Lược Thiên Ký

Chương 1022: Điểm tướng đài


Bên trong một mảnh hỗn chiến, chư nữ Phù Diêu Cung cùng Dao Trì bảo vệ Phương Hành, giết thẳng ra ngoài mảnh chiến trường này, bây giờ toàn bộ chiến trường, mặc dù ngẫu nhiên có một bộ phận Thần tộc sinh linh bị đánh giết, thậm chí ngay cả Thiển Điệm Tử thân phận cao quý bên trong sinh linh Thần tộc đều bị Phương Hành dùng Thiên Địa Đại Hỏa Lô luyện chết, nhưng từ độ cao toàn bộ chiến trường mà nói, sinh linh Thần tộc vẫn còn chiếm ưu thế tuyệt đối, tu sĩ nhân tộc không có khả năng nghịch chuyển chiến cuộc, Đồ Linh đại sư hóa thân thành Ma, nghịch xông cửu thiên, không biết sống chết, Viên lão thần tiên liều mạng, một người chiến chín vị Giới Chủ Tiểu Tiên Giới, dốc sức chiến đấu, tựa như lúc nào cũng sẽ bị người đánh giết, mà ở chỗ khác trên chiến trường càng là một cảnh tượng vô cùng thê thảm.

Đối với chúng tu sĩ Thiên Nguyên mà nói, có thể chạy đi liền thắng cuộc chiến.

Đám người Bạch Thiên Trượng xuất hiện ở trận đại kiếp nạn này trước tiên, cũng đã xác định được điểm này, bọn họ kết luận đây là một trận mưu đồ xâm lấn đã lâu, cho nên trước tiên, liền lấy tiểu tháp ngà voi ra, một món có thể ngăn cản Lôi Kiếp Tiên bảo, sau đó đưa đám người Đại Kim Ô ra ngoài, với suy nghĩ để một đám tiểu bối kia chạy trốn, bảo vệ tốt những hạt giống này, mà bọn họ muốn thực hiện ý nghĩ này cũng không dễ, đều đã dùng hết biện pháp, cho dù mình bỏ mình, cũng phải đưa bọn tiểu bối ra khỏi mảnh chiến trường trước.

Những chuyện Phương Hành cùng Thiếu Tư Đồ, Lữ Phụng Tiên làm ở trung tâm chiến trường, chỉ làm xuất hiện một kỳ tích ở trong cuộc chiến nghiêng hẳn về một bên mà thôi, nâng lên hy vọng trong lòng mọi người, nhưng lại không cách nào thay đổi được gì, chỉ có thể trước chạy đi rồi nói!

Lúc đó Phương Hành máu dồn lên não, quên cả chạy trốn, lại không nghĩ rằng, bản thân sẽ được một đám nữ đệ tử Phù Diêu Cung cưỡng ép cứu ra.

Chỉ có điều, trải qua trăm đắng ngàn cay, không biết tử thương bao nhiêu người, cuối cùng khó khăn lắm bọn họ mới vọt tới biên giới một mảnh chiến trường, đám nữ đệ tử này liền lâm vào trong tuyệt vọng, ở biên giới chiến trường, người trốn tới cũng không ít, đều giấu đi đau khổ trong lòng, cõi lòng đầy hi vọng hướng về nơi xa, nhưng rất nhanh, bọn họ liền tuyệt vọng, ở một nơi trong mảnh địa vực này, cách Hội Kê Sơn chừng vạn dặm xa, bỗng nhiên có một bình chướng hình tam giác to lớn vắt ngang, giống như một cái lồng cực lớn, phân ra một mảnh Tử Vực với thiên địa.

Cái lồng to lớn này do ba đầu lôi trụ thông thiên kết nối, phân chia ra một khu vực, có người rất nhanh nghĩ tới, ba đầu Thiên Trụ này là Lôi Kiếp vừa mới rơi xuống, một trong ba Lôi Kiếp từ trên trời hạ xuống phân biệt rơi xuống 3 cái vị trí, bây giờ xem ra, 3 vị trí này rõ ràng là do sinh linh Thần tộc bố trí, chính là một loại trận nhãn, chia cắt chiến trường, bao vây tất cả mọi người ở trong này, cho dù trốn thoát, cũng không có cách rời đi, giống như con mồi bị quây lại, chỉ có thể thở một lúc, chờ đợi giết chóc phủ xuống.

- Rống.

Có người không cam lòng bay vọt lên, cầm trong tay cự kiếm chém vào bên trên bình chướng, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, phía trên bình chướng, bắn ngược ra rất nhiều thần quang, tên tu sĩ Nguyên Anh kia không nói tiếng nào, liền rơi xuống, một thân xương cốt vỡ vụn, ngay cả pháp lực trên người cũng bắt đầu tiêu tán, loại bình chướng kia rõ ràng là từ lúc sinh linh Thần tộc khống chế Kiếp Lôi vì nguyên hóa thành, có được Thần uy đáng sợ, cho dù là Độ Kiếp cũng khó có thể trực tiếp ngăn cản, lại càng không cần phải nói đến chuyện đánh nát bình chướng cường đại đến đáng sợ này, bọn họ đã bị vây chết ở nơi này!

- Những sinh linh Thần tộc này muốn đuổi tận giết tuyệt chúng ta.

Có người tuyệt vọng kêu lớn lên, lớn tiếng khóc thảm thương.

Khó khăn tránh thoát Lôi Kiếp từ trên trời giáng xuống kia, lại khó khăn lắm mới thoát khỏi sinh linh Thần Tộc ở xung quanh bốn phía, vốn nghĩ có thể chạy thoát, nhưng người nào lại nghĩ tới, lại bị ngăn cản ở chỗ này, sau lưng, còn có vô tận sinh kinh Thần tộc lớn tiếng kêu, vừa đi vừa đánh giết tu sĩ nhân tộc, mà bọn họ, con đường phía trước đã bị ngăn cản, dường như sớm muộn gì cũng bị những sinh linh Thần tộc đuổi tới.

- Không trốn thoát được sao?

Lúc đó đội ngũ Dao Trì theo đại trưởng lão vọt vào trung tâm chiến trường cứu người chừng hai ba mươi người, nhưng bây giờ, chỉ còn lại sáu bảy người, đã thế tình trạng vô cùng thê thảm, có người gãy mất cánh tay, có người một thân toàn máu, càng có người sắp ngã xuống ở phía xa được người đỡ lấy mới chạy tới nơi này, nhưng ngẩng đầu nhìn lại, lại là một đạo thiên chướng cao không thấy đỉnh, trong lòng nhất thời tuyệt vọng, khí lực chống đỡ bản thân trốn đến đây giống như bị người ta rút sạch, có người trực tiếp cúi đầu yên lặng không nói, có người thì trực tiếp khóc lên.

- Rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì?

- Mau mau, mau mau đánh vỡ thiên chướng, cứu người ở bên trong ra.

Ở một bên kia thiên chướng, có mấy vị đạo thống chạy tới, bọn họ thông qua hơi mờ thiên chướng, nhìn thấy cảnh tượng thê thảm bên trong, có người phát hiện không đúng, quay người dẫn con cháu nhà mình nhanh chóng rời đi, rời xa tai hoạ, cũng có người mang người đến dùng hết tất cả biện pháp muốn đánh vỡ thiên chướng cứu người ở bên trong đi ra, chỉ buồn cười là, những người không đến đây xem Phương Hành đấu với Thiếu Tư Đồ, ngược lại phần lớn là một số đạo thống nhỏ yếu, bởi vì bọn hắn không có tư cách chiếm cứ một vùng ở Hội Kê Sơn, cũng bởi vì nguyên nhân chính này, bọn họ không có lực rung chuyển mảnh thiên chướng kia, chỉ có thể vô ích cực khổ kêu to, cùng người ở bên trong thiên chướng bốn mắt nhìn nhau, bất lực cứu giúp.

- Không đúng, chẳng phải Viên lão tiền bối đuổi đến sao? Hắn đến từ phía bắc, hẳn là bình chướng phía bắc đã bị hắn phá vỡ?

Có một vị nữ đệ tử Phù Diêu Cung nghẹn ngào kêu lên, nghĩ đến một chuyện, trong lòng càng dâng lên hi vọng.

Vào thời khắc này, không biết bao nhiêu người dấy lên hi vọng trong lòng, muốn xông tới phía bắc.

Nhưng trong giọng nói của Tam tiên cô lại vô cùng cay đắng:

- Lão nhân gia ông ta đã sớm chạy đến nơi này, nhưng một mực trốn trên một đỉnh núi cách đó không xa xem trận chiến, không có hiện thân mà thôi, hiện tại, chỉ có thể mời cao thủ ở bên ngoài đến đánh vỡ bình chướng này.

- Cao thủ… Cao thủ đều ở bên trong, vậy thì đi nơi nào tìm người?

Bên ngoài, có một người chính là lâu chủ Đan Hương lâu, lão này ngơ ngác, nhìn thiên chướng to như vậy, thần sắc tuyệt vọng.

- Các thánh nhân đâu?

- Tất cả các lão tổ tông của các thế gia khác đâu?

Có người khóc rống lên, tuyệt vọng kêu:

- Bọn họ cũng không có ở trong chiến trường, chắc hẳn đang ở bên ngoài đấy, đã qua lâu như vậy, cho dù một vực có xa, bằng bản lãnh của bọn hắn cũng có thể chạy tới, nhưng vì sao bọn họ còn chưa chạy đến cứu giúp? Chẳng lẽ bọn họ đã bỏ chúng ta rồi, để cho chúng ta tự sinh tự diệt ở chỗ này hay sao? Hay là bọn họ đều đã gặp nạn ở những nơi khác rồi?

Một tiếng khóc này khiến trong lòng của mỗi người đều chìm vào trong vực sâu tuyệt vọng.

Thánh Nhân cùng Độ Kiếp, chẳng lẽ đều đã gặp nạn sao?

Bọn họ đã bị vây ở nơi này, Thánh Nhân cùng Độ Kiếp cũng đều gặp nạn, Thiên Nguyên làm gì còn có hi vọng tồn tại?

- Các ngươi cứ coi như mình đã gặp nạn đi!

Mà vào lúc này, ở vực ngoại xa xôi, bên trong mảnh tinh vân vỡ vụn trôi lơ lửng trong Tiên Cung vang lên tiếng gào thét của một người, nơi này rõ ràng chính là một mảnh chiến trường vừa mới đã trải qua đại chiến, trên mặt đất có vô số thi thể của sinh linh Thần tộc cùng binh khí, hiện có một nhóm mấy người đứng ở trên mảnh chiến trường này, một vị nữ tử mặc áo hoa sen trắng hờ hững nhìn bọn hắn, ánh mắt yên tĩnh vô tình.

- Ngươi lừa chúng ta!

Trong đám người này, có người rống to, trên mặt ẩn chứa tức giận:

- Trước đây phát hiện Tiểu Tiên Giới có dị triệu, chúng ta liền biết có chuyện lớn phát sinh, nhưng ngươi lại nói với chúng ta rằng, Tiểu Tiên Giới không dám động thủ nhanh như vậy đâu, việc cấp bách chính là đến cướp đoạt dị bảo này, để tránh bị nó rơi vào trong tay Thần Vương vực ngoại, chúng ta tin ngươi, nghe theo ngươi đến đây, nhưng Thần Vương vực ngoại chỉ có một người như thế, có chỗ nào cần tất cả chúng ta xuất động? Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy hắn nói, ba ngàn Thần tộc phủ xuống Thiên Nguyên, có thể thấy được Thiên Nguyên mới là mục tiêu chính của bọn họ… Hôm nay, chúng ta đến nơi này đoạt dị bảo, vậy thì như thế nào? Thiên Nguyên bị chiếm cứ, các tu sĩ tiểu bối bị tàn sát, chúng ta làm sao chạy về cứu giúp được?

- Lúc đầu ta không có ý định để cho các ngươi trở về cứu giúp!

Nữ tử mặc đồ hoa sen trắng hờ hững mở miệng:

- Hơn nữa sau khi đi ra, các ngươi cũng không trở về được!

- Ngươi

Chư tu đều tức giận, có người chỉ tay hét lớn: "Ngươi nữ nhân này là gian tế mà những sinh linh vực ngoại đó phái tới hay sao?"

- Đám nô tài kia có tư cách gì để cho ta làm gian tế?

Giọng điệu của nữ tử mặc đồ hoa sen trắng hờ hững, ngạo ý thanh lãnh, hình như cũng không để sinh linh Thần tộc vào trong mắt.

- Nha đầu, ngươi tốt nhất giải thích chuyện này cho rõ ràng!

Trong đám người, một lão giả thân hình cao lớn, trên người đốt một ít hỏa ý đi ra, trong ánh mắt không che giấu sát khí chút nào, u lãnh nhìn nữ tử mặc đồ hoa sen trắng:

- Chúng ta vì thân phận của ngươi mới tôn trọng ngươi, nhưng ngươi tốt nhất không nên trêu đùa chúng ta, nhanh chóng nói hết ra tính toán của ngươi, nếu không lão phu cũng không nể mặt mũi của vị sau lưng ngươi, mà giết chết ngươi!

- Ha ha, Tịnh Thổ Dương Ma, được truyền thừa bộ phận Chân Ma, tiểu nữ tử tự nhiên không dám lừa gạt ngươi.

Nữ tử nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc đầu, nói:

- Ta vốn sẽ nói rõ tác dụng của dị bảo này đối với các ngươi, chỉ sợ các ngươi quá nóng lòng mà thôi, lại nói, sinh linh Thần tộc chỉ sai mười đại Thần Vương bên trong Vô Gian Thần Vương đến tranh đoạt dị bảo này, ngược lại là một chuyện tốt, điều này cho thấy bọn họ cũng không rõ nội tình của dị bảo này, các ngươi có thể không thương tổn một người lấy được bảo vật, đã là vô cùng may mắn, mà trước đây, ta dự tính trong nhóm các ngươi ít nhất phải ngã xuống hơn phân nửa mới có thể nắm dị bảo ở trong tay!

Nói đến đây, nàng ngược lại thở dài khe khẽ, cười nói:

- Có thể nhẹ nhàng cầm được bảo vật này, cho thấy nguyên khí vẫn còn tồn tại, là chuyện tốt!

Nghe thấy những lời kia của nàng, chư tu đều nhất thời không mở miệng, mà là quay người nhìn về phần cuối không trọn vẹn của Tiên cung, nơi đó là một mảnh tinh vực không trọn vẹn, bên trong có ít ngôi sao lớn đang bảo vệ xung quanh bệ đá đen, đại tinh đều là hài cốt của Dương Viêm khô kiệt dương tinh, nhìn giống như là người có thần thông vô thượng, đã từng dùng lực câu mấy viên Dương Tinh vốn không có khả năng đồng thời tồn tại trong một vực tới nơi này, sau đó coi nó giống như lò lửa rèn đúc đá vuông đài kia, bây giờ vẫn còn nhiệt độ, như vừa mới dừng lại không lâu.

- Đến tột cùng bảo vật này là cái gì?

Có một vị lão tu trầm lắng mở miệng, ánh mắt sáng ngời, hình như đoán được cái gì.

- Điểm tướng đài!

Nữ tử nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt sâu thẳm, trong giọng nói giống như mang theo một chút tự hào, như là mang theo một chút cảm khái, nhẹ nhàng nói:

- Phong Thần bảng, điểm tướng đài, thần thông ở phía xa Tạo Hóa bên ngoài lấy được bảo vật này, mới xem như bước đến bước đầu tiên để vượt qua đại kiếp.

Nàng bỗng nhiên nở nụ cười, phất tay nói: "Cho nên các ngươi yên tâm đi, chuyến này chạy đến rất đáng giá, cầm được bảo vật này không nói, Thiên Nguyên cũng chưa chắc giống như các ngươi nghĩ như vậy không chịu nổi một kích, cũng không phải tất cả thánh nhân cũng đi theo chúng ta, trong lòng những người đó nghi ngờ rất nặng, sau khi nhận được lời mời của ta, còn không phải một mực giả bộ hồ đồ? Ha ha, không tránh khỏi, ở lại Thiên Nguyên trọng trách gánh trên vai càng nặng, ta cũng để lại linh thân ở Thiên Nguyên, nhìn chằm chằm đại cục, mặc dù không nói tất cả đều nằm trong khống chế, nhưng cũng không mất khống chế.

- Hơn nữa...

Nàng ngừng lại một chút, cười vô cùng thần bí:

- Tất cả mọi người cũng sẽ không chết vô ích!



Bạn cần đăng nhập để bình luận