Lược Thiên Ký

Chương 1668: Đế Tử trở về


- Quả nhiên không hổ là Đại Xích Thiên ba một trong đại thánh địa a...

Tam Thập Tam Thiên vốn là nơi có tiên khí nồng đậm vượt xa Thiên Nguyên, mà ở Đại Xích Thiên này càng nồng đậm đến mức gần như hóa thành tiên dịch. Bây giờ Phương Hành đã đến trong ao Thái Thanh, hắn cũng không biết đây là nơi nào, chỉ biết là nơi tắm rửa, chính là một đầm nước lạnh có dãy núi vây quanh, bờ đầm đã được lát bằng ngọc trắng tinh mỹ, càng lộ ra vẻ lộng lẫy khác thường, cảnh lạ trong thiên địa kết hợp với sự chạm trổ tinh xảo càng tôn nhau lên, càng thêm lộng lẫy, càng kỳ lạ chính là ánh mắt chỉ thoảng quét qua liền có thể phát hiện, các góc điện xung quanh đều như có giọt sương màu tím nhỏ xuống, mà mỗi giọt sương màu thật thật ra đều là tiên khí nồng đậm đến mức độ nhất định sau đó hóa thành tiên dịch, chậm rãi tụ lại một chỗ, sau đó nhỏ xuống, chỉ là còn chưa nhỏ xuống đất, cũng đã hóa thành sương, một lần nữa tiêu tan ở không trung...

Nhìn qua cảnh tượng này, phun ra nuốt vào tiên khí nồng đậm xung quanh, trong lòng Phương Hành cũng không nhịn được tán thưởng một tiếng.

Đại Xích Thiên này vốn chính là một trong những thánh địa có tiên khí nồng đậm nhất của Tam Thập Tam Thiên, bằng không cũng không sẽ sinh ra ra Thánh Vật Đế Lưu Tương, Xích Tiêu Tiên Vương càng không có khả năng đặt chân ở vực này, quật khởi thành đế, mà ở trong mối loạn ngàn năm trước, Xích Đế công phạt các thiên, thống ngự thiên địa năm phương, đặt tên gọi là Ngũ Thiên Xích Đ, còn tập trung rất nhiều tài nguyên ở năm thiên khác đến Đại Xích Thiên, kể từ đó, tiên khí ở Đại Xích Thiên càng nồng đậm vượt xa các chư thiên khác, đơn giản chính là tiên cảnh thật sự, nơi người tu hành tha thiết ước mơ!

Mà vào lúc này, hắn đang cởi trần, tùy tiện nằm ở trong ao, hướng thụ hiệu quả tẩy cốt tịnh thần do đầm nước mang tới. Đạt đến cảnh giới cỡ hắn, cơ thể không dính bụi, chữ tắm rửa cũng không phải là tẩy trần, ngược lại càng giống như tĩnh tâm giữ thần...

Chỉ có điều chín mươi chín mỹ nhân tuyệt sắc xung quanh cũng không dám nhàn rỗi, tất cả đều khoác lụa mỏng, đi tới đi lui, đốt huân hương, nấu trà, treo áo bào hoa mỹ của Đế Tử, bố trí ba mươi sáu tầng Dẫn Linh Trận, bận rộn không ngừng. Mặc dù đều là tiên tỳ, nhưng tu vi trên người bọn họ không ngờ đều không yếu, đều là tu vi Nguyên Anh, cũng xem như là Tán Tiên rồi. Chỉ là không biết Nguyên Anh của các nàng là tự mình tu luyện ra được, hay là dùng bí pháp nào đó của Đại Xích Thiên để kích thích ra. Phương Hành đoán hẳn là cái sau, nếu không Đại Xích Thiên cũng thật đáng sợ.

- Tới đay tới đây, hai người các ngươi qua xoa bóp vai cho ta... Không cần mặc quần áo!

Phương Hành chỉ vào hai vị tiên tỳ nhìn vừa mắt nhất, bảo họ tới bóp vai cho mình. Hắn dài thở một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng cũng ngầm nghĩ tới:

- Cũng đến lúc rồi...

...

...

- Đế Tử điện hạ giá lâm...

Đại Xích Thiên, Xích Tiêu Tiên Điện, một tiếng kêu trầm bồng du dương vang vọng dưới bầu trời màu tím!

Mà vào lúc này, ba mươi sáu vị tiên tướng cùng tiên quân các bộ bên trong Tiên điện đang bàn tán ầm ĩ đã lập tức im lặng. Ba vị Tiên Tôn còn chưa đi vào, nhưng khi Đế Tử đi tắm và thay quần áo cũng đã cách một ngày, các vị tiên tướng cùng tiên quân đều ở chỗ này chờ Đế Tử đến. Bọn họ đều biết, lần này triệu kiến trên danh nghĩa là nghênh đón Đế Tử từ chiến trường ngoại vực trở về, tìm hiểu rõ tình hình chiến trường, nhưng trên thực tế lại là tuyên bố Đế Lưu điện hạ biến mất ngàn năm chính thức trở về, lấy lại mọi thứ của hắn!

Một góc độ khác cũng chính là cơ hội tốt để vị Đế Tử này chuẩn bị báo thù!

Vào ngàn năm trước, Đế Lưu điện hạ bị cướp đi tất cả, trong lòng nhất định có rất nhiều oán khí cần trút ra...

Nhất định là có rất nhiều người sẽ bị hắn trả thù, hoặc nói là trở thành nơi hắn trút giận!

Vua nào triều thần ấy, cái này không có gì đáng nói, chỉ là ở trong lòng các tiên cầu nguyện, tuyệt đối đừng để cho mình trở thành nhóm mục tiêu đầu tiên của Đế Tử, trực tiếp nộp mạng, hãy để cho mình có được một cơ hội chuộc tội, một lần nữa đứng vào đúng hàng ngũ!

- Xoạt!

Cũng vào lúc ý nghĩ thế này lóe lên trong lòng các tiên, ngoài điện có một động lớn vang lên, Đế Lưu mặc Tinh Kim Giáp Cốt màu vàng, chân đạp giầy vàng thêu mây đên, đầu đội mũ miện vào tím vàng, lưng treo Thiên Bá Man Đao, phía sau khoác áo choàng màu đỏ từ ngoài điện chậm rãi đi đến. Các tiên quay đầu nhìn lại, lập tức bị khí thế trên người hắn làm cho vội vàng cúi đầu. Đế Lưu điện hạ vừa mới tắm rửa xong ở trong ao Thái Thanh đã đổi lại giáp trụ mới, khí tức liền giống như khác hẳn với lúc mới trở lại, càng thêm hung ác điên cuồng khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!

Mà trên mặt của hắn không hề tươi cười, thậm chí cũng không nhìn các tiên đã trực tiếp xuyên qua lối đi giữa các tiên, đi thẳng đến trước Xích Tiêu Tiên Điện, ngồi xuống một chiếc Thái Sư Kỳ phía dưới vương tọa màu đỏ. Nơi đó chính là chỗ ngồi của Đế Tử, vương tọa màu đỏ chính là chỗ của Tiên Đế, chỉ có Tiên Đế có thể ngồi, phía dưới là chỗ của Đế Tử!

- Bái kiến Đế Tử...

Phía dưới, các tiên lập tức đứng dậy, trầm giọng bái kiến.

Có thể vị Đế Tử kia lại trực tiếp ngắt lời bọn họ, ánh mắt quét qua, lạnh lùng nói:

- Ba vị Tiên Tôn đi đâu?

Các tiên phía dưới cứng người lại, liền có người bẩm báo:

- Ba vị Tiên Tôn dường như đang thương lượng chuyện quan trọng với Đế Uyển công chúa!

- Chuyện quan trọng à?

Đế Lưu cười lạnh, trên mặt lộ vẻ khinh thường, giọng nói càng lạnh lùng hơn:

- Gọi bọn họ trở về!

Các tiên phía dưới đều khẽ giật mình, vị tiên thị kia lộ ra vẻ mặt khó xử, hiển nhiên không dám thật sự đi gọi.

Nhưng cũng vào lúc này, ngoài điện đã vang lên một giọng nói:

- Điện hạ đừng vội, chúng ta tới rồi...

Sau đó liền thấy ở ngoài điện Xích Tiêu có bốn bóng người hạ xuống và chậm rãi thu lại thần thông, sau đó cùng tiến vào Tiên điện, đó chính là ba vị Tiên Tôn cùng Đế Uyển công chúa mặc trang phục trắng như tuyết. Vẻ mặt ba vị Tiên Tôn kia có vẻ trầm lặng. Sau khi vào điện liền lặng lẽ nhìn Đế Lưu. Mà Đế Uyển công chúa lại cười khẽ. Nụ cười trên mặt lộ vẻ kiều mị mà thong dong, nhẹ nhàng tiến vào Tiên điện, đi tới trước các tiên, sau đó hai tay đặt ở trước bụng dưới, khẽ nhún chào.

Mà ba vị Tiên Tướng không ngờ cũng vậy, sau khi tiến vào Tiên điện chỉ liếc nhìn Đế Lưu vài lần rồi không nói thêm gì nữa.

Loại cảm giác này ngược lại không thể hiểu thấu, khiến cho bên trong Tiên điện có thêm mấy phần quỷ dị!

Ngược lại là vị trưởng lão hát lễ đứng ở bên cạnh Đế Lưu có chút bối rối, dường như không nghĩ tới vào lúc này ba vị Tiên Tôn lại giữ vững im lặng, dáng vẻ không ai muốn nói nhiều. Bầu không khí trong tiên điện này trở nên lúng túng, cũng chỉ có thể tự mình đến hóa giải!

Trên mặt lão cố tỏ ra vui mừng, đảo mắt nhìn các tiên phía dưới và cao giọng nói:

- Thật may mắn thay! Tiên Đế có nhi tử tên Đế Lưu, thiên tư cái thế, ân từ vô song, phúc phận lâu dài, thuở nhỏ đã được Tiên Đế coi trọng, phong làm Đế Tử, Chư Thiên Vạn Giới, người người đều ăn mừng, chỉ tiếc trên con đường tu tiên có đạo kiếp, Đế Tử điện hạ vì đuổi theo tội vương nên trúng mai phục, bị vây khốn ở U Minh, lúc mệnh đăng tắt, Tiên Đế đau lòng, các tiên bi thương, hận không thể dùng thân thay thế, nhưng Đế Tử ta may mắn, phúc sao có thể cạn, vào lúc tình hình đang căng thẳng, ngoại vực nội vực đang chinh chiến không ngớt, Tiên Đế vì cầu đại đạo bế quan đang cần có người ngăn cơn sóng dữ, Đế Lưu điện hạ phá kiếp trở về, phạt loạn đánh cho kẻ địch phải bỏ chạy...

Vị trưởng lão này nói tất nhiên đều là lời dễ nghe, cố gắng giữ gìn Đế Lưu điện hạ, thậm chí vừa rồi đã sai người đưa một phần những lời này đến ao Thái Thanh cho Đế Lưu điện hạ xem qua, cũng tùy hắn sửa đổi. Các tiên tướng trong đại điện cũng đều hiểu có chuyện gì xảy ra, dù trong lòng xem thường cũng không có người nào dám nói ra lời nào không phải, trong điện tĩnh mịch như Tử Vực!

- Ha ha...

Nhưng hết lần này tới lần khác, vào lúc trưởng lão này nói đến đoạn quan trọng, bỗng nhiên dưới điện truyền ra một tiếng cười lạnh.

Bên trong Tiên điện đang nặng nề, một tiếng cười lạnh này càng thêm đột ngột, vô cùng khác thường.

Nhất thời các tiên đều ngơ ngẩn, quay đầu hướng nhìn về phía người cười lạnh kia và bị dọa tới không dám mở miệng nói chuyện nữa.

Vào lúc này, cho dù là vị trưởng lão kia cũng phải dừng lại một chút, không biết nên nói tiếp thế nào.

Người cười là Vân Gia Tiên Quân...

... Ác long Vân gia – một trong Nhất Long, Nhất Hổ, Nhất Khuyển dưới trướng của Đế Thích!

Hắn cũng là một trong những người được tất cả mọi người vô cùng xác định là chắc chắn phải chết, nhưng không ai nghĩ tới, trong thời gian quan trọng này, hắn lại có thể lớn mật vượt trời, lại dám phát ra tiếng cười lạnh, đây rõ ràng là đang xúc phạm với uy nghiêm của Đế Lưu điện hạ, đang tìm cái chết!

- Ngươi cười cái gì?

Trong sự yên lặng, ánh mắt Đế Lưu cũng hờ hững liếc xuống, nhìn trên mặt Vân Gia.

Giọng nói bình thản không có chấn động, nhưng ai nấy đều nghe được sát khí nồng đậm trong đó!

- Ha ha, ta chỉ là cười các tiên bên trong điện này!

Mà đối mặt với ánh mắt của Đế Lưu điện hạ, không ngờ Vân Gia Tiên Quân kia lại giống như điên thật rồi, thế mà lại mở miệng, mỉm cười nói:

- Đế Lưu điện hạ đã chết ngàn năm lâu, bây giờ sống lại, tất nhiên cũng xem như là một việc vui, Chỉ có điều có câu công bằng ta muốn nhắc nhở mọi người, trong một ngàn năm này, Đế Tử được công nhận chính là Đế Thích điện hạ, đây chính là do Tiên Đế chính miệng sắc phong. Tiên mệnh của Đế Thích điện hạ cũng là do Tiên Đế tự tay ban cho, bây giờ mới nghe nói Đế Thích điện hạ ở chiến trường ngoại vực không tuân lệnh mà một mình dẫn binh tiến vào sâu trong tinh vực, đến nay không biết tung tích, thậm chí có khả năng ngã xuống, vậy Đế Tử cũng chỉ còn lại có một người...

Hắn nói đến đây thì hơi dừng lại, sau đó mỉa mai nói:

- Chỉ có điều, những lời buồn nôn kia thì thôi đi. Cho dù Đế Lưu điện hạ trở về, cho dù hắn vừa về khắp chốn mừng vui, ta lại muốn hỏi một chút, nhổ loạn gì, đuổi giặc nào?

... Vân Gia Tiên Quân quả nhiên là đang tìm cái chết!

Các tiên trong điện nhất thời yên lặng như tờ!

Ai còn không biết chuyện gì xảy ra nữa. Không phải là ngươi nói ra hay sao?

Chẳng lẽ là sợ Đế Lưu điện hạ mềm lòng buông tha mình, nên mới vội vàng tìm chết sao?

Quả nhiên, vị điện hạ ngồi ở phía trên không có mở miệng phản bác, chỉ lườm Vân Gia Tiên Quân một cái, nhìn hắn giống như nhìn người đã chết, sau đó ánh mắt liền hờ hững rời đi, đảo qua các tiên và thản nhiên nói:

- Còn có ai nghĩ như vậy không?

Bên trong đại điện yên lặng tới mức ngột ngạt, ai nấy đều kinh hãi cúi đầu không dám ngẩng lên.

Một người thật sự muốn tìm chết đã ngại nhiều, làm sao có thể còn có người khác chứ?

Điều khiến cho người ta không nghĩ ra là thật sự vẫn còn...

- Mạt tướng cũng cảm thấy câu nhổ loạn phản chính này dùng thực sự hoang đường...

Trong các tiên tướng phía dưới có một vị Thái Ất Thượng Tiên tóc hoa râm đứng dậy, từ tốn nói.

- Không sai, tiểu tiên nhận được tiên mệnh không đến năm trăm năm, chỉ biết có Đế Thích điện hạ mà không biết có Đế Lưu điện hạ...

Lại có một người đứng dậy, không ngờ chỉ là một tên tiểu tiên quân cảnh giới Chính Tiên.

Cứ như vậy, bầu không khí trong điện không chỉ làm cho các tiên, mà ngay cả Đế Uyển cũng không nhịn được phải nhíu mày.



Bạn cần đăng nhập để bình luận