Lược Thiên Ký

Chương 1319: Rõ ràng là trớ chú (nguyền rủa)

Tồn tại bên trong quái tháp từ trước đến nay đều chỉ lo cho thân mình, bình thường không chịu lộ diện lấy một lần, thỉnh thoảng giúp Phương Hàn một lần cũng là bố trí hưng thịnh. Chỉ có điều Phương Hành lại biết chúng nó không có ác ý gì với mình, sở dĩ không xuất thủ một là đang quan sát mình, hai là cũng sợ đảo loạn mệnh số. Tựa như trước đó không lâu bọn họ chỉ điểm mình, lấy trí tuệ của bọn họ, giúp mình tìm hiểu giáo lý tam giáo, luyện ra đạo tâm là một phần đại ân. Chỉ có điều chúng nó lại ra tay bảo vệ cái bảo kính này, hơn nữa nghe đoạn đối thoại thì hiển nhiên là còn quen biết lẫn nhau làm cho hắn có phần ngoài ý muốn nên cũng không hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ ở bên cạnh chờ muốn xem bọn họ sẽ làm cái gì.
Sau vài câu đầu, giọng nói bên trong quái tháp rõ ràng thấp xuống, cũng không biết đang nói nhỏ cái gì.
Phương Hành cũng không cắt ngang, dù sao trước đây nghe vài câu nói của tồn tại bên trong quái tháp thì lại giống như đang giúp mình.
Quả nhiên, đợi thời gian khoảng một nén hướng mới chợt nghe tồn tại nào đó bên trong quái tháp bỗng nhiên cao lên:
- Cái đồ vật ngu xuẩn nhà ngươi, tại sao lại không hiểu được nỗi khổ tâm của bọn ta? Ngươi đăm chiêu làm gì, chẳng qua là muốn biến người thành Tiên mà thôi, nhưng đại thế thiên địa như vậy cho dù ngươi thực sự có thể thành Tiên thì làm sao có thể đếm xỉa tới được? Trước đây việc của Thái Hư lão hữu chúng ta cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng mặc dù tu vi của hắn cao tới đây mà bị quấn vào việc này thì ta cũng không thể không đếm xỉa tới. Mà bây giờ số mệnh của Thái Hư nhất mạch đã rơi vào trên vật ngu xuẩn như ngươi, thực sự không biết là phúc hay họa, đối với ngươi thì bây giờ chính là cơ hội ngàn năm có một, nếu không... ngươi nghĩ chúng ta đang chờ cái gì?
- Các ngươi thật sự không phải là hãm hại ta?
Giọng nói của Thái Hư huyễn kính cũng vang lên, vô cùng hoài nghi.
- Aiz, vật ngu xuẩn này, không đáng để trọng dụng...
- Đáng đời ngươi bị tiểu khốn kiếp đánh vỡ, đáng nhẽ không nên cứu ngươi...
- Thái Hư lão nhi giống như một sợi gân, luyện ra bảo bối cùng cùng một dạng như vậy...
- Tính toán một chút, phá vỡ đi!
Bên trong quái tháp có nhiều tiếng động vang lên, nhao nhao chỉ trích, cực kỳ nghiêm khắc.
Thái Hư huyễn kính dường như là bị mắng tới té tát cũng không dám phản kháng, giống như là vô cùng kiêng kỵ thần vật thần bí này. Qua thật lâu những người đó đã mắng tới không kiên nhẫn, ngậm miệng lại rồi mới ngập ngừng nói:
- Ta... Ta nghe các ngươi còn không được sao?
- Nhanh đi!
Tồn tại bên trong quái tháp hét lớn một tiếng, uy thế rất nặng.
Thái Hư huyễn kính vẫn còn chút không cam lòng:
- Nhưng ta thực sự không muốn lại bị người ta như vũ khí...
- Hừ, ai nói nhất định phải coi như vũ khí mới có thể hợp tác chứ, không muốn bị hắn sử dung thì còn rất nhiều phương pháp hợp tác mà...
Một người bên trong quái tháp nói:
- Không phải ngươi vẫn luôn muốn biến thành người sao? Vậy cũng đơn giản thôi, ngươi đi bái hắn ta làm thầy, cầu hắn chỉ điểm cho ngươi không phải là được rồi à?
- Bái sư?
Thái Hư huyễn kính rõ ràng có hơi sửng sốt một chút, khó tin nói:
- Ai thèm nhận một chiếc gương làm đồ đệ chứ?
- Ha ha ha ha ha
Tồn tại bên trong quái tháp nở nụ cười:
- Ngươi chưa thấy đám đồ đệ trước đây hắn nhận à...
Ước chừng qua thời gian nửa chung trà nữa, rốt cục Thái Hư huyễn kính hiện ra, hóa thành dáng vẻ trẻ sơ sinh béo trắng tay ngắn chân ngắn, trên lưng cõng một cái khung ngọc bạch cốt như lưng rùa, chính là khung của Thái Hư huyễn kính, khó khăn đi tới trước người Phương Hành. Hai cái tay nhỏ bé chắp lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, còn lúc này Phương Hành cũng chỉ ngồi xếp bằng ở giữa không trung, quay đầu nhìn nó một cái.
Hai người đều không nói gì, ánh mắt tiếp xúc, trong hư không như có hoa lửa bắn tung tóe.
Cực kỳ lâu, khí linh rốt cục như đã quyết định, cắn răng sữa một cái rồi quỳ một gối xuống, cánh tay mập mạp ôm quyền!
- Đồ nhi bái kiến sư tôn...
Phương Hành nhìn thoáng qua hướng quái tháp, gật đầu:
- Ừm, ngoan!
Khí linh ngẩn ra, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Phương Hành.
Lúc này Phương Hành lại không đặt suy nghĩ lên người nó mà ngẩng đầu nhìn về phía quái tháp. Sau một hồi lâu trầm mặc thì mới thấp giọng mở miệng:
- Các ngươi hình như ẩn giấu rất nhiều ở trong lòng nhỉ, lúc nào mới khai thông cho ta một chút đây?
- Khi nào ngươi thành Tiên!
Bên trong quái tháp cũng không biết là ai trả lời một câu, sau đó liền lặng yên không nói gì nữa.
- Vậy cũng nhanh thôi!
Phương Hành không để tâm gật đầu, một phát tóm lấy cổ của khí linh, phi thân ra ngoài thức giới.
...
...
- Làm đồ đệ của ngươi có lợi ích gì không?
Ở trong mộ thất, khí linh của Thái Hư huyễn kính quỳ trước người Phương Hành, đầu ngón tay út móc mũi, thận trọng hỏi.
Mà Phương Hành thì ngồi trên bậc thang, ở phía sau hắn là hơn hai mươi đệ tử heo mập mạp, mỗi người đều khoác bảo giáp trên người, hung tráng béo ụt nhìn chằm chằm ở phía sau Phương Hành, tạo thành một vòng tròn nhìn khí linh Thái Hư huyễn kính, khí thế tương đối mạnh. Phương Hành cũng có phần không để tâm chỉ về phía sau một cái, nói:
- Thấy đám sư huynh của ngươi ở phía sau đây không? Trước đây cũng đều định giết để ăn thịt, nhưng sau ta lại có quá nhiều bảo bối linh dược, nuôi tới béo tròn, mỗi con đều béo thành đại yêu quái rồi...
Các đệ tử heo mập ở sau lưng nghe vậy thì mỗi người đều run rẩy thịt béo ở trên mặt, cố gắng tỏ ra hung hăng.
Chỉ có điều cũng rõ ràng, bên dưới vẻ hung hăng đều là sự chột dạ.
Chúng nó tu luyện thành yêu quái đương nhiên cũng không ngốc, biết ngay từ đầu bị Phương Hành mang vào tinh không này để làm gì. Mà Phương Hành cũng không hề giấu bọn nó, nói rõ thân thế của bọn nó, suy nghĩ kỹ một chút thì đám heo này cũng thật có phúc duyên, bị long uy ép tới, lại bị đại tu hành giả như Phương Hành dạy dỗ, từ việc là thức ăn cho tới tu vi bây giờ, đơn giản giống như kỳ tích vậy.
Thái Hư huyễn kính hiển nhiên cũng hiểu, hơi suy nghĩ rồi thở dài nói:
- Vậy ta sẽ trông cậy vào ngươi rồi!
Trên mặt Phương Hành hiện lên một nụ cười, gật đầu nói:
- Vậy giờ ngươi cũng nên nói tất cả cho ta đi?
Khí linh của Thái Hư huyễn kính móc mũi, nhỏ giọng thì thầm:
- Cũng không có gì có thể nói, trước đây ta được Thái Hư Tiên Vương mang theo trên người, linh tính không lớn, ký ức cũng không đầy đủ, dù sao ta không giống với người khác, khác với khí linh khác, hoặc là bị thần hồn luyện chế, hoặc là lấy chủ thần hồn bám lên, nhưng ta lại không giống, ta là linh tính chân chính sinh ra từ trong Tiên bảo, khi đó còn ở trong chốn hỗn độn không nhớ được quá nhiều thứ, ta chỉ biết là lúc đầu đang an bình ở trong Đại Tiên Giới bỗng nhiên lại loạn cả lên, mười ba vị Tiên Nhân Vương đánh nhau, chủ nhân nhà ta gặp xui xẻo bị hai vị Tiên Vương khác vây công, bị trọng thương. Vốn hắn muốn mượn Long tộc Cổ giới để chạy tới Thiên Nguyên nhưng rất nhanh liền bị thương nặng mà biến mất, chỉ còn lại mình ta mang theo truyền thừa của hắn, nương thần lực còn sót lại để mê hoặc mấy con tiểu yêu cùng với thần bộc bên người hắn chạy tới chỗ này, tạo lên Tiên mộ của hắn...
- Đại Tiên Giới vẫn tồn tại sao?
Phương Hành dứt khoát cắt đứt lời của nó, hỏi một vấn đề mình quan tâm nhất.
- Đương nhiên còn tồn tại!
Thái Hư huyễn kính trả lời thẳng thắn nhưng sau một chút do dự lại nói tiếp:
- Nhưng đại khái không quá giống trong tưởng tượng của các ngươi đâu!
- Đã có dáng vẻ gì rồi?
- Ta nào biết chứ, ta đã rời khỏi Tiên giới một nghìn năm rồi, lúc ta còn ở đó Tiên Nhân Vương cũng đã đánh nhau...
Lời nói của Thái Hư huyễn kính làm Phương Hành mê man một hồi. Lúc hắn còn ở Thiên Nguyên đã biết rõ chắc chắn Đại Tiên Giới xảy ra vấn đề, nếu không... Không thể nào có cửu quan giáng xuống Thiên Nguyên này, cũng không thể có việc phong thiên được, mà Liên nữ nhân, thậm chí là đám thần nữ trở lại từ Đại Tiên Giới cũng giống như đang đợi cái gì đó, lập mưu gì đó. Chỉ là những vấn đề đó quá mức cao thâm, lấy cảnh giới của hắn còn chưa hiểu được, cũng không có ai nói cho hắn biết. Cho tới hôm nay hắn từ trong miệng khí linh của Thái Hư huyễn kính mới chính thức bắt đầu tiếp xúc với những bí mật này, nhưng cũng có chút nghi ngờ.
- Rốt cục là vì nguyên nhân gì lại làm cho đám Tiên Nhân Vương cao cao tại thượng không tiếc nằm xuống cũng muốn thả tay đại sát?
Hắn không nghĩ ra, dù sao người tu hành, tu chính là trường sinh, mà ở Đại Tiên Giới, trường sinh cũng không phải một chuyện khó. Nếu trở thành Tiên nhân thì chỉ cần không phải gặp nạn hầu như cũng đều có thể trường sinh bất tử, những tồn tại như Tiên Nhân Vương hầu như đã là tồn tại chí cường trong vũ trụ rồi, công tham tạo hóa, nhưng tại sao bọn họ lại làm việc vô bổ như đại chiến ngươi chết ta sống như thế?
- Ta nào biết tại sao bọn họ lại đánh nhau chứ, ta chỉ là một món pháp bảo mà thôi, ta chỉ biết là chủ nhân của ta chết rất oan ức, hắn vốn là một vị Tiên gia thanh tu không màng thế sự, cho dù có vương vị Tiên Nhân cũng rất ít xuất thủ can dự vào chuyện trong Đại Tiên Giới, lại còn làm điều tốt giúp mọi người nữa, rất ít có kẻ thù, nhưng một người như vậy lại cũng bị cuốn vào hạo kiếp, bị người vây công mà chết đi. Trước khi chết hắn từng cảm thán, một trớ chú trong nơi u minh lại giáng xuống, loại đại kiếp nạn này không ai có thể thoát được...
- Trớ chú trong nơi u minh... Đại kiếp nạn thiên địa...
Thái Hư huyễn kính nói bình tĩnh nhưng lời nó nói ra xác thực làm cho Phương hành cảm thấy kinh ngạc.
Ai có thể trớ chú chúng Tiên?
Ai có thể mang tới đại kiếp nạn thiên địa cho Đại Tiên Giới?
Di ngôn trước khi lâm chung của Thái Hư Tiên Vương thực sự ẩn chứa tin tức quá mức rượn tóc gáy.
Chỉ là muốn hỏi khí linh của Thái Hư huyễn kính những thứ này, tên nhãi này lại không nói ra nổi nguyên nhân, lời này ngay cả nó cũng không hiểu rõ lắm!
- Được rồi, mấy vấn đề này vào Tiên giới tự ngươi sẽ hiểu, hay là hỏi chút chuyện thực tế đi!
Phương Hành trầm mặc một lát, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Thái Hư huyễn kính:
- Tiên giới bây giờ có còn khả năng thành Tiên được không?
- Thành Tiên không đơn giản như ngươi nói đâu...
Khí linh của Thái Hư huyễn kính nghe xon gloiwf này thì lại nở nụ cười:
- Huống hồ chính ngươi vốn có cơ hội thành Tiên!
Phương Hành khẽ run, ý bảo nó nói tiếp.
Thái Hư Huyễn kính cười hì hì nói:
- Tiên mệnh đó! Ngươi đã đoạt đi rồi còn muốn hỏi ta sao? Ngươi cho rằng danh xưng Tiên mệnh chỉ là một cái tên thôi sao? Nói trắng ra là thành Tiên thật ra chính là thoát khỏi ý chí đất trời, hóa thành sinh linh ở tầng lớp cao hơn, tu sĩ độ cửu kiếp chính là chịu đựng khảo nghiệm của ý chí đất trời, thông qua khảo nghiệm này là có thể thoát khỏi tư bản của ý chí đất trời, mà sau khi thoát khỏi ý chí đất trời còn cần ý chí của Tam Thập Tam Thiên tán thành, chỉ khi có được loại tán thành này mới có thể sống tiêu dao mãi trên Đại Tiên Giới...
Nói rồi nó hơi dừng lại một chút, cười nói:
- Mà Tiên mệnh là thứ có thể giúp ngươi nhận được loại tán thành này!
Phương Hành nghe xong lời này thì chau lông mày lại, thốt lên:
- Giống như Phá Giai đan sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận