Lược Thiên Ký

Chương 1360: Thành tiên cho ai xem?




Ngón tay của Cửu Linh Vương đã vươn ra, sắp điểm vào my tâm của Long nữ, mọi người, bao gồm cả Ngao Liệt đang vô cùng tức giận cũng bị dọa cho cả thể xác và tinh thần đều run rẩy, nhưng lúc này lại không dám tiến lên, sợ mình vừa xông lên, ngược lại sẽ bức Cửu Đầu Trùng động thủ nhanh hơn, khiến Long nữ chết nhanh hơn, bởi vì Cửu Đầu Trùng cách Long nữ thật sự quá gần, gần đến mức người khác không có cơ hội để kéo Long nữ từ bờ tử vong trở về, hiện giờ hắn trong lòng cho dù không cam lòng tới mấy, tức giận tới mấy, nhưng này trước mắt này dường như cũng chỉ có thể chờ sau khi Long nữ chết mình mới xuất thủ, xé Cửu Đầu Trùng thành toái phiến để báo thù cho nàng ta, nhưng vậy thì sao?

Mà trong một mảng hoang mang này, cũng là Phương Hành lộ ra sự bình tĩnh hơn người, nhìn Cửu Linh Vương, trên mặt không có chút gợn sóng nào.

- Hiện tại ngươi thực sự rất giống một con chó điên.

Thậm chí nhìn thấy ngón tay của Cửu Linh Vương đã sắp điểm tới mi tâm của Long nữ, hắn vẫn bất động thanh sắc, chỉ lạnh lùng bật cười:

- ... Cho dù là sắp chết cũng muốn cắn một miếng thịt từ đạo tâm của ta xuống, khiến ta phải đau lòng cả đời, chỉ có điều, ngươi lại gặp phải ta, vừa rồi ta đao trảm hắc liên, tính sai một bước, nhưng ngươi hiện giờ chẳng phải cũng tính sai một bước rồi sao?

Cửu Linh Vương hơi ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn hắn.

Nụ cười trên mặt Phương Hành lại càng đậm, nói với vẻ thần bí:

- Đối với chó điên, ta có một phương pháp vô cùng lợi hại!

Trên mặt Cửu Linh Vương hiện ra vẻ mỉa mai, đang định lên tiếng thì sắc mặt lại đột nhiên thay đổi.

Bởi vì Phương Hành không ngờ xòe lòng bàn tay ra, để lộ một thứ.

Đó là một đoàn quang hoa đủ mọi màu sắc, giống như cảnh trong mơ, mang theo một loại khí tức dụ hoặc khó có thể hình dung.

Không chỉ là Cửu Linh Vương, ngay cả Thái Hư Bảo Bảo sắc mặt cũng đại biến, bởi vì đó vốn là thứ của nó.

Tiên mệnh!

Lúc trước khi rời khỏi bên cạnh Thái Hư Tiên Vương, hắn mang đi thứ quý giá nhất, cũng là vật quan trọng nhất để thế nhân thành tiên, đối với người tu hành mà nói, tựa như bảo bối phá giai vậy, nói một cách đơn giản, tác dụng của nó chính là giúp người ta thành tiên, trường sinh!

Tiên cảnh lớn như vậy, cũng chỉ có một tiên mệnh.

Cửu Đầu Trùng đánh cắp được nửa cái, nửa cái còn lại thì ở trong tay Phương Hành.

Nửa tiên mệnh thì không có tác dụng gì, bởi vậy Phương Hành vẫn giữ lại trên người.

Người khác là khiếp sợ vì sao Phương Hành bỗng nhiên lại lấy ra thứ quý giá như vậy?

Mà Cửu Đầu Trùng thì rõ ràng không ngờ nửa tiên mệnh này lại ở trên người Phương Hành.

Lúc trước lúc trước trộm nửa tiên mệnh đào tẩu, đã biết được trong tiên cảnh còn có nửa tiên mệnh còn lại, chỉ có điều,với sự hiểu biết của hắn đối với tiên mệnh, biết đây là một loại đan dược, rất có ích cho người ta, lại không thể thực sự thành tiên, ít nhất thì tiên này cũng khác với tiên mà hắn theo đuổi, hơn nữa hắn cũng thầm tính toán, với thực lực của hắn, muốn đối kháng với tiên cảnh cũng là vô cùng mạo hiểm, rất có thể sẽ lưỡng bại câu thương, bởi vậy hắn vẫn lựa chọn đi tới cuối tiên lộ này, vượt quang vào tiên giới.

Mà về sau, Phương Hành phá vỡ tiên cảnh đoạt nửa tiên mệnh còn lại, thậm chí nhận Thái Hư Bảo Bảo làm đệ tử, chuyện này đám người Long mẫu không biết, bọn họ thậm chí không biết Thái Hư Bảo Bảo chính là cảnh chủ của tiên cảnh đó, tất nhiên lại càng không xác định được tung tích của nửa tiên mệnh đó, chỉ là theo bản năng cho rằng, theo tiên cảnh tan biến, cảnh chủ đó đã dẫn theo tiên mệnh đào tẩu.

Dù sao, Thái Hư Bảo Bảo để giả thần giả quỷ, người thường không thể đoán được!

Đương nhiên, có lẽ cho họ một chút thời gian, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ hồi vị ra gì đó, mà nếu bọn họ nói với Cửu Đầu Trùng những điều này, chắc với trí kế của Cửu Đầu Trùng cũng có thể đoán ra được, chỉ có điều, chuyện về sau lại phát triển quá nhanh!

Long mẫu Vũ Mị Nhi cùng với đám long tử long tôn tạp huyết trong lòng mang oán hận đối với Cửu Đầu Trùng, mà Cửu Đầu Trùng cũng biết điều này, tất nhiên không muốn nói chuyện nhiều, nếu không, với sự thông minh của Cửu Đầu Trùng, chỉ cần biết được kinh lịch cụ thể của Phương Hành trong tiên cảnh, tám chín phần mười sẽ đoán được nửa tiên mệnh đó là ở trên người Phương Hành, nhưng đáng tiếc là, quả đắng hắn tự trồng cuối cùng lại bị chính hắn nuốt, là hắn làm bất nghĩa việc chẳng trách mất cơ hội biết được chân tướng!

Mắt lập tức trợn tròn, vừa khó có thể tin nổi lại vừa mang theo vẻ tham lam và mừng như điên.

- Phương pháp này rất đơn giản!

Mà lúc này, Phương Hành lại vừa cười vừa đột nhiên dùng sức, ném quang hoa quang hoa này ra ngoài, hóa thành giống như một viên lưu tinh bay vào trong đống tiên bi, miệng cười to:

- Đó chính là cho nó bánh bao thịt.

- Đừng.

Cửu Linh Vương vào khoảnh khắc này thất thanh kêu to, ngay cả ngón tay cũng không kịp hạ xuống, càng đừng nói tới là nuốt Long nữ vào. Cả tâm thần của hắn đều bị nửa tiên mệnh đó dẫn dắt, lớn tiếng kêu to, giống như lưu tinh bay về phía nửa tiên mệnh, bộ dạng quả thực là giống như dã cẩu.

Cũng đúng vào lúc này, Phương Hành cũng xông lên, nắm lấy quan quan, dùng sức kéo đến trước người mình.

Trong quan, Long nữ nháy, ánh mắt nhìn thấy Phương Hành, nhu tình vô hạn.

Mà Cửu Đầu Trùng lúc này lại trực tiếp bay ra ngoài, thân hình già nua vào khoảnh khắc như được trút vào sức sống mới, ngay cả thân hình cũng có chút linh hoạt, vòng qua những khối tiên bi, thậm chí không tiếc dùng nhục thân thương lão đỡ mấy đạo thần thông công kích, cuối cùng hai tay run rẩy đỡ một đoàn quang hoa đó, sau đó dụng lực nuốt vào trong bụng.

Tất cả tiên bi lúc này đều bay lên, dựng đứng trong hư không, phun trào tiên quang. Dưới tiên quang, một mảng hư không đã hóa thành tử cảnh tuyệt địa tiên võng đan xen.

Lúc này Cửu Đầu Trùng lúc này thoạt nhìn thì khí cơ suy yếu, dường như chỉ tùy tiện một mảng quang hoa của tiên bi là đủ để bao phủ, trấn sát hắn, nhưng khi tất cả quang hoa bay tới, lại chỉ nghe thấy hắn bỗng nhiên hét to một tiếng, thân hình đột nhiên bay vút lên cao, khí tức trên người vào khoảnh khắc này liên tục tăng vọt, song chưởng hất bay bốn năm khối bia đá đang tới gần ra ngoài, sau đó thì chân đạp bia đá, vội vàng lao vào sâu trong đệ tam quan!

- Tiên mệnh! Tiên mệnh! Tiên mệnh!

- Ha ha! Ha ha! Ha ha! Không ngờ lại dễ dàng như vậy.

Hắn lúc này phóng sâu vào trong tiên bi, áp lực phải chịu cũng càng lớn, c nhưng tốc độ của hắn lại càng lúc càng nhanh.

Lúc này hắn không ngờ càng lúc càng trẻ ra!

Một thân tu vi và thực lực, vào khoảnh khắc cũng từng chút từng chút về lại trên người hắn.

Ở đầu này của khu vực tiên bi, đám người Phương Hành đều dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn tới, Cửu Đầu Trùng một đường cười dài phi thân về phía trước, tất cả tiên bi ngăn ở trước người hắn đều bị hắn dùng lực lượng mạnh mẽ đánh tan, đánh bay, ở bên trong Hải Tiên Bi vô hạn giết ra một con đường, sau đó thì dùng một loại tốc độ khó có thể hình dung bay nhanh tới cuối Hải Tiên Bi.

- Ha ha ha ha, bổn tọa muốn thành tiên.

- Một đời khổ cầu, chỉ là để thành tiên.

- Ha ha, bổn tọa cuối cùng cũng sắp thành tiên rồi.

Tiếng cười của hắn từ xa xa truyền tới, vốn Cửu Đầu Trùng chính là một người vui buồn không lộ ra mặt, nhưng hiện giờ hắn lại trở nên điên cuồng, nói liên tục, giống như một tiểu hài tử vô cùng lỗ mãng, đắc ý vong hình.

Mà theo tiếng cười to của hắn truyền đến, sắc mặt đám người Lộc Tẩu cũng đều trở nên vô cùng khó coi.

Một màn này bọn họ là không ngờ được tới, Cửu Đầu Trùng có được tiên mệnh, không ngờ lại có biến hóa lớn như vậy!

Mà thực lực của hắn, quả thực là dùng một loại tốc độ không thể nào hình dung rất nhanh về lại trên người hắn!

Vốn bọn họ còn nghĩ là Cửu Đầu Trùng chưa chắc có thể thành tiên!

Cho dù có được tiên mệnh, dù sao cũng là hình thức nguy cấp, sao có thể xông tới cuối tiên lộ nhanh như vậy được?

Nhưng hiện giờ xem ra, hắn không ngờ thực sự có hy vọng rất lớn xông qua được.

Khi trong lòng dâng lên suy nghĩ này, bọn họ cũng không kìm lòng được mà quay đầu nhìn về phía Phương Hành, sau đó đều ngây ra.

Phương Hành lúc này đã đỡ Long nữ ra, một tay ôm lấy eo Long nữ, nghiêng đầu nhìn nàng ta, trên mặt lộ ra bộ dạng rất đắc ý, cũng rất thỏa mãn, mà Long nữ lúc này cũng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười, nhưng nước mắt lưng tròng, run rẩy vươn tay ra chạm vào... Nếp nhăn trên mặt Phương Hành!

Đúng vậy, nếp nhăn!

Trên mặt Phương Hành Phương Hành không ngờ đã xuất hiện nếp nhăn!

Ngay cả tóc của hắn cũng từng mảng bạc trắng.

Biến hóa quỷ dị này, mọi người không chú ý đã phát sinh lúc nào.

Chỉ là trong cảm giác của bọn họ, lại rõ ràng cảm ứng được, thương lão chi khí trên người Phương Hành đang càng nồng đậm hơn.

Nếu nhìn chằm chằm vào Phương Hành thì có thể phát hiện tóc trên đầu hắn đang dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy biến thành màu trắng.

- Đây là...

Có người thất thanh, run rẩy thốt ra, đoán được nguyên nhân.

Những người khác cũng đều đoán ra, lại không nhẫn tâm nói tiếp.

Đại Đồ thần pháp.

Giống như vừa rồi Cửu Đầu Trùng đã nói, Phương Hành lần này phải trả cái giá quá lớn!

Đại Đồ thần pháp vốn chính là tiêu hao thọ nguyên của bản thân, nhưng nếu nắm chắc tiết tấu,vẫn chưa chắc sẽ tiêu hao quá nhiều, nhưng sau khi Phương Hành thi triển Đại Đồ thần pháp, đầu tiên là hóa thành cóc lửa, nuốt vào tia chớp màu đen vô tận, lại khi Cửu Đầu Trùng đang khinh thị, xuất kỳ bất ý bạo khởi xuất đao, một đao hủy hắc liên, chỉ hai chiêu này đã thi triển ra lực lượng siêu việt cảnh giới của bản thân hắn, mà loại lực lượng này, cái giá phải trả cũng quá lớn, sự phản phệ cũng thật sự rất khủng bố. . .

Vừa rồi, hắn còn cố nén biến hóa, bình thản nói chuyện với Cửu Đầu Trùng.

Cho tới bây giờ, đã không thể áp chế được hiệu quả của phản phệ.

- Ha ha, ha ha. . . Thành tiên! Thành tiên!

- Bổn tọa thành tiên, bổn tọa thành tiên rồi, ấu muội ngươi xem này.

Phía trước, tiếng cười to của Cửu Đầu Trùng từ xa truyền tới, hắn lúc này không ngờ đã đi tới cuối Hải Tiên Bia, bước lên ngọc đài màu trắng, đứng trên đó ngửa mặt lên trời cười dài, quần áo bay phần phật, cả người tinh thần rực rỡ, khi quay đầu lại nhìn, mọi người không ngờ phát hiện cả người hắn không ngờ đã trở nên trẻ măng, giống như thanh niên hai mươi ba mươi tuổi!

Nhưng sau khi Cửu Đầu Trùng quay người lại nhìn, lại có thể run rẩy.

Hắn cũng nhìn thấy Phương Hành lúc này.

Ma đầu đó đang ôm lấy Long nữ, phía sau là đám người Ngao Liệt, Lộc Tẩu, Thái Hư Bảo Bảo, sắc mặt già nua, lại mỉm cười.

Mà mình thì đứng trên ngọc đài, chỉ có một mình, không biết vì sao, tiếng cười bỗng nhiên nghẹn lại.

- Ta đã thành tiên, nhưng… Thành cho ai xem chứ?



Bạn cần đăng nhập để bình luận