Lược Thiên Ký

Chương 1513: Đế Lưu ngự xuống cóc quân


Không có sai, cái kia đúng là một đám cóc!

Trong ánh mắt kinh ngạc thậm chí là hoảng sợ của chư tiên, họ nhìn thấy đằng sau Không Gian Chi Môn, có vô số bóng đen nhảy qua, sau đó ngồi xổm ở trong tinh không như một tòa núi nhỏ, lít nha lít nhít gần mấy trăm người, trên lưng cóc còn có kỵ sĩ, từng người khoác hắc giáp, một thân hung tính, binh khí cầm trong tay căn bản cũng không thống nhất, có người xách đao, có người cầm kiếm, còn có người cầm roi, cầm côn đồng, nhìn tuyệt không có nửa điểm dáng vẻ tiên binh, ngược lại càng giống như là một đám thổ phỉ có tu vi tiên nhân, sau khi hung hãn lao đến, trực tiếp ngăn ở trước mặt đám Tiên binh của Đế Thích, thế mà song phương liền trực tiếp giằng co với nhau...

- Đây là có chuyện gì?

- Đám cóc này từ đâu tới?

- Chẳng lẽ là sinh linh Thần tộc? Nhưng nhìn không giống chút nào!

Tình cảnh này thật sự khiến cho chư tiên đều có chút bối rối, từng người im lặng nhìn một màn trước mắt.

- Đán hề này, không phải là Tiên binh dưới trướng Đế Lưu điện hạ bây giờ chứ?

Có một cái ý nghĩ hiện lên ở đáy lòng bọn hắn, nhưng bây giờ bọn hắn không dám tin tưởng.

- Điện hạ, người không sao chứ?

Đương nhiên, cho dù họ không tin cũng không thể không tin, rõ ràng thân ảnh có chút choáng váng của Phương Hành đã hiển hóa lần nữa ở trong tinh vực, trong nháy mắt, mấy người quan sát phía sau Không Gian Chi Môn, dường như đã hiểu ra cái gì đó, nhưng sau khi Phương Hành nhìn về phía đám người Lộc Tẩu cùng Văn tiên sinh vây quanh bên người thì lập tức có vẻ khóc không ra nước mắt, mười phần im lặng gãi gãi đầu, hỏi:

- Sao các ngươi lại tới đây?

- Một mình ngươi lẻ loi rời đi, chúng ta đều có chút bận tâm, Thái Hư sư chất lợi dụng Huyễn Kính tìm ngươi, kết quả khi thấy Đế Thích gây bất lợi cho ngươi, trong tâm tất cả mọi người đều lo lắng, liền vội đi bẩm báo Tiên Soái, hiển nhiên Tiên Soái cũng có biện pháp tìm hiểu tình huống phát sinh bên này, thấy chúng ta đi tới liền thuận nước đẩy thuyền, dùng đại pháp lực mạnh mẽ mở ra một cái Không Gian Chi Môn, ngăn trở Đế Thích, cũng thuận tiện đưa đám người chúng ta tới...

Lộc Tẩu vội vàng giải thích, lại nghe thấy Phương Hành có chút buồn bực:

- Đưa các ngươi tới đây làm gì?

Lộc Tẩu nói:

- Bảo vệ ngươi...

Phương Hành ngẩn ngơ, thở dài:

- Lúc đầu ta không muốn để cho các ngươi tới...

Lần này đến phiên Lộc Tẩu khẽ giật mình:

- Vì sao?

Phương Hành thở dài, chỉ vào đám cáp mô binh phía dưới nói:

- Có chút mất mặt...

- Ặc, quả thật có chút mất mặt...

Lộc Tẩu nhìn thoáng qua phía dưới, cũng lập tức hiểu rõ ý tứ của Phương Hành.

Lúc này Tiên binh dưới trướng Phương Hành và Đế Thích đang giằng co cùng một chỗ, khí thế song phương đều rất nghiêm túc, hết sức căng thẳng!

Nhưng tình cảnh giằng co phi thường nghiêm túc này, lại khiến những người vây quanh đều không nhịn được bật cười!

Không sai, tràng diện thật sự là rất đối lập!

Một phương là Xích Tiêu tiên quân do Đế Thích chỉ huy, chính là đội quân tinh nhuệ của Đại Xích Thiên nhất mạch, trên người khoác Xích Tiêu tiên giáp, thân cưỡi Xích Lân Ma Hổ, trong tay cầm Nhật Nguyệt Toàn Tinh Mâu, lưng đeo Đại Lực Ngưu Ma cung và Huyền Cốt Lạc Nhật Tiễn, từng người khí vũ hiên ngang, quân liệt chỉnh tề, khí thế như rồng, cộng thêm việc ba ngàn người, chia làm ba cái quân trận, dương tiên mâu lên, chỉ về tinh vực phía xa, thật sự là khiến cho người ta thấy một lần liền sinh ra tâm kính sợ...

Một phương khác là Đế Lưu điện hạ... Đánh giá lại đội quân cáp mô này, người thì mặc hắc thiết bảo giáp trung giai, trong tay cầm pháp bảo của bản thân, ngay cả binh khí cũng không thống nhất lại, nhìn cái bộ dạng hung thần ác sát kia, càng khiến bọn hắn cảm giác giống ma nhiều hơn là tiên, quân trận lỏng lỏng lẻo lẻo căn bản không ra bộ dạng gì, càng làm cho người ta không nói được lời nào là tọa kỵ dưới người bọn họ... Tam Thập Tam Thiên to như thế, lại thêm ba vực Phật, Yêu, Long trước kia cũng chưa từng thấy qua người cưỡi cóc ra trận!

Trong lòng chư tiên đơn giản là bó tay rồi, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành đều vô cùng cổ quái!

Không biết có bao nhiêu người đang nghĩ trong lòng, coi như ngàn năm qua Đế Lưu điện hạ bị Đế Thích cướp đi quá nhiều đồ vật, bộ hạ cũ không còn, cũng không cần tìm một đám gia hỏa không ra dáng như thế cho đủ quân số chứ, chẳng lẽ có mấy trăm người mà ngươi cũng không thu thập đủ hay sao?

Nói tóm lại, so sánh một cặp này, còn không bằng không so sánh!

Vô luận là số lượng, hay là khí thế, hoặc là trang bị, trực tiếp bị Xích Tiêu Tiên binh miểu sát không còn sót lại một chút cặn... ngay cả bên trong đám cáp mô binh, cũng không biết có bao nhiêu người, lặng lẽ kéo khăn quàng trên cổ áo lên, che khuất mặt mũi!

Đoán chừng chính bọn hắn ở dưới nhiều người chú ý như vậy, cũng cảm thấy có chút mất mặt...

- Đế Thích điện hạ, lúc trước lão phu có một số việc đã nói với ngươi chưa?

Lại là thanh âm nhàn nhạt của Tử Huyền Tiên Soái truyền đến từ đằng sau Không Gian Chi Môn, đánh vỡ không khí lúng túng trong sân:

- Ngay trước mặt chư tiên, lão phu sẽ không nói lại lần thứ hai, ta chỉ muốn nhắc nhở điện hạ, vừa rồi ngươi làm một ít sự tình, đã tiếp cận ranh giới của lão phu, lần đầu tiên lão phu ngăn cản ngươi nhưng không hy vọng lại có lần thứ hai, hiện tại sẽ mang Tiên binh dưới trướng Đế Lưu điện hạ rời đi, chuyện còn lại các ngươi tự quyết định đi, nếu như ngươi thật sự dẫn động tư đấu trong quân, lão phu cũng không có lời nào dễ nói!

Sau khi lưu lại một câu như thế, Không Gian Chi Môn lại vặn vẹo lên, nửa ngày về sau liền biến mất ở giữa hư không.

- Hừ!

Lúc này vẻ mặt Đế Thích rõ ràng có chút khó coi, cũng không biết là vừa rồi hắn tiếp nhận một đạo tiên quang, vẫn chưa hồi lại sức, hay là bị ý vị cảnh cáo trong lời nói của Tử Huyền Tiên Soái làm tức giận, khiến sắc mặt tái xanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Không Gian Chi Môn biến mất, từ đầu đến cuối không có trả lời, cũng không có nhìn đám Tiên binh hấp dẫn vô số ánh mắt của Phương Hành, mà chỉ buông hai tay, chậm rãi điều hòa hơi thở!

- Hóa ra lão già kia có chủ ý này...

Phương Hành nghe Tử Huyền Tiên Soái nói xong như hiểu ra thứ gì.

Đúng là hắn phái bọn thuộc hạ này đến bảo vệ mình, mặc dù chợt nhìn lên, còn không biết là ai bảo vệ ai!

Nhưng chỉ cần có đám Tiên binh này ở đây, Đế Thích sẽ không tiện gây bất lợi cho mình, thậm chí không tiện hướng mình ra tay, bên cạnh mình có tiên binh, nếu như hắn xuất thủ, sẽ phải giao thủ cùng đám Tiên binh này, thậm chí là điều động đám Tiên binh dưới trướng hắn đến tấn công, đến lúc đó sẽ biến thành hai quân chiến hỗn loạn, dựa theo lời Tử Huyền Tiên Soái nói, nếu như Đế Thích cùng Phương Hành đơn độc tranh đấu mấy chiêu, còn có thể biện minh là luận bàn trong lúc tu hành, nhưng Tiên binh giao chiến thì cho dù là ai cũng không cách nào giải thích...

Không chừng lão già kia sẽ dùng cái cớ này, trực tiếp đuổi hắn và Đế Thích về Đại Xích Thiên!

Vừa nghĩ tới điểm này, hắn cũng không quan tâm hình tượng đám cáp mô binh kia có chút mất mặt, liền lớn tiếng quát bọn hắn, bảo bọn hắn không cần quản những chuyện linh tinh, chỉ cần Tiên binh đối phương dám có dị động, lập tức đi lên trùng sát, không phải mình động thủ trước liền không sao!

Mặc dù hắn không tuân thủ quy tắc, nhưng lại thích nhất là quy củ!

Có quy củ, mới có thể mượn quy củ chiến lợi...

- Đều rút về đi...

Cuối cùng giằng co cũng chỉ là giằng co, song phương vẫn không thể xảy ra tranh đấu, sau khi Đế Thích thở sâu mấy hơi, điều hòa thân thể, liền lãnh đạm mở miệng, hạ lệnh cho ba tên Tiên tướng dưới trướng rút về, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Phương Hành, nói:

- Lần này vận khí của ngươi rất tốt, Tiên Soái không tiếc tiêu hao một thân tiên lực, cưỡng ép mở ra Không Gian Chi Môn tới cứu ngươi, ta cũng sẽ không xuất thủ với ngươi nữa, chỉ có điều, đệ đệ của ta, ta hi vọng ngươi có thể thông minh hơn chút, mang chuôi đao kia cho ta, ta sẽ bồi thường cho ngươi...

- Tại sao hắn lại quan tâm chuôi đao này như vậy?

Phương Hành cúi đầu nhìn thoáng qua quỷ đầu đại đao trong tay, trả lời dứt khoát:

- Không cho!

- Ha ha, vậy tự giải quyết cho tốt đi!

Đế Thích cũng không nhiều lời, chỗ sâu trong ánh mắt dần dần lộ hàn quang:

- Sự tình lần này liền tính như vậy...

Sau đó hắn một tay ôm lấy Thanh La, lại bình tĩnh nhìn Phương Hành một chút, nói:

- Nhưng ta hi vọng ngươi nhớ kỹ, Thanh La là đạo lữ tương lai của ta, theo giúp ta đời đời kiếp kiếp, không có liên quan tới ngươi, ngươi tiếp tục khinh nhờn nàng, tổn thương nàng, ta sẽ thật sự đánh chết ngươi...

- Hừ...

Tinh vực trở nên tĩnh mịch, không có chút thanh âm nào, Tiên binh song phương thậm chí là chư tiên quan chiến đều trầm mặc lại!

Tất cả mọi người đều bị sát cơ trong một câu nói kia của Đế Thích chấn nhiếp, một hồi lâu sau cũng không dám nhúc nhích mảy may!

Người càng nho nhã bình tĩnh nói ra những lời này, càng khiến cho người ta cảm thấy trái tim nặng nề...

Về phần đám cáp mô binh dưới trướng Phương Hành, càng không biết có bao nhiêu người, trực tiếp tế ra pháp bảo!

- Ha ha, nhìn bộ dạng hai người các ngươi, thật đúng là để cho ta ghen ghét...

Từ nhỏ Phương Hành đã bị dọa lớn, nên cũng không mang những lời Đế Thích nói để ở trong lòng, hắn nhìn ra vừa rồi Đế Thích tiếp nhận một kích của Tử Huyền Tiên Soái, đã bị hao tổn thực lực, lại thêm trong lòng cũng kiêng kị, nên không có khả năng động thủ với hắn, trong lòng thoải mái hơn chút ít, nội tâm khẽ nhúc nhích, giống như cười mà không phải cười liếc qua Thanh La, sau đó nhìn Đế Thích, cười nói:

- Coi như hôm nay ta xuất ra được một ngụm ác khí, không có ý định tiếp tục giết người, nhưng có mấy câu muốn nói cùng... vị tẩu tẩu này!

- Ngươi và Thanh La còn có gì để nói?

Thần sắc Đế Thích hơi lạnh lẽo, ánh mắt hờ hững, nhìn lạnh về phía Phương Hành.

Còn Thanh La Tiên tử thì sắc mặt càng tái nhợt, mặc dù lần này nàng bị thương dưới tay Đế Lưu, Đế Thích biểu hiện ra ý bảo vệ khiến nàng cảm giác vạn phần khiếp sợ, cũng làm cho nàng có chút niềm vui ngoài ý muốn, nhưng đây cũng chính là nguyên nhân, nàng lo sợ Phương Hành sẽ ở trước mặt nhiều người nói ra lời gì đó không dễ nghe, nàng rất muốn ngăn cản hắn nói lung tung, nhưng cuối cùng không tiện mở miệng.

Trước đó, nàng muốn giết Đế Lưu là bởi vì một chút bí mật trong quá khứ, nhưng bây giờ Đế Lưu vẫn yên ổn ở trước mặt nàng, những bí mật kia liền trở thành điểm yếu của nàng, thời thời khắc khắc để nàng lo lắng, không buông xuống được...

- Giữa chúng ta nhiều thứ có thể nói, chỉ là không thể ở ngay trước mặt ngươi nói mà thôi!

Phương Hành hơi có chút khinh thường nhìn Đế Thích một chút, sau đó ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Thanh La Tiên tử, cười tà một tiếng, cố ý dùng một loại thanh âm không cao cũng không thấp nhẹ nhàng nói ra:

- Nửa đêm yên tĩnh không người tới gặp ta, nhớ kỹ không nên để đại ca phát hiện...

- Ta không...

Thanh La Tiên tử nghe thấy lời này, liền vô ý thức muốn bác bỏ, thế nhưng đúng lúc này Phương Hành bỗng nhiên "Bá" một tiếng xoay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn thoáng qua nàng, trong lòng Thanh La có quỷ, giọng nói lập tức ấp úng, không phản bác được!

- Đừng quên đấy!

Phương Hành chỉ lạnh lùng lườm nàng một chút lại nở nụ cười, sau đó phất phất tay áo, quay người rời đi.

Lúc này, song mi Đế Thích đã dựng đứng lên, mặt lạnh như sương.

Sắc mặt Thanh La Tiên tử càng tái nhợt, vừa sợ vừa giận...

Chỉ có chư tiên đứng xem ở bên cạnh là nhịn không được nói:

- Ta ngất... Đợi lâu như vậy, quả nhiên có chuyện vượt ngoài dự liệu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận