Lược Thiên Ký

Chương 1739: Đến cướp bóc



- Cực Ác Thiên này đoạt hay không đoạt?

Thời điểm đám Đế Tử Đế Nữ đằng đằng sát khí chạy tới Cực Ác Thiên, cũng đang có ba thân ảnh xuất hiện ở trên không Cực Ác Thiên, người bên trái mặc áo gai màu xám, vóc dáng thon dài, dung mạo bình thường, bên phải áo trắng như tuyết, nho nhã tuấn tú, đầu trọc, mà ở giữa thì mặc áo choàng huyết sắc, trong tay cầm một thanh đại đao, đang cười đắc ý, mà ở bên cạnh hắn thì bay múa một đạo kiếm quang linh hoạt, giống như rắn, không thể phỏng đoán...

Nói chuyện chính là nam tử áo gai, ánh mắt của hắn nhàn nhạt nhìn Cực Ác Thiên, nhẹ giọng cười nói:

- Chúng ta có thể đoạt Vong Ưu Thiên và Đại Cùng Thiên, là bởi vì chủ nhân không ở nhà, những tiên binh ma tướng và các loại cấm chế kia không làm gì được chúng ta, càng có ngươi không biết từ nơi nào có được tin tức, biết tài nguyên của bọn hắn sinh trưởng ở nơi nào, có thể trực đảo hoàng long, nhưng Cực Ác Thiên không giống, Cực Ác Ma Chủ Vạn Sầu Hải ở giới này, có hắn tọa trấn, chúng ta rất khó trực tiếp tấn công vào Cực Ác Ma Cung...

Tiểu hòa thượng cũng nói:

- Không sai, hơn nữa mấy vị ma đầu kia chắc hẳn cũng đã nhận được tin tức, sẽ nhanh chóng chạy tới, nếu như chúng ta không muốn bị vây quanh, lâm vào khổ chiến, thì phải trực đảo hoàng long, nếu trì hoãn quá lâu, sợ là sẽ bị vây khốn...

Hai người này rõ ràng đều có ý rút đi, nhưng người ở giữa cười nói:

- Đương nhiên phải cướp, nếu không đoạt, vậy chúng ta còn tới đây làm gì, Vạn Sầu Hải bất quá là một lão gia hỏa mà thôi, nghe nói còn bị trọng thương, trực tiếp đánh đến tận cửa đi, nếu không cho vào Ma Cung, vậy dứt khoát làm thịt hắn, các ngươi yên tâm, ta có Thiên Ý Kiếm của Đại Thương Thiên, tùy thời có thể phá vỡ Thiên Vực đào tẩu, sẽ không hãm ở chỗ này, lần này hai các ngươi yên tâm theo sau lưng ta đi...

- Ngươi phá vỡ Thiên Vực, thật sự là nhờ Thiên Ý Kiếm sao?

Ánh mắt nam tử áo gai nhìn về phía hắn, dáng vẻ rất thú vị.

Người ở giữa cười ha ha, không chịu trả lời hắn, trực tiếp vọt xuống dưới!

Ầm ầm!

Hắn khẽ động, thiên địa biến sắc, những nơi thân hình đi qua, hư không vỡ vụn, dẫn phát thiên tượng biến hóa vô tận!

Mới nhìn lên, giống như một đám mây đen, đen kịt trấn ép xuống!

Thời điểm ba người bọn họ xuất hiện ở trên không Cực Ác Thiên, Cực Ác Thiên đã phát giác, Ma Binh từ phía dưới bay lên, bài binh bố trận, ẩn ẩn bao vây, bây giờ thấy hắn vọt xuống, đám Ma Binh kia lớn tiếng gào thét, vội vã vận chuyển, đạo đạo khí cơ càn quét, có người lớn tiếng quát tháo, muốn bọn hắn không được động vọng!

- Ha ha, hắn đã có hào hứng, vậy cùng hắn đi một lần thì thế nào?

Nam tử áo gai cười nhạt, cũng đi theo lao dưới, trong lòng bàn tay chẳng biết lúc nào nhiều một thanh kiếm sắt.

Ầm!

Thời điểm kiếm sắt xuất hiện ở trong tay hắn, kiếm quang cũng bay ra ngoài!

Tốc độ của bọn hắn nhanh chóng biết bao, kiếm quang càng nhanh hơn bọn họ, thời điểm Ma Binh còn chưa kết đại trận đã bay tới, xé mở một cái lỗ to, sau đó thân hình ba người chớp động, đã đến trên không Cực Ác Ma Cung!

Ở phía sau bọn hắn, những Ma Binh Tiên Tướng kia vội vã chạy đến, nhưng nhất thời sao có thể đuổi kịp?

Cảnh giới cao thấp có khác, to lớn rõ ràng, nhất là ở dưới loại tập kích này, đối phương một hơi kích tới, nhưng bọn hắn phải dùng thời gian gấp bội đến xếp thành đại trận, lại cần dùng nhiều thời gian hơn đuổi theo, bởi vậy ở dưới tình huống không có cao thủ trấn giữ, những tiên binh ma tướng kia căn bản không có biện pháp gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta tới lui tự nhiên...

- Không biết cao nhân phương nào đến, tha thứ lão phu không kip nghênh đón từ xa...

Thời điểm bọn hắn vừa mới đến trước Cực Ác Ma Cung, trong Ma Cung vang lên một thanh âm nặng nề.

- Ha ha, bớt nhiều lời, ta chính là Đế Tử Đại Xích Thiên Đế Lưu, đến Vạn Ma Cung ngươi mượn một đồ vật...

Người ở trung tâm vung đại đao lên, hung hăng chỉ xuống, âm thanh lạnh lùng nói:

- Nghe nói Cực Ác Ma Cung ngươi có tiên dược ngộ đạo, gọi là Tinh Thần Điểm Hóa Quả, nhanh giao ra đi, nếu không chọc tiểu gia không vui, sẽ vọt vào trảm đầu của ngươi!

- Đế Tử Đại Xích Thiên?

Tiếng giới thiệu này, làm đám Ma Quân Tiên Tướng ở phía sau ngẩn ngơ, có người nghẹn ngào kêu lên:

- Đây là ăn cướp a...

Phương Hành nhếch miệng cười nói:

- Đáp đúng!

Có thể nói sau khi Phương Hành báo danh, đám tiên binh của Cực Ác Thiên đều ngơ ngác.

Chẳng ai ngờ rằng vị Đế Tử điện hạ này sẽ đột nhiên đến, càng không nghĩ tới hắn lại đến Cực Ác Thiên ăn cướp...

Mặc dù Cực Ác Thiên giao hảo với Thái Huyền Thiên, nhưng dù sao trên danh nghĩa vẫn trung lập, bây giờ nghe được danh tiếng của Đế Tử Đại Xích Thiên, cảm thấy có chút sợ hãi, sát khí giảm không ít, người người nhìn về phía Cực Ác Ma Cung!

Mà lão ma đầu kia cũng trầm mặc nửa ngày, mấy tức sau mở miệng, thế mà không có thanh âm kinh ngạc gì, cũng không có tức giận, chỉ cười ha ha nói:

- Đế Lưu điện hạ đến, lão phu chưa từng nghênh đón, thực là sai lầm, chỉ là nếu điện hạ có điều cần, sai người đưa thư đến là được, lão phu tự nhiên lệnh khuyển tử đưa đến trên tay Đế Tử, cần gì gióng trống khua chiêng như thế?

Phương Hành nghe lại khẽ giật mình, sau đó quơ đại đao trong tay, cười lạnh nói:

- Lời khách sáo thì không cần phải nói, mau giao bảo dược ra, tiểu gia ta không có thời gian dây dưa với ngươi, nếu không giao, ta giết vào là được...

Một bên nói, một bên ra hiệu cho tiểu hòa thượng Thần Tú.

Thần Tú nhẹ nhàng gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng mở ra!

Hư không lập tức xuất hiện kinh văn màu vàng kim nhàn nhạt, như trải ở trên mặt nước...

Kinh văn này chính là Bàn Nhược Kinh!

Bàn về nghiên cứu trận pháp thế gian, Phật môn có thể xếp hàng đầu, lúc ở Thiên Nguyên, Phương Hành đã từng mượn một quyển cổ kinh xuyên qua vô số pháp trận, mà bây giờ, Thần Tú hiểu thấu đáo phật lý, tự tay thi triển thì càng lợi hại, đối với hắn mà nói, cấm chế lại lợi hại, cũng khó tổn thương được, sau khi thi triển, hắn thậm chí có thể tự do xuyên qua cấm chế, mà không kinh động cấm chế nửa phần, bởi vì hắn tu là Bỉ Ngạn Đại Đạo, thân không ở thế giới này, đương nhiên sẽ không kinh động cấm chế, đây cũng là nguyên nhân Phương Hành có thể tuỳ tiện tiến vào Ma Cung!

Bây giờ đến trước Cực Ác Ma Cung, nếu muốn xông vào, tự nhiên phải để Thần Tú xuất mã.

- Ha ha, Đế Tử cần gì nóng vội...

Cực Ác Ma Chủ Vạn Sầu Hải không chút kinh hoảng, than khẽ nói:

- Đợi khuyển tử trở về, để hắn đưa cho Đế Tử không được sao?

Phương Hành nghe xong liền cười lạnh quát:

- Muốn dùng mấy tên kia hù dọa chúng ta sao? Hắc hắc, tiểu gia biết bọn hắn lúc nào cũng có thể đến, nhưng ngươi tin không, bằng lực lượng của ba người chúng ta, tuyệt đối có thể ở trước khi bọn hắn đến làm thịt ngươi...

Hoa...

Ma Binh Tiên Tướng đều đã bày trận, nghe được lời ấy, nhất thời giật nảy mình.

Chẳng lẽ Đại Xích Thiên muốn khai chiến với Cực Ác Thiên sao?

Bằng không vị Đế Tử Đại Xích Thiên kia sao dám nói năng ngông cuồng như vậy?

- Ha ha, Đế Tử đừng kích động...

Cực Ác Ma Chủ nghe vậy cũng ngẩn người, sau đó cười khổ nói:

- Lão phu đã tàn phế, bản thân lại trọng thương, làm sao có thể là đối thủ của Đế Tử, vốn định chờ khuyển tử trở về tự tay giúp Đế Tử chọn lựa vài cây Tinh Thần Thảo tốt nhất dâng lên, nhưng Đế Tử nóng vội như thế, vậy không đợi khuyển tử trở về cũng được, Đồng nhi, ngươi nhanh vào Tạo Hóa Tiên Quật, hái tới mười cây Tinh Thần Thảo cho Đế Tử, không được sai sót...

- A, như vậy liền đáp ứng?

Lời này làm ba người ngẩn ngơ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không dám tin tưởng lỗ tai của mình.

Đường đường Cực Ác Ma Chủ Vạn Sầu Hải, tung hoành Tiên Giới vài vạn năm, thế mà thật đáp ứng cho bọn hắn Tinh Thần Thảo?

- Không phải là kế hoãn binh chứ?

Trong lòng Phương Hành không nhịn được nghĩ, sau đó nắm chặt Khi Thiên Bá Man Đao trong tay.

Nhưng còn không đợi hắn nghĩ kỹ có nên xông vào hay không, chỉ khoảng mười hơi sau, liền nghe cửa cung mở ra, từ trong cánh cửa đi ra một tiểu đồng tuấn tú, trên người không có bao nhiêu tu vi, nhìn bộ dáng giống như rất sợ, run rẩy bưng lấy một cái khay đưa lên, phía trên bày vài cây cỏ, tuy là cỏ, nhưng màu ám sắc, lá như bầu trời đêm, gân mạch như tinh thần, cực kỳ thần dị...

Đồng nhi đầu cũng không dám nhấc, vừa ra Ma Cung, liền quỳ trên mặt đất, giơ khay lên đỉnh đầu.

Nhìn gốc tiên dược còn dính bùn đất, hiển nhiên là vừa mới ngắt tới.

- Đây là Tinh Thần Thảo?

Thần Tú cúi đầu nhìn thoáng qua, dù không nói toạc, nhưng hiển nhiên là có chút bận tâm.

Thế nhưng Phương Hành không suy nghĩ nhiều, đưa tay nhiếp lấy, cái khay đã đến trong tay hắn, đưa tay cầm một gốc Tinh Thần Thảo ngửi ngửi, nửa ngày sau mới mở mắt ra, cực kỳ khẳng định nói:

- Là thật...

Quái thai Viên gia hơi kinh ngạc nhìn hắn:

- Ngươi ngửi liền biết?

Phương Hành cười ha ha nói:

- Có người giúp ta phân biệt thật giả nha...

Quái thai Viên gia nhịn không được khẽ giật mình:

- Là ai?

Phương Hành cười nói:

- Là người mới vừa rồi giúp ta suy tính bảo bối giấu ở nơi nào...

Ầm ầm...

Nhắc tới cũng xảo, thời điểm Phương Hành vừa mới lấy được Tinh Thần Thảo, chỉ cảm thấy vùng thế giới này lắc lư, hơn mười đạo khí tức đột ngột xuất hiện, dẫn tới khí tượng của Cực Ác Thiên đại biến, mà ở đằng sau Cực Ác Ma Cung, thì phảng phất như trực tiếp lâm vào trong đêm tối, cảm giác đè nén khó có thể tưởng tượng phô thiên cái địa, trong đó xen lẫn vô số đại trận vận chuyển, từng tia từng sợi chiếu rọi nửa bên hư không, rõ ràng là có người khởi động truyền tống trận, gấp rút chạy tới!

- Bọn hắn đến!

Ánh mắt quái thai Viên gia yên tĩnh nhìn thoáng qua, trầm thấp tự nói, thân hình khẽ nhúc nhích.

- Quá chậm...

Phương Hành cười ha ha, bên người bỗng nhiên có một đạo kiếm quang hiện lên, như linh xà vòng quanh hắn bay múa, hai mắt Phương Hành ngưng tụ, Thiên Ý Kiếm bay thẳng ra ngoài...



Bạn cần đăng nhập để bình luận