Lược Thiên Ký

Chương 766: Cõng vợ tới đánh cướp


Một tiếng ầm vang lên, chúng tu còn chưa phản ứng kịp, con bọ cạp cái đuôi như ngọn núi nhỏ đã đâm thẳng đầu vào trong sơn cốc rồi. Thân thể tựa như tạo ra từ thép ròng thổi qua nham thạch, làm sụp cả một cái vách núi, ma vân cuồn cuộn tràn ra tựa như hóa sơn cốc này thành u minh tử địa. Chúng tán tu mai phục ở nơi này đều lộ ra trong ma khí, ngay một khắc này, con bọ cạp lam vỹ đột nhiên bỏ qua Thanh Lư mà nó vẫn luôn đuổi theo, ngẩng đầu lên cảnh giác quan sát bốn phía.

- Vèo!

Đuôi lam sắc cuộn lại sau lưng nó còn nhanh hơn cả sấm chớp, trong một chốc liền câu vào bóng đen cạnh nó không xa, xuyên thủng qua ngực một tu sĩ đang kinh hoàng thất thố, kéo thẳng ra ngoài. Tiếng kêu điên cuồng thảm thiết vang vọng sơn cốc.

Ma khí trên người đối với nó có tác dụng thần kỳ như thần niệm của tu sĩ vậy. Nơi mà ma khí đi qua, tất cả mọi thứ dường như đều hiện trong đầu nó, cũng chính vì vậy, đột nhiên biết quanh đây có rất nhiều tu sĩ đang mai phục nó, mơ hồ đoán được mình đã rơi vào một cái vòng vây. Trong một chốc này nó tức giận, hồn nhiên bất chấp truy sát con Thanh Lư ghê tởm kia, trực tiếp hoạt động cơ thể, mở rộng sát nghiệt.

- Vây khốn nó!

Trong một chốc này, tu sĩ trong sơn cốc cũng không quan tâm đươc nhiều như vậy. Ngay khi mới thấy ma khí vọt tới, bọn họ cũng đã cầm trận kỳ trong tay, chỉ là khi nhìn thấy xông vào không phải một con bạch xà một sừng mà là một con bọ cạp to lớn thì mới hơi ngẩn ra chút, nhưng lại gặp xui xẻo, tu sĩ gặp vận xui kêu thảo thiết vang vọng nhất thời nhắc nhở bọn họ, không chút nghĩ ngợi liền xông lên cao, trận kỳ trong tay điên cuồng vung lên, lúc này cái gì cũng không kịp nữa, trước tiên khởi động đại trận rồi lại nói. Không có cách nào khác, nếu không nhanh chóng vây khốn nó, còn không biết phe mình sẽ có bao nhiêu người phải chết...

Vèo vèo vèo

Từng luồng linh quang liên kết lại với nhau đan thành một tấm lưới lớn, bao trùm cả sơn cốc vào như một cái lồng, còn có cả lực bát môn đáng sợ, chí lực hùng hồn áp chế xuống, làm toàn bộ sơn cốc đều hiện đầy lực cầm cố. Bọ cạp tức giận như điên, hai cái càng lớn không ngừng vùng vẫy, làm vỡ nát từng luồng lực cầm cố, lại muốn bò ra bên ngoài sơn cốc, còn một đám tán tu ở xung quanh sợ hãi đến hồn phi phách tán, dùng toàn bộ sức mạnh ra điên cuồng liên kết linh khí lại, làm lực ràng buộc của đại trận tăng tới cực hạn.

Trong nháy mắt đại trận tạo thành, Thanh Lư cùng với bọ cạp lam vỹ đồng thời bị vây trong sơn cốc.

Chỉ là Sư Nam Cát cùng đám Trần Lão Hạc ở phía trên sắc mặt lại bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi. Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu...

Rốt cuộc xảy ra tình huống gì đây?

Rõ ràng là bảo tên hòa thượng kia dẫn bạch xà một sừng tới là được, sao giờ lại thành một con lừa dẫn bọ cạp lam vỹ tới chứ?

Nhất là Sư Nam Cát, ánh mắt gắt gao nhìn con lừa kia, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt...

Nhưng mà còn chưa đợi gã phản ứng lại, bỗng nhiên phát hiện vị trí phía tây lại có một luồng ma khí đang điên cuồng xông qua đây. Luồng ma khí này lượn quanh trên đường một cái, kéo dài khoảng cách, cho nên tới chậm hơn so với con lừa một chút. Nhưng giống như đã tính tốc độ một cách tỉ mỉ rồi, cũng chỉ chậm hơn một chút so với con lừa mà thôi, dường như trong nháy mắt pháp trận hình thành trong sơn cốc đã theo sát vọt tới rồi.

- Tránh ra một chút, mau tránh ra một chút... con cóc này điên rồi...

Phía trước ma vân có một người khuôn mặt tuấn tú. Tiểu hòa thượng khí chất thánh khiết, trên người mặc một bộ tăng bào nguyệt sắc không nhiễm chút bụi nào, chân đạp giầy rơm kết từ sợi đay, trên vai khiêng một cái mõ cực lớn, môt đường kêu la om sòm. Tốc đố quả là nhanh như sấm sét, ầm một tiếng liền vọt thẳng về hướng đám Sư Nam Cát, cái đầu trơn bóng hăng hái vọt về phía này, như mơ hồ bắn ra một tia hàn quang...

- Đứng lại!

Lúc này, Sư Nam Cát, Trần Lão Hạc cùng với gia nô của Lữ gia đồng thời kinh hãi, nhao nhao xuất thủ về hướng tên hòa thượng này, nhất thời rất nhiều tia thần quang ở trước người bọn họ đan vào nhao tạo thành sóng triều lan thẳng về phía tiểu hòa thượng. Thật sự là thế xông tới của tiểu hòa thượng này quá mạnh, quả thực còn nhanh hơn so với Nguyên Anh. Chỉ bằng thế tới này không khác gì chiến xa ùng ùng lao về phía trước, nếu như đụng vào người bọn họ tất sẽ có thể đụng chết một hai người. Trong vô thức bọn họ cũng đã thi triển ra công kích mạnh nhất của mình để ngăn cản địch.

Chỉ có điều, thần pháp của tiểu hòa thượng này lưu loát rõ ràng, vọt thẳng về phía bọn họ, lúc chỉ còn cách người bọn họ hơn mười trượng thì đột nhiên hai chân bước ra một bước, thế xông vội tới trong một chốc đã biến thành phóng lên cao. Vèo một tiếng đã nhảy lên thật cao trên không trung, còn đám Sư Nam Cát cũng vào lúc này thấy được con cóc tựa như một ngọn núi phía sau tiểu hòa thượng kia.

- Hu...

Con cóc kia một thân là khí tức yêu ma, nhảy thẳng từ bên ngoài nghìn trượng qua đây, thân hình như núi cao, nhảy cũng rất cao, sau đó vạch ra một hình cung to lớn, dùng lực như vạn quân rơi xuống. Chỗ rơi vừa hay là trong thung lũng này, còn ở trong cốc, sáu mươi, bảy mươi tên tán tu đang sử dụng toàn bộ sức mạnh để trấn áp con bọ cạp lam vỹ đang bị vây trong sơn cốc, hồn nhiên chưa nghĩ tới đại họa trời giáng ở phía sau.

Bùm!

Khói mù bay lên từng đợt, đá vỡ không ngừng bay ra, bảy mươi sáu tán tu bị con cóc đặt mông ngồi lên bảy, tám người, ngay cả con bọ cạp lam vỹ kia cũng bị con cóc đặt mông ngồi cho một cái làm đầu óc choáng váng, người may mắn không bị cóc ngồi lên cũng đều bị cơn gió lớn thổi từ ngoài vào đánh ra ngoài, trong lúc nhất thời, tiếng người ngã, tiếng kêu rên liên hồi, tiếng kêu đau đớn vang lên, đại trận trong núi bị xông cho thất linh bát lạc, trực tiếp vỡ nát.

- Xì xì

Trên đầu con cóc này như có một gò núi nhỏ, hai mắt đỏ bắn ra tinh quang như một cái cối xay, u mịch nhìn phía trên vùng núi này. Lúc đám Sư Nam Cát nhìn thấy con cóc này hạ xuống thì đều kinh hãi, gào thét trốn thoát từ nơi ẩn thân, phóng lên cao, nhưng cố tình bọn họ không trốn cũng không được. Đám ma vật này chỉ có thể lấy ma khí nhận biết sự tồn tại của bọn họ, nhưng lại không nhìn thấy khi bọn họ bất động ngồi yên, mà bây giờ bọn họ lại xông lên trên cao lập tức in trong mắt của ma chủng này. Nói tới lại nực cười, bề ngoài ma cáp (cóc) này dữ tợn, nhưng trên thực tế cũng bị một đám tu sĩ bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt này làm hoảng sợ, buồn bực kêu lên một tiếng, một cái đầu lưỡi theo bản năng thò ra ngoài.

Một cái lưỡi dài không dưới trăm trượng, chiều rộng gần mười trượng, thông huyết như máu tản ra mùi tanh hôi tựa như một món pháp khí thần cấp, bay thẳng về phía đám Sư Nam Cát ở trên núi, cuốn lấy. Nhìn thế này, một khi bị đầu lưỡi của nó quấn được, tất nhiên sẽ tử thương thảm trọng...

- Bùm!

Trong một chốc này, thân là người có tu vi cao nhất trong chúng tu sĩ, con ngươi của Sư Nam Cát đột nhiên rụt lại, dưới tình huống này cũng chỉ còn gã có thực lực lên trước cản lại, nhưng trong một chốc này gã lại không chút nghĩ ngợi, trực tiếp không để ý tới những tính mạng đám tu sĩ bên người, tự mình đạp hai chân xuống chạy thoát vào hư không. Còn đám gia nô của Lữ gia cùng Trần Lão Hạc có tốc độ không bằng gã thì đều ở lại bên dưới không trung chờ chết.

- Ông trời của ta ơi...

Trên không trung, Trần Lão Hạc thậm chí cả gia nô của Lữ gia đồng thời kêu rên trong lòng.

Gã ta làm cái mẹ gì đây. Rõ ràng đã bố trí một lúc lâu để chu toàn kế hoạch mai phục, tại sao lại xuất hiện biến cố lớn như vậy chứ?

Con cóc này cùng con bọ cạp lam vỹ kia từ đâu mà ra thế, chẳng lẽ phải chết không minh bạch như thế này sao?

Ầm!

Đầu lưỡi kia đã vươn qua rồi, bắn thẳng phía phía xa giữa không trung, sau đó nương vào quán tính đánh một quyền, lại thu lại trong miệng nó, đây chính là tập tính của ma cáp, nói thì đơn giản. Chỉ là ma cáp này quá mạnh mẽ, đầu lưỡi kia còn linh hoạt hơn cả sấm sét, lướt một vòng trên không trung rồi thu lại, gia nô của Lữ gia lại phản ứng kịp, chừng bảy tám người bị cuốn vào trong đầu lưỡi, ương ngạnh kéo về phía miệng của ma cáp...

Miệng nó như một cái động lớn sâu không lường được, đám tu sĩ này khóc không ra nước mắt, tiến vào bên trong. Đó là con đường chết đó...

- Nghiệp chướng phương nào, dám đả thương người của Lữ thị ta?

Nhưng cũng vào lúc này, phía xa giữa không trung bỗng nhiên truyền tới một tiếng quát lạnh tựa như sấm rền, có một chùm hỏa hồng kim sắc đằng vân nhanh chóng vọt tới. Mây còn chưa kéo tới đã truyền tới một tiếng hét lớn, một thanh Phương Thiên Họa Kích bay thẳng từ trong mây ra. Phương Thiên Họa kích tập trung thần lực cường đại bay cực nhanh, trong một chốc đã tạo thành một đường ngang giữa không trung, xỏ xuyên qua đầu lưỡi đang cần thu vào miệng của ma cáp, lực đạo cường đại xé cái lưỡi thành một vết thương lớn, sau đó cắm mạnh vào trong vách núi đá.

- Graooo

Ma cáp đau đớn, thân thể run lên, bọc mủ trên người vô ý thức phun nọc độc ra, trên người tựa như đột nhiên xuất hiện trên dưới một trăm dòng suối phun...

Còn một đám gia nô Lữ gia bị đầu lưỡi của ma cáp cuốn lấy suýt nữa bị mất mạng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, nhao nhao rơi xuống đỉnh núi, hoang mang chưa hết, tất cả đều thấy đại hỉ trong bụng, kích động không ngừng nhìn về phía không trung, trong miệng kêu to:

- Thiếu chủ...

Xa xa trong một chùm hỏa vân đã lộ ra thân hình của Lữ Phụng Tiên ở bên trong.

Tuy là chuyện này quỷ dị làm suýt nữa toàn quân bị diệt nhưng thấy Lữ Phụng Tiên tới rồi, nhóm gia nô này vẫn lập tức tăng vọt dũng khí.

Thiên kiêu của Thái Hạo Lữ tộc, dũng lực có một không hai của Bồng Lai, được lão tổ của Thái Hạo Lữ tộc xưng là “Thiên tư hơn xa cùng thế hệ, bất thế lương tướng, dòng dõi chân tiên”, từ khi xuất thế tới nay đánh bại địch chưa bao giờ dùng quá mười chiêu, Phụng Tiên thiếu chủ tới rồi. Cho dù cục diện hỗn loạn hơn nữa, bọn họ cũng tin y có thể bằng vào một cây Phương Thiên Họa Kích mà hoàn toàn trấn áp được. Đây chính là một sự sùng bái và ỷ lại tuyệt đối của thủ hạ đối với chủ nhân.

Bùm!

Khuôn mặt của Lữ Phụng Tiên nghiêm túc, nhào thẳng tới trong sơn cốc, thân hình mang theo kình phong quét sạch nọc độc mà ma cáp phun ra, trong vòng ba trượng hầu như tạo thành một khu vực chân không. Cũng đúng vào lúc này, ma cáp đau tới hầu như nổi điên đang đưa hai cái chân trước ra, như phát điên đánh về phía người của y, nó gần như đã nổi điên đã bắt đầu dùng móng vuốt để tấn công.

- Kích đâu!

Thân hình Lữ Phụng Tiên treo ở trên không trung hét lớn một tiếng đưa bàn tay ra, Phương Thiên Họa Kích dường như được kêu gọi vô hình, cái thân rung rung vài cái rồi vèo một tiếng, tự động rút ra khỏi thạch bích, hóa thành một vệt sáng bay về tay của Lữ Phụng Tiên. Còn Lữ Phụng Tiên thì cầm kích xoay người, đẩy một kích về phía trước. Phương Thiên Họa Kích trong nháy mắt đã hóa dài như một cái ngọc trụ chọc trời, xuyên thấu từ hai trảo của ma cáp vào sâu, sau đó tăng vọt tốc độ, họa kích khươi một cái, thân thể to lớn của ma cáp lại bị y đẩy bay, bay thật cao qua ngọn núi, bay thẳng ra bên ngoài nghìn trượng, rơi sụp một ngọn núi bên cạnh...

Lúc này tiểu hòa thượng Thần Tú đang ẩn mình trên không trung ngẩng ra, cúi đầu niệm Phật:

- Di Phật à, khí lực thật là lớn...

- Thiếu chủ dũng mãnh phi thường...

Một đám gia nô của Lữ gia cùng đám tán tu đã chờ sẵn, cảm thấy vui vẻ thoải mái, tâm sinh ra sự kính sợ cao giọng kêu to.

- Đến cùng xảy ra chuyện gì thế? Hòa thượng kia đi đâu rồi?

Lữ Phụng Tiên đánh bay ma cáp rồi nhưng vẻ mặt còn chưa thả lỏng, nhíu mày quát chói tai quét nhìn xung quanh.

- Hòa thượng...

Nghe xong những lời này, Sư Nam Cát cùng một đám gia nô cũng chỉ biết nhìn nhau, ai biết hòa thượng dởm đã chạy đi đâu chứ...

Chỉ có điều khi bọn họ còn chưa kịp trả lời, bỗng nhiên có một tiếng quát to vang lên:

- Ở chỗ này...

Ở phía chính nam lại chỉ nhìn thấy ma vân mênh mông cuồn cuộn, phô thiên cái địa mà đến, ở phía trước ma vân chính là hòa thượng bị bọn họ sắp xếp đi làm mồi dụ. Lúc này hắn đang cõng một nữ hài mặt mày xinh đẹp trên lưng lảo đảo nhưng chạy cực nhanh, còn phía sau thình lình có ba luồng ma yên hắc áp áp sát theo. Một luồng ở trên trời, một luồng trên mặt đất, còn một luồng lúc nào cũng bay vọt lên không trung, nương vào tư thế phù không cực nhanh lướt về phía trước.. Ba luồng ma khí hợp lại với nhau, hung thế đáng sợ đó quả thực khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.

Còn tên hòa thượng kia đã chạy nhanh tới mức không thở nổi, trong miệng còn thở không ra hơi hô to:

- Đánh... đánh cướp đây... Bạch Ngọc lệnh... phù... phù thạch... pháp bảo... nữ nhân... tất cả đều giao ra đây cho Phật gia...

Bạn cần đăng nhập để bình luận