Lược Thiên Ký

Chương 1342: Không nể mặt Tiên Vương

Nói đạo lý?
Nhìn như Phương Hành đang nói bậy nói bạ, làm cho trái tim của tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy khó hiểu. Bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm, từ câu nói của Phương Hành thì có thể thấy rõ ràng không tính trấn áp hết bọn họ sau đó đổi lấy cơ hội mình được rời đi. Chuyện này đã làm cho chuyện mà bọn họ lo lắng nhất không xảy ra. Dù sao trong lòng bọn họ đều hiểu, nếu Phương Hành thật sự muốn động thủ với bọn họ, chỉ sợ bọn họ thật sự không có năng lực chống cự. Mười vị người luận đạo đến nay cũng đã hãm sâu vào đạo chướng, cho dù Phương Hành ăn tươi bọn họ thì đoán chừng bọn họ cũng sẽ không phản kháng mà còn chủ động dâng lên tận miệng. Còn đám Lộc Tẩu, Văn Tiên sinh ở trước mặt Phương Hành căn bản không có chút lực phản kháng nào.
Nhưng hắn thật có cách gì có thể phá được tử cục này sao?
Dĩ nhiên cho dù bọn họ nghĩ như thế nào đều không ngờ tới Phương Hành lại thật sự định nói đạo lý.
- Trên đời này có đạo lý như vậy sao?
Phương Hành chống tay ở thắt lưng, một tay chỉ vào Tiên phách của Thái Hư Tiên Vương, giọng căm hận mắng:
- Truyền thừa của ngươi là cái thá gì, giỏi thì biểu diễn ta xem, rõ ràng bản thân từng bị người ta truy sát giống như con rùa đen rụt đầu chạy tới nơi nay, truyền thừa như vậy ta còn thấy chướng mắt đó, bây giờ ngươi lại còn vênh váo đòi điều kiện cao như vậy mới truyền thừa sao? Ta không nhận không được sao? Không làm truyền nhân của ngươi được thì sẽ biến ta thành Hư nô sao? Ông trời cũng không có cái lý này!
Mọi người nghe xong lời nói này đều ngây người, u mê nhìn Phương Hành... ngươi đang nói đạo lý với ông ta thật đấy à?
Thái Hư Bảo Bảo cạn lời:
- Nếu chủ nhân mà còn sống thì đoán chừng còn có thể trao đổi một chút, dù sao lão nhân gia ông ấy cũng không phải một người không nói phải trái, nhưng bây giờ ông ấy... chỉ còn lại Tiên phách thôi, hắn có thể nói chuyện với ngươi, có thể giải thích cho ngươi không có nghĩa là hắn có linh tính...
Nó có phần không hiểu, đã biết sư phụ này thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, vừa rồi nó cũng đã nói rõ rồi. Thái Hư Tiên Vương đã biến mất, linh tính cũng đều đã tiêu tán, hư ảnh trước mắt này cũng chỉ là do ý chí của ông ấy hiển hóa thành, căn bản không hề có linh tính, chỉ biết chấp hành ý chí lúc Thái Hư Tiên Vương còn sống. Có thể hình dung nó như binh khí, hoặc là phù văn, dựa vào đại trận duy trì trong tràng vực này, nó chỉ biết chấp hành y nguyên quy củ mà Thái Hư Tiên Vương lúc sinh thời quyết định, không thể thay đổi chút nào!
- Đã muốn cầu đạo thì cần trả giá rất lớn..
- Đại đạo của ta vô giá, càng không thể dễ truyền, ngươi đã vào nơi truyền thừa thì sẽ có được tạo hóa của ta, có khả năng sẽ được tung hoành vũ trụ, cũng cần chuẩn bị sẽ thất bại khi cầu đạo, chuẩn bị trọn đời làm nô, đây không phải chỉ là quy tắc của riêng Thái Hư đàn tràng ta, Tiên giới đạo thống ba nghìn cũng là như thế...
Quả nhiên, huyễn ảnh của Thái Hư Tiên Vương nghe vậy cũng chỉ lãnh đạm giải thích vài câu, không hề có chút tình cảm nào.
Dĩ nhiên cũng không có khả năng bị Phương Hành thuyết phục.
Đối với Tiên phách của Thái Hư Tiên Vương, nó chỉ đang thi hành ý chí của Thái Hư Tiên Vương, căn bản sẽ không thể thay đổi chút nào.
Chỉ có điều đối với lời chửi mắng của Phương Hành thì cũng giải thích vài câu...
Nói ví dụ như một vài nguyên lý cơ bản nhất trong nơi truyền thừa này cũng là thứ thường gặp nhất trong tam thập tam thiên. Nói ví dụ như vào nơi truyền thừa mà muốn nhận được truyền thừa thì thể xác và tinh thần đều không thuộc về mình. Người không được truyền thừa thì sẽ phải mãi sống làm nô. Những quy củ này không phải chỉ riêng Thái Hư Tiên Vương có, mà là ở trong Đại Tiên Giới, quy tắc như vậy vô cùng thông thường. Bởi vì đạo không dễ truyền, muốn cầu đạo cần phải đánh đổi khá nhiều, mà đối với người cầu đạo thì cái giá lớn nhất của bọn họ thì chính là bản thân bọn họ...
Đừng nói là Tiên Nhân Vương, cho dù là một vị Tiên nhân thông thường, khi để lại truyền thừa cũng sẽ có quy củ như vậy.
Hoặc là làm truyền nhân, hoặc là làm nô!
Còn chuyện một người trấn áp hết những người mạo phạm khác, sau đó sẽ rời đi, cũng là một quy củ thông dụng.
Dù sao đạo giả nghịch thiên tu thân, thuận lòng trời mà hành sự. Cho dù hoàn cảnh nghiêm khắc cỡ nào thì bọn họ đều sẽ để lại một dường sống.
Chỉ có điều đường sống này đối với một vài người mạo phạm thì quá nghiêm khắc mà thôi!
Nghiêm ngặt mà nói, bản thân Thái Hư Tiên Vương kỳ thực cũng không ngang ngược như thế. Lúc để lại vùng đất truyền thừa này, ông ấy chỉ dùng phương pháp thông thường người trong Tiên giới vẫn sử dụng. Chỉ có bên trong tam đại nguyên tắc người có duyên, người có tâm, người có năng lực mới là ông ấy quyết định. Dĩ nhiên trước khi ông ấy chết, oán niệm trong tim cũng vô cùng nặng. Vì vậy ba điều kiện này cũng không dễ mà làm được. Nó lần lượt đại diện cho ba loại người mà ông ấy sẽ nguyện truyền đại đạo cho, thỏa mãn một trong ba điều kiện này thì mới truyền!
Người có duyên, kỳ thực là chính bản thân ông ta chọn!
Một luồng khí tức cuối cùng trước khi ông ấy ngã xuống tản vào chư thiên vạn giới, chọn ra một vài đứa trẻ mới sinh có tư chất hơn người, cũng giúp bọn họ tẩy cốt tẩy tủy, làm cho tư chất của bọn họ cao hơn một bậc. Nếu như những đứa trẻ mới sinh này trưởng thành và tới được đây thì có thể nhận được truyền thừa của ông ấy. Bởi vì những người đó đại biểu cho ý chí của ông ấy, là truyền nhân mà tia linh tính sau cùng của ông ấy chọn được.
Còn người có tâm chính là truyền nhân có thể giúp ông ấy xử lý hậu sự.
Thái Hư Tiên Vương bị người ta vây công mà ngã xuống, trái tim tất có oán hận. Vì vậy ông ấy cũng hy vọng có người có thể truyền thừa đại đạo của mình, trở thành một “mình” khác, sau đó đại diện cho mình đi giết kẻ địch, hoàn thành tâm nguyện chưa thành của mình. Đây là thế sự bức bách!
Còn người có năng lực là người chân chính có thể giúp cho truyền thừa y bát của Thái Hư Tiên Vương tồn tại.
Người tu đạo coi trọng truyền thừa y bát không kém gì bản thân mình. Cho dù biến mất cũng hy vọng có người có thể làm đạo của mình rạng rỡ về sau. Cho nên điều kiện thứ ba mà ông ấy quyết định, chủ yếu nhất chính là muốn xem tư chất của người truyền thừa như thế nào.
Chỉ có ba điều kiện này là do ông ấy đặt ra, còn những điều kiện khác chính là phương pháp thường dùng nhất của người trong Tiên giới.
Những đạo lý này, trong lòng Phương Hành đương nhiên cũng hiểu.
Dĩ nhiên, hiểu thì hiểu, nhưng hắn vẫn không muốn chấp nhận, vốn dĩ hắn chưa phải người của Tiên giới!
- Cầu đạo gì mà phải trả giá thật lớn, cái gì mà không làm được truyền nhân của ngươi thì phải làm nô tài cho ngươi, đây là đạo lý quỷ quái gì chứ? Ngươi phải hiểu nơi chết tiệt này không phải là ta tự mình tới, rõ ràng là ngươi dùng quỷ môn gì đó mời ta vào, lại nói, ta còn là khách nhân của ngươi đó, hiện tại ta không lạ gì truyền thừa của ngươi nữa, nhanh chóng thả ta ra ngoài, ta ở ngoài còn có việc gấp đó, làm trễ nải đại sự của ta, đừng nói ngươi là Tiên Vương gì, cho dù là ông trời thì ta cũng phải đâm ngươi thành lỗ thủng!
Phương Hành không những không dừng lại mà còn tiếp tục mắng, mắng ra tiếng lòng của chư tu có mặt.
Đúng vậy, nơi này chúng ta cũng không hề muốn tới...
Còn không phải là ngươi đột nhiên xuất hiện trên Tiên lộ câu Phương Hành vào, nên chúng ta mới theo vào cứu người hay sao?
Truyền thừa của ngài có đáng giá nhưng bọn ta cũng không làm được, thì có cách gì khác?
Nếu là tự mình tìm tới thì bị ngươi dằn vặt chán cũng được, nhưng rõ ràng là ngươi tự tìm tới bọn ta...
Người có mặt ở đây có không ít người từng phải nghe Phương Hành mắng, nhưng hiếm có lần nào đều cảm thấy Phương Hành mắng có đạo lý như này!
Chỉ có Thái Hư Bảo Bảo là khá không biết phải nói gì:
- Đối với chủ nhân thì ngay cả Tiên hay chúng ta cũng chỉ giống như con kiến hôi, huống chi là chúng ta, ngươi sẽ ngày ngày ngồi chồm hỗm dưới đất nói đạo lý với con kiến hôi hay sao? Hắn sẽ không để ý xem ngươi có đồng ý tới đây hay không, giống như ngươi dạy đám đệ tử heo mập kia thành đại yêu ấy, đây là thiên đại tạo hóa, lẽ nào trước khi ngươi điểm hóa bọn nó còn hỏi cúng nó có vui không à?
Tuy là nó nhỏ giọng thì thầm, nhưng cũng không dám nói thật ra.
Nó có thể hiểu được cách làm của chủ nhân, chỉ là không cách nào giải thích cho Phương Hành hiểu được.
Suy nghĩ của cảnh giới cao thấp khác nhau lớn, không phải đôi lời là có thể giảng giải rõ ràng được.
Nói đơn giản thì chính là Thái Hư Tiên Vương cho đám người kia truyền thừa chính là cơ hội tạo hóa, đó chính là phúc trạch to lớn. Bản thân nó là một tạo hóa, thậm chí ở một mức độ nào đó cho dù để bọn họ làm hư nô cũng là vận may lớn mà bọn họ có cầu cũng không được.
- Đã vào cửa này thì phải tuân theo lời của ta, hoặc là Tiên đồ, hoặc là hư nô...
Ngay cả Thái Hư Bảo Bảo cũng không thể giải thích được đạo lý, Thái Hư Tiên phách càng không có cách nào giải thích được.
Sau một hồi trầm mặc, nó lạnh băng ném ra một câu như thế, coi như trả lời tất cả vấn đề của Phương Hành.
Phương Hành nghe vậy thì căm tức, lạnh lùng nói:
- Dựa vào cái gì?
Thái Hư Tiên phách trả lời trực tiếp hơn:
- Bởi vì quy củ của ta là như thế!
Nói không chút đạo lý nào như thế làm Phương Hành không nói thêm được câu nào!
Tâm tình của chư tu có mặt đều chìm vào đáy cốc.
Đây căn bản là lấp kín tất cả đường lui của bọn họ.
Đạo lý thì Phương Hành nói thắng, tối thiểu Thái Hư Tiên phách trả lời không ra cái gì rồi, nhưng như vậy thì có tác dụng gì chứ?
Sức mạnh trước giờ đều lớn hơn đạo lý.
Thái Hư Tiên Vương đã chết, tràng vực mà ông ấy để lại không phải là thứ mà những người họ có thể phản kháng được. Ý chí mà ông ấy để lại ở trong tràng vực này chính là thiên địa, chính là tất cả. Còn đám Phương Hành chẳng qua là người mà ông ấy nhìn trúng, cũng dự định điểm hóa một con kiến hôi mà thôi, không có tư cách nói đạo lý với ông ta, càng không có tư cách bắt ông ta thay đổi quy củ...
Cảm giác tuyệt vọng trào dâng trong đầu chư tu.
Ngay cả Ngao Liệt mới tiến vào đây, nhận được đạo ngân truyền âm cũng như thế.
Y vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Phương Hành, làm như đang hỏi Phương Hành tiếp theo nên làm như thế nào.
Chẳng lẽ, ngay cả bọn họ cũng phải tự giết lẫn nhau một trận mới đổi lấy cơ hội cho một người ra ngoài được sao?
Còn Phương Hành lại không nhìn y, vẫn đang nhìn Thái Hư Tiên phách, lạnh giọng nói:
- Hỏi một câu nữa, ngươi thả bọn ta ra ngoài hay không?
- Đã vào cửa này thì phải tuân theo lời của ta, hoặc là Tiên đồ, hoặc là hư nô...
Thái Hư Tiên phách vẫn trả lời câu đó, không có chút tình cảm nào, cũng không hề có ý thay đổi.
Trong lòng Phương Hành cũng dần dâng lên sự tức giận, lát sau mới thấp giọng cười nói:
- Vốn nghĩ truyền thừa này của ngươi còn có vài phần giá trị, về sau có thể có lúc cần dùng, nhưng không ngờ một người đã chết ngươi ngươi lại lập quy củ với ta ở đây, tiểu gia ta đã dập đầu với ngươi rồi, đạo lý cũng đã nói đủ, ngươi đã không nể mặt thì ta đây cũng sẽ không cho Tiên Vương như ngươi chút mặt mũi nào nữa!
- Đã vào cửa này thì phải tuân theo lời của ta, hoặc là Tiên đồ, hoặc là hư nô...
Thái Hư Tiên phách lần nữa nói, vẫn là câu nói đó.
- Không cần nói nữa, nơi này không phải lần đầu Tiên ta từng tới...
Phương Hành nghiến răng cười nhạt, ánh mắt hung ác đột địa. Lúc đang nói hay tay áo đột nhiên bành trướng, sau đó đột nhiên mở ra hai bên, từ trong tay áo bỗng nhiên có mười đệ tử lợn mập tròn vo như quả cầu, béo ụt ịt, mỗi đứa khoác thần giáp cầm thần binh, mơ mơ màng màng đánh giá bốn phía. Một người trong số đó rõ ràng vừa mới tỉnh ngủ, còn hỏi người bên cạnh:
- Đến Tiên giới rồi à?
- Bọn ta bị ngươi làm cho sợ hãi nên không phản kháng được, nhưng đối với các ngươi thì dưới Nguyên Anh còn không bằng một con kiến hôi, đều không lọt vào mắt của các người đúng không?
Phương Hành cười lạnh một tiếng, sau đó hét lớn:
- Các đồ nhi nghe lệnh, lật đổ nơi truyền thừa này cho ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận