Lược Thiên Ký

Chương 1423: Đẩy lên “tuyệt lộ”.




Lúc này trong lòng Lý Hổ Tướng có thể nói tràn đầy nghi hoặc, vốn bởi vì vừa rồi mình hại Đế Lưu đại nhân, mà trong lòng không chắc, lại không nghĩ rằng, vị đại gia này ở sau khi thu phục mình, lệnh mình làm chuyện thứ nhất, lại là tiếp tục hại hắn?

- Bảo ngươi viết thì viết đi!

Thấy hắn chậm chạp không dám động thủ, Phương Hành nhíu mày, dọa Lý Hổ Tướng giật nảy mình, mặc dù vẫn không hiểu vì sao Đế Tử trong truyền thuyết đã sớm đạt đến Thái Ất Chân Tiên kia còn muốn tham gia Chư Thiên Thăng Tiên Hội, nhưng hắn rõ ràng, vô luận như thế nào, hắn cũng không phải thái điểu mà trước đây mình nghĩ đi Chư Thiên Thăng Tiên Hội chịu chết, đoán chừng là có kế hoạch không tiện nói cho mình, nên chỉ có thể cắn răng đáp ứng, ở trên ngọc bài thiết lập pháp trận nho nhỏ nào đó, đưa lạc ấn của Phương Hành vào, lần này trên Chư Thiên Thăng Tiên Hội đã có đại danh của Phương Hành!

- Chư Thiên Thăng Tiên Hội lần này, ta nhất định phải tham gia, ngươi thay ta an bài thỏa đáng!

Phương Hành nhẹ gật đầu, lạnh lùng phân phó, đáy mắt uy nghiêm nồng đậm để Lý Hổ Tướng không dám nhìn thẳng.

- Tiểu nhân... Nhất định sẽ làm tốt!

Mặc dù chuyện này độ khó không nhỏ, nhưng Lý Hổ Tướng vẫn cắn răng đáp ứng.

Phương Hành hài lòng nhẹ gật đầu nói:

- Vậy lại làm một chuyện, ngươi có thể đi về!

Lý Hổ Tướng nao nao, có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn Phương Hành.

- Ngươi là tiểu nhân, mặc dù ta muốn dùng ngươi, nhưng lại không tin được ngươi!

Phương Hành nhìn Lý Hổ Tướng, đáy mắt tinh quang chớp động, từ tốn nói.

- Cái này...

Lý Hổ Tướng minh bạch dụng ý của Phương Hành, nhất thời mặt lộ vẻ khó khăn, mồ hôi lạnh tuôn ra.

- Ha ha...

Phương Hành cười cười, nhưng không nói lời nào.

- Tiểu nhân minh bạch!

Lý Hổ Tướng hung hăng hạ quyết định, lần nữa quỳ xuống, trên đầu có quang hoa quanh quẩn, sau đó có một người tí hon màu tím theo động tác của hắn, cũng nhìn Phương Hành bái xuống...

Phương Hành đưa tay qua, từ trên đầu người tí hon màu tím lấy ra một sợi thần hồn, dùng một quyển trục trống không phong ấn vào, trên quyển trục xuất hiện chân dung của Lý Hổ Tướng, sinh động như thật, lúc này Phương Hành mới hài lòng nhẹ gật đầu, tiện tay thu quyển trục, nhàn nhạt mở miệng:

- Ngươi đi đi!

- Tiểu nhân... Cáo lui!

Lý Hổ Tướng tự biết việc đã đến nước này, đã không đường tuyển chọn, chỉ có thể dập đầu, khom người rời khỏi.

Thẳng đến rời khỏi đại điện, hắn mới cảm giác được sau lưng mình ướt đẫm...

Đối với thân phận đáng sợ của vị kia chỉ là phụ, nguyên nhân chủ yếu nhất là hắn cảm thấy, thời điểm mình nhận ra, từ trên người đối phương tán phát ra sát khí, quả thực để tâm hắn chấn kinh, Lý Hổ Tướng rất vững tin, đối phương muốn giết mình, bất quá là động đầu ngón tay mà thôi, hơn nữa là thật nổi lên sát tâm, vừa rồi thoạt nhìn là mình lựa chọn, trên thực tế nào có lựa chọn gì, bất quá là vị kia nói cái gì mình nghe cái đó mà thôi!

Đương nhiên, đối với tình cảnh của mình bây giờ, hắn cũng không thể nói gì hơn...

- Nếu như vị kia thất bại, ta là vì giúp Thanh La tiên tử làm việc, mới rơi vào tay hắn...

- Mà vạn nhất, nếu hắn thật thu về thân phận...

- Vậy ta... chỉ sợ sẽ bớt phấn đấu một vạn năm!

Loại dã tâm này, thời gian dần qua khiến cho ánh mắt của Lý Hổ Tướng sáng lên, phảng phất như có lửa thiêu đốt!

Trong lòng lấy hết dũng khí, hắn vội vàng rời đi, quyết định trước tìm địa phương điều tức một lát, vừa rồi đối thoại không đến một nén hương thời gian, nhưng đối với hắn mà nói, lại giống như trải qua bốn năm ngày ác chiến, thực mệt mỏi muốn chết!

- Ai...

Mà sau khi Lý Hổ Tướng rời đi, Phương Hành cũng vội vàng duỗi lưng thở dài:

- Trang quá mệt mỏi...

Đến cùng vẫn là hai loại phong cách, mặc dù Phương Hành cảm thấy mình đóng vai Đế Lưu rất thành công, nhưng một mực giả vờ quá mệt mỏi, vừa rồi trên lưng có chút ngứa, hắn quả thực là nhịn không được, bắp thịt trên mặt từ đầu đến cuối cưỡng ép khống chế, không có một chút biến hóa, lúc này đã đuổi Lý Hổ Tướng rời đi, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, giống như được tự do!

- Có tiểu đệ cũng thật thuận tiện, xem ra về sau phải thu nhiều mấy cái...

Phương Hành nhàn rỗi, bắt đầu cân nhắc tỉ mỉ, cảm thấy quyết định trong lúc vô tình cũng không tệ lắm!

Đoán chừng lúc này Lý Hổ Tướng còn đang tận tâm tận lực giúp mình tham gia Chư Thiên Thăng Tiên Hội a?

Mặc dù như vậy, từ trình độ nào đó sẽ nhiều hơn chút phong hiểm bại lộ, nhưng lại tiết kiệm không ít tâm tư...

Lúc đầu tán tu Phương Hành đã được Tiên chỉ của Huyền Cơ Đại Nhân, có thể không cần đi Chư Thiên Thăng Tiên Hội chịu chết, bây giờ xuất hiện ở trên danh sách lần nữa, chuyện này để người trong Thanh Ngô Tiên Phủ cảm khái, không biết có bao nhiêu người cảm thấy tiếc hận thay Phương Hành, cũng không biết có bao nhiêu người cười hắn tự rước tai vạ, càng nhiều là sợ hãi Lý Đại thống lĩnh một tay che trời!

Đến cùng vẫn là đại nhân vật a, dã tu kia vừa sinh ra tà niệm, đã bị Lý Đại thống lĩnh đưa lên tuyệt lộ...

- Huyền Cơ thúc thúc, ngươi bỏ qua cho hắn có được hay không?

Ở chỗ sâu trong Tiên Phủ, bên ngoài một cửa đá, Si Nhi tiểu thư mà Phương Hành mấy ngày không gặp đang quỳ ở ngoài cửa, đau khổ cầu khẩn.

- Chúng ta chỉ là uống nhiều, cảm thấy chơi vui, nên không dùng pháp lực đi luyện hóa, thật không nghĩ đến những tiên tửu kia lợi hại như vậy, hai người đều say bất tỉnh nhân sự, thời điểm ta tỉnh lại cảm giác đầu đau nhức... Nhưng chúng ta thật không có làm cái gì, Huyền Cơ thúc thúc ngươi tin tưởng ta, ta và hắn rất trong sạch, van ngươi không nên đưa hắn đi Chư Thiên Thăng Tiên Hội có được hay không?

Nàng vừa nói vừa khóc, điềm đạm đáng yêu, tựa hồ thương thiên nghe cũng rơi lệ, đã nổi lên mưa phùn.

- Dùng tu vi của ta, làm sao có thể nhìn không ra ngươi vẫn là thân hoàn bích?

Không biết qua bao lâu, trong động phủ rốt cục có tiếng nói già nua vang lên, trầm giọng thở dài:

- Chỉ bất quá, một số thời điểm, chân tướng chưa chắc trọng yếu hơn truyền ngôn, Si Nhi, thân phận của ngươi đặc thù, thanh danh càng trọng yếu, hắn đã dính vào sự tình này, thì nhất định phải chôn vùi đi tính mạng của mình, ngay cả Hổ Tướng, ta cũng cảm thấy hắn không phải lương phối của ngươi, bởi vậy một mực điểm tỉnh hắn, không cho hắn có hành vi vượt qua khuôn phép, huống chi là Tán Tiên không biết trời cao đất rộng kia?

Nói đến chỗ này, thanh âm chậm rãi vang lên, mang theo hùng hồn không thể nghi ngờ.

- Không cần nói nữa, việc này đã định, tiên chỉ đã tới, ngày mai ta sẽ đích thân dẫn bọn hắn đi Thăng Tiên Hội!

- Không... Huyền Cơ thúc thúc ngươi nghe ta nói...

Si Nhi kinh hãi, vội vàng hô to, thế nhưng trong động phủ đã lặng yên không một tiếng động.

- Không thể... dù sao hắn đã cứu ta, không thể bởi vì ta mà bị oan...

Si Nhi có chút thất hồn lạc phách đứng lên, âm thầm nghĩ:

- Bất luận như thế nào, cũng không thể để hắn đi chịu chết...

- Ta... Đúng, ta đi tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định có thể bảo đảm hắn...


***Text bị mất 1 đoạn ở cả 2 nguồn Trung và Việt, mong mọi người thông cảm.




Bạn cần đăng nhập để bình luận