Lược Thiên Ký

Chương 1047: Huynh đệ đồng tâm


Sinh linh Lạc thần tộc ở bên cạnh khiến người của liên minh hiến bảo đều có một viên thật can đảm, sau khi Thanh Dữu thét lớn một tiếng, tranh nhau không ngừng xung phong liều chết về phía các đệ tử của Bạch Đế thành, tuy rằng số lượng người của bọn họ đông hơn, nhưng về thực lực chỉnh thể lại kém quá xa Bạch Đế thành, nếu như đặt vào bình thường chính là bị tàn sát trong dự liệu, nhưng mà vào thời điểm này tham niệm lập đại công vì thần tộc rồi sau đó một bước lên trời đã tăng thêm lá gan cho bọn họ, tán tu cảnh giới Trúc Cơ cũng dám lấy dao nhỏ về phía lão tu sĩ cảnh giới Kim Đan của Bạch Đế thành, mà cố tình tu sĩ của Bạch Đế thành bị một màn trước mắt này triệt để hỗn loạn, thế mà lại nhất thời không ai dám hạ tử thủ về phía bọn họ, chỉ có thể ngăn cản.

Thật ra giống với suy nghĩ trong lòng đệ tử liên minh hiến bảo, bọn họ đều ôm ý niệm sẵn sàng góp sức cho thần tộc mà tới, nhưng cho dù như thế nào đều không nghĩ đến bản thân đột nhiên trở thành đối tượng bị thần tộc công phạt, phản kháng lại là hành vi làm tức giận thần tộc, chuyện này trái ngược với tâm tư của bọn họ, ở sâu trong lòng càng không dám thật sự chọc giận Lạc thần tộc, bởi vậy nên quả thật không có lá gan buông tay đại sát, nhưng nếu không phản kháng lại, bị đám con kiến của liên minh hiến bảo này bao vây, cũng thật sự nhiều lần rơi vào hiểm cảnh, rất nhiều người thậm chí đã bị vây giết hết...

- Thành chủ...

Dưới tình huống triệt để hỗn loạn này, không biết bao nhiêu người đều tha thiết mong chờ nhìn về phía thành chủ nhà mình, hy vọng có thể nhận được mệnh lệnh chính xác từ chỗ lão nhân gia, nhưng thành chủ Bạch Đế thành Diệp Hồn Thiên đã chẳng quan tâm đến bọn họ, lúc này đi cùng với tiểu ma đầu Phương Hành kia, bị Quỷ Mộc đại nhân của Lạc thần tộc bức vào tuyệt cảnh, vừa dốc sức giữ mệnh, vừa dùng hết biện pháp giải thích...

- Thần tộc đại nhân hãy nghe ta nói...

Diệp Hồn Thiên thở dốc một hơi, dùng hết khí tức gào to.

Phương Hành nghe thấy được lập tức phi thân xông lại, một thân khí thế hung ác đáng sợ làm cho Diệp Hồn Thiên lập tức gắt gao ngậm miệng lại, vung chưởng căm phẫn đánh, nhưng bị Phương Hành thò tay dẫn đi hung hăng đánh một đạo chưởng lực này về phía Quỷ Mộc, giống như một kích hai người liên thủ, đồng thời còn quay đầu lại, hung hăng nhìn Quỷ Mộc, theo lời Diệp Hồn Thiên kêu lên:

- ... Hôm nay không đánh ngươi gọi cha...

Diệp Hồn Thiên tức phát run, trốn ra xa xa, vừa vội vàng kêu to:

- Ta và ma đầu này không liên quan...

Phương Hành hét lớn một tiếng, lại đuổi theo hắn, đồng thời tiếp lời

- Cùng nhau vì Thiên Nguyên dốc hết lực..

Diệp Hồn Thiên hận nghiến răng, vừa trốn vừa căm phẫn kêu to:

- Chuyện lần này là âm mưu...

- A ha ha ha ha...

Phương Hành vung một đôi cánh kiếm, chấn động một mảnh hư không, buộc Diệp Hồn Thiên ngậm miệng lại, bản thân lại cười lạnh nhìn về phía Quỷ Mộc của Lạc thần tộc kia, lại tiếp lời Diệp Hồn Thiên nói:

- ... Đặc biệt dẫn ngươi qua tiện đánh chó...

- Ma đầu... im miệng!

Mỗi một câu đều bị xuyên tạc, Diệp Hồn Thiên đã hoàn toàn nổi giận, lập tức gầm lên dữ dội về phía Phương Hành.

Nhìn thấy dáng vẻ giống như sư tử phát cuồng của hắn, Phương Hành phá lên cười:

- Diệp huynh, hai ta quả nhiên trời đất tạo nên nha...

- Diệp Hồn Thiên, ta vốn tưởng rằng ngươi là người thông minh, hóa ra ngu xuẩn đến mức độ như vậy...

Quỷ Mộc Lạc thần tộc lại không quan tâm đến đối thoại khó chịu kỳ quặc của bọn họ, trên thực tế, vào khoảnh khắc khi Phương Hành hiện ra, toàn bộ tâm thần của hắn đã treo trên người ma đầu này, một lòng muốn bắt lấy ma đầu này, vốn không hề có bao nhiêu tâm tư đói với Diệp Hồn Thiên, nếu không lúc này chắc đã phát hiện ra đầu mối gì từ trên biểu cảm của Diệp Hồn Thiên, nhưng hắn lại bị chính đối thoại này khơi lên lửa giận, vừa hét lớn, vừa thân hình như một tia chớp bay thẳng lên trời, khói khí màu xám ngưng tụ quanh người, rồi sau đó xương cốt trong cơ thể thế mà lại vang lên răng rắc, một thanh cốt đao lớn rộng sinh trưởng trong thân thể trên cánh tay phải của hắn, kèm theo thần lực của hắn hung hăng vung mạnh trên không trung, từ trên trời giáng xuống, trong đánh xuống vang dậy bổ ra một mảnh khu vực hư không, chém thẳng tới chỗ Phương Hành với Diệp Hồn Thiên.

- Quỷ Mộc đại nhân, tin tưởng ta...

Diệp Hồn Thiên đầy bụng khổ sở, giải thích đều giải thích không rõ ràng, nhìn thấy sinh linh Lạc thần tộc kia đã thật sự nổi giận, trong lòng lập tức ngoan độc, quyết ý một lần này cho dù như thế nào cũng phải phối hợp với sinh linh kia đánh chết tiểu ma đầu này rồi lại nói, sau khi giết được ma đầu này rồi, bản thân có lẽ còn có cơ hội giải thích tất cả, bằng không chính xác bị thần tộc ôm hận, vướng mắc này giải cũng không giải được.

Ôm ý nghĩ này, hắn trực tiếp gầm lên một tiếng dữ dội, tế ra một cổ ngọc to bằng đầu nắm tay, tách ra thần quang ẩn chứa ký hiệu vô tận từ bên trong, há mồm cắn rách đầu lưỡi của mình, phun ra một ngụm tinh huyết lên trên, rồi sau đó trên cổ ngọc này rõ ràng đã tuôn ra khí tức vẩn đục, giống như một viên đạn màu đen bay về phía Phương Hành, tốc độ nhanh khó có thể hình dung...

- Ha ha, huynh đệ tốt, còn lấy bảo bối như vậy ra giúp ta!

Vào lúc này Phương Hành cười ha ha, đối mặt với một trên một trái hai bên đồng thời tập kích, hắn thế mà lại chân đạp mạnh, hai tay vung tròn, vận chuyển nửa bước đại đạo pháp, trong lúc vung tay rõ ràng đã giam cầm một mảnh hư không, rồi sau đó ra sức tung ra, trong mảnh hư không chính là cổ ngọc vẩn đục đang hung tợn đánh tới sau lưng hắn, thế mà lại cứng rắn bị hắn thay đổi phương hướng, hóa thành một đường ô quang bay về phía trước mặt, “Ầm” một tiếng đụng vào cốt đao của sinh linh thần tộc kia, chấn động rung trời vang vọng một phương.

Viên cổ ngọc kia được hắn coi là bảo bối giấu kín thật bất phàm, thế mà lại đánh thẳng vào một kích Quỷ Mộc của Lạc thần tộc kia ra sức mà quay ngược về, cả người đều bắn ngược lên giữa không trung, rồi sau đó phịch phịch phịch phịch lui liền bảy tám bước trong hư không rồi mới dừng lại...

- Ngươi muốn chết!

Lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt của Quỷ Mộc đã toát ra sát khí vô tận!

- Xong rồi, không có cách nào giải thích...

Diệp Hồn Thiên nhìn thấy một màn này, trong lòng triệt để lạnh như băng, cho tới bây giờ hắn đều không nghĩ rõ ràng, tiểu ma đầu kia rốt cuộc đã tu hành pháp môn cổ quái gì, thần thông xoay mình thì thôi, lại vẫn còn có thể xoay pháp bảo của mình?

Chuyện này đã không cách nào giải thích, ngay cả ở bình thường đều nói không rõ được, huống chi ở trong ác đấu như vậy?

- Đi, đi mau, rời khỏi chỗ này rồi nói sau...

Lại chỉ chớp mắt, nhìn thấy đệ tử Bạch Đế thành nhà mình đã bị người vây công, một đám nguy hiểm liên tiếp, cố tình đều bị khắc chế, không dám hạ tử thurp hản kích, trong một lúc đã bị Thanh Dữu của Phù Diêu cung kia với tán tu Lữ Kim Hồng chó hoang cũng không bằng chém giết hơn mười người, mấu chốt nhất chính là liền ngay cả vài tên sinh linh thần tộc đi theo Quỷ Mộc Lạc thần tộc mà đến đều đang rục rịch, giống như bị khơi lên sát tâm, nếu tiếp tục nữa, vậy hơn trăm tinh anh của Bạch Đế thành mà mình dẫn theo ra lần này đoán chừng sẽ không còn thừa nổi bao nhiêu...

Trong lúc tâm tư thay đổi thật nhanh, hắn bất đắc dĩ hạ lệnh, trước bỏ chạy lại nói!

Cho dù có hiểu lầm lớn hơn nữa, cũng chỉ có thể rời khỏi nơi đây trước, bằng không tiếp tục kéo dài, chỉ có thể càng ngày càng nói không rõ ràng được!

- Diệp huynh nói rất đúng, chúng ta vẫn tạm thời rút đi, sau này có cơ hội lại đến diệt Lạc thần tộc này...

Mệnh lệnh “Bỏ chạy” vừa ra khỏi miệng Diệp Hồn Thiên, chợt nghe thấy một người bên cạnh phụ họa, quay đầu nhìn lại thiếu chút nữa tức khóc, không biết từ lúc nào tiểu ma đầu kia đã lao đến mình, tỏ vẻ muốn cùng mình sóng vai chiến một trận, còn thuận tiện đánh ra một đường thần quang rất xa, cứu đệ tử Bạch Đế thành suýt chút nữa bị phi kiếm của Lữ Kim Hồng đâm thủng ngực, tránh thoát một kiếm.

- ... Tạ... tạ sư...

Đệ tử Bạch Đế thành kia được cứu trợ còn kinh hồn chưa định, tưởng rằng là sư tôn cứu mình, theo bản năng nói lời cảm tạ.

- Đều là người trong nhà, còn cảm tạ cái gì, mau lên, che chở sư tôn ngươi đi trước, ta tới cản phía sau!

Phương Hành liền đón nhận lấy, nghiêm mặt, có vẻ vô cùng nghiêm túc, hiên ngang lẫm liệt.

- Ta cắt phía sau đại gia ngươi ấy...

Diệp Hồn Thiên lập tức giận đến cái gì đều đã quên, vung chưởng liền hung hăng đánh lại.

Phương Hành cười hì hì, hai tay lại vừa chuyển, lực lượng thiên địa vô hình phủ xuống, cứng rắn thay đổi hướng lực lượng một chưởng này của Diệp Hồn Thiên, lại đánh về phía Quỷ Mộc của Lạc thần tộc đang vọt tới bên này, thoạt nhìn giống như Diệp Hồn Thiên thấy Quỷ Mộc vọt tới, lo sợ Phương Hành bị thương, lập tức phấn đấu quên mình vọt lên đánh ra một chưởng về phía Quỷ Mộc...

- Ôi, Diệp huynh quả nhiên nghĩa khí, đã không để ta cản ở phía sau, vậy ta đây liền đi trước một bước, ngươi giúp ta cản phía sau nha!

Phương Hành nghiêm mặt, cố nén ý cười, ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, thả người nhằm lên giữa không trung, giống như muốn chạy trốn, nhưng mà nhảy lên giữa không trung lại cuối cùng không nhịn được, cất tiếng cười to bay vút về phía phương đông xa xôi...

- Hôm nay các ngươi ai cũng không đi được!

Thấy được một màn này, sinh linh thần tộc kia lại lửa giận vạn trượng, cuối cùng không áp chế nổi, hơn nữa bố trí chung quanh đã thỏa đáng, vì bắt tiểu ma đầu ba ngàn thần tộc liên thủ truy nã này, hắn không quan tâm đến chuyện gì khác, vừa mới phấn chấn quát lên, sau lưng đã bay lên một lá cờ lớn, nhằm thẳng lên chín tầng trời, bị gió mạnh thổi qua phần phật mở ra, thấy được lá cờ lớn này, trong hư không chung quanh, xa xa ngoài ngàn dặm đột nhiên vang lên nhiều tiếng gầm to rung trời, rồi sau đó hàng loạt sinh linh thần tộc hiện thân từ trong không trung...

Đông tây nam bắc đều có một đội, rõ ràng kết thành một chiếc lưới lớn vây chặt khu vực này như nêm cối.

- Ha ha, ma đầu, sau khi nhận được tin tức ngươi có khả năng xuất hiện ở nơi này, ta liền điều độc tất cả lực lượng của tộc ta, phong tỏa khu vực ba ngàn dặm, chật như nêm cối, đó là ngươi có khả năng thông thiên, một lần này cũng nhất định phải trở thành tù nhân của tộc ta...

Quỷ Mộc thần tộc kia lạnh lùng quát to, trong tiếng quát mang theo hung ác tàn bạo vô tận.

- Hả...

Thấy được nhiều sinh linh thần tộc chặn đường như vậy, Phương Hành đều ngây người, lúng ta lúng túng dừng trong hư không, giống như có phần không hiểu nhìn về phía Quỷ Mộc, cười nói:

- Kéo hết người qua vây giết ta, phòng tuyến Bạch Ngọc Kinh của các ngươi không lưu người lại hả?

- Ha ha, nếu có thể bắt được ngơi, chính là một đường phòng tuyến, đó là bỏ qua thì như thế nào?

Quỷ Mộc cười lạnh, hai tay thả lỏng phía sau, chậm rãi đi về phía trước.

Mà sinh linh thần tộc hiện thân ở bốn phương tám hướng cũng đều thấp giọng hét lớn, từng bước một ép tới trước, theo bọn họ tới gần, vòng vây thu nhỏ lại, ở đây bắt đầu tràn ngập sát khí lành lạnh đáng sợ, giống như ngay cả hư không đều đọng lại, liên minh hiến bảo thậm chí đệ tử có tu vi hơi thấp của Bạch Đế thành thậm chí đã bị hù đến run run dưới tình huống sát khí đánh sâu vào trong này, đứng cũng không vững.

- Vậy... vậy phải sao mới được?

Bốn phương tám hướng đều bị bao vây, Diệp Hồn Thiên tự nhiên cũng đi không xong, không nhịn được sắc mặt xám tro, thì thào tự nói.

- Không sao, huynh đệ chúng ta kỳ lợi đoạn kim, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!

Phương Hành bay từ nơi không xa đến, đứng ở bên cạnh Diệp Hồn Thiên, dáng vẻ huynh đệ tình thâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận