Lược Thiên Ký

Chương 1261: Người nào không dám bịp?


- Thi triển thuật này cần phải pháp lực tuần hoàn lặp lại, sinh sinh không dứt, duy có như thế, mới có thể khiến lực lượng từ tám đạo trận kỳ hồn nhiên một thể, lấy giả loạn thật. Chư vị đạo hữu chú ý cẩn thận, một khi pháp lực vận chuyển xuất hiện vấn đề, như vậy...

Phân cho mỗi người một đạo trận kỳ xong, Lộc Tẩu thấp giọng giải thích, nói đến sau cùng, ánh mắt có phần thâm trầm quét qua mọi người một lượt, không trực tiếp nói ra, nhưng ý mà hắn muốn biểu đạt mọi người đều hiểu. Thân ở trong tinh lưu, nguy cơ tứ phía, nhất thời không lưu thần, kết cục tự nhiên là cả đám cùng bỏ mạng dưới xúc thủ của sinh linh tinh vực quỷ dị kia. Đối mặt đại sự như thế, một khi có gì bất trắc, vậy không chỉ là mình dâng mạng, mà là tất cả mọi người đều cùng dâng mạng theo, ai dám chủ quan?

- Tuy có chút hung hiểm, nhưng cầu tiên chi lộ chẳng phải là nghịch thiên mà đi ư? Chư vị đạo hữu, buông tay một bác thôi!

Lam tiên sinh trầm giọng nói, nét mặt âm chí, hóa Trạm Lam vẫn thạch thành một viên đá nhỏ nhét vào trong ngực.

- Hi vọng ông trời đừng không qua được với đám hơi tí liền một nghịch hắn này...

Phương Hành cười khổ một tiếng, tiếp lấy trận kỳ, sau đó xương đầu Khô Lâu cũng biến nhỏ chừng nắm tay, treo ở giữa eo. Đối mặt với sinh linh tinh vực quỷ dị trước mắt, hắn thực sự có phần thúc thủ vô sách. Trên thực tế mà nói, đây dù sao cũng là đạo cửa ải đầu tiên trên tiên lộ Long Tộc, há là có thể dễ dàng vượt qua? Nếu chỉ mình hắn đi đến trước mặt tinh lưu này, sợ rằng chỉ biết bó tay chịu chết. Nay có cách để lừa dối quá quan, chưa hẳn không phải một chuyện may mắn...

Tiên, không những là chỉ trường sinh, chỉ tu vị, mà còn liên lụy đến rất nhiều pháp tắc!

- Ngươi thả ta ra, để ta tới cầm trận kỳ, rốt cuộc tu vị ngươi quá thấp, nếu bọn họ gây bất lợi với ngươi thì làm sao hóa giải?

Trong xương đầu Khô Lâu, tiếng truyền âm của Ngao Liệt không ngừng cuồn cuộn truyền ra, tiểu long này đến giờ vẫn muốn Phương Hành thả nó ra. Lý do có vẻ thành khẩn, chẳng qua Phương Hành sẽ không dễ dàng thả nó như vậy được. Tiểu cữu tử này bị mình nhốt trong Thần cung, lại dùng Phù Đồ đại trận phong ấn đại bộ phận pháp lực, sau đó từng trận dây mây từng trận mắng bức nó ngày ngày cho heo ăn, oán khí trong lòng không biết lớn bao nhiêu mà kể. Một khi thả đi ra không chừng sẽ lập tức liều mạng với mình...

Mà nói đến chuyện bị người tính toán, Phương Hành lại càng không tín nhiệm Ngao Liệt!

Kinh nghiệm giang hồ quá ít, một khi bị người tính kế, vậy chỉ còn nước giơ cổ chịu chém...

- Dông dài ít thôi, sắp đi vào tinh lưu, không muốn ta thất thủ đi đứt thì ngậm miệng lại!

Phương Hành hung hăng truyền âm cảnh cáo Ngao Liệt một tiếng, sau đó hít sâu một hơi, siết lấy đạo trận kỳ.

Sáu người hai phù, sáu thực hai hư, đúng là Bát Hoang Lục Hợp. Pháp lực vận chuyển, cả tòa đại trận khẩn mật quay vòng lên.

Hai cửa sinh tử đều có hai đạo phù nhân thay thế, Lộc Tẩu thân là người bố trận, lại là người có tạo nghệ trận thuật cao minh nhất, liền chiếm trận cước “khai môn” nặng nhất trong sáu đạo trận nhãn còn lại, Lam tiên sinh nắm trận cước “hưu môn”, lão ẩu tóc rối nắm trận cước “đỗ môn”, Quỷ tiên sinh nắm trận cước “cảnh môn”, Phương Hành thì nắm trận cước “thương môn”. Pháp lực chậm rãi chuyển quay vòng lên, tám đạo trận kỳ lập tức vây quanh bọn họ bay múa không ngừng, từng đạo trận quang trắng ngà giống như sương mù mênh mông bao phủ sáu người hai phù!

Lúc này nếu lấy thần thức cảm ứng, bọn họ liền như cùng một sinh linh.

Ở một khía cạnh nào đó, thậm chí bọn họ đã không còn khí tức, chỉ có hai cửa sinh tử do phù nhân thay thế là có khí cơ nhàn nhạt hiển lộ ra, loại cảm giác này hệt như chân nhân biến thành hư ảo, phù nhân hư ảo lại hóa thành chân nhân!

- Sinh tử thành bại, đều ở khắc này, đi!

Sáu người đồng thời cảm ứng, phát giác trận này không có gì sơ sót, Lam tiên sinh liền hạ lệnh một tiếng, sáu người đồng thời bay về phía trước.

Rất nhanh, bọn họ đã tiếp cận luồng tinh lưu như sông dài kia, từ xa nhìn lại toàn là mảnh vụn vẫn thạch chi chi chít chít. Sáu người trong lòng không dám có chút nào buông lỏng, thần thức đề tới mạnh nhất, sau đó phù nhân sinh môn bước vào trong tinh lưu đầu tiên, những người khác theo sát ngay sau...

- Xuy...

Cũng đúng lúc phù nhân sinh môn tiến vào trong quần vẫn thạch, trên mấy khối vẫn thạch màu trắng cách nó gần nhất đột nhiên thấm ra một loại dịch thể màu đen, sau đó chúng giống như vật sống, vô số xúc thủ dò xét hướng thẳng tới phù nhân kia, trường cảnh khủng bố chí cực. Nhưng phù nhân vốn là vật hư ảo, bị xúc thủ đâm vào, lại không máu thịt có thể cắn nuốt, duy có một tia một sợi pháp lực bị sinh linh màu đen kia hấp phệ đi, chẳng qua tiếp sau chư tu liền bù đắp ngay.

- Cách này làm được!

Chớp mắt, sáu người hai phù đã tiến vào trong tinh lưu, tâm tạng đề lên cũng được thả xuống phần nào.

Cách này quả nhiên làm được!

Phù nhân hư ảo lấy giả loạn thật, quả nhiên giấu qua sinh linh màu đen kia, chúng coi đó như sinh linh cắn nuốt, mà dưới sự yểm hộ từ trận pháp, sáu tu sĩ có máu có thịt chân chính lại bình yên vô sự, bọn họ chỉ cần mỗi thời mỗi khắc vận chuyển pháp lực, cuồn cuộn không ngừng cung cấp pháp lực cho hai đạo phù nhân, đồng thời bảo chứng đại trận không xuất hiện sơ hở, như vậy liền có thể yên ắng vượt qua Tinh Hà!

Cảm giác đó quả thật mỹ diệu, vẫn thạch trắng chung quanh đẹp tuyệt trần, trắng bóng như ngọc, khăng khăng dưới biểu tượng mỹ diệu ấy lại giấu đi sinh linh tinh vực khủng bố vô cùng, động một tí là muốn nhân mạng, thực sự khiến người ưa thích không nổi!

Ngay cả Phương Hành, trong lòng cũng nhịn không được sinh ra ý niệm, liệu có phải chỉ duy có bậc một lòng cầu tiên như ngũ lão mới nghĩ ra được lương sách như vậy. Ai cũng đều có bản lĩnh, bù đắp lẫn nhau, gặp chuyện liền có thể nghĩ ra đủ loại pháp môn bất đồng để giải quyết hiểm chướng. Nhưng nếu là chỉ một người, đúng thật không biết nên làm sao xông qua Tinh Hà quỷ dị này. Đương sơ Thần Chủ nói qua, lấy tu vị mình, bước lên con đường này, khả năng có thể thành công đi tới bờ bên kia không đến một thành. Giờ nghĩ lại, lời Thần Chủ có vẻ không chỉ là đe dọa suông!

Nếu đi một mình, chỉ bằng Tinh Hà này liền đủ khiến hắn tấc bước khó đi!

Thậm chí ở một khía cạnh nào đó, sợ rằng Chân Tiên tới cũng rất khó đi qua mà không kinh động tới những sinh linh tinh vực kia?

Tâm lý nhịn không được thầm oán: Thứ tiền nhân Long Tộc lưu lại này nơi nào là tạo hóa tiên lộ, rõ ràng là tử lộ!

Tinh lưu kia từ xa xa trông lại giống như một đạo sợi tơ vắt ngang chân trời, nhưng cách càng gần, càng phát hiện nó rộng rãi vô biên, như là biển cả, đứng ở đầu này tinh lưu, căn bản không cách nào thấy được đầu bên kia, trong mắt chỉ có vụn vẫn thạch vô cùng vô tạn, cùng với thỉnh thoảng thấy được một ít thi hài yêu binh yêu tướng khô quắt, phù trầm chìm nổi trong Tinh Hà!

Chung quanh cực an tĩnh, sáu người không dám đề tốc độ quá nhanh, chỉ duy trì một tốc độ cố định!

Loại cảm giác này, hệt như là đang qua sông.

Trong Tinh Hà, vẫn thạch không phải mỗi một nơi đều dày đặc, thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy một ít khu vực trống trải vẫn thạch khá ít, giống như hòn đảo nằm chơ vơ trong biển. Sau ba ngày lẳng lặng mà đi, đại trận ngược lại chưa có gì sơ hở, chẳng qua sáu người lại không hẹn mà cùng chọn tạm thời tìm một mảnh khu vực vẫn thạch khá ít để dừng lại nghỉ ngơi. Không phải bọn họ mệt nhọc, chỉ là cần phải thời thời khắc khắc quán thâu pháp lực trên phù nhân, tiêu hao quả thật không nhỏ, cần dùng linh tinh bổ sung!

- Chư vị đạo hữu, trước tạm dùng chút linh tinh đi!

Bát Hoang Lục Hợp trận chưa rút đi, Lam tiên sinh cũng vẫn duy trì cảnh giác, thấp giọng nhắc nhở, sau đó liền từ trong tiểu thế giới, làm phép nhiếp ra mấy trăm linh tinh thượng phẩm, năm ngón hư trảo, đống linh tinh này như được một bàn tay vô hình nâng lên, bay thẳng tới năm người còn lại, mỗi đến trước một người, người đó liền tự rước lấy một phần, vận chuyển pháp lực luyện hóa, dùng để bổ sung pháp lực. Rốt cuộc trong tinh vực này không có linh khí nuốt nhổ, đây là cách duy nhất để bổ sung pháp lực...

- Hắc hắc, tiểu quỷ, tu vị ngươi thấp nhất, pháp lực tiêu hao cũng ít nhất, thêm cho lão thân một phần nhé...

Án chiếu trình tự mà nói, Phương Hành là người sau cùng lấy đến linh tinh, Yêu bà bà là đếm ngược thứ hai, tinh linh Lam tiên sinh lấy ra ước chừng năm trăm, vừa đúng một người một trăm, chẳng qua lúc đến trước người Yêu bà bà, lão ẩu kia lại nghiêng đầu nhìn Phương Hành một cái, sau đó mỉm cười nói một câu, tay gầy khẽ nhiếp, ước chừng có trên dưới một trăm năm mươi linh tinh rơi vào tay nàng.

- Lão ẩu tóc rối này, tham mấy linh tinh làm gì?

Mấy người còn lại đều có chút bất mãn nhìn Yêu bà bà, ngấm ngầm lắc đầu.

Linh tinh tuy là nguồn bổ sung pháp lực duy nhất trong tinh không, cần phải tính toán nghiêm cẩn, nhưng còn không đến mức so đo như thế. Đặc biệt là Yêu bà bà chiếm tiện nghi của ai không chiếm, lại muốn chiếm tiện nghi từ tiểu ma đầu kia, đúng là có chút không hay...

- Hắc hắc, không sao không sao, cứ việc cầm đi!

Phương Hành ngược lại hắc hắc cười khẽ, hiện vẻ thập phần rộng lượng.

Thấy hắn không tức giận, Lộc Tẩu thở phào một hơi, nhưng một giây sau, lại lập tức trừng mắt, Phương Hành chỉ tiện tay vuốt xương đầu Khô Lâu giữa eo, liền có một đống linh tinh xuất hiện trong lòng bàn tay, màu đỏ tía bắt mắt, phẩm chất cực tốt, là siêu phẩm tinh linh chỉ duy có tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh mới có thể luyện chế ra, mà nhìn số lượng, xem ra không dưới ngàn lượng, bị hắn tiện tay nâng lên luyện hóa!

Chung quanh yên lặng như tờ, chư tu thân phận dù không tục, cũng nhịn không được nhìn sang.

Ngay cả linh tinh Lam tiên sinh lấy ra cũng không có phẩm chất tốt bằng hắn, hơn nữa số lượng còn lớn!

Cảm giác này, hệt như một đám đi đường đang dừng nghỉ ngơi, người khác lấy ra bánh ngô dưa muối để gặm, mà lại còn so đo ngươi phân nhiều một khối bánh ngô ta lấy thêm một chút dưa muối, hắn lại đột nhiên lấy ra gà nướng nóng hổi, lại còn là hai con...

- Tiểu vương bát đản này rõ ràng là đang huyễn phú...

Mọi người nhịn không được thầm mắng trong lòng, ánh mắt nhìn Phương Hành rất là cổ quái...

- Tiểu quỷ, nếu ngươi đã có nhiều linh tinh như vậy, phẩm chất lại tốt như thế, sao không dâng ra hiếu kính lão thân?

Lão ẩu tóc rối thấy thế càng là trực tiếp thả xuống tinh linh chuẩn bị luyện hóa khi trước, mắt nhìn chằm chằm đống linh tinh đỏ tía trong tay Phương Hành, đáy mắt vẩn đục trán phóng ra một tia tinh quang, không chút khách khí mở miệng nói. Ngữ điệu hơi có mấy phần sai bảo, thậm chí là bất mãn, giống như Phương Hành là vãn bối của nàng, có đồ tốt liền nên hiến ra.

- Ngươi tưởng muốn?

Phương Hành quay đầu nhìn nàng một cái, cười nói:

- Được a, có linh đan tiên khí, phù triện bí điển gì, trước lấy ra cho ta xem một cái rồi tính. Nhưng mà phải nói được, một lượng linh tinh đổi một khối bảo đan, trăm lượng linh tinh đổi một đạo thần thông, già trẻ không gạt, không giảm giá!

- Chỉ đòi ngươi chút linh tinh, lại tưởng muốn linh đan bảo mạng của lão thân?

Lão ẩu tóc rối nghe vậy liền không khỏi tức giận, lạnh giọng quát:

- Tiểu quỷ, ngươi đang xao trá lão thân?

Đối mặt với khí tức bất thiện tán phát ra trên người nàng, Phương Hành lại cảm giác buồn cười, nói:

- Chỉ là trao đổi công bình thôi...

- Lớn mật!

Lão ẩu tóc rối càng thêm tức giận, lớn giọng quát:

- Ngươi có biết lão thân tu hành mấy ngàn năm, trước nay không người dám đe dọa ta?

- Vậy lại thế nào?

Phương Hành cũng sắc mặt bất thiện, thậm chí mang theo chút bực bội trừng ngược trở về, đón lấy ánh mắt lão ẩu tóc rối, căn bản không có nửa phần rút lui, cười lạnh nói:

- Trọn cả Thiên Nguyên đều biết, tiểu gia ta tu hành vài chục năm, không có người nào là ta không dám bịp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận