Lược Thiên Ký

Chương 1716: Cánh cửa kia




Lúc ở Đại Xích Thiên, Phương Hành đã từng bế quan ba năm, thi triển bốn tế trước trong Tổ Vu Thập Nhị Tế.

Mặc dù chỉ có bốn tế, không thành công kết thành Đại Đạo, nhưng mang đến lợi ích cho hắn lại là vô tận!

Sau khi tiến hành xong bốn tế, nội tình của hắn đã siêu việt Đại La Kim Tiên bình thường, thức giới trong cơ thể biến thành 3000 pháp tắc, đều hùng hồn sinh trưởng, ẩn chứa tiên uy, chỉ bất quá bởi vì hắn chưa trải qua đạo kiếp, nên còn không cách nào dùng tâm hợp đạo, tu luyện ra Đại Đạo của mình, cái này cũng khiến cho hắn nội tình thâm hậu không ai bằng, lại không thể phát huy ra tiềm lực đáng có, từ trên ý nghĩa mà nói, hắn xác thực còn không phải Đại La Kim Tiên, bởi vì không đạt được lĩnh ngộ của Đại La Kim Tiên!

Hắn rõ ràng đã ở trên nội tình siêu việt Đại La Kim Tiên, nội tình bản thân cũng đến thời điểm đột phá!

Thế nhưng làm sao tu luyện ra một Đại Đạo, hắn lại không có đầu mối!

Ngay cả đám người Thiên Ma cũng không biết, chỉ nói hắn cứ đi lĩnh ngộ, kinh nghiệm đạo kiếp mà thôi!

Nhưng sau khi trải qua thì sao đây?

Phương Hành thực không biết, con đường tiếp theo, đến tột cùng nên đi như thế nào mới đúng!

Tổ Vu Thập Nhị Tế, chỉ giúp hắn gia tăng nội tình mà thôi, loại nội tình này có thể cho hắn pháp lực vô tận, có thể để hắn thi triển vu pháp, phát huy ra chiến lực mạnh mẽ, nhưng sẽ không giúp hắn tăng lên cảnh giới, chỉ có thể dựa vào mình!

Tựa như Thần Tú nói, hết thảy tu hành, tu vẫn là bản thân, tu chính là tâm!

Làm Kim Cương Hộ Pháp của Phật môn gần trăm năm, nhưng đến bây giờ, Phương Hành mới lần đầu tiên mượn Phật pháp lĩnh ngộ đạo lý, sau đó nội dung của Thái Thượng Kinh hiện lên ở trong đầu, để hắn bắt đầu suy tư, nguyên lai đạo lý của tu tâm cầu đạo, vẫn luôn ở trong tâm mình, chỉ là trước kia mình không lĩnh ngộ nó mà thôi!

Thái Thượng Cầu Đạo Kinh, chỉ là cái gì?

Nói trắng ra rất đơn giản, chính là lĩnh ngộ Thiên Đạo, lĩnh hội Đại Đạo!

Sát Phạt Đại Đạo của Bạch Hàm Thi, đối với người ngoài mà nói, cái kia là thủ đoạn sát phạt của hắn, là thần thông chí cường của hắn, nhưng đối với Bạch Hàm Thi, lại là một loại đạo lý, tất cả đều là Bạch Hàm Thi khổ tu lĩnh ngộ ra, thế nhân đều nói Đại Đạo không cách nào kế thừa, cũng không thể tái giá, là bởi vì lĩnh ngộ của mỗi người chỉ ở trong tâm cá nhân, xem như truyền cho người khác, hắn cũng chỉ có thể thu hoạch được một bộ phận, không có khả năng giống như mình rõ ràng thông thấu, cho nên hắn mới không phát huy ra uy lực của Đại Đạo!

Đại Đạo này, chính là một thần thông!

Có thể lĩnh ngộ bao nhiêu đạo lý trong đó, thì có thể phát huy mấy phần uy lực của thần thông!

Mà Cầu Đạo Kinh độc đáo ở chỗ này, nó mượn nhờ thức giới to lớn, hoàn toàn phân giải Đại Đạo của người khác, sau đó bày tất cả đạo lý ra trước mặt Phương Hành, có thể để cho Phương Hành dễ dàng lĩnh ngộ!

Ngược dòng bản nguyên, diệu giải chân lý!

- Ai nói Đại Đạo không thể kế thừa, không thể tái giá?

Trong lòng Phương Hành có một thanh âm cười lạnh:

- Thi triển Cầu Đạo Kinh, ta có thể không cực hạn lĩnh ngộ đạo lý ẩn chứa trong Đại Đạo, nói cách khác, chỉ cần ta nghĩ, ta có thể đến gần Sát Phạt Đại Đạo vô hạn, từ trình độ nào mà nói, đây chính là đoạt Đại Đạo của Bạch Hàm Thi, vận chuyển tự nhiên...

Thiên Đạo viên mãn, lòng người có thiếu!

Lực lượng Đại Đạo bực này, tất cả đạo lý bên trong đều là lòng người hiển hóa, mà lòng người, tự nhiên không thể lý giải, nhưng Thiên Tâm lại có thể giải đọc hết thảy lòng người, mà ở trong thức giới, trong tâm Phương Hành, tương đương với Thiên Tâm của thế giới này...

Nghĩ thấu điểm này, trong lòng hắn có chút kích động, cũng có chút nặng nề.

Con đường của Thái Thượng Đạo to lớn tà quái, có thể nói, nó cơ hồ ở mỗi một điểm mấu chốt, đều phá vỡ thường thức và nguyên lý tu hành bình thường, tỉ như cầu được Tiên Mệnh, lại tỉ như thức tỉnh Tiên Giác, đến bây giờ, ngay cả Đại Đạo cũng có thể cướp...

Mà sau khi nghĩ qua vấn đề này, hắn cũng kìm nén không được, đi cảm ngộ bản nguyên trong Sát Phạt Đại Đạo!

Ở trong thức giới, Sát Phạt Đại Đạo đã hoàn toàn cởi ra, hắn có thể nhìn thấy mỗi một biến hóa rất nhỏ, cũng có thể ở mỗi một biến hóa, lạc ấn ý niệm của mình, mà khi hắn nhìn nhiều một biến hóa, lĩnh ngộ nhiều một phần đạo lý, hung uy của Sát Phạt Đại Đạo sẽ mạnh hơn một phần, nhiều một phần thuộc về hắn!

Loại cảm giác này, để Phương Hành ngẫm lại cũng cảm thấy kinh khủng!

Hắn còn nhớ rõ, bộ dáng hung tàn của Bạch Hàm Thi khi thi triển Sát Phạt Đại Đạo!

Lúc đó hắn đã trúng độc Đế Lưu Tương, lại bị mình đánh lén, thực lực không còn một nửa, nhưng vẫn cuồng bạo vô biên, đơn giản khó có thể tưởng tượng, nếu như hắn có thể phát huy ra tất cả lực lượng Đại Đạo, sẽ khủng bố cỡ nào...

Bảo bối như vậy, mình đương nhiên phải thừa kế!

Chỉ là thời gian dần trôi qua, càng lĩnh ngộ đạo lý, thần sắc Phương Hành càng hung ác!

Hắn phảng phất như biến thành người khác, trong hai mắt tràn ngập ý sát phạt, trên người như có mùi máu tươi dày đặc tán ra!

Rống...

Thời điểm hắn đắm chìm trong Sát Phạt Đại Đạo, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng hổ khiếu!

Thanh âm kia tràn đầy huyết tinh, xảy ra bất ngờ, như lôi đình nhất kích!

Càng mấu chốt là, âm thanh hổ khiếu kia, như vang ở đáy lòng Phương Hành...

Cái này làm cho Phương Hành đột nhiên thức tỉnh, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh!

- Móa nó, làm ta sợ muốn chết...

Hồi tưởng đủ loại biến hóa vừa rồi ở trong lòng, hắn nhịn không được chảy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm:

- Nguyên lai Đại Đạo của người khác là không thể tùy tiện lĩnh ngộ, bởi vì nó ẩn chứa tất cả ý nghĩ và lý niệm của người kia, ta có thể tham khảo, đồng thời dùng lý niệm của hắn đến xác minh lý niệm của ta, nhưng ta không thể ở trong Đại Đạo của hắn trầm luân quá sâu, bằng không mà nói, ta sẽ trở thành phụ thuộc của hắn, đến lúc kia, Sát Phạt Đại Đạo sẽ trở thành Đại Đạo của ta, mà ta, cũng sẽ biến thành Bạch Hàm Thi!

- Thích đáng liền ngừng sẽ thành đạo, hăng quá hoá dở biến thành Ma!

- Hiện tại ta, nhiều nhất chỉ có thể lĩnh ngộ bảy phần lực lượng của Sát Phạt Đại Đạo mà thôi, không phải không cách nào lĩnh ngộ càng sâu, mà là không dám tiếp tục nữa, dù không thể hoàn chỉnh kế thừa lực lượng của Sát Phạt Đại Đạo, cũng không thể để Đại Đạo này cải biến đạo tâm!

- Trừ khi... Đạo tâm của ta mạnh hơn Bạch Hàm Thi!

- Chỉ có ở thời điểm này, ta mới có thể không kiêng kị thi triển Sát Phạt Đại Đạo của Bạch Hàm Thi, ngay cả năm Đại Đạo của Thanh Tà Tiên Vương lưu lại trong thức giới cũng vậy, thậm chí tùy tiện nhiếp lấy Đại Đạo của Đại La Kim Tiên khác, mà không lo lắng đạo tâm sụp đổ!

Thời gian dần trôi qua, Phương Hành rốt cục rõ ràng con đường tu hành của mình.

Kỳ thật bây giờ hắn đã có năng lực kế thừa, hoặc nói là cướp đoạt Đại Đạo của người khác, chỉ là không dám làm càn sử dụng!

Bởi vì đạo tâm của hắn, còn không có cường đại đến loại cảnh giới không kiêng sợ kia!

Hắn còn có một cánh cửa chưa đẩy ra...

Hắn chỉ là vừa mới thấy được cánh cửa kia, biết đẩy cửa tiến vào, chính là một cảnh giới mới!

Đến lúc đó, tu vi của hắn sẽ tiến thêm một bước, thậm chí đạt tới độ cao mà hắn cũng không dám tưởng tượng!

Nhưng nếu đẩy ra cánh cửa kia, hắn không biết mình có nội tình gánh chịu kết quả kia hay không, càng không biết đạo tâm của mình có thể sụp đổ hay không, dù sao hiện tại hắn chỉ là vừa mới đạt được nội tình của một Ma Chủ mà thôi, nhưng cảnh giới sau cánh cửa kia, rất có thể đã siêu việt cảnh giới của Tiên Vương, tựa như sau khi đẩy cửa ra, một núi vàng đè ép xuống, núi vàng cố nhiên là tốt, nhưng nếu như mình không có lực lượng tiếp được núi vàng, sẽ bị núi vàng ép thành thịt nát, mà nếu mình không có phương pháp xử lý tốt núi vàng, như vậy núi vàng sẽ bị ngoại nhân cướp đi, vô luận loại kết quả nào, thì mở cửa cũng bằng không...

- Xem ra, ta là tránh không khỏi!

Đáy lòng Phương Hành cũng nặng nề thở dài, trông thấy cánh cửa kia, trong lòng hắn ngược lại không phải là vui sướng.

- Hiện tại duy nhất có thể làm, là tìm càng nhiều tiên dược bảo dược, tiếp tục Tổ Vu Thập Nhị Tế, để cho mình có lực lượng đủ mạnh, chặt đứt càng nhiều mệnh số, chỉ có như thế, mới có thể kế thừa càng nhiều Đại Đạo, đoạt vĩ lực vô biên...

Hắn nghĩ như vậy, tinh thần chậm rãi thối lui ra thức giới.

- Xem ra, hắn đã dự cảm được vấn đề mình gặp phải...

Sau khi Phương Hành thối lui ra khỏi thức giới, trong quái tháp có thanh âm trầm thấp vang lên.

- Hắn không phải kẻ ngu, sao không cảm thấy vấn đề của mình?

Một thanh âm có chút bất đắc dĩ khác vang lên, khẽ thở dài:

- Thời điểm ở Huyễn Kính, hắn tu luyện ba quyển thiên thư do Thái Hư Tiên Vương lưu lại, từ trong lạc đường ngộ đạo, tu thành đạo tâm vô biên, trong kiếp nạn lúc trước, hắn tu ra đường mới, người khác chỉ dùng nhất niệm, vạn sự có thể trảm, hắn lại tu cả đống, không bỏ không thả, từ lúc đó bắt đầu, kỳ thật hắn đã không có lựa chọn khác, hắn hôm nay, cũng chỉ là nội tâm sợ hãi, kéo dài thời gian mà thôi...

- Hắn cảm thấy bây giờ thiếu nội tình, lại thiếu phương hướng...

- Nhưng trên thực tế, nội tình của hắn cố nhiên còn có chút không đủ, thế nhưng phương hướng, sớm đã định xuống rồi!

- Nếu như vậy, sao không trực tiếp cho hắn nội tình, để hắn mau mau mở ra cánh cửa kia?

- Ha ha, cái này không phải chuyện của chúng ta?

Một vị cười ha hả nói:

- Dùng tính tình của hắn, xưa nay sẽ không vì tài nguyên phát sầu, chủ động cho hắn có lẽ hắn còn không xem ra gì, chúng ta không cần quan tâm cái này, để hắn ở trong quá trình lấy được những tư nguyên kia, hảo hảo cảm ngộ, bây giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi là được, đợi thời điểm hắn có đầy đủ nội tình, chủ động mở ra cánh cửa kia...





Bạn cần đăng nhập để bình luận