Lược Thiên Ký

Chương 1412: Đàn cổ đổi đồ bỏ đi.




- Cái này... Cái này cũng quá không hợp thói thường đi?

Nhìn Lệ Quỷ bị tát bay đến dưới đại thụ, bụm mặt lạnh run, vô luận là nữ tử khoác đấu bồng, hay thôn dân bộ lạc Cự Thạch quỳ đầy đất, đều kinh hãi ngây người.

Bọn hắn làm sao cũng không thể tưởng tượng, một ác quỷ sát khí trùng thiên, là làm sao bị đánh giống như cô nương trốn ở dưới đại thụ khóc sướt mướt?

Nhất là nữ tử khoác đấu bồng kia, thì càng không cách nào tin được, đây chính là ác quỷ mình khổ tâm luyện ra, lại bị người tát choáng váng?

Vẻ mặt Phương Hành không sao cả, tiếp tục đi tới.

Tựa hồ đã hiểu rõ thực lực của đối phương khủng bố, mấy Thanh Lang Kỵ vừa rồi còn muốn xông lên dốc sức liều mạng đều ngu ngốc đứng tại chỗ, Thanh Lang thì kẹp lấy cái đuôi, không dám ngẩng đầu lên nhìn, thời điểm Phương Hành tới trước người, bình tĩnh ngẩng đầu nhìn bọn hắn, ba kỵ sĩ hai mặt nhìn nhau, sau đó quăng đến ánh mắt hỏi thăm!

Phương Hành nhẹ gật đầu.

Sau đó ba kỵ sĩ kia liền chủ động duỗi mặt qua...

Phía dưới ba con Thanh Lang cũng chủ động duỗi dài cổ...

Ba ba ba ba...

Một người trúng một tát, ngoan ngoãn bay ra ngoài, rất rõ ràng, bọn hắn phối hợp là có tác dụng, cả ba đều không có bị thương!

Sau khi tát bay ba người này, trước mặt Phương Hành chỉ còn một người.

Đó chính là nữ tử khoác đấu bồng, hồ lô phiêu phù ở trước người nàng, tay còn bắt pháp ấn, chỉ là quỷ vật vốn nên nghe nàng điều khiển, lại trốn ở dưới cây liễu cách đó không xa, đánh chết cũng không chịu tới, mà nàng thì chỉ có thể ngơ ngác nhìn Phương Hành đi tới trước mặt, bàn tay chậm rãi giơ lên!

- Ngươi dám!

Nữ tử này đột nhiên kêu lên, trong thanh âm điêu ngoa và hoảng sợ giống như Đại tiểu thư.

Nhưng nam nhân trước mắt lại tựa hồ cảm thấy nàng rất buồn cười, bàn tay vẫn nhấc lên...

- Ta là... Ta là khách quý của Thanh Ngô Tiên Phủ, ngươi dám đánh ta?

Nữ tử uy hiếp, chỉ có điều trong thanh âm rõ ràng mang theo chột dạ:

- Lúc này đây, ta bất quá là đi theo chơi, nếu ngươi dám tổn thương ta, toàn bộ Tiên binh của Thanh Ngô Tiên Phủ sẽ bị điều tới, đuổi giết ngươi đến chân trời góc biển cũng sẽ không bỏ qua, ngươi đụng ta một đầu ngón tay, thì nhất định sẽ bị người bắt trở về, bầm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro...

- Không thể... Không thể tổn thương tiểu thư...

Cách đó không xa, thủ lĩnh trẻ tuổi nằm trên mặt đất, khí tức hỗn loạn, không đứng dậy được vội vàng kêu to.

Chỉ tiếc, nam nhân trước mắt căn bản không thèm để ý, chỉ nở nụ cười, tựa hồ cảm thấy rất thú vị.

Bàn tay kia nhấc lên, con mắt có chút nheo lại, cười không có hảo ý.

- Ngươi đánh đi...

Mắt thấy một tát này là tránh không khỏi, nữ tử khoác đấu bồng đột nhiên dùng ra phương pháp duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến, đột nhiên mở áo choàng, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, thanh âm của nàng khàn khàn, nếu không phải nhìn thấy khuôn mặt, tuyệt đối không thể tin được dưới áo choàng lại là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, thoạt nhìn chưa tới hai mươi, mặt như sứ trắng, mắt như nước sơn, lúc này giống như hờn dỗi giương mặt lên, nhắm mắt lại nói:

- Ngươi đánh đi!

Nàng thở phì phì nói ra lời này, như mang theo chút hờn dỗi, khóe mắt tựa hồ còn có chút lệ quang...

- WOW, đây là Thần Tiên sao...

Trong bộ lạc Cự Thạch, lão Tộc trưởng vụng trộm nhìn thoáng qua, cũng không khỏi sợ ngây người.

Mặc dù khoảng cách rất xa, thấy không rõ ràng, nhưng vẫn cảm nhận được mỹ cảm kinh động tâm phách...

Mà thủ lĩnh trẻ tuổi té lăn ở trong rừng cây không dậy được, cũng sợ ngây người...

Khuôn mặt kia hắn đã là lần thứ hai nhìn thấy, nhưng vẫn cảm giác kinh động không thôi, mặc dù khuôn mặt này bị cuồng đồ to gan lớn mật không biết lai lịch kia nhìn, trong nội tâm vừa phiền muộn vừa phẫn hận, nhưng nghĩ đến tình cảnh hôm nay, vẫn không thể không bội phục Quỷ Thánh thông minh, giờ khắc này, đoán chừng cũng chỉ có phương pháp kia, mới có thể để nàng miễn đi kết cục ăn tát?

Chỉ cần là nam nhân, đại khái không ai cam lòng đánh khuôn mặt xinh đẹp như vậy!

- Rốt cục tránh thoát một kiếp sao?

Nữ nhân kia cũng âm thầm cầu nguyện.

Nàng vẫn có lòng tin với hình dạng của mình, bằng không sẽ không nghĩ ra biện pháp này!

Lúc này cảm giác mấy tức thời gian trôi qua, cũng không có bị đánh, trong nội tâm hơi nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy có chút đắc ý, lặng lẽ mở ra khe mắt, thấy được bàn tay của nam nhân kia dương ở giữa không trung, lại không có rơi xuống, trong nội tâm cảm thán mình thông minh, trên mặt giả bộ như đáng thương, tay trái lại lặng lẽ đưa vào trong túi...

- Nếu ngươi không đánh ta, có lẽ ta trở lại Thanh Ngô Tiên Phủ, còn có thể giúp ngươi...

Ngón tay lặng lẽ kẹp lấy một lá bùa, ngoài miệng còn đang nói chuyện, ý đồ chuyển di lực chú ý.

Chỉ có điều, còn chưa nói hết, chỉ nghe “Ba” một tiếng, trước mắt tối đen, cả người bay lên...

- Khuôn mặt kém xa đám lão bà của ta, còn muốn dùng mỹ nhân kế?

Nam tử kia cười lạnh một tiếng, chắp tay đi trở về, tựa hồ cảm thấy nữ nhân này cực kỳ buồn cười.

- Ngươi sẽ phải hối hận, ngươi nhất định sẽ hối hận...

Sau lưng truyền đến thanh âm cuồng loạn của nữ nhân kia, nhưng Phương Hành không quay đầu lại.

Hắn đang chờ nữ nhân kia tế ra phù triện, bất quá xem ra nàng rất thông minh, không có làm như vậy.

...

...

Thanh Lang Kỵ còn sống cùng với nữ tử khoác đấu bồng, đều mang theo hận ý rời đi, đi gọn gàng mà linh hoạt, không còn một mống, Phương Hành lại lần nữa chắp tay sau lưng, về tới bộ lạc Cự Thạch, lúc này tất cả mọi người trong bộ lạc Cự Thạch thần sắc hoảng sợ nhìn hắn, không dám thở mạnh, chỉ có Hổ bà nương như bị dọa điên rồi, nằm trên mặt đất không ngừng run rẩy, miệng nỉ non lẩm bẩm:

- Đừng... Đừng đánh ta... mười ca ca của ta rất lợi hại, sẽ giết ngươi...

- Nhìn cái gì?

Phương Hành thì quét qua mọi người, đột nhiên hít sâu một hơi nói:

- Ăn cướp!

Thôn dân bộ lạc Cự Thạch ngây người nửa ngày, đột nhiên đều nhảy dựng lên, loạn thất bát tao chạy về nhà lấy tiền.

Lúc này không ai dám có ý kiến...

Hổ bà nương điên điên khùng khùng bị chồng kéo về trong nhà, sau đó cũng không lâu lắm, người trong thôn đều mang tất cả thứ đáng giá đi ra, loạn thất bát tao cái gì cũng có, ngoại trừ vàng bạc tiền đồng ra, rõ ràng còn có nồi sắt lò thiết, liêm đao búa thép, thịt khô cá muối… phía trên nhất còn có hai con rùa bị dây thừng buộc mai, đang chậm rì rì bò lấy...

Không khó tưởng tượng, trải qua lần vơ vét này, đoán chừng trong mấy hôm, người bộ lạc này sẽ không nấu cơm được...

- Hắc, những đồng nát sắt vụn này ngươi cũng muốn...

Thái Hư Bảo Bảo không biết từ nơi nào chui ra, lật qua lật lại, vẻ mặt khinh thường.

- Mấu chốt là bọn hắn chỉ có cái này a...

Phương Hành nhếch miệng, bộ dạng cũng bất mãn hết sức.

Nhưng còn chưa kịp thu, tay áo lại bị giật giật, hắn quay đầu, là nữ tử mù.

Không chờ nàng mở miệng, liền biết nàng muốn nói cái gì, không kiên nhẫn phất tay nói:

- Cầu tình thì không cần nói, thời điểm bọn hắn đánh ngươi không có người cầu tình, thời điểm muốn giết ta cũng không có người cầu tình, ta không giết bọn hắn đã là khai ân, ta nói ra sẽ không có đạo lý thu hồi, đã muốn cướp, thì không có khả năng tay không đi về...

- Thế nhưng... Thế nhưng bọn hắn...

Nữ hài mù lòa run giọng mở miệng, rõ ràng vẫn còn có chút do dự.

- Đồ vật đã cướp đến tay rồi, ngươi còn muốn ta trả lại sao?

Phương Hành lạnh giọng cười cười, cắt đứt niệm tưởng của nữ hài mù lòa, xoay người chuẩn bị thu đồ vật.

Áo bào lại bị giật giật, Phương Hành không kiên nhẫn xoay người lại muốn mắng nàng, lại ngoài ý muốn chứng kiến, nữ hài mù lòa lạnh run, đưa đàn cổ của mình đến trước mặt Phương Hành, trên mặt đầy vẻ không muốn, nhưng lại cắn môi, thần sắc lộ ra cương nghị...

- Ôi, ta không có ý định đoạt đồ đạc của ngươi...

Phương Hành thấy vậy, lại nhịn không được cười, cảm thấy có chút thú vị.

- Phương... Phương đại gia...

Nữ hài mù lòa có chút sợ hãi, mặc dù nàng không nhìn thấy, nhưng nghe rõ ràng chuyện gì xảy ra, đáy lòng nhịn không được sinh ra sợ hãi, đó là một loại tâm lý kính sợ trời sinh đối với cường giả, bất quá dù như thế, nàng vẫn cố lấy dũng khí, bưng lấy cổ cầm, ngập ngừng nói:

- Ngươi... Ngươi đừng đoạt đồ đạc của bọn hắn... Ta cho ngươi cổ cầm của mình...

- Đây chính là mệnh căn của ngươi, ngươi lại cam lòng cho ta?

Phương Hành nghe xong nao nao, sau đó có chút hăng hái cười hỏi.

Trên mặt nữ hài mù lòa có chút không nỡ, nhưng qua hồi lâu, nàng vẫn cắn môi nhẹ gật đầu, thấp giọng nói:

- Trong bộ lạc... chỉ có những vật này, nếu như cầm đi, sẽ không có cơm ăn... sẽ chết đói...

Lúc nói đến đói bụng, biểu lộ có chút hoảng sợ, hiển nhiên nhớ tới kinh nghiệm của mình.

- Vốn muốn thu ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi tâm địa tốt như vậy, là nhất định không truyền thừa được Đại Đạo của ta rồi...

Phương Hành cũng là lần đầu đụng phải loại tình huống này, do dự một phen, cuối cùng thở dài một tiếng, nhận lấy cổ cầm của nữ hài mù lòa, tiện tay thu vào trong cốt lâu, sau đó dắt nàng đi tới trước đống đồ tào lao kia, thản nhiên nói:

- Cũng tốt, tùy ngươi, những đồ bỏ đi này quy ngươi, muốn xử lý như thế nào cũng được, nhưng từ giờ trở đi, đàn của ngươi là của ta rồi...


Bạn cần đăng nhập để bình luận