Lược Thiên Ký

Chương 1527: Hành hung cẩu nô tài


- Mẹ nó gặp xui xẻo!

Phương Hành không rảnh để ý tới cục diện của đám người Đại Kim Ô gặp phải, nói đúng hơn là lúc này tự thân hắn cũng khó đảm bảo, thời điểm hắn nhìn thấy đạo huyết quang mơ hồ không thể phân biệt kia, hắn đã không chút nghĩ ngợi ra tay, vì hắn không thể trơ mắt nhìn Vương Quỳnhbị ám sát, chỉ tiếc, ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, đạo huyết quang kia lại khủng bố như vậy, ẩn chứa lực lượng vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, mặc dù một đao vội vàng ngăn cản được đạo huyết quang đó, nhưng hắn cũng bị đánh cho bay ngược trở về, Khi Thiên Bá Man Đao rời khỏi tay, một thân tiên lực càng trở nên hỗn loạn, khí cơ rời rạc, phế phủ bị đả thương, một ngụm máu tươi phun ra, nên chỉ có thể dựa thế nhanh chóng thối lui, rời khỏi vòng chiến đấu!

Nhưng hắn còn chưa kịp rút đi, điều tức nội thương, đã có một đạo kiếm quang đáng sợ nhanh đuổi theo, mà theo sát phía sau đạo kiếm quang kia, là một nam tử tóc dài hung thần ác sát, trong tay cầm một thanh hắc kiếm nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tràn đầy huyết tinh từ bên trong khói lửa vọt ra, mang theo một cỗ cảm giác ác độc khó mà hình dung, hung hăng nhìn Phương Hành, như muốn ăn thịt người!

- Cẩu nô tài!

Sau khi nhìn thấy nam tử kia, ánh mắt Phương Hành liền biến thành lạnh thấu xương, cắn răng mắng to.

Người đến không phải người bên ngoài, mà chính là con chó điên Nhiếp Cuồng Nhất đến!

- Ta... Ta giết ngươi...

Trong lòng Nhiếp Cuồng Nhất sôi trào, hắn đã sớm hận Phương Hành thấu xương, hoặc nói là chủ nhân của thân thể Phương Hành hiện tại, hận không thể tươi sống xé xác hắn, bây giờ khó khăn lắm mới nhìn thấy Phương Hành, lại cảm thấy bắt được cơ hội giết hắn, hưng phấn chạy tới đánh rắn giập đầu, kết quả vừa mới chém ra một kiếm, vừa định nói hai câu cho hả giận, liền nghe thấy Phương Hành thốt ra một câu, hắn lập tức cuồng nộ lên, ngay cả lời châm chọc cũng không nói được, điều động kiếm quang hung ác, chém thẳng về hướng Phương Hành!

Lúc này hắn hận không thể bắt Phương Hành lại chặt thành thịt vụn!

- Bảo hộ điện hạ!

Đám người Lộc Tẩu cũng bị một màn bất thình lình này làm kinh sợ, bọn hắn đã sớm dự liệu đến việc sẽ có hung hiểm, chỉ là không nghĩ tới chúng sẽ dùng loại phương thức này đến, trước đây bọn hắn suy đoán theo lẽ thường, cho là Đế Thích người phái tới sẽ ở thời gian hai bên lưỡng bại câu thương mới ra tay, nên trong lòng rất yên tâm, bởi vì nàng cùng Văn tiên sinh đều biết Phương Hành và nhóm người Thiên Nguyên này vĩnh viễn không có khả năng xuất hiện cục diện lưỡng bại câu thương, nhưng hôm nay mới giật mình phát hiện, đối phương không có chờ đến thời điểm lưỡng bại câu thương, mà bỗng nhiên ra tay, ngược lại để bọn hắn không kịp trở tay!

Nhưng cũng chỉ là sửng sốt trong nháy mắt, liền phản ứng lại rất nhanh, sau khi nhìn thấy Phương Hành thổ huyết, vội vã kêu to, xông về phía trước cứu hộ.

Chỉ có điều, cũng ở trong nháy mắt đó, đột nhiên chung quanh có vô số vẫn thạch lao đến, thế tới hung mãnh đáng sợ, mạnh mẽ đánh lên tiên thuyền, Tiên binh Tiên tướng trên thuyền kinh hãi, vung vẩy pháp bảo đánh tới, nhưng từng mảnh từng mảnh vẫn thạch kia, ở trước lúc đụng phải tiên thuyền, đều xảy ra biến hóa, hóa ra vẫn thạch là do người khoác Hoàng Giáp Quái Nham biến thành, tất cả giơ cao binh khí hóa thành từ nham thạch, phô thiên cái địa chém giết về phía bọn hắn, nhân số ước chừng gấp đôi bọn họ...

- Là tám trăm thần nô...

Lộc Tẩu vừa giận vừa sợ, huy chưởng chấn khai một tên thần nô giết tới trước người mình, sau đó hét lớn để chư Tiên binh phản kích.

Tám trăm thần nô còn được gọi là quỷ nham nhất tộc, bàn về thực lực chưa chắc đã là đỉnh tiêm trong thần tộc, nhưng bên trong loại hoàn cảnh này, nhất là địa phương khắp nơi đều là vẫn thạch như Loạn Lưu Hải, thật sự là được trời ưu ái, rất khó bị phát hiện...

Mặc dù chư tiên phỉ bị kinh hoảng, nhưng phản ứng cũng không chậm, dù sao họ cũng là tinh anh từ bên trong Phù Đồ Thiên giết ra, mặc dù hoảng nhưng không loạn, chỉ bị tám trăm thần nô đột nhiên xuất hiện làm giật nảy mình, để bọn chúng chiếm chút lợi, chém giết mấy người, nhưng rất nhanh đã đè ngược tình thế, cầm pháp bảo chém giết, mặc cho tám trăm thần nô hung mãnh trùng kích, cũng một bước không lùi!

Họ bị tám trăm thần nô vây quanh, muốn đi cứu viện Phương Hành cũng không kịp...

- Ha ha, ha ha...

- Giết ngươi! Giết ngươi!

- Ăn ngươi, ta muốn ăn ngươi...

Có người nói Nhiếp Cuồng Nhất là thằng điên, cũng có người nói hắn là quái vật, bây giờ Phương Hành cảm thấy hai cái tên gọi này đều chính xác, vô cùng chuẩn xác, nhưng cũng không thể không thừa nhận con quái vật này có bản lĩnh, người có cảnh giới Chân Tiên ác đấu với Thái Ất không nhiều, Phương Hành có thể tính một cái, mà tên Nhiếp Cuồng Nhất này cũng là một cái, hiện tại hắn điên cuồng lao đến chỗ Phương Hành, dùng hắc kiếm trảm loạn, thế mà nhất thời để Phương Hành luốn cuống tay chân, truy sát hắn từ bên trái đến bên phải!

Lúc đầu hắn cũng đã bị thương, giờ này khắc này càng là không có năng lực đánh trả.

Mà Nhiếp Cuồng Nhất, cũng bắt lấy cái cơ hội này, loạn trảm giết lung tung, muốn mạnh mẽ đánh chết hắn!

Có lẽ người khác cố kị thân phận Đế Tử của hắn, nhưng cái tên điên này càng giết càng hưng phấn...

- Đường đường là Đế Tử cũng phải chết trong tay ta...

Hai mắt Nhiếp Cuồng Nhất tỏa ánh sáng, hét to giết lên, giống như vừa nghĩ tới chỗ này liền kích động đến mức không thể tự kiềm chế.

- Đế Tử, Đế Tử, ngươi mới là Đế Tử, cả nhà ngươi là Đế Tử...

Dưới sự cường công liên tiếp của hắn, Phương Hành cũng dần dần tức giận lên, hắn một hơi không đỡ lại nổi, đã bị Nhiếp Cuồng Nhất bắt lấy cơ hội, ép xuống thế hạ phong, nguy cơ tứ phía, có mấy lần suýt nữa mất mạng, loại cảm giác nhiều lần bị lợi kiếm xoẹt qua cổ này, làm cho tính khí hung ác ngang ngược đã lâu không xuất hiện trong lòng của hắn cũng bừng bừng tăng vọt lên, hắn lại bị Nhiếp Cuồng Nhất đột phá phòng ngự, dùng một kiếm đâm vào đầu vai, Phương Hành cắn răng, ánh mắt biến thành màu huyết hồng, hung hăng nhìn về phía Nhiếp Cuồng Nhất...

- Thật sự cho rằng ta sợ tên điên như ngươi sao?

Thanh âm giống như đến từ U Minh vang lên, đột nhiên sau đó hắn phun ra ngoài một ngụm máu tươi!

- Phụt...

Máu tươi như thác nước, vẩy về phía hư không.

Cùng lúc đó, khí tức một mực không điều tức được ở giữa phế phủ Phương Hành, cũng đột nhiên thông thuận lên, sau đó hắn nhân cơ hội Nhiếp Cuồng Nhất có chút choáng váng, đột nhiên dùng một tay nắm chặt kiếm đá, tay kia nắm lại, mạnh mẽ đập vào mặt Nhiếp Cuồng Nhất.

Vài tiếng "Rắc rắc" giòn tan vang lên, dưới một quyền quán chú lực lượng toàn thân của hắn, ngay cả hư không cũng biến thành vặn vẹo vỡ vụn, mang theo vô số vết rạn nứt, một đường hướng mặt Nhiếp Cuồng Nhất đập tới, giống như sư tử phát điên vậy!

- Hả?

Người điên cuồng như Nhiếp Cuồng Nhất, ở dưới một quyền này cũng không nhịn được phải thay đổi sắc mặt, vô ý thức né đầu ra.

Oanh!

Một quyền kia nện vào hư không, nhưng xa xa đánh trúng một ngôi sao nhỏ sau lưng Nhiếp Cuồng Nhất, đập ngôi sao nhỏ kia chia năm xẻ bảy!

- Ha ha, hóa ra ngươi cũng có thời điểm tức giận...

Nhiếp Cuồng Nhất xoay đầu lại, hung dữ cười to.

- Tới tới tới, bớt nói nhiều lời, để ta nhìn xem ngươi là điên thật hay là giả ngốc!

Không đợi hắn nói xong cả câu nói kia, Phương Hành đã mở miệng cười gằn, hung hăng xông về phía trước!

Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!

Khó mà hình dung được sự cuồng bạo và điên dại của hắn lúc này, cũng khó có thể hình dung một thân quái lực cuồn cuộn của hắn!

Lúc này hắn giống như hóa thành một tôn Ma thần, thiết giáp rách rưới, tóc dài bay múa, dồn sức đánh về phía Nhiếp Cuồng Nhất!

Dùng hung khắc hung, lấy bạo chế bạo!

Ngay cả người từ trước đến nay đều dùng hung bạo điên dại xưng danh như Nhiếp Cuồng Nhất, cũng bị hắn đánh cho liên tiếp lui về phía sau!

- Hừ hừ ...

Hiển nhiên Nhiếp Cuồng Nhất cũng bị lửa giận công tâm, nhiều lần vội vàng phản công, muốn chiếm lại thế thượng phong, nhưng Đế Lưu giống như biến thành người khác, thế mà còn hung hăng hơn so với hắn, đấu pháp hắn am hiểu nhất là lấy thương đổi thương, có điều vào lúc này, Đế Lưu cũng không phải là lấy thương đổi thương, mà hắn giống như ngay cả mạng cũng không cần, mỗi một chiêu một thức đều hướng về phía nhục thể của hắn kích qua, kỳ thế vô cùng cuồng bạo, Nhiếp Cuồng Nhất nhiều lần muốn thương tổn hắn, đều bị hắn ở thời điểm mấu chốt nhất né qua chỗ yếu hại, ngược lại khiến Nhiếp Cuồng Nhất chịu không ít nắm đấm, liên tiếp lùi lại!

Ở trình độ nào đó mà nói đây cũng không phải là đấu pháp, mà là hai tiên nhân dùng quyền đánh lộn...

Mà trên phương diện này, Nhiếp Cuồng Nhất rõ ràng không có chuẩn bị tâm lý thật tốt!

Có lẽ bình thường hắn điên dại để hắn chiếm quá nhiều lợi, bởi vậy khi hắn thấy có người dùng phương thức công kích giống hắn đánh lại, hắn rất bối rối, mấy lần không thể lấy lại tiên cơ, còn bị Phương Hành đánh cho lui về tới chỗ cũ...

- Cẩu nô tài, biết vì sao ta vẫn luôn chướng mắt ngươi không?

Nhiếp Cuồng Nhất nổi điên, Phương Hành lại càng đánh khí thế càng cao, đến lúc cuối cùng, đột nhiên hét lớn, một thân tiên uy mênh mông cuồn cuộn, bay lên giống như mây mù:

- Bởi vì tiểu gia ta không quen nhìn bộ dạng giả ngây giả dại của ngươi...

- Bành!

Khi đang nói chuyện, một bàn tay của hắn đã vung ra ngoài, mạnh mẽ đánh vào mặt Nhiếp Cuồng Nhất.

Chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương mặt Nhiếp Cuồng Nhất đã vỡ vụn, cả người ngã văng ra ngoài giống như con thoi...

Phương Hành hung ác, bước ra một bước, muốn tiếp tục thu thập hắn, thế nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên cảm ứng được cái gì, nên nhanh chóng quay đầu nhìn sang, không ngờ nhìn thấy nam tử khô gầy điều khiển vô số huyết quang, trấn áp đám người Đại Kim Ô, thời điểm người kia xuất thủ, hắn ở khoảng cách xa như vậy, cũng cảm thấy sợ mất mật, ở trình độ nào đó, hắn thậm chí cảm thấy người này đã không phải là Thái Ất Thượng Tiên phổ thông, hẳn là Đại La cảnh mới đúng?

Lúc này đám người Lệ Hồng Y đang dựa vào đại trận đau khổ chèo chống, chỉ có điều nam tử khô gầy kia đã phát hiện ra nhược điểm của bọn họ, điều khiển huyết quang cuồn cuộn, đánh cho năm người bọn họ ho ra đầy máu, sắc mặt xám xịt, trận thế sắp sụp đổ...

Nhất là Vương Quỳnh, càng bị máu tươi nhiễm đỏ nửa người, dường như bị thương sắp chết!

- Ha ha ha ha, ta đã nói qua, một năm nay ta đã sớm suy tính ra nhược điểm một phương đại trận này của các ngươi...

Trong tiếng cười dữ tợn, nam tử khô gầy đã phóng lên tận trời, huyết quang lan ra từng mảnh, hung hăng trùng kích xuống.

- Thôi...

Lúc này trong lòng đám người Lệ Hồng Y đều hiện lên một mảnh tuyệt vọng:

- Cuối cùng vẫn thiếu một người, uy lực đại trận tuy mạnh, nhưng sơ hở quá mức rõ ràng...

Đáng giận, nếu lúc trước hắn không bị người vạch trần danh, mất Tiên Danh, làm sao chúng ta bị ngươi hiếp đáp?

Bạn cần đăng nhập để bình luận