- Mau mau đuổi theo đạo chủ!

Lúc chúng tiên của Tiệt đạo trong lòng đang đầy lửa giận, chỉ khổ không có chỗ phát tiết, không ngờ Phương Hành lại có thần thông này, có thể tìm được hai tiên tướng đã mất tích, sau khi hơi ngẩn ra lập tức đều đi theo. Mà bản thân Phương Hành thì theo sát phía sau hai con bọ, đây là hắn mượn năng lực của Bại Gia bút, lợi dụng pháp tắc trong thức giới của mình, khiến lạc ấn của hai gã tiên binh lưu lại trên Tiệt Đạo Mệnh Đồ của hắn trở về bản năng căn nguyên, chính là thủ đoạn của cảnh giới Thái Ất, chỉ là thi triển thực sự rất khó khăn, nếu không có Bại Gia bút, bản thân hắn cũng rất khó thi triển được thành công này, hiện tại cũng chỉ là thử một lần, không biết rốt cuộc có thể dùng phương pháp này để tìm bọn họ hay không, có điều dù sao cũng là người dưới tay mình, bất kể có nắm chắc hay không, tóm lại vẫn phải thử một lần!

- Ha ha, không biết điện hạ vội vàng muốn đi đâu?

Vừa ra khỏi thần điện, chưa đi được bảy tám dặm, liền có Thân tộc sinh linh mặt mày tươi cười chạy ra đón, hỏi.

- Không có thời gian để lải nhải với ngươi, tránh ra!

Tay áo Phương Hành phất một cái, mấy sinh linh Thần tộc đó bị hất sang một bên, vừa sợ vừa giận.

Mà Phương Hành thì chẳng buồn liếc họ lấy một cái, chỉ đi theo phía sau hai con bọ, sau lưng hắn lại là ba trăm đạo đồ của Tiệt đạo, ai nấy một tấc cũng không rời, đi qua đâu đều kinh động rất nhiều sinh linh Thần tộc, có người tò mò, có người kính sợ, từ xa mà nhìn, vẻ mặt phức tạp, chỉ trỏ, cũng có người phát hiện không đúng, sớm đã đi bẩm báo cho chư vị Thần Vương. Đi theo hai con bọ, chư tiên bay sát đất, chạy hơn trăm dặm đường, liền đến bên rìa một hồ đen, phạm vi chừng mười dặm, bên trong có một ngọn núi màu đen, hai con bọ bay thẳng tới ngọn núi màu đen, đám người Phương Hành liền đạp hồ mà đi, không bao lâu đã đến trước ngọn núi, chỉ thấy ngọn núi đó cao chừng ngàn mét, bên trên phủ đầy lỗ thủng giống như tổ ong.

Phương Hành quan sát động phủ này, đang muốn tiến vào, lại chợt nghe thấy ngọn núi này rung chuyển ầm ầm, không ngờ từ bên trong có một quái vật lớn chui ra, khi chăm chú nhìn, không ngờ là một sinh linh có bộ dạng như cá sấu khổng lồ, một thân tinh thiết, toàn thân đều tỏa ra một loại khí tức đáng sợ đầy mùi máu tanh, trên đầu, ba con mắt đang nhìn lên không trung, sau khi ánh mắt đảo qua, tất cả tiên nhân đều cảm thấy cả kinh, theo bản năng lui về phía sau mấy bước!

- Vù!

Hai con bọ đó thấy nó, lập tức vui mừng, bay vòng quanh nó mấy vòng, sau đó chui vào trong cơ thể nó.

- Các ngươi muốn làm gì?

Cự ngạc (cá sấu khổng lồ) đó lạnh lùng lên tiếng, nhưng cũng bị hai con bọ đó dọa cho giật nảy mình.

- Không sai, chính là nó!

Thấy một màn này, chúng tiên sao còn không hiểu!

Bọn họ đã từ trên người hai con bọ cảm ứng được khí tức của hai gã tiên binh mất tích, biết đây đạo chủ thi triển thần thông tầm căn tố nguyên nào đó, hai con bọ đó chỉ biết vị trí hài cốt của tiên binh, trừ phi hai gã tiên binh đó bị đánh cho hồn phi phách tán, hóa thành tro bụi, chúng mới ngỡ ngàng không biết làm gì, bay vòng quanh tại chỗ, hiện giờ chúng bay thẳng tới hắc sơn này, lại chui vào trong cơ thể cự ngạc này, vậy có thể trực tiếp xác định, hai gã tiên binh mất tích đó e là căn bản đang ở... Trong bụng cự ngạc này!

- Yêu nghiệt, trả mạng cho đồng bào của ta!

Phía sau Phương Hành, tiên tướng Hạ Khuê tính tình bạo liệt ánh mắt đỏ rực, nổi giận gầm lên một tiếng, lao thẳng về phía cự ngạc.

Mà lúc này, Phương Hành cũng ánh mắt lạnh lùng, không hề có ý ngăn cản hắn.

- Lớn mật thật, khinh Ngạc Thần ta à?

Sinh linh Thần tộc bộ dạng cự ngạc đó thấy thế, cũng vừa sợ vừa giận, cái miệng khổng lồ há ra, phun ra nham thạch nóng chảy đầy trời, thiêu đỏ cả một mảng hư không, phun về phía thân hình của Hạ Khuê, Hạ Khuê đó thân hình lóe lên mấy lần, vòng ra phía sau nó, liền muốn giơ kiếm định đâm!

- Tạm thời cứ bình tĩnh, đừng động võ!

Lúc này, đột nhiên trên chín tầng trời, có một thanh âm vang lên, lâp tức một đạo thân hình vội vàng bay tới.

Khi chư tiên ngẩng đầu nhìn, liền thấy đó rõ ràng là Thông Cổ Thần Vương đã mấy ngày không gặp, hắn là nghe nói Phương Hành suất binh ra khỏi thần điện, tới thẳng hắc sơn, liền dẫn theo hai gã thần tướng, vội vàng chạy tới đây, người còn ở trong không trung liền đã phất tay, từ trong tay áo hắn, không ngờ bay ra ba bóng đen, ầm một tiếng rơi xuống hồ đen, không ngờ hóa thành ba thần tượng cực lớn một thân hắc giáp, thân cao chừng trăm trượng, một tượng tay cầm đại đao, một tượng tay cầm búa lớn, một tượng tay cầm kiếm bản to, tách hai người ra.

- Ài, đế tử điện hạ, ngươi không ở trong thần điện, chờ Thần Chủ triệu kiến lại chạy tới nơi này làm gì?

Thần thông của Thông Cổ Thần Vương chấn nhiếp chư tiên, lại không có ý khoe khoang, ngược lại cười khổ nhìn về phía Phương Hành.

- Thông Cổ Thần Vương đến nhanh thật.

Phương Hành nhìn hắn một cái, bất động thanh sắc, bình tĩnh nói:

- Cũng tốt, bản đế tử đang có chuyện muốn bẩm báo với Thần Vương!

Nói xong, bất động thanh sắc, kể lại chuyện hai vị tiên binh biến mất.

- Ha ha, không thấy người à?

Thông Cổ Thần Vương đó nghe thấy lời nói của Phương Hành, phản ứng lại nằm ngoài dự đoán mọi người, chỉ hơi ngạc nhiên một chút, liền cười nói:

- Lần này phải cẩn thận, đế tử điện hạ vẫn phải phân phó cho cấp dưới, Thần vực không giống tiên giới, chư vị đừng chạy loạn.

- Người của chúng ta mất tích, nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi lại nói với chúng ta những cái này à?

Phản ứng của Thông Cổ Thần Vương lập tức chọc giận chư vị tiên tướng, ai nấy trong lòng thầm giận, chỉ là không tiện phát tác.

- Chuyện này Thông Cổ Thần Vương có phải nên điều tra một chút không?

Phương Hành bất động thanh sắc, quả thực căn bản không giống Đế Lưu.

- Được, ta lát nữa sẽ sai người điều tra cho ngươi, nếu có thể tìm được, sẽ dẫn về.

Thông Cổ Thần Vương đáp ứng ngay, nhưng bất kể là ai cũng nhìn ra, hắn chỉ là qua quýt cho xong.

- Không thể tìm được nữa rồi, ta có biện pháp biết được sinh tử của bọn họ, thậm chí đã dùng thần hồn lạc ấn của bọn họ ở chỗ ta để tra tìm, tìm được hài cốt của bọn họ rồi, kết quả phát hiện hài cốt của bọn họ không ngờ ở trong bụng của vị bằng hữu Thần tộc này.

Phương Hành không hề có biểu tình gì, chỉ ngẩng đầu, cố nén lửa giận, nhìn Thông Cổ Thần Vương bình tĩnh nói.

- Hả?

Thông Cổ Thần Vương dường như có chút giật mình, một lúc sau liên tục lắc đầu cười nói:

- Đế tử có chứng cớ không?

- Hai dòng thần hồn đó chính là chứng cớ!

- Ặc... Thần hồn ở đâu?

Thông Cổ Thần Vương nhìn nhìn xung quanh, bật cười:

- Bổn vương không thấy thần hồn gì cả.

- Ngươi... Chúng ta nhiều người như vậy tận mắt nhìn thấy, còn có thể nói dối à?

Nghe thấy những lời này, các tiên tướng ở sau lưng Phương Hành đã lòng đầy căm phẫn, lớn tiếng quát to.

- Cái này...

Thông Cổ Thần Vương hơi do dự, quay đầu hầm hầm nhìn cự ngạc đó:

- Ngươi có từng vô lễ với cấp dưới của đế tử điện hạ không?

Cự ngạc đó nghe vậy, cười lạnh một tiếng, hung hoành nói:

- Ta một mực ngủ ở dưới chân núi, vô lễ gì chứ, chưa từng có hành động vô lễ nào cả? Vừa rồi ta chỉ là bỗng nhiên cảm giác được có sát khí di động, cho rằng là địch tấn công, cho nên mới vội vàng đi ra xem xét, liền nhìn thấy những người vô lễ này, một tên chưa gì đã xông lên mắng ta ăn người của hắn rồi lập tức động thủ, thế không phải là khi dễ người ta à?

Vừa nói, cự ngạc đó vừa lộ ra vẻ căm giận, nói đến chỗ kích động, nhổ một ngụn nước bọt xuống đất, nói:

- Gầy còm chẳng có mấy cân thịt, xương thì cứng, tưởng ta thích ăn lắm à!

Những lời này vừa được nói ra, không biết bao nhiêu người sắc mặt đều trở nên cổ quái.

Cái này xem như là phủ nhận hay là thừa nhận?

- Ài, giờ thì khó rồi, một người nói có, một người nói không có, thật sự khiến người ta rất đau đầu.

Thông Cổ Thần Vương lúc này lại cười khổ một tiếng, cười nói:

- Hiện tại có thể mở bụng của tên này ra, sợ là cũng không tìm thấy gì, Trạch Khúc nhất tộc bọn chúng nhục thân cường hãn, thần thông lợi hại, bất kể là ăn vào vật gì cũng lập tức luyện hóa sạch sẽ, so với lò đan còn hiệu quả hơn, bằng không ta cũng có thể dùng thần thông để dò xét.

- Vả lại, Trạch Khúc Ngạc Thần này ta cũng có quen biết, chính là thần tướng đã lập được công lao hãn mã dưới trướng Thần Chủ, trước nay luôn cẩn thận, cũng không biết nói dối, nếu đế tử điện hạ thực sự không có chứng cớ gì, vậy thì cũng không tiện chỉ trích. Không bằng thế này đi, ta dẫn thằng ôn này về để hỏi, nếu có thể phát hiện ra chứng cớ gì, nhất định sẽ đòi lại công đạo cho đế tử điện hạ.

- Gì cơ?

Nghe thấy vậy, chư tiên ở sau lưng Phương Hành ai nấy đều tức giận.

- Vừa rồi có nhiều người như vậy nhìn thấy thần hồn quy nguyên, còn không thể làm chứng cớ à?

- Giết người người đền mạng, huống chi nó là ăn đồng bào của chúng ta, há có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?

Vốn Phương Hành thi triển thần thông, liền đã chứng minh cự ngạc đó chính là kẻ ăn thịt người, nhưng Thông Cổ Thần Vương này không ngờ còn nói không có chứng cớ gì, cuối cùng còn nói muốn dẫn nó về thẩm vấn, nhưng chỉ cần không phải là người mù, liền có thể nhìn ra hắn là đang miễn cưỡng cho xong!

Nhưng đúng vào lúc này, chung quanh cũng có sinh linh Thần tộc cười lạnh.

- Ha ha, cái gì mà thần hồn quy nguyên, chúng ta không nhìn thấy gì cả.

- Đúng, chúng ta chỉ nhìn thấy đế tử điện hạ đột nhiên dẫn người chạy tới chỗ Trạch Khúc Ngạc Thần.

- Không có bằng chứng, sao có thể một mực chắc chắn là Ngạc Thần giết người?

Những sinh linh Thần tộc này, thái độ đối với tiên nhân có thể nói là vô cùng phức tạp, trước đây đám người Phương Hành vừa tới Thần vực, bọn họ ai nấy cũng vừa sợ vừa kính, nhưng vừa qua có mấy ngày, không ngờ lại trở nên lãnh ngạo tàn nhẫn, lúc này càng giống như như là vui sướng khi người khác gặp họa, ai nấy cố ý bỏ đá xuống giếng, thậm chí còn có người đùa cợt, tránh ở tít đằng xa, ngươi một câu ta một lời.

- Ha ha, điện hạ vẫn phải cẩn thận một chút, ở Thần vực chúng ta, có rất nhiều sinh linh không có hảo cảm với tiên nhân, cũng có một số người thích cắn nuốt tiên nhân. Biết làm sao được, không biết có bao nhiêu sinh linh Thần tộc, tộc địa sinh tồn vô số năm đều bị tiên nhân các ngươi lấy đi, đủ loại tài nguyên dùng để duy trì sự sống và tu hành cũng bị tiên nhân các ngươi chiếm giữ, bọn họ luôn muốn được no bụng mà.

Vị Thông Cổ Thần Vương kia cũng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ bất đắc dĩ, mỉm cười nói:

- Đế tử điện hạ đi sứ tới Thần vực, tự dưng mất hai gã tiên binh, chuyện này bổn vương không thể không để ý tới, tất sẽ tận lực điều tra rõ ràng cho ngươi, có điều cũng không thể dưới tình huống không có bất kỳ chứng cớ gì mà nói xấu người có công của Thần tộc ta chứ? Điện hạ nghe ta nói một lời, hay là đi về trước đi, thằng ôn này ta sẽ dẫn đi, nếu thẩm tra ra kết quả, nhất định sẽ cho đế tử một câu trả lời, điện hạ cũng đừng nôn nóng, chỉ là hai tiên binh thôi mà, có gì mà gấp chứ? Ta nghĩ điện hạ cũng không phải là người nhỏ nhen, không thể vì hai tiểu binh mà làm hỏng đại sự đi sứ chứ?

Thông Cổ Thần Vương nói xong, tựa cười mà như không phải cười nhìn Phương Hành.


Bạn cần đăng nhập để bình luận