Lược Thiên Ký

Chương 1032: Thánh nhân đạo


Loạn thế đồ tiên pháp...

Rất khó hình dung sự khiếp sợ trong lòng Phương Hành khi nhìn thấy nội dung bên trong bộ đạo điển này!

Mạc Từ quả nhiên không nói sai, đây đúng là một bộ đạo điển vô thượng, cũng khó trách ngay cả Thiếu Tư Đồ Nhiếp Thiên Hồng đều chưa từng tu hành được, bởi vì đạo điển này vốn chính là phải ngoài Nguyên Anh cảnh mới có thể tu hành, mà lúc chiến một trận với Phương Hành, Thiếu Tư Đồ này cũng mới vừa bước chân vào cảnh giới Nguyên Anh, còn chưa kịp tìm hiểu, dưới tình huống đương thời, nếu như hắn tìm hiểu bộ đạo điển này, đoán chừng sẽ không cách nào đấu pháp với Phương Hành, bởi vì sẽ phân tâm, bộ đạo điển này quá mạnh mẽ, đối với người tu hành, nhất là người tu hành đi con đường chiến tu mà nói, lực hấp dẫn cũng quá mạnh mẽ, bởi vì bộ đạo điển này vốn không thuộc về phạm trù tiên pháp, chuẩn xác mà nói, đây lại là một bộ Cổ Thánh Thiên Công lưu truyền từ Thái Cổ đến nay.

Rất lâu trước kia, Phương Hành đã từng nghe Dao Trì tiểu công chúa Mạc Tiêu Thanh nói về đại chiến tiên thánh trong thời kỳ Thái Cổ, mà kết quả cuối cùng lại là Cổ Tiên cường đại bị thua, có người lên Trảm Tiên Đài, có người bị trục xuất ra khỏi vực ngoại, về sau đoạn lịch sử bí mật này giống như bị người cố hết sức xóa đi, rất ít người biết được, cũng chỉ có Phù Diêu cung đạo thống có nội tình thâm hậu này mới ngẫu nhiên có một chút mảnh nhỏ ghi chép lại, nhưng mà mức độ chân thật lại rất cao, bởi vì đủ loại truyền thuyết trong thế gian cũng từng đề cập đến sự tồn tại của Cổ Thánh Nhân, bọn họ đều thuộc về hạng người có thực lực kinh người, thậm chí vượt qua tiên, nhưng tuổi thọ của bọn họ lại đều quá ngắn, chưa sống được bao nhiêu năm đã biến mất trên thế gian.

Trong bộ đạo điển này cũng đề cập đến một chút chuyện xưa đó, thậm chí còn nói rõ, ghi lại bên trong bộ đạo điển này là thiên công do một vị Cổ Thánh Nhân từ thời đại Thái Cổ lưu truyền xuống, vị Cổ Thánh Nhân này đã từng thi triển ra môn thiên cổ này trong đại chiến tiên thánh, chém ngã vô số tiên nhân, cùng với các Cổ Thánh khác dẹp yên “Mối họa tiên loạn”, cho nên mới đặt tên cho pháp quyết này là “Loạn thế đồ tiên pháp”.

Dĩ nhiên, giống như ba môn tiên thuật của Viên gia, những tên này đều là tên cổ xưa nhất, mà ở đời sau, vì tránh né nhân quả trong tối tăm nên đã sớm không dám tiếp tục dùng cái tên này nữa, rất sợ làm tiên đố kỵ, cho nên dưới tình huống bình thường ngẫu nhiên nhắc tới với bên ngoài cũng chỉ nói là “Vệ đạo thiên công” của Phù Diêu cung, mà tuyệt đối sẽ không liên hệ một chỗ môn công pháp này với mấy chữ “Trảm tiên” gì đó.

Dĩ nhiên, tên thay đổi, nhưng nội dung không thay đổi, đây đúng là một môn...

... Thiên công đủ để trảm tiên!

Mà nhiều đời Tư Đồ của Phù Diêu cung không khỏi thực lực khủng bố, ngạo thế đương thời, bí mật chính là ở nơi này!

Cho dù tư chất không đủ, không cách nào hoàn toàn tìm hiểu thiên công này, nhưng chỉ cần tu luyện pháp quyết này tới tiểu thừa, thậm chí chính là lĩnh ngộ một chút pháp môn trong đó, như vậy thực lực tăng lên, đứng ở cao nhất đương thời, són vai với các thiên kiêu đều hoàn toàn không thành vấn đề!

Nhưng mà, càng nhìn thêm nội dung bên trong môn công quyết này, trên khuôn mặt vốn hưng phấn của Phương Hành lại xuất hiện một chút ngưng trọng, rồi sau đó vẻ ngưng trọng này dần dần biến thành khiếp sợ, thậm chí còn hơi thổn thức, lại phát hiện ra một bí mật từ trong bộ đạo điển này, khiến cho trong lòng hắn giống như bị nhéo một phát, nhất thời trở nên cảm khái...

- Khó trách thánh nhân cũng đoản mệnh như vậy...

- Cũng khó trách một đám Tư Đồ của Phù Diêu cung các ngươi đều sống không quá dài, còn cần nhiều thị thiếp như vậy...

Hắn chậm rãi rút bội kiếm về trong tay, nhẹ nhàng thở ra, rồi sau đó ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Mạc Từ tiên cô.

Nhiều đời Đại Tư Đồ của Phù Diêu cung không khỏi là hạng người kinh tài tuyệt diễm, với thực lực đặt ở bất cứ thời đại nào đều có thể đứng ở đỉnh đương thời, nhưng nhiều đời Tư Đồ cường đại này lại không có mấy người trường thọ, đừng nói hở ra là sông mấy ngàn năm, thậm chí trên vạn năm giống như tu sĩ Nguyên Anh hoặc Độ Kiếp, các Tư Đồ của Phù Diêu cung thậm chí sống trọn một ngàn năm giống như Kim Đan cũng không nhiều, đây cũng là nguyên nhân vì sao Tư Đồ của Phù Diêu cung đã có lịch sử tồn tại mấy vạn năm nhưng lại có hơn mười vị Tư Đồ.

Gần như ngàn năm đổi một người!

Mà nguyên nhân chính là ở trong này, công pháp mà Cổ Thánh Nhân lưu truyền xuống là cường đại, nhưng cũng không có nghĩa là tốt, người tu hành cầu đó là trường sinh, đó là bất diệt, mà Cổ Thánh Nhân lại trái ngược với ý niệm này, đường đi lúc đầu của bọn họ giống với tiên, còn chân chính phân ra với tiên chính là theo bọn họ bắt đầu tự cắt đường trường sinh, đó là một con đường vô cùng cường đại, nhưng lại không phải là con đường có thể trường sinh, thậm chí là một con đường tự hao tổn tuổi thọ của mình, mà nhiều đời Tư Đồ của Phù Diêu cung vì tu hành bộ đạo điển này mà hoặc ít hoặc nhiều đều bước lên con đường này, cho nên bọn họ cường đại, cũng lại bởi vì vậy mà tất cả bọn họ đều đoản mệnh!

- Lấy pháp quyết ra để ở đây là vì thể hiện ra với ngươi rằng Phù Diêu cung không hề giấu giếm, bí pháp lớn nhất, bí mật lớn nhất đều có thể bày ra ở trước mặt ngươi, hơn nữa loạn thế hiện giờ, chúng ta cũng rất hy vọng thực lực của ngươi có thể tăng lên, càng nhanh càng tốt, mà ta cũng rất không hy vọng ngươi tu luyện pháp quyết này, thứ nhất là đại giới tu luyện pháp quyết này quá lớn, cho dù là Phù Diêu cung ta cứu mạng ngươi, cũng tự nghĩ không có tư cách yêu cầu ngươi trả giá cao như vậy, thứ hai, tu hành pháp quyết này khó khăn, thật sự quá khó khăn, nhiều đời Đại Tư Đồ, cho dù có ba ngàn thị thiếp, lúc tu hành pháp quyết này vẫn cứ dè dặt cẩn trọng, nhưng tu luyện được tới tiểu thừa cũng không nhiều, phần lớn chính là nắm giữ một ít pháp môn trong đó liền dừng lại...

Mạc Từ tiên cô thở dài một hơi, vô cùng thành khẩn nói:

- Mà ngươi, dù sao mới trên đường nhập chủ Phù Diêu cung, cũng không có thị nữ cùng tu, nữ đệ tử của một khu vực này là của Hồng Nhi, ngươi cũng không động vào được, huống hồ dưới tình huống các nàng không cam tâm tình nguyện cũng không giúp đỡ được gì cho ngươi, cho nên ta vẫn khuyên ngươi một câu, bỏ qua đi, quên hết tất cả những gì ngươi vừa nhìn thấy, miễn cho tu hành không thành, trái lại hao tổn bản thân...

- Ai nói ta không có thị thiếp rất tốt với ta?

Phương Hành nghe xong lại lơ đễnh, ngược lại ném cho Mạc Từ tiên cô ánh mắt xem thường.

- Ngươi đang chỉ...

Mạc Từ tiên cô đang nhớ lại một câu chuyện cũ, biết hắn nói đến ai, khẽ cười khổ, lại lắc đầu:

- Kia không đủ, có cũng như không!

- Nhưng ta còn có biện pháp khác nha!

Phương Hành lại lộ ra vẻ mặt đắc ý hả hê, cười nói:

- Các ngươi cần dùng phương pháp này đến để tránh cho tẩu hỏa nhập ma, đó là bởi vì các ngươi ngu xuẩn, chỉ có thể dùng biện pháp ngu ngốc này, nhưng ta lại không giống như các ngươi, biện pháp mà ta có chính là có một mình tiểu Man như vậy đủ rồi!

Tuy rằng ánh mắt của hắn có vẻ trêu tức, nhưng Mạc Từ tiên cô càng nghe lại càng trịnh trọng, phát hiện hắn cũng không phải đang nói chuyện cười.

Thật lâu sau, nàng mới nghiêm mặt nói:

- Vậy ngươi muốn tu hành pháp quyết này, không sợ bị tổn thọ sao?

- Lúc trước các ngươi còn từng thăm dò ta, hiểu biết về ta, nhưng nếu quả thật đã hiểu biết thì khẳng định sẽ không hỏi cái này!

Phương Hành trả lời vô cùng thống khoái, nhẹ nhàng cười nói:

- Ta vốn chính là tiểu cường đạo, đi theo chín vị thúc thúc vào nhà cướp của, ăn miếng thịt lớn, uống chén rượu lớn, cuộc sống được gọi là thoải mái, nhưng mà ngươi biết vì sao ta lại liều mạng nhỏ tiến vào thế giới tu hành không? Cũng bởi vì vào lúc cuộc sống của Quỷ Yên cốc chúng ta đang trôi qua sung sướng, đã có một vị tu hành... ừm, hiện giờ xem ra kia quả thật không tính là người tu hành, chỉ là một thằng nhãi con Linh Động cảnh cưỡi một Thiết Ưng, cầm một thanh kiếm sắt trong tay, từ trên trời giáng xuống, một người một kiếm giết sạch sẽ huynh đệ của Quỷ Yên cốc chúng ta, hù ta leo chuồng chó chạy trốn...

Hắn nói xong, giọng nói lại dần dần thấp xuống:

- Đáng sợ, cảnh tượng đó thật sự dọa hỏng ta rồi, suýt chút nữa tiểu trong quần, hoặc là nói lúc đó đã tiểu ra, chính là rất sợ hãi cho nên đã không phát hiện ra, nhưng mà từ sau đó ta liền phát hiện hóa ra trên đời này còn có người lợi hại như vậy, cho nên ta liền phát thề nhất định phải giỏi hơn gia hỏa kia, vì thế ta liền bái vào Thanh Vân tông, học tập cách học của hắn, đi con đường hắn đi, cuối cùng giết hắn, sau đó từng bước một đi tới hiện giờ... không sai, ta chính là muốn học tập bản lĩnh mạnh nhất, mạnh đến cuối cùng không có ai có thể giả vờ mình giống như thiên thần ở trước mặt ta, mạnh đến không còn ai có thể hù ta chui chuồng chó!

- Nhưng ngay mấy ngày trước, ta giống như lại thấy được cái tên cưỡi Thiết Ưng kia, nhưng mà lần này không chỉ có một tên mà là một đám, bọn họ cưỡi cũng không phải Thiết Ưng mà là đạp trên đám mây màu xám, từng nhóm lớn từ trên trời giáng xuống, giết người được gọi là mau lẹ, còn đáng sợ hơn máu chảy thành sông, ta thấy được rất nhiều người ta quen biết, hơn nữa không hề có người nào thật đáng ghét đều bị bọn chúng giết, ngay cả ta đều bị bọn chúng đánh giống như chó, được một nhóm nương môn các ngươi ôm lấy mới thoát được một cái mạng, ha ha ha ha...

Phương Hành đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, ánh mắt sâu kín nhìn Mạc Từ tiên cô:

- Ngươi nói ta sẽ làm như thế nào?

Nhìn tiểu ma đầu trước mắt tuổi tác không lớn, chỉ có thể coi là hài tư ở trước mặt mình lại bình tĩnh kể ra như thế, Mạc Từ tiên cô thậm chí cảm thấy một cảm giác không rét mà run, nàng há to miệng, lại không nói ra được, chỉ có hơi co quắp mà giật giật.

Mà Phương Hành cũng không chờ câu trả lời của nàng, đứng lên duỗi thắt lưng, trời chiều sáng rọi sau lưng hắn chiếu vào hang đá, giống như khảm lên một tầng viền vàng ở trên người hắn, giọng nói nặng nề:

- Người khác tu tiên vì trường sinh, cho tới bây giờ ta đều không phải vậy! Giống như lời của mấy vị thúc thúc trong Quỷ Yên cốc của chúng ta đã nói, những người đàng hoàng giống như nhà nông này, nơm nớp lo sợ đau khổ cay đắng tồn tại, đó là sống lâu trăm tuổi lại có ý nghĩa gì? Tung hoành bốn phương, một đời thống khoái mới là khó được nhất, so với trường sinh tu tiên, có vậy mới là ta thích nhất...

Dứt lời, hắn liền xoay người đi ra ngoài động, một tay túm lấy Dao Trì tiểu công chúa Mạc Tiêu Thanh đang núp ở bên cạnh nghe lén ra, hai tay dùng sức nhéo mặt nàng, khiến vị tiểu công chúa này đau lập tức kêu ầm lên, có thế mới cười ha ha, sải bước đi vào tận cùng sơn cốc, giọng nói trong trẻo từ xa xa truyền về:

- Thà làm gia gia đoản mệnh, cũng không làm tôn tử vương bát trường sih!

- Á...

Dao Trì tiểu công chúa nhìn bóng lưng này cũng hơi sợ run, thậm chí đã quên đi lên báo thù Phương Hành nhéo mặt nàng.

Sau một lúc lâu, nàng mới thở phào ra thật dài, nói với Mạc Từ tiên cô ở bên cạnh:

- Tên khốn kiếp này thật đẹp trai...

Bạn cần đăng nhập để bình luận