Lược Thiên Ký

Chương 177: Cửu sát nguyền rủa thuật


Ngày hôm đó, trở thành một ngày u tối nhất trong lịch sử Thanh Vân Tông.

Bạch, Vũ hai vị trưởng lão đang bế tử quan, bị Tửu Nhục Tăng gánh sơn mà đi, từ đó chẳng biết đi đâu, mà tông môn đệ nhất chân truyền Tiếu Kiếm Minh, trong một cuộc luyện tập võ nghệ cuối cùng, bị Đoán Chân cốc đại đệ tử Phương Hành đánh thành một đống thịt vụn, chuyện này cũng chưa đáng nói, sau khi đánh chết người, Phương Hành trực tiếp phản bội trốn chạy, lúc chạy trốn, lại thuận tiện cướp sạch Tê Hà, Sơn Hà, Thư Văn ba cốc...

Nếu chỉ là như thế cũng thôi, nào ngờ hắn còn dùng Bạo Viêm Tử Lôi Phù nổ tung Tê Hà, Sơn Hà hai cốc, mà hỏa thế quá lớn, lan tràn vào núi, đem hơn phân nửa Thanh Vân Tông đốt cháy trụi lủi, khói đen tràn ngập nơi nơi, thật là thê thảm!

Thật sự khó có thể tưởng tượng, hết thảy tất cả đều là một đệ tử Linh Động tầng bảy làm ra.

Chúng đệ tử Thanh Vân Tông ngoài khiếp sợ ra, cũng thực đối với tiểu quỷ này nổi lên chút tâm tư bội phục.

- Hắn thật phản bội mà đi rồi ư?

- Ngươi không thấy rồi sao, hắn đem Kiếm Minh sư huynh đánh thành thịt vụn, làm sao còn dám lưu lại?

- Ai, thật sự không ngờ tới, Tiếu Kiếm Minh sư huynh kinh tài tuyệt diễm như thế, cuối cùng vẫn thất bại trong tay một tiểu quỷ như vậy...

Vô số nghị luận tương tự ở các nơi lặng lẽ truyền lưu.

Linh Vân cốc, nơi Hứa Linh Vân bế quan.

Bởi vì bị Thanh Điểu trưởng lão cấm bế, cho nên trong khoảng thời gian này nàng vẫn không rời cốc nửa bước, giờ khắc này, một vị nữ đệ tử trước mặt đem mọi chuyện phát sinh trong tiểu thiên nham nói lại một lần, Hứa Linh Vân thần sắc ngạc nhiên, trong đầu nhớ lại ban đầu một tên ăn mày nhỏ mang theo nha hoàn yêu man của hắn tới Thanh Vân Tông bái sư, ai có thể ngờ được, lúc này mới không tới năm năm...

Bọn họ đã lần nữa rời đi!

Kinh ngạc hồi lâu, Hứa Linh Vân nhẹ nhàng đứng lên, hướng phương hướng Phương Hành chạy trốn khẽ bái, âm thầm cầu nguyện.

- Toàn tông đệ tử đều tới gặp ta...

Ngay lúc Hứa Linh Vân lẩm bẩm tự nói, một tiếng quát truyền khắp cả Thanh Vân Tông.

Sau đó không lâu, tỉnh lôi cổ vang lên động thiên triệt địa!

Hứa Linh Vân nhất thời thay đổi sắc mặt, nàng đã nghe ra thanh âm này chính là của sư tôn mình Thanh Điểu trưởng lão.

Nửa canh giờ trước, Tiếu Sơn Hà nổi giận mà về, hắn cùng với Thanh Điểu trưởng lão cùng nhau trực tiếp xông vào tổ linh đường, không hỏi xanh đỏ đen trắng, đã đoạt tới mệnh đăng mà Phương Hành để lại, vừa đích thân đem Tiếu Kiếm Minh tàn thi thu thập, dùng một cái thớt tử đàn để nâng đỡ, trong miệng niệm niệm, liên tiếp phun ra ba ngụm bổn mạng máu huyết, đem nguyền rủa thuật kỳ lạ nhất trong cuộc đời mình thi triển ra, lấy mệnh đăng của Phương Hành làm dẫn, thi triển tà thuật.

Rất nhanh, trong không khí ngưng tụ chín đạo khói đen quỷ dị, trong không khí mơ hồ có tiếng gào khóc thảm thiết vang lên.

- Ta Tiếu Sơn Hà, lấy huyết nhục của cháu ta Kiếm Minh làm tế, nguyện tổn thọ ba mươi năm, mời tới Cửu U linh sát...

Thanh âm lành lạnh vang lên, Tiếu Sơn Hà không tiếc hết thảy, thi triển loại cấm chú bình thời tuyệt không dám đụng vào.

Vì thi triển cấm chú này, hắn liên tiếp phun ra ba ngụm bổn mạng máu huyết, mỗi một ngụm cũng đại biểu mười năm thọ nguyên của hắn.

Linh Động kỳ tu sĩ, thọ nguyên ước chừng trăm năm, mà Trúc Cơ kỳ tu sĩ, thọ nguyên ba trăm năm, Tiếu Sơn Hà trên thực tế đã hơn hai trăm ba mươi tuổi, ở trong Trúc Cơ kỳ tu sĩ, coi như già nua rồi, thọ nguyên còn lại chỉ có bảy mươi năm, hôm nay vì nguyền rủa Phương Hành, hắn rõ ràng không tiếc đem bảy mươi năm thọ nguyên còn dư lại, lại đem ba mươi năm sử dụng.

- Ngao...
Quỷ khóc vang vọng, âm phong trận trận.

Chín đạo hắc khí bao quanh Tiếu Sơn Hà, cuối cùng rơi xuống trên tấm thớt tử đàn.

Trên thớt, chính là từng khối từng khối thịt vụn, chính là Tiếu Kiếm Minh bị Phương Hành đánh nát, hôm nay thành tế phẩm.

Không lâu sau, khói đen vây quanh thớt lần nữa bay lên, trên thớt, rõ ràng chỉ còn một đống xương cốt vỡ vụn, mà Tiếu Sơn Hà, cũng vào lúc này hét lớn một tiếng “Ô hô!” Nguyền rủa thuật đã hoàn thành, chín đạo khói đen lập tức hóa thành chín mặt quỷ dữ tợn, bộ dáng cùng Tiếu Kiếm Minh có chút tương tự, không tiếng động há to miệng, thống khổ gào thét, chạy ra khỏi chủ điện, lẩn vào hư không.

Cũng ngay một khắc này, mệnh đăng của Phương Hành chợt dập tắt, tựa như chân linh trong đó đã biến mất.

- Hô... Mau... Mau sai người đi theo sát linh... Nhất định phải bắt được tiểu quỷ này...

Tiếu Sơn Hà trong nháy mắt, phảng phất bỗng nhiên già nua đi một trăm tuổi, tóc mai vốn hoa râm đã trở nên một mảnh tuyết trắng.

Thanh Điểu trưởng lão sớm chờ đợi ở ngoài điện lập tức sai người gõ vang tỉnh lôi cổ, đem đệ tử Thanh Vân Tông đều phái ra ngoài.

Cũng vào lúc này, phía sau Thanh Vân Tông chủ phong, Trần Huyền Hoa đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn trời.

Ở phía sau hắn, Thiết Như Cuồng nói nhỏ:

- Tông chủ, hi vọng ngươi có thể... Cứu tiểu quỷ này một mạng...

Trần Huyền Hoa nghe vậy, thở dài, nói:

- Đây là một mầm mống tốt a, trong hai trăm năm năm tháng ta tu hành, mầm mống như vậy cũng không thấy nhiều, chẳng qua là... Ai, ta không cách nào bảo vệ hắn, cho dù ta thưởng thức hắn, dù sao tiểu quỷ này cũng là đã hỏa thiêu tông môn, còn đem Tê Hà, Sơn Hà, Thư Văn ba cốc cướp sạch sạch sẽ, dựa theo môn quy, chúng ta...

Hắn không tiếp tục nói, nhưng Thiết Như Cuồng cũng hiểu được.

Tiểu vương bát đản này gây ra họa quá lớn, không tính chuyện hắn chém Tiếu Kiếm Minh, chỉ riêng chuyện cướp sạch ba cốc, nổ tung hai cốc, lửa đốt tông môn, đã đủ để Thanh Vân Tông giết hắn mười lần, về tình về lý, Thanh Vân Tông cũng không thể giúp hắn.

Thậm chí dựa theo môn quy, còn muốn ban phát "Trảm nghịch phù ", đem liệt vào phản nghịch của Thanh Vân Tông mọi người truy sát!

Chẳng qua sau khi đã nhận ra Tiếu Sơn Hà chuẩn bị dùng mệnh đăng của Phương Hành để khắc chế, Thiết Như Cuồng không còn cách nào, chỉ có thể tìm đến Tông chủ, hắn đã phát hiện, Thanh Điểu sư muội đã cùng Tiếu Sơn Hà đi tới cùng nhau, hai người kia cũng là quyết tâm muốn Phương Hành chết, tự mình một người không thể nào ngăn cản được hai người bọn họ, duy nhất có thể ngăn cản hai người bọn họ, chính là Tông chủ Trần Huyền Hoa.

Thấy Tông chủ nói như thế, Thiết Như Cuồng trong lòng cũng có chút ảm nhiên, nghĩ thầm, tiểu quỷ này đã quá xem thường Thanh Vân Tông rồi!

Tuy là tiểu tông, dù sao cũng đã từng là nơi truyền thừa từng xuất hiện cao thủ Kim Đan, có rất nhiều thủ đoạn quỷ tà...

...

...

- Oa ha ha, thật có nhiều thu hoạch như vậy? Đây không phải là phát tài ư?

Giờ khắc này, Phương Hành đã cùng Kim Ô trốn ra ngoài ngàn dặm, thấy phía sau không có truy binh, trong bụng cũng buông lỏng, Phương Hành khẩn cấp để cho Kim Ô kiểm kê lợi ích, nhất thời kinh hãi có chút ngẩn người, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, Thanh Vân Tông thoạt nhìn không thu hút lắm, các trưởng lão truyền pháp đều mập mạp như vậy, quả thực chính là dê béo siêu cấp a!

Đồ vật quá nhiều, ngay cả Kim Ô cũng chỉ có thể nhận ra một phần nhỏ, nhưng chỉ cần một phần nhỏ này, chính là một khoản tài sản không nhỏ rồi.

Cụ thể số lượng tạm thời không cách nào đoán chừng, nhưng nếu dùng một hình tượng tỷ dụ mà nói, trước đó Phương Hành là một thổ tài chủ ở nông thôn, ôm hai ba mươi lượng bạc coi làm bảo bối, nhưng mà bỗng nhiên, liền biến hóa nhanh chóng thành đại lão gia trong thành.


- Đầu tiên nói trước, Kim gia ta lúc này lập công lớn, chúng ta chia sáu bốn, ta sáu ngươi bốn!

Kim Ô dương dương đắc ý, cùng Phương Hành đàm phán.

Phương Hành trợn mắt, nói:

- Không có ta hấp dẫn chú ý của bọn họ, ngươi có thể thành công sao? Được rồi, lần này ta không chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi cũng đừng hòng chiếm tiện nghi của ta, chúng ta phân chia năm năm, công bằng song phẳng!

Kim Ô trong lòng vui mừng, nói:

- Tốt, một lời đã định!

Lúc trước cùng Phương Hành chia chác, vẫn luôn là Phương Hành chiếm phần lớn, hôm nay có thể chia đều, nó đã cảm giác buôn bán có lời.

Hai kẻ này trước thương lượng, muốn tìm một chỗ để chia của, song mà đúng lúc này, đột nhiêntrong lòng Phương Hành rùng mình, quay đầu lại hướng phương hướng Thanh Vân Tông nhìn lại, ở trong lòng hắn, mơ hồ cảm thấy một loại cảm giác không ổn, đây là một loại cảm ứng đối với nguy cơ, giống như có nguy hiểm không nhìn thấy nào đó nhanh chóng đến gần chính mình, hết lần này tới lần khác cái gì cũng nhìn không thấy.

- Có gì đó không đúng, lão Kim, trước tiên đáp xuống đi!

Phương Hành đứng lên, cầm Thanh Long Bích Diễm đao thật chặt.

- Sao? Có cái gì không đúng ư?

Kim Ô xem xét mọi nơi mấy lần, có chút kinh ngạc.

Một câu lời còn chưa nói hết, Phương Hành trên lưng nó đột nhiên nhảy lên, quát mắng:

- Cái quỷ gì vậy?

Kim Ô sợ hết hồn, vội vàng quay đầu nhìn lại, lại thấy không trung vẫn rỗng tuếch.

Nhưng lúc này, đột nhiên trên lưng trống rỗng, Phương Hành ngã xuống, tựa hồ cả người cũng đã lâm vào trong hôn mê, Kim Ô kinh hãi, vội vàng lao xuống, một vuốt bắt được tay của hắn, quanh quẩn trên không trung hai vòng, tìm ngọn núi bằng phẳng đáp xuống, nhìn lại Phương Hành, trong bụng thất kinh, không khỏi cảm nhận được một cỗ tử ý.

Lúc này Phương Hành, rõ ràng khuôn mặt đầy hắc khí, tựa hồ có khí tức quỷ dị nào đó quấn quanh ở trên người hắn.

- Đây là thế nào? Trúng độc?

Kim Ô có chút sợ hãi, liên tục mấy phen dò xét, nhưng khó có thể phát hiện Phương Hành nơi nào xuất hiện vấn đề.

- Có điểm gì là lạ, mau mau mang tiểu quỷ này chạy sao, ở chỗ này cũng quá không an toàn rồi!

Kim Ô trong lòng nhẹ nhàng nghĩ, cảm giác nơi này vẫn cách Thanh Vân Tông quá gần rồi, trước mang theo Phương Hành rời đi rồi hãy nói, bất quá thời điểm vươn móng vuốt đi nắm thân thể Phương Hành, lại ngao một tiếng, thu hồi móng vuốt.

- Người nầy làm sao nóng như vậy?

Kim Ô cúi đầu nhìn về phía móng vuốt của mình, rõ ràng phát hiện móng vuốt cơ hồ luyện đến thủy hỏa bất xâm, có mùi khét lẹt bốc lên.

Lúc này Phương Hành, dưới làn da, dường như có ngọn lửa mơ hồ thiêu đốt, ngay cả y phục cũng khét lẹt lên.

- Phải làm sao đây? Tiểu quỷ này sẽ không như vậy mà chết chứ? Ta có nên đem bảo bối này chạy không?

Kim Ô nhanh chóng xoay quanh, trong lòng không nhịn được nổi lên tâm tư, thành thật mà nói, thu hoạch lần này thật sự quá lớn, nó có chút tâm tư muốn độc chiếm, hơn nữa Phương Hành lúc này tình cảnh quỷ dị, nó trị không khỏi cho hắn, cũng không cách nào mang theo hắn cùng nhau chạy trốn, mà lưu ở địa phương này, cách Thanh Vân Tông quá gần, lại cảm thấy quá nguy hiểm, khiến cho nó không nhịn được dâng lên tâm tư đem Phương Hành ném đi bất kể.

Bất quá do dự một hồi lâu, vẫn bỏ đi ý nghĩ này, thầm nghĩ:

- Cùng những thứ này so sánh, tiểu quỷ này mới thật sự là bảo bối a, Kim gia sau này muốn làm đại sự, vẫn phải trông cậy vào hắn mới được...

Chương 178: Tặng không tu vi

Ngay khi Kim Ô phía bên ngoài lo lắng không dứt, Phương Hành đã chìm vào trong thức hải.

Lần này giống lần đầu hắn bởi vì Đại Bằng Tà Vương mà bị động đi vào thức hải, cũng không phải chính mình chủ động tiến vào thức hải, mà là bị động tiến vào, bởi vì có một loại lực lượng quỷ dị xông vào thức hải của hắn. Ở trên lưng Kim Ô, hắn cũng đã cảm giác được có gì không đúng, chẳng qua không nghĩ tới vật này tới nhanh như vậy, còn chưa kịp phản ứng, cũng đã bị lực lượng quỷ dị quấn thân.

Trong thức hải, Phương Hành ngồi xếp bằng trên tế đàn nho nhỏ, Đại Bằng Tà Vương đang chăm chú quan sát, đứng bên cạnh hắn.

Mà trên bầu trời thức hải, chín con quái vật đang phiêu đãng, bọn chúng thoạt nhìn tựa như không có bản thể, do khói đen tạo thành, thiên biến vạn hóa, thỉnh thoảng hóa thành hình người mơ hồ, thỉnh thoảng hóa thành cự thú kinh khủng, một người trong số đó, vẫn thỉnh thoảng hóa thành bộ dáng Tiếu Kiếm Minh, không tiếng động gào thét, tựa như u hồn của Tiếu Kiếm Minh, hết sức dữ tợn, ở bầu trời thức hải bay múa.

- Những thứ này là cái quái gì vậy? Gầm gào như kẻ ngu vậy!

Phương Hành quay đầu, hỏi Đại Bằng Tà Vương đang sững sờ bên cạnh.

Không giống chín quái vật này, Phương Hành cùng Đại Bằng Tà Vương cũng lộ ra vẻ vô cùng trấn định, nhìn bọn họ trên không trung bay múa, thê lương kêu thảm thiết, hùng hổ, giương nanh múa vuốt, vẻ mặt giống như đang nhìn chín kẻ ngu.

Đại Bằng Tà Vương cũng cười cười bất đắc dĩ, nói:

- Đây là có người muốn dùng nguyền rủa thuật hại ngươi a, ngươi đã đắc tội người nào?

Phương Hành bĩu môi, nói:

- Rất nhiều, đoán chừng có ít nhất ba người Trúc Cơ muốn lấy mạng của ta, nếu như tính rộng ra một chút, còn có thể cộng thêm mấy đại nhân vật không biết cụ thể là tu vi thế nào!

Đại Bằng Tà Vương thở dài, nói:

- Vậy thì khó trách, ta cũng đã được nghe nói về loại tà thuật này, vô cùng không tầm thường. Nếu người tu hành Trúc Cơ kỳ thi triển tà thuật này mà nói, sợ rằng ít nhất cũng bỏ ra ba mươi năm thọ nguyên làm cái giá, chín quái vật này, chính là linh sát do tà thuật khu động, bên ngoài sẽ không nhìn thấy hình dáng của bọn họ, chỉ có ở thức hải mới có thể hiển hóa ra... Hắc hắc, người này thật là hận ngươi thấu xương a, muốn dùng loại tà thuật này trực tiếp công kích chân linh của ngươi, nhiều pháp khí phòng ngự hơn nữa cũng vô dụng!

Phương Hành cũng nhịn không được lấy làm kinh hãi:

- Ba mươi năm thọ nguyên?... Đây chẳng phải rất kinh khủng ư?

Đại Bằng Tà Vương táp táp miệng, nói:

- Kinh khủng cái rắm! Ngay cả ta cũng không thương tổn tới chân linh của ngươi nửa phần, mấy con tiểu quái này có đáng là gì? Bản thân ta cảm thấy, kẻ Trúc Cơ này rõ ràng là cố ý tặng tu vi cho ngươi...

Phương Hành ánh mắt sáng lên, nói:

- Tặng tu vi ư?

Đại Bằng Tà Vương nói:

- Kẻ Trúc Cơ này lấy ba mươi năm thọ nguyên làm cái giá mời tới chín con sát linh, cũng là đại biểu nếu như ngươi có thể luyện hóa chín con sát linh này, ba mươi năm thọ nguyên sẽ bị ngươi chiếm lấy, dĩ nhiên, ngươi không cách nào đem nó chuyển thành thọ nguyên, nhưng có thể đem luyện hóa thành tu vi của mình, đối với một cái Linh Động kỳ mà nói, rất nhiều chỗ tốt a!

Phương Hành cười ha ha. Nói:

- Vị lão huynh kia thật là quá khách khí, ta phải thu thôi!

Đại Bằng Tà Vương chớp mắt một cái, cầu khẩn nói:

- Thương lượng chút chuyện có được hay không?

Phương Hành cảnh giác nhìn hắn một cái, nói:

- Chiếm tiện nghi của ta thì không bàn nữa!

Đại Bằng Tà Vương im lặng, nói:

- Ta chính là muốn hỏi một chút ngươi, chín con sát linh này có thể chia cho ta mấy cái hay không? Lão đầu ta cũng không sung sướng gì, bị giam ở trong thức hải của ngươi, động bất động Tam Muội Chân Hỏa liền đốt tới, hôm nay chân linh của ta yếu đến đáng thương, lại bị ngươi đốt một hai lần, không chừng trực tiếp đi tong, ngươi chia cho ta mấy đạo sát linh, để cho ta bổ sung chân linh lực một chút cũng tốt...

Phương Hành giờ mới hiểu được Đại Bằng Tà Vương coi trọng mấy cái sát linh này, suy nghĩ một chút, nói:

- Vậy cứ như thế, ngươi nói cho ta làm sao đem sát linh này luyện hóa thành tu vi của ta, ta chia cho ngươi một con sát linh để cho ngươi cắn nuốt?
Đại Bằng Tà Vương cẩn thận nói:

- Hai con có được hay không?

Phương Hành vừa trừng mắt, Tam Muội Chân Hỏa trong thức hải oanh một chút dâng lên:

- Dũng cảm nhỉ?

Đại Bằng Tà Vương bị dọa cho sợ đến co rụt đầu, nói:

- Tốt, tốt, một con thì một con...

Phương Hành cười hì hì, nói:

- Vậy mau mau nói đi, ta phía ngoài còn không thoát khỏi hiểm cảnh, không thể ở mãi được!

Đại Bằng Tà Vương bình phục một chút tinh thần, nói:

- Ngươi trước lấy Tam Muội Chân Hỏa đem bọn chúng bao vây, chín con quái này cùng người thi thuật khí tức tương liên, đối phương có thông qua bọn chúng xác định vị trí của ngươi...

Phương Hành nói:

- A, lão tiểu tử ngươi sao không nói sớm?

Vừa nói tâm niệm vừa động, Tam Muội Chân Hỏa hừng hực thiêu đốt, đem chín con sát linh bao vây trong đó, chín con sát linh lập tức điên cuồng, không tiếng động gào thét, ra sức vồ đến, chẳng qua là chín con sát linh thoạt nhìn quỷ dị kinh khủng, đụng phải Tam Muội Chân Hỏa hừng hực thiêu đốt, lập tức đau đến thân thể co quắp, thân thể do khói đen tạo thành không ngừng bị luyện hóa, tạo thành từng đạo khói xanh...

Đại Bằng Tà Vương cũng không dám dài dòng nữa, bắt đầu tinh tế giảng giải cho Phương Hành.

Sợ rằng Tiếu Sơn Hà dù nghĩ thế nào, cũng không nghĩ ra chính mình lấy ba mươi thọ nguyên bản thân, huyết nhục của Tiếu Kiếm Minh làm tế phẩm mới thi triển nguyền rủa thuật cơ hồ đối với Linh Động kỳ tu sĩ mà nói chính là khó giải, dùng đến trên người Phương Hành cơ hồ hoàn toàn không có tác dụng, đây căn bản chỉ trở thành chín món đồ ăn mà thôi......

Bất quá, mặc dù đối với Phương Hành không tạo thành uy hiếp, nhưng khốn nhiễu vẫn phải có.

Ở trước lúc luyện hóa chín đạo sát linh, Phương Hành không thể nào ly khai thức hải, đối với ngoại giới, lại càng không có cảm giác gì.

Dù sao sát linh không giống Đại Bằng Tà Vương, Đại Bằng Tà Vương có thần trí của mình, biết nên làm cái gì không nên làm cái gì, nhưng chín con sát linh này, giống như người điên, trước lúc bị luyện hóa, chỉ biết điên cuồng công kích chân linh của Phương Hành, để bọn chúng ở lại trong thức hải, sẽ là nhân tố không xác định phi thường nguy hiểm, không biết lúc nào sẽ ra ngoài quấy rối.

- Vậy thì mau đem bọn chúng luyện hóa đi, tiểu gia còn phải ra ngoài chạy trốn...

Phương Hành từ Đại Bằng Tà Vương nơi này hỏi tới đem sát linh luyện hóa làm tu vi như thế nào, lập tức bắt đầu.

Tam Muội Chân Hỏa lần nữa tăng vọt, giống như nướng khoai lang hướng chín con sát linh đốt tới...

Đại Bằng Tà Vương cũng tương đối hưng phấn, ánh mắt tỏa sáng, xoa xoa tay, chuẩn bị cắn nuốt một con thuộc về mình.

...

...

Lúc này ở ngoại giới, từng chiếc từng chiếc pháp thuyền khổng lồ lơ lửng mà đến, mấy trăm tên đệ tử Thanh Vân Tông từ trên thuyền lao xuống tìm tòi mọi nơi.

Thanh Điểu trưởng lão con mắt như hàn băng, quát lạnh nói:

- Tiếu trưởng lão lấy nguyền rủa thuật đả thương tên tiểu quỷ này, thông qua khí tức của hắn, đã tỏa định hắn ở nơi này vài ngàn dặm phương viên, chẳng qua là không biết hắn dùng phương pháp gì, che đậy khí tức của mình, cho nên không cách nào trực tiếp tìm được hắn, các ngươi hiện tại lập tức tiến vào thâm sơn, cứ ba người một tổ, một tấc một tấc lục soát cho ta, ai có thể tìm ra tên tiểu quỷ này, ngoài trọng thưởng ra, ta cùng với Tiếu trưởng lão, Trần Trưởng lão còn có thể liên danh bảo vệ trở thành Thanh Vân Tông chân truyền, một bước lên trời!

- Chân truyền đệ tử!

- Đại cơ duyên a, nếu có thể trở thành chân truyền, thật đúng là một bước lên trời!

Chúng đệ tử Thanh Vân Tông xoa xoa tay, thần thái hưng phấn, vui sướng tiến vào trong núi rừng.

Trên pháp thuyền Thanh Điểu trưởng lão, cũng là ánh mắt lạnh lẽo, nàng cũng không biết tại sao, rõ ràng Tiếu trưởng lão lấy ba mươi năm thọ nguyên làm cái giá, nguyền rủa tên tiểu quỷ này, dựa theo lẽ thường, không những trực tiếp đem chân linh của tiểu quỷ này hủy diệt, hơn có thể thông qua khí tức tỏa định trực tiếp tìm được hắn, nhưng mình theo khí tức mà đến, mới vừa truy tung đến một nửa, đã phát hiện mất đi khí tức tên tiểu quỷ này.

Duy nhất có thể xác định, chính là tiểu quỷ cũng không viễn độn, vẫn lưu lại nơi này phương viên ba nghìn dặm.

Chẳng qua là, cho dù nàng là Trúc Cơ kỳ tu sĩ, muốn tìm tòi khu vực lớn như thế, cũng là chuyện không thể nào, vì vậy, nàng không thể làm gì khác lấy danh nghĩa truy đuổi phản đồ, đem hơn sáu trăm tên đệ tử kiệt xuất của Thanh Vân Tông nội môn và ngoại môn trừ Đoán Chân cốc đệ tử ra đều đi ra ngoài, dùng loại phương pháp ngốc nhất cũng là hữu hiệu nhất, từng điểm từng điểm tìm tòi núi rừng...

Dù sao tiểu quỷ tức này có thể giấu diếm khí tức của mình, nhưng chưa chắc đã có thể hoàn toàn bốc hơi?

Mình ở nơi này trấn thủ, Trần Bảo Nghiên thì tại bầu trời bên kia núi rừng trấn thủ, chỉ cần có môn nhân đệ tử phát hiện tung tích tiểu quỷ này, có thể truyền tin phù báo cho mình cùng Trần Bảo Nghiên, có thể lập tức đáp mây chạy tới, đem tiểu quỷ này trảm dưới kiếm.

Lúc này, ở địa phương cách pháp thuyền không xa, Kim Ô dùng hết thảy phương pháp, mới đem Phương Hành giấu đến trong sơn động, nhìn vũ mao đốt cháy vài nơi của mình, than tiếc lắc đầu, thầm thở dài nói:

- Nóng y như lò than, Kim gia không có biện pháp dẫn ngươi đi, hi vọng ngươi mau mau tỉnh dậy, nếu không gặp nguy hiểm, Kim gia sẽ lập tức bỏ chạy...

Dứt lời, hắn tìm một gốc cổ thụ chọc trời cành lá rậm rạp, đàng hoàng ngồi phía trên, lại đem Vạn La Quỷ Diện đeo trên mặt, linh khí rót vào, nó cũng trở nên khí tức hoàn toàn không có, không người nào có thể phát hiện ra nó.

Lại nói nó dám ở trong hiểm địa, ở chỗ này chờ Phương Hành, cũng là bởi vì Phương Hành truyền thụ nó phi hành bí thuật của Đại Bằng tộc, khiến cho tốc độ nó tăng lên kinh người, nếu có nguy hiểm, lập tức triển khai tật tốc chạy trốn, chính là Trúc Cơ kỳ tu sĩ cũng đuổi không kịp, nếu không, sau khi phát hiện mình không thể mang Phương Hành rời đi, đã sớm bỏ lại Phương Hành một người trốn chạy.

- Đều dụng tâm lục soát sao, nếu là có thể tìm được rồi tiểu quỷ này, hắc hắc, tăng lên chân truyền, chính là cơ hội ngàn năm một thuở, hôm nay Tiếu Kiếm Minh bị tiểu quỷ này đánh chết, tiểu quỷ này đã thành phản đồ, Thanh Vân Tông chúng ta còn lại Linh Vân sư tỷ một cái chân truyền rồi, nếu chúng ta cũng thành chân truyền, không chỉ riêng là có vô số tư nguyên, không chừng còn có thể cùng Linh Vân sư tỷ...

Cũng không lâu lắm, có mấy người Thanh Vân Tông đệ tử người mặc áo bào xanh hỉ hả đi tới, một người cầm đầu, ánh mắt thăm dò mọi nơi, vừa hưng phấn nói, tựa hồ tâm tình cực kỳ vui vẻ, vô cùng vui vẻ.

Bên cạnh một người cười nói:

- Huyền Chiếu sư huynh, tiểu quỷ này trốn chạy, tựa như ngươi vô cùng vui vẻ a?

Thanh niên cầm đầu cười nói:

- Nếu có thể tìm được tiểu quỷ này, ta càng vui vẻ hơn, bất quá có người có thể không vui vẻ, ngươi nói đúng hay không a? Dư Tam Lưỡng Dư sư huynh... Ta biết ngươi cùng tiểu quỷ này quan hệ rất tốt nha...

Nghe lời của hắn, một người mập mạp khuôn mặt thần sắc lo lắng phía sau cùng nhất thời sợ hết hồn, khoát tay nói:

- Đâu có đâu có...

Chương 179: Dã trư tướng

Thật đúng lúc, người của Thanh Vân Tông tìm kiếm Phương Hành trong phạm vi này, chính là đệ tử Thanh Vân Tông mới vào nội môn, nhưng còn chưa kịp bái nhập tứ đại sơn cốc, hai người trong đó cùng Phương Hành từng quen biết, một người chính là Mạnh Huyền Chiếu, người còn lại là đạo nhân mập Dư Tam Lưỡng, hai người bọn họ trước kia bởi vì có quan hệ với Phương Hành, lẫn nhau biết gốc biết rễ, trong lòng cũng có khúc mắc.

Mạnh Huyền Chiếu năm đó vốn cũng là đệ tử nổi bật trong ngoại môn, cùng Tần Hạnh Nhi cùng Lưu Hắc Hổ tài nghệ không sai biệt lắm, chẳng qua sau đó liên tục bị Phương Hành hãm hại mấy hồi, đưa đến chính mình tài nguyên có chút thiếu hụt, hơn nữa trong lòng có ám ảnh, tiến cảnh càng chậm, kết quả thời gian đột phá Linh Động tầng bốn, ước chừng so với Tần Hạnh Nhi đám người chậm hơn hai năm, cùng Dư Tam Lưỡng cảnh giới ngang nhau.

Cũng chính vì vậy, trong lòng hắn vẫn thầm hận Phương Hành, chẳng qua Phương Hành quật khởi, thân phận rõ rệt, đừng nói nghĩ tới báo thù, thậm chí đối với ngoại nhân nói đến hận ý của mình cũng không dám, bình thời càng như con chuột, che giấu đi mối thù hận của mình, chỉ có thể núp ở trong bóng tối âm thầm nói xấu, vốn cho là mình cũng không có cơ hội báo thù nữa, lại không ngờ rằng, Phương Hành trong lúc địa vị lên tới cực hạn, đột nhiên phản bội tông môn, mà chính mình thậm chí có cơ hội tìm kiếm hắn, đây cũng là cơ hội tốt trời ban.

Hắn thậm chí đã nghĩ kỹ, nếu có thể tìm được Phương Hành, vô luận như thế nào, cũng muốn đâm cho hắn mấy đao rồi hãy nói.

Cũng bởi vì Phương Hành, Mạnh Huyền Chiếu đối với Dư Tam Lưỡng không có chút hảo cảm nào, hơn nữa Dư Tam Lưỡng chỉ có Linh Động tầng bốn đê giai, Mạnh Huyền Chiếu cũng ở trước đó không lâu đạt đến Linh Động tầng bốn cao giai, trong lòng lại càng không để vào trong mắt.

Dĩ nhiên, nói tới nói lui, mấy người bọn hắn cũng không cho rằng mình thật sự có hi vọng tìm được Phương Hành, dù sao khu vực này thật sự quá lớn, hơn nữa Thanh Điểu trưởng lão ước chừng mang đến sáu trăm tên đệ tử, ở sáu trăm tên đệ tử tản ra, tìm được Phương Hành, không khác trúng giải thưởng lớn, hi vọng thật sự vô cùng xa vời, Mạnh Huyền Chiếu cũng chỉ nói cho đỡ ngứa miệng mà thôi.

Một nhóm bốn người, vừa nói chuyện, vừa hướng chỗ vách núi đi tới, một người trong đó đang muốn từ bên cạnh vách núi vòng qua, đột nhiên ồ lên một tiếng, phi thân nhảy lên sườn núi, ở bên cạnh một khối đá xanh, phát hiện một lùm cỏ dại, khô vàng khô giòn, mơ hồ có dấu vết bị đốt cháy, đệ tử này trầm ngâm thắc mắc:

- Nơi thâm sơn dã lĩnh như vậy, vì sao lại có dấu vết thiêu đốt?

Mấy đệ tử khác còn tưởng rằng hắn phát hiện dấu hiệu gì, thấy chỉ là một dấu vết thiêu đốt, nhất thời cười nhạt, nói:

- Chỉ một chút vết cháy như vậy, có thể nói được điều gì, xem ngươi cả kinh kìa!

Đệ tử kia cau mày, nói:

- Có gì đó không đúng, một mảng lớn cỏ hoang, chỉ có một chỗ này bị đốt, tất nhiên không phải sơn hỏa, nếu không dấu vết sẽ là từng mảnh từng mảnh, nói không chừng có quan hệ tới tiểu quỷ này, ta nói, chúng ta tản ra lục soát sao, dù sao vào núi chính là vì chuyện này, cơ duyên đến trước mắt, nhưng không thể bỏ lỡ được...

Thấy hắn nói như thế, mấy đệ tử khác cũng cảm thấy có lý, liền gật đầu, tản ra mọi nơi, tinh tế tìm kiếm.

Kim Ô núp ở trên cây cách đó không xa, trong lòng âm thầm kêu khổ, nó đã đem dấu vết kéo Phương Hành vào thạch động dọn dẹp một lần, lại không nghĩ rằng, một mảnh dấu vết xém lửa nho nhỏ này, đưa tới Thanh Vân Tông đệ tử chú ý, đây cũng là Phương Hành mới vừa bị nó để xuống, trên người nhiệt độ giống như liệt hỏa thiêu đốt, chợt quan sát, cùng cỏ dại bình thường cơ hồ hoàn toàn không có khác biệt.

- Có nên giết chết mấy tên này hay không?

Kim Ô suy nghĩ, trong bụng cực kỳ do dự, nó hôm nay tu vi cũng tăng lên một cấp, đã đạt đến thất giai, tự nghĩ muốn giết chết mấy cái Linh Động tầng bốn đệ tử sẽ không thành vấn đề, chẳng qua lo lắng tại thời điểm dọn dẹp bọn họ, tin tức truyền đi ra ngoài, đưa tới Thanh Vân Tông trưởng lão vây giết, như vậy chẳng những hại Phương Hành, ngay cả mình cũng sẽ lâm vào hiểm cảnh.

Nó lúc trước quyết định chủ ý muốn bo bo giữ mình, thật sự không muốn phạm hiểm nguy.

Hơn nữa, nếu đưa tới người của Thanh Vân Tông, cho dù nó giết người, cũng không cứu được Phương Hành.

Dù sao Phương Hành lúc này trên người lan tỏa nhiệt lượng kinh người, nó căn bản không dám đụng vào hắn.

- Sao? Mùi khét lẹt rất nồng, giống như... Nham tương...

Mấy đệ tử Thanh Vân Tông đang tìm kiếm, cũng không tìm được dấu vết dư thừa, lại bỗng nhiên ngửi được mùi khói nồng đậm.

Kim Ô trên cây cũng nhất thời kinh hãi, thầm nghĩ:

- Lần này không giúp được ngươi, thật không dễ mới đem ngươi giấu kín như vậy, nhưng ngươi không nên làm ra động tĩnh lớn như thế, làm thế không phải là tìm chết sao?

Ở trong lòng nó, cũng hiểu được, biết nhiệt lực trên người Phương Hành vừa tăng thêm, đến nỗi ngay cả nham thạch cũng nướng cháy rồi, mới có thể phát ra mùi nồng như vậy.
- Nơi này có một thạch động, mùi chính là từ trong thạch động truyền ra...

Ngay lúc này, Mạnh Huyền Chiếu hưng phấn hô vang một tiếng, vũ động trường kiếm, ở trước người hộ thể, hướng trong động phóng đi.

Nơi xa, ba đệ tử Thanh Vân Tông khác kinh hãi, cũng đi theo nhanh chóng chạy tới, sợ bị Mạnh Huyền Chiếu một mình chiếm tiện nghi, chạy như bay đến động khẩu, lập tức mê đầu mơ não chui vào, trong miệng quát hỏi:

- Có phải hắn hay không?

Lời còn chưa dứt, Mạnh Huyền Chiếu thanh âm mừng như điên đã vang lên:

- Trời cũng giúp ta, Phương Hành tên vương bát đản này, cuối cùng vẫn rơi vào trong tay của ta!

- Thế mà thật sự là hắn...

Ba đệ tử Thanh Vân Tông sau đó theo tới, có hai người lập tức lấy ra phù truyền tin.

Bọn họ đã thấy được sâu trong sơn động, một người hôn mê bất tỉnh, tựa tại trên vách động, trên người nhiệt lượng kinh người, tựa như một tòa luyện đan cực lớn, ngay cả nham thạch quanh người cũng cháy rồi, bất quá may nhờ Phương Hành lúc này mặc pháp y thủy hỏa bất xâm, ở dưới nhiệt lượng này, còn có thể duy trì, không có bị hoả táng y phục, trần truồng trước mặt mấy đại nam nhân này...

Mấy đệ tử cũng không có bị vui mừng làm choáng váng đầu óc, lập tức nghĩ đến, muốn mau mau báo cho Thanh Điểu trưởng lão.

Dù sao tìm được không tính là công lao, báo cho Thanh Điểu trưởng lão đầu tiên mới coi là công lao.

Mà Mạnh Huyền Chiếu, sau khi thấy được Phương Hành hôn mê bất tỉnh, trực tiếp một kiếm hướng trên đùi hắn đâm vào.

Hắn nghĩ tới chuyện thứ nhất, không phải là báo cho Thanh Điểu trưởng lão, mà là đâm Phương Hành một kiếm trút giận đã.

Ba người, hai loại phản ứng!

Người thứ tư, làm ra loại phản ứng thứ ba!

Người này chính là Dư Tam Lưỡng.

Xông ào vào thạch động, xác định bên trong chính là Phương Hành, hắn lập tức âm thầm cắn răng một cái, mắt nhỏ trên gương mặt béo ú, hiện lên một đạo tinh quang, hai tay thật nhanh bấm lên pháp quyết. Bởi vì hắn tu vi yếu nhất, vì vậy hắn cũng là một cái cuối cùng xông ào vào thạch động, ba người khác đều đưa lưng về phía hắn, cũng đưa đến, thời điểm hắn bấm pháp quyết, những người khác đều không nhìn thấy.

- Sưu...

Dư Tam Lưỡng thân hình mập mạp chợt phóng ra một đạo khí tức cường đại mà điên cuồng.

Hai đệ tử Thanh Vân Tông đang chuẩn bị đốt phù truyền tin kinh hãi, quay đầu nhìn lại, quát to:

- Ngươi muốn làm cái gì?

Dư Tam Lưỡng không nói một lời, chợt hướng bọn hắn lao đến, ánh mắt lành lạnh.


- Heo mập muốn che chở cho tiểu quỷ này, bắt giữ hắn!

Thanh Vân Tông đệ tử kinh hãi, lớn tiếng quát lên, đồng thời trường kiếm đưa ra.

Một đệ tử Thanh Vân Tông khác cùng Mạnh Huyền Chiếu cũng vào lúc này phát hiện ý đồ của đạo nhân mập, cười lạnh một tiếng, nhất tề đi lên giáp công đạo nhân mập, trong suy nghĩ của bọn hắn, đạo nhân mập thực sự không coi vào đâu, dù sao ba người bọn họ tu vi cũng cao hơn hắn, hơn nữa đạo nhân mập bình thời trung thực, mềm như bún, trong lòng bọn họ thuộc về loại người xử lý dễ như trở bàn tay.

Chẳng qua là, chẳng ai ngờ rằng, đạo nhân mập ở trong quá trình lao tới, một tiếng gầm nhẹ, trên đỉnh đầu, rõ ràng huyễn hóa ra hình tượng một con dã trư khổng lồ, mỏ nhọn đầu to, sau gáy lông bờm như cương châm đứng thẳng lên, hai đạo răng nanh sắc bén như hai thanh đao nhọn, miệng máu mở to, phát ra cuồng khiếu không tiếng động, thoáng chốc, đã cùng Thanh Vân Tông đệ tử phía trước nhất đụng vào nhau.

- Ba ba ba...

Đệ tử kia cũng đưa ra trường kiếm, cùng dã trư huyễn tượng đụng vào nhau, trường kiếm bị vỡ thành bảy tám mảnh, sau đó nanh dã trư đâm vào trong cơ thể hắn, Linh Động tầng bốn trung giai đệ tử hét một tiếng, con ngươi thoáng cái trợn lên, tựa hồ vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình chỉ trong một chiêu, đã chết ở trong tay mập mạp thoạt nhìn hoàn toàn vô hại...

- Đây... Ngươi tu luyện tà công gì vậy?

Thanh Vân Tông đệ tử còn lại cùng Mạnh Huyền Chiếu đồng thời kinh hãi, theo bản năng mở miệng quát chói tai.

Bọn họ vô cùng xác định, đạo nhân mập thi triển tuyệt không phải bất kỳ một đạo nào trong năm đạo chánh pháp của Thanh Vân Tông.

Mà uy lực này, cũng tuyệt không phải pháp thuật trụ cột có thể đạt tới.

Đạo nhân mập giết một người, dã trư huyễn tượng tựa như càng thêm xác thực, vẻ mặt hung hãn, một khắc không ngừng, hướng hai người khác lao đến, trong miệng thấp giọng quát:

- Đây là Ngự Linh Ngự Thú Quyết... Phương sư đệ cấp cho ta...

- Oanh...

Tiếng nói gần dứt, đã vọt tới giữa hai người này, dã trư huyễn tượng càng thêm hung mãnh, một đầu hất tung Thanh Vân Tông đệ tử còn lại, miệng to như chậu máu mở ra, một ngụm đem cánh tay Mạnh Huyền Chiếu cắn gãy một nửa, xoay người lại nặng nề đạp xuống, đem Thanh Vân Tông đệ tử lúc trước ngã nhào đạp cho lồng ngực xương cốt vỡ vụn, hộc máu mà chết, mà Mạnh Huyền Chiếu người bị thương nặng, lảo đảo lui về phía sau, bỗng nhiên té lăn quay bên cạnh Phương Hành.

- Ngươi... Ngươi đừng tới đây... Nếu không ta... Ta giết hắn... A...

Mạnh Huyền Chiếu chợt phát hiện Phương Hành bên cạnh cách đó không xa, lập tức đưa tay đi kéo hắn, muốn dùng hắn làm con tin, chỉ là vừa tiếp xúc đến thân thể Phương Hành, đau đớn kêu to, bàn tay đã bị bỏng, hoang mang rối loạn buông lỏng tay ra, cũng ngay lúc này, đạo nhân mập một bước xông lên, dã trư huyễn tượng xuất hiện, trực tiếp đâm vào ngực Mạnh Huyền Chiếu, đụng bay ra ngoài.

- Phốc phốc phốc...

Mạnh Huyền Chiếu trực tiếp bị đánh bay, xương cốt trên ngực vỡ vụn, người còn trên không trung, đã phun máu mà chết.

Cho đến lúc này, đạo nhân mập mới thở ra, thu hồi dã trư huyễn tượng, lau mồ hôi trên đầu, lẩm bẩm:

- Ngự Linh Ngự Thú Quyết này thật lợi hại như thế? Phương sư đệ đối với ta thật sự là quá tốt...

Bạn cần đăng nhập để bình luận