Lược Thiên Ký

Chương 989: Hội Bàn Đào sơn trại




Ma xác bị chém xuống, Phương Hành vốn định vứt bỏ, dù sao một kiếm chém ra thần hồn, không có khả năng cùng tồn tại ở trong một nhục thân mà không xảy ra vấn đề, lại thêm Ma xác chính là Nguyên Anh cảnh, Thánh Nhân luyện chế Bạch Ngọc Lệnh bảo hộ không được hắn, khó có thể trốn qua pháp tắc Huyền Vực trấn áp, nhưng Ma Tổ nảy sinh ý định khác, hắn dẫn Ma xác vào thức giới của Phương Hành, che đậy Thiên Cơ, không có bị quy tắc Huyền Vực trấn sát, êm đẹp lưu lại, đương nhiên Ma Tổ cũng giải thích một chút, kỳ thật Ma xác vào mê vụ, sẽ trở thành tồn tại giống như hắn, chỉ cần không hiển lộ khí cơ, sẽ không dẫn động Huyền Vực biến hóa!

Lại về sau, Phương Hành cùng Ma Tổ thương lượng, lần nữa lợi dụng Ma xác, nhắc tới cũng xảo, cơ duyên tạo hóa của Phương Hành, có thể nói là độc nhất thế gian, Vạn Linh Đan trong cơ thể hắn có rất nhiều thần diệu, nói thí dụ như trong Vạn Linh Đan đều là đạo nguyên tinh khiết, dùng những đạo nguyên này luyện chế phân thân, Phương Hành có thể để Ma xác sống nhờ ở trong đó, sau đó phân ra một tia linh tính khống chế, có thể man thiên quá hải, lấy giả loạn chân, nếu không phải Thánh Nhân, thì quyết nhìn không ra sơ hở...

Mà càng kinh người là phân thân của Phương Hành, cũng có được thần hồn và linh tính của hắn, chẳng khác nào hắn có được hai hạt giống, chỉ cần một trong hai thần hồn bất diệt, hắn sẽ không chân chính tiêu vong, có thể mượn một tia linh tính kia ngưng tụ lần nữa!

Dùng thuyết pháp đơn giản nhất, là Phương Hành có hai cái mạng!

Mặc dù cửu tử nhất sinh, hiểm lại càng hiểm, nhưng Phương Hành rốt cục đạt được ước muốn, một lần nữa về tới Huyền Vực, chuyện thứ nhất tự nhiên là chạy đi xem cơ duyên của mình còn dư bao nhiêu, sau khi xem xét, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cơ duyên Huyền Quan vô cùng vô tận, bị lấy đi cũng chỉ không đến ba thành, còn lại đều ở Bách Đoạn Sơn, bị Phù Đồ đại trận và quái thi hỗ trợ trông chừng...

Sau khi tiến vào Bách Đoạn Sơn, Phương Hành ngoài ý muốn thấy được đại đồ đệ của mình, tên này đã tu luyện càng lúc càng giống Kỳ Lân, dựa theo Ma Tổ nói, cái này căn bản là mình luyện sai lệch, nó bước lên con đường tu hành, vốn là bị Phương Hành điên cuồng cho ăn linh đan diệu dược, về sau chính nó cũng không tiết chế, ỷ có Hóa Linh Kinh, thấy vật gì tốt đều há miệng nuốt vào, kết quả dược tính trong cơ thể bàng bạc phức tạp, giội rửa huyết mạch, khiến cho nó từng bước biến hóa, ai cũng không biết sẽ biến thành cái quái gì...

Mà sau khi xem qua cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, lại bố trí một phen, Phương Hành quyết định rời núi báo thù.

Hắn vốn không phải thiện nam tín nữ, huống chi còn bị thiệt thòi lớn?

Sau khi cân nhắc một phen, hắn quyết định trước ra tay với Dao Trì, dù sao ban đầu hắn đại náo Thần Châu, mấy cổ thế gia đều nếm qua thua thiệt, phái ra cao thủ đến vây giết mình là việc đương nhiên, nhưng Phù Diêu Cung thì khác, lúc ấy mình không có động thủ với bọn họ, vậy mà cũng phái người đến vây giết mình, đây theo Phương Hành là xen vào việc của người khác...

Cũng chính là nguyên nhân này, Phương Hành mới có thể ở thời điểm Dao Trì Tiên Hội sắp tổ chức, xuất hiện ở trên Côn Luân Sơn.

Đương nhiên, trực tiếp giết người cho tới bây giờ đều không phải là phong cách của Phương Hành, báo thù có chỗ tốt mới thật sự là báo thù.

Lần này rời núi, hắn lời thề son sắt nói muốn hung hăng báo thù, để mắt tới tự nhiên chính là Dao Trì Bàn Đào, lúc ấy sau khi xâm nhập vào Côn Luân, kế hoạch của hắn vốn rất đơn giản, dùng ma thân đi gây hỗn loạn, hấp dẫn ánh mắt của các tu sĩ, sau đó chân thân chui vào Bàn Đào Viên vớt chút chỗ tốt, bất quá với hắn mà nói, mấy quả đào hiển nhiên không thể đền bù tổn thất tinh thần của hắn...

- Ta biết một môn đại thuật dời núi...

Thời điểm Phương Hành buồn rầu, Ma Tổ như có điều suy nghĩ bồi một câu.

Sau đó Phương Hành liền vỗ đùi:

- Vậy dời cả Bàn Đào Viên đi...

Sự tình phía sau liền đơn giản, thời điểm ma thân hấp dẫn lực chú ý của các tu sĩ, chân thân của Phương Hành tiềm nhập vào Dao Trì cung, mặc dù Dao Trì cung là căn cơ của đạo thống, đại trận vô số, cấm chế tầng tầng, nhưng đối với Phương Hành có Âm Dương Thần Ma Giám, Phật môn Bàn Nhược Kinh, lại thêm Quỷ Già Nhãn, căn bản là dễ như trở bàn tay tiềm nhập vào, sau đó hắn thi triển đại đạo pháp, mượn nhờ lực lượng thiên địa, chấn thần hồn của các lực sĩ và nữ hầu, những nô bộc kia tu vi vốn yếu, nên đều bị hắn chấn ngất đi!

Có thể dễ như trở bàn tay làm được điểm này, là nhờ Phương Hành có Tiên Hồn chi thân, dựa theo Ma Tổ nói, thần hồn của hắn đã có chút tương tự Tiên Giới chuyên môn bồi dưỡng hạt giống Tiên Vương, đơn giản mà nói, loại thần hồn này vô luận là phẩm chất hay lực lượng, đều vượt rất xa phàm nhân, đã sớm bước vào một cấp độ mới, dùng loại thần hồn này thi triển một số huyễn thuật, kia đơn giản là mèo đối phó chuột, dễ như trở bàn tay!

Phương Hành xác thực không phải bình thường, hắn vừa xuất hiện, toàn bộ giới tu hành đều tức giận, nguyên bản ở trong cung có hai vị đại trưởng lão tọa trấn, cũng bị Dao Trì Vương Mẫu gọi ra ngoài, chuẩn bị tọa trấn thiên kiêu lôi đài, ở lúc cần thiết đoạt Phương Hành vào tay, lại không nghĩ tới, cái này căn bản là chính hợp tâm ý của Phương Hành, cả Dao Trì ngoại trừ đại trận và nô bộc, vậy mà rỗng tuếch, đương nhiên, đây cũng không thể trách Dao Trì chủ quan, mà vì lôi đài cách Tiên Điện không xa, chỉ là sự tình cất bước mà thôi...

Phương Hành gan lớn, Ma Tổ ánh mắt cao, lại dẫn đi lực chú ý của những người khác, vậy chuyện còn lại liền đơn giản nhiều, Phương Hành chạy vào Bàn Đào Lâm, chấn choáng thủ vệ, sau đó bày ra phương pháp dời núi, bất quá thời điểm hắn chuẩn bị hành động, Ma Tổ lại nói cảm ứng được một tia khí tức đặc biệt, chỉ điểm hắn tìm tới, mà nhìn thấy, lại chính là Hồng Ngọc Bàn Đào, lúc ấy Phương Hành hết sức vui mừng, chuẩn bị ngay cả cây Bàn Đào này cũng nhổ!

Thế nhưng lúc này, hắn đụng phải Viên lão thần tiên!

Thời điểm Viên lão thần tiên và hai nữ hầu vừa vào Tiên Điện, liền lập tức phát giác không đúng, nhưng Viên lão thần tiên phản ứng rất nhanh, hắn nhìn thấy đầy đất bừa bộn, cũng đã đoán được cái gì, cũng không biết tâm tư của hắn như thế nào, vậy mà không cho phép nữ hầu trở về bẩm báo Dao Trì Vương Mẫu, mà mang theo các nàng trực tiếp đi vào, bước vào tiên vườn, liền thấy Phương Hành đang ngồi ở trên tàng cây gặm quả đào ăn...

Lần này coi như lúng túng!

Cân nhắc đến tổn thất và khả năng đào tẩu của mình, Phương Hành quyết định thương lượng với Viên lão thần tiên.

Hắn nói câu đầu tiên là:

- Ngươi giết ta không được, ta có thủ đoạn bảo mệnh!

Viên lão thần tiên đối với cái này biểu thị đồng ý.

Phương Hành lại nói:

- Chỉ cần ta không chết, ngươi biết tương lai của ta sẽ rất đáng gờm!

Viên lão thần tiên càng không có dị nghị.

Sau đó Phương Hành rất nghiêm túc nói câu thứ ba:

- Ta không phải người Viên gia, nhưng Thập Nhất thúc lại phải!

Viên lão thần tiên nhẹ gật đầu, sau đó vươn ba ngón tay:

- Đáp ứng ta ba chuyện, ta sẽ làm như không thấy, mặc kệ ngươi rời đi!

Thứ nhất, thời điểm Viên gia gặp đại kiếp, Phương Hành không được khoanh tay đứng nhìn!

Thứ hai, cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, Phương Hành có thể không chia cho Viên gia, nhưng nhất định phải có Bạch Thiên Trượng một phần!

Hai điểm này trong lòng Phương Hành rõ ràng, tất cả đều đáp ứng.

Sau đó Viên lão thần tiên nói câu thứ ba: Hồng Ngọc Bàn Đào, phải có một phần của ta...

Lúc đó Phương Hành có chút chấn kinh da mặt dày của lão thần tiên này!

Bất quá người gặp có phần, hắn vẫn đáp ứng, nhịn đau phân đi không ít, đương nhiên, hắn cũng là về sau mới biết được, Viên lão thần tiên không biết là ăn hay giấu ở nơi nào, nói tóm lại mặt ngoài hắn chỉ mang đi một quả Bàn Đào bị người cắn, cái khác một mực không thấy tăm hơi, người khác đều tưởng Phương Hành lấy hết, nhưng hắn rõ ràng, mình chí ít lưu lại 30 quả...

Chuyện đã xảy ra là như thế, ngay cả Phương Thanh La nghe, cũng mở to hai mắt nhìn, cảm giác có chút khó tin.

- Lúc ấy vì sao Viên lão đầu có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?

Nó cảm thấy rất khó tin tưởng điểm này, rõ ràng là có thâm cừu đại hận, sao lão nhân này còn giúp Phương Hành?

Nhưng sư phụ trả lời cực kỳ đơn giản:

- Bởi vì hắn đã phục ta!

Sau đó, ánh mắt của hắn hơi trầm xuống, thấp giọng cười nói:

- Kia đúng là một lão đầu chỉ biết lựa chọn chính xác...

- Sau này chúng ta làm thế nào?

Phương Thanh La nghe xong chân tướng, mới cảm khái lên, nhìn bàn đá đầy khắp núi đồi, có chút khổ não nói:

- Sư phụ, ta cảm thấy hiện tại chúng ta nên suy tính là làm sao ứng đối lửa giận của Phù Diêu Cung mới phải, so sánh với Dao Trì Cung, Phù Diêu Cung mới thật sự là nhân vật hung ác, kia vốn là một thanh kiếm sắc bén của Dao Trì, Dao Trì ăn phải lỗ vốn, đoán chừng Phù Diêu Cung chẳng mấy chốc sẽ đánh tới, thế nhưng chúng ta không tranh thủ thời gian bày trận nghênh địch, lại bày nhiều bàn ghế như vậy làm gì, mời người ăn cơm sao?

- Đến cùng là con lừa, học không được nửa phần thông minh của tiểu gia...

Phương Hành vỗ đầu con lừa một cái, uể oải đứng lên, nhìn núi hoang, trầm thấp nở nụ cười:

- Ta là muốn mời người ăn cơm, nhưng không phải mời người Phù Diêu Cung và cổ thế gia, mà là mời tất cả những người không hợp với bọn hắn...

- Mời bọn họ ăn cái gì?

- Bàn Đào, dù sao nhiều như vậy, hai chúng ta ăn cũng ê răng!

- Ngươi... Ngươi đây là...

Phương Thanh La như nghĩ tới điều gì, có chút khiếp sợ nói.

- Ta muốn bày Bàn Đào Yến!

Phương Hành bình tĩnh trả lời, ánh mắt sâu xa:

- Người khác cho rằng ta là đoạt Bàn Đào, kỳ thật ta cướp là Bàn Đào Yến!

Phương Thanh La nháy mắt, thần sắc từ chấn kinh biến thành hưng phấn, cái đuôi càng lắc càng nhanh, nó không hỏi Phương Hành chi tiết, trong lòng đã minh bạch, nửa ngày sau mới mở miệng hỏi lại:

- Dao Trì tổ chức tiên hội gọi Dao Trì Bàn Đào Yến, vậy Kiếp Đạo chúng ta tổ chức tiên hội kêu cái gì? Kiếp Đạo tiên hội? Kiếp Đạo Bàn Đào Yến? Sư phụ ngươi tranh thủ thời gian lấy danh tự đi...

- Danh tự ta đã sớm nghĩ kỹ!

Phương Hành cười đắc ý:

- Đây là sơn trại chúng ta làm tiên yến, vậy gọi Sơn Trại Bàn Đào Yến đi!





Bạn cần đăng nhập để bình luận