Lược Thiên Ký

Chương 986: Từ nay Dao Trì không Bàn Đào



- Không tốt.

Sau khi thấy được Phương Hành ném ngọn núi vào đại môn, Dao Trì Vương Mẫu và các trưởng lão sắc mặt đều đại biến, kinh dị đến khó hình dung, lúc đầu Phương Hành hiện thân, tay cầm một cành đào, các nàng cũng đã đoán được, ma đầu kia không biết dùng đạo pháp gì, phân thần hóa niệm, tiềm nhập Bàn Đào Lâm, bất quá phần khiếp sợ này còn không tính quá lớn, Bàn Đào là thiên địa kỳ trân, không cách nào cất vào túi trữ vật, trên người Phương Hành chỉ có một cành đào, nói rõ hắn chỉ trộm chút này, mà Dao Trì gia đại nghiệp đại, tổn thất mấy quả Bàn Đào chẳng đáng là gì, nhưng ai có thể nghĩ đến, một giây sau hắn lại làm ra sự tình đáng sợ như thế?

Một ngọn núi lớn như vậy, trực tiếp cướp đi?

Con mẹ nó cái này nếu để ở thời điểm Thượng Cổ, yêu tinh nào có thể tiến vào Dao Trì Tiên Hội trộm một quả Bàn Đào, cũng truyền khắp thế gian, như là truyền kỳ, bây giờ tiểu ma đầu kia ở dưới vô số người nhìn chằm chằm, lại trộm cả Bàn Đào Lâm đi, có thể hù chết người a?

Đám người Dao Trì Vương Mẫu phản ứng cũng không chậm, ngoại trừ lúc ban đầu khiếp sợ ra, vừa thấy không ổn, lập tức mở đại trận, vội vàng tiến lên ngăn cản, Bạch Thiên Trượng lập tức được cơ hội, trốn ra ngoài đại trận, bay về phía hư không mênh mông, Dao Trì Vương Mẫu và tất cả trưởng lão thì cực kỳ lo lắng, có người vội vàng đuổi theo Bạch Thiên Trượng, người thì bay về phía Phương Hành.

- Ma đầu lớn mật, dám can đảm đại náo Dao Trì Tiên Hội.

Khoảng cách vài trăm dặm, Dao Trì Vương Mẫu trong nháy mắt liền đến, lành lạnh hét lớn, toàn lực vỗ xuống một chưởng.

Lúc này Phương Hành vừa mới ném Bàn Đào Lâm vào đại môn, vỗ tay xoay người, chỉ thấy một chưởng kinh thiên động địa của Dao Trì Vương Mẫu, cả người hắn đã bị chưởng lực bao phủ, áo bào phần phật bay lên, nhưng hắn biểu hiện không chút kinh hoảng, thậm chí còn hơi nở nụ cười, chậm rãi giơ lên một tay, đặt ở trước ngực.

Oanh!

Một chưởng này của Dao Trì Vương Mẫu, dưới cơn thịnh nộ mà ra, khó có thể hình dung uy thế kia mạnh bao nhiêu!

Thế nhưng thời điểm chưởng lực đến trước người Phương Hành, ánh mắt tiểu ma đầu kia đột nhiên hiện lên hung quang, sau đó vỗ ra, chỉ nghe một tiếng ầm vang, theo hắn đánh ra một chưởng, Thiên Địa ở chung quanh tựa hồ nổi lên rung động, một tầng một tầng, một vòng một vòng, như từng cây cung, bắn ra vô số mũi tên đáng sợ.

Bành

Hắn lại trực tiếp cứng đối cứng với Dao Trì Vương Mẫu!

Hắn chỉ là Kim Đan cảnh, lại lựa chọn cùng Vương Mẫu tu vi Đế Anh viên mãn cứng đối cứng!

Thế nhưng càng làm cho người giật mình là, một chưởng của Vương Mẫu không có trực tiếp đập hắn thành thịt vụn, mà bất ngờ bị hắn chấn lảo đảo lui lại, thân hình giống như tia chớp xông lên phía trước, sau đó giống như đụng phải bức tường, nhanh chóng bay trở lại.

Cứng đối cứng một chưởng, rõ ràng là Phương Hành công khai đánh lui Vương Mẫu!

Giữa không trung, đã không biết có bao nhiêu người tu hành, bị một màn này chấn kinh trợn mắt há hốc mồm, dùng sức văn vê tròng mắt.

Nếu nói vừa rồi Phương Hành hiển hóa Nguyên Anh cảnh có thể làm được điểm này thì cũng thôi, dù sao cũng là Đế Anh, hơn nữa hung tính khôn cùng, nhưng bây giờ Phương Hành thoạt nhìn chỉ là Kim Đan cảnh, lại có thể một chưởng đánh bay Dao Trì Vương Mẫu?

- Thực cho rằng đại gia còn là tiểu hài tử năm đó bị các ngươi tiện tay bóp chết sao?

Dao Trì Vương Mẫu bị một chưởng kia đập bay, Phương Hành lại đứng thẳng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích, chỉ có hư không quanh người giống như gợn sóng rung động lắc lư, thật lâu mới dần dần lui xuống, hắn thì mỉa mai, lẳng lặng giương mắt nhìn thoáng qua Dao Trì Vương Mẫu, lại nhìn lướt qua các tu sĩ kinh hãi, lúc này mới ngồi ở trên lưng Kỳ Lân, lộc cộc đi vào đại môn, sau đó đại môn biến mất, không còn một chút dấu vết.

Một chưởng đẩy lui Dao Trì Vương Mẫu, sau đó cưỡi Kỳ Lân thong dong rời đi, đã trở thành ấn tượng cuối cùng về Phương Hành trong tâm các tu sĩ!

Một màn này để lại ấn ký khó có thể phai mờ ở trong nội tâm vô số người, đến nỗi về sau một màn này bị người vẽ thành họa, truyền lưu rất rộng ở trên thế gian, mà về sự tích ma đầu đoạt Dao Trì Bàn Đào Lâm, cũng trở thành truyền thuyết truyền lưu mười vạn năm!

- Làm sao có thể? Làm sao có thể? Làm sao có thể?

Các trưởng lão Dao Trì Cung theo sát Dao Trì Vương Mẫu chạy tới, nhưng đã không thấy bóng dáng của tiểu ma đầu kia, bọn hắn cũng nhìn thấy cảnh tượng Dao Trì Vương Mẫu bị đánh lui, trên mặt tức giận và hồi hộp khó có thể hình dung, mấy hơi trước, bọn hắn còn nắm chắc thắng, vẻ mặt tin tưởng, nhưng hôm nay, sắc mặt mỗi người tái nhợt, giống như trời sụp, một nhóm người tới nâng Vương Mẫu dậy, một bộ phận khác thì nghĩ tới một vấn đề càng thêm nghiêm trọng, nhanh chóng vọt về phía Dao Trì cung, đi qua xem xét tổn thất.

Một đống bừa bộn!

Ánh vào tầm mắt của bọn hắn quả thực là vô cùng thê thảm!

Dao Trì Tiên Điện như nữ nhân bị ba mươi đại hán cường bạo!

Trân ngoạn cổ bảo, vỡ thì vỡ, không thấy thì không thấy!

Kỳ cầm dị thú, chết thì chết, không có lông thì không có lông!!

Đình đài lầu các, loạn thì loạn, nghiêng sập thì nghiêng sập!

Thị nữ lực sĩ canh giữ Tiên Điện, thì cả đám nằm ở trên mặt đất nằm ngáy o..o… trời sập cũng gọi không tỉnh.

Thảm trạng khiến cho chư vị trưởng lão tâm rung động, bất quá bọn hắn còn không lo nổi, vội vàng xuyên qua Dao Trì Tiên Điện, đến hậu sơn xem xét, nhưng vừa xem xét, vẫn không khỏi trái tim tan nát, ở đâu còn có hậu sơn gì, Bàn Đào Lâm đã hoàn toàn biến thành một cái hố to, sâu mấy trăm trượng, đừng nói Bàn Đào Thụ, ngay cả da đất cũng không lưu lại.

Hắn đến tột cùng là làm sao làm được?

Hắn làm sao có thể làm quá mức như vậy?

Trong lòng các trưởng lão Dao Trì rất có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, thậm chí không thể tin được một màn này!

- Hồng Ngọc Bàn Đào!

Đột nhiên, có một vị trưởng lão khẽ quát một tiếng, những người khác mới phản ứng qua.

Sau đó đoàn người liếc nhau một cái, vội vọt tới một vị trí bí ẩn, ở đó còn có một cây Cổ Bàn Đào Thụ trân quý nhất của Dao Trì Cung, Bàn Đào Thụ vốn có rất nhiều loại, cao thấp khác nhau, có Thanh Linh Bàn Đào, Bạch Ngọc Bàn Đào… mà quý trọng nhất là Hồng Ngọc Bàn Đào, lại xưng "Chu Đan Đào", là năm đó lúc Thượng Cổ Dao Trì dời đi Tiên Giới lưu lại một cây, chính là Tiên chủng chân chính, giá trị vô lượng!

Bàn Đào Lâm không biết bị tiểu ma đầu kia dùng thủ đoạn nghịch thiên gì bứng đi, nhưng đối với Dao Trì mà nói, trọng yếu nhất lại là Hồng Ngọc Bàn Đào, gốc Bàn Đào kia không có ở trong Bàn Đào Lâm, hơn nữa cực kỳ che giấu, khả năng bị người phát hiện tương đối thấp, còn nữa, trên Hồng Ngọc Bàn Đào Thụ có dán phù triện của Cổ Dao Trì, tiểu ma đầu kia không có bổn sự dời nó đi.

Các tu sĩ Dao Trì nghĩ đến điểm này, mới vội vàng đi qua xem xét!

So sánh với Bàn Đào Lâm, Hồng Ngọc Bàn Đào mới là trân quý nhất.

Sưu sưu sưu…

Các tu sĩ nhanh chóng độn về phía tây Dao Trì Tiên Điện, sau đó tiến vào một phúc địa che giấu, mắt quét qua, thần sắc lập tức tuyệt vọng, thậm chí một lão tu sĩ sắc mặt buồn bã, phun ra một ngụm tinh huyết, ủ rũ ngồi dưới đất.

Phúc địa không lớn, chỉ có trăm trượng, sinh đầy kỳ trân dị thảo, giống như Tiên Cảnh.

Mà ở trung ương nhất, vốn sinh trưởng một cây Cổ Bàn Đào Thụ mà Dao Trì không bao giờ cho người thấy, lúc này Cổ Bàn Đào Thụ xác thực vẫn còn, bọn hắn đoán không sai, tiểu ma đầu kia bổn sự lại lớn, cũng không có biện pháp dời nó đi, thế nhưng bọn hắn không ngờ tiểu ma đầu kia ác như vậy, Cổ Bàn Đào Thụ xác thực vẫn còn, chỉ là trái cây hết sạch, hơn nữa cả gốc cổ thụ đã biến thành than cháy!

Hắn xác thực không thể mang Cổ Bàn Đào Thụ đi, thế nhưng châm một mồi lửa đốt đi.

Đây chính là Cổ Bàn Đào Thụ duy nhất ở thế gian a!

Lúc này biểu lộ của các trưởng lão Dao Trì Cung quả thực khó có thể dùng ngôn ngữ đi hình dung, cả đám như nhà có tang, cực kỳ bi thương!

- Hắn làm sao lại hạ thủ được a!

Có người bi thảm kêu lớn, buồn bã gần chết, chỉ muốn giết người!

- Viên lão tiền bối, vừa rồi vì sao ngươi không ngăn cản hắn?

Có người khác nhìn về phía một phương vị của Tiên Viên, chỉ thấy ở góc tây bắc, trước một thạch án tinh xảo, Viên lão thần tiên lẳng lặng ngồi xếp bằng, thần sắc lộ ra có chút ảm đạm, cho dù thấy được các trưởng lão của Dao Trì Cung đến, hắn cũng không nói chuyện, giống như xuất thần đang suy nghĩ cái gì, mà ở trước người hắn, còn để một quả Hồng Ngọc Bàn Đào lớn cỡ nắm tay, sáng óng ánh long lanh như thủy tinh, tán ra tiên quang như ẩn như hiện, phía trên có một vết khuyết, như bị người cắn qua.

Nhìn thấy quả đào này, các trưởng lão Dao Trì Cung mới đột nhiên ý thức được, Viên lão thần tiên hẳn là tiến vào Tiên Viên trước khi tiểu ma đầu hái sạch tất cả quả đào, lại thiêu Cổ Bàn Đào Thụ, bằng không thì hắn không có khả năng hái được một quả đào.

- Bọn tiểu bối đã lớn rồi!

Viên lão thần tiên trầm mặc thật lâu, mới đột nhiên khẽ thở dài, thần sắc cô đơn vô tận.

- Chúng ta những lão gia hỏa này, đã không còn dùng được nữa!

Hắn nói thật nhỏ, sau đó nhặt Hồng Ngọc Bàn Đào lên, nhét vào trong tay áo, chậm rãi đứng dậy, thân hình có chút còng, từ từ đi ra ngoài, vậy mà không muốn giải thích nhiều, chuẩn bị trực tiếp rời đi.

- Không phải lão phu không ngăn cản, là lão phu ngăn không được!

Lúc trải qua bên người Dao Trì Vương Mẫu, Viên lão thần tiên mới trầm thấp hít một hơi, khuyên nhủ:

- Thiếu nợ hắn thì phải trả hắn, đã không thể dùng ánh mắt nhìn tiểu bối đến xem bọn hắn rồi, thế hệ bọn hắn, vốn không giống chúng ta, ở trên người của bọn hắn, một ít quy củ cũ nên bỏ rồi, kịp thời thu tay lại, có lẽ đối với chúng ta, đối với Thần Châu, đối với Thiên Nguyên, đều là một chuyện tốt.

Hắn nói rất nhiều, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi ra, thanh âm già nua xa xa truyền đến.

- Lão phu bế quan, Bàn Đào Tiên Hội này cũng không tham gia nữa, từ nay Dao Trì không Bàn Đào rồi.





Bạn cần đăng nhập để bình luận