Lược Thiên Ký

Chương 1530: Đại trận hiển uy tức chết người


Trận này đúng là Lục Đạo Luân Hồi Đại Trận, cũng chỉ có thể gọi nó là Lục Đạo Luân Hồi Đại Trận!

Tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Đại Kim Ô bố trí xuống trận này, trái tim Phương Hành đã có xúc động, hắn cảm thấy uy lực ngũ tử đại trận cực mạnh, nhưng hết lần này tới lần khác hắn liếc mắt liền nhìn ra một cái kẽ hở khổng lồ trong đó có, lúc ấy hắn còn cảm thấy có chút cổ quái, nếu mình vừa nhìn là có thể nhìn ra sơ hở trong đó, vậy làm sao năm người bọn hắn có thể mang trận này là thần thông áp đáy hòm thi triển ra?

Cần biết, người này chính là Liệt Dương Vương, hắn cũng là người ăn thiệt thòi dưới trận này một năm trước, sau lại hao tổn tâm cơ, dùng thời gian một năm mới phát hiện sơ hở trong đó, bản lĩnh mình có lớn hơn, cũng không cần tới một chút liền xem thấu trận này. . .

Thẳng đến về sau, hắn thấy Liệt Dương Vương cùng đám người Đại Kim Ô chiến đấu, thấy được trên mặt bọn họ có vẻ không cam lòng, cũng nhìn thấy tòa đại trận cường hoành vô biên, huyền ảo khó lường ở dưới lòng bàn tay Liệt Dương Vương sụp đổ, thì đột nhiên nghĩ thông suốt!

Đúng là đại trận này có kẽ hở khổng lồ, đó là bởi vì bọn họ thiếu một người!

Năm người bọn hắn phân biệt đạt được truyền thừa của Tu La Đạo, Địa Ngục Đạo, Súc Sinh Đạo, Ngạ Quỷ Đạo, Chúng Sinh Đạo, cũng mang năm loại truyền thừa này trở thành con đường tu hành chủ yếu nhất của mình, bởi vì đặc điểm của sáu đạo truyền thừa, mới khiến cho bọn hắn sau khi tu luyện tới cực hạn, phát hiện ra một ít phù hợp trong đó, thuận lý thành chương đẩy ra một phương đại trận này. . .

Uy lực trận này rất mạnh, tối thiểu nhất người không hiểu rõ trận này, lần đầu gặp phải, tất nhiên sẽ bị ăn thiệt thòi lớn!

Nhưng trận này trời sinh lại có một kẽ hở khổng lồ, không cách nào đền bù!

Đó là bởi vì bọn hắn thiếu một người!

Mà người thiếu kia, chính là người đã từng đạt được truyền thừa Thiên Nhân Đạo với bọn hắn. . .

Đây đúng là truyền thừa lợi hại, đại trận càng lợi hại hơn, Lục Đạo Luân Hồi Đại Trận, đã từng được người ca tụng là hộ pháp đại trận đứng đầu Phật môn, lục đạo chi chủ liên thủ thi triển, quỷ khóc thần sầu, uy lực vô hạn, ngay cả Tiên Vương gặp phải cũng đau đầu!

Nhưng thiếu hắn, sáu đạo không cách nào quy vị, thì làm sao có thể tái hiện uy lực đứng đầu Phật môn?

Đương nhiên, trong lòng Phương Hành cũng có chút bất đắc dĩ, lúc trước hắn khác Đám người Đại Kim Ô, hắn lấy được Thiên Nhân Quan Tâm Kính, kỳ thật không có cái truyền thừa gì, chỉ có một chiếc gương, có thể soi chiếu lòng người, ảnh hưởng tâm thần người tu hành, uy lực nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, với hắn mà nói nó giống như gân gà, nên sớm bị hắn quên sạch sành sanh, bình thường chỉ đặt ở trong Khô Lâu Thần Điện làm tấm gương phổ thông, còn bị Si nhi ghét bỏ vì soi không rõ ràng, nếu không phải cảm thấy nó rất có giá trị kỷ niệm, đoán chừng đã sớm vứt đi. . .

Mà cho dù hắn không có truyền thừa Thiên Nhân Đạo, ở dưới tình thế nguy cấp đó, Phương Hành cũng chỉ có thể xông lại, trong lòng của hắn có một loại cảm giác, một phương đại trận này thiếu chính là hắn, bởi vì nếu không phải hắn trời sinh đã có liên hệ nào đó cùng trận này, thì cũng không có khả năng nhìn một chút liền khám phá ra sơ hở của trận, cho nên hắn vội vàng lao đến, kết quả đúng như hắn sở liệu, đúng là hắn trời sinh là một trong sáu đạo, tại thời điểm hắn đứng ở một phương trận vị không trọn vẹn, loại khí tức kia cũng vì vậy mà thăng lên!

Ở giữa tâm linh, chưa hề có một khắc rõ ràng như thế. . .

Khó trách Thiên Nhân Đạo chỉ có một mặt bảo kính, nhưng không truyền thừa, đó là bởi vì mình chính là Thiên Nhân!

Lúc trước hắn dùng bảo kính soi chiếu, vượt qua được khảo vấn của Thiên Nhân Quan Tâm Kính, mình cũng đã là Thiên Nhân!

Cái hạt giống kia, đã sớm gia trì cùng Kim Cương hộ pháp, sinh trưởng ở chỗ sâu trong thần hồn hắn. . . . . .

Nói không chừng cũng đang ẩn trong tòa tháp!

Hết thảy đều phát sinh tự nhiên như vậy, Phương Hành thậm chí không có quá nhiều thời gian đi suy nghĩ. .

Đối với hắn mà nói, việc đi tìm tòi nghiên cứu bí mật Thiên Nhân Đạo, đều không quan trọng bằng việc thay huynh đệ của mình chém người, bởi vậy trái tim mặc dù có một sát na minh ngộ, hắn cũng không có ổn định lại tâm thần suy nghĩ tỉ mỉ, mà cùng năm người khác đồng thời hướng về không trung vọt tới.

Trong lúc ác chiến, không rảnh phân tâm, Liệt Dương Vương cũng hiểu rõ đạo lý này, thấy bọn họ khí thế hung mãnh, thân hình cũng vô ý thức nhanh chóng thối lui.

- Liệt Dương Vương, không phải ngươi vẫn muốn lĩnh giáo uy lực chân chính của đại trận hay sao? Xuống đây đi!

Vào lúc này Đại Kim Ô cũng đắc ý kêu to, ra vẻ hung ác đến cực điểm.

- Cút ngay!

Dưới đáy lòng Liệt Dương Vương, căn bản khó mà tiếp nhận cục diện này.

Sâu kiến vốn bị hắn nắm trong lòng bàn tay, sinh tử đều ở một ý niệm của hắn, nhưng hôm nay chúng lại khinh thường hắn?

- Ta đường đường là tiểu Tiên Vương, ai dám khinh thường ta?

Trái tim cuồng nộ, hắn nghiêm nghị hét lớn, cắn đầu lưỡi, một ngụm máu tươi phun ra, lúc đầu nhìn bộ dạng hắn chỉ có bốn mười lăm tuổi, nhưng trong một sát na này đã hóa thành lão nhân bảy tám chục tuổi, giống như già đi mấy chục tuổi, một ngụm máu tươi kia bắn vào trong tinh vực, trong chớp mắt hóa thành một mảnh huyết vân, ầm ầm bao phủ tinh vực, bên trong ẩn chứa vô số lôi âm quỷ dị, ngăn ở giữa hắn và sáu người kia, lôi điện dày như mưa hung hăng hướng bọn hắn đánh tới!

Vào lúc này toàn bộ tinh vực hóa thành một mảnh lôi hải, ẩn chứa lôi điện đáng sợ khó có thể tưởng tượng!

Lục Đạo Luân Hồi Đại Trận của đám người Phương Hành ở trước mặt mảnh huyết lôi chi hải này cũng lộ ra vẻ vô cùng nhỏ bé. . .

- A, còn có bảo bối bực này?

Phương Hành nhìn thoáng qua, liền hưng phấn quát to một tiếng:

- Cẩn thận một chút, đoạt lấy nó!

Hắn là người biết hàng, nhìn một chút liền nhìn ra giá trị mảnh Huyết Vân này!

Mặc dù mới nhìn lên, uy lực mảnh Huyết Vân này còn không bằng sáu đầu huyết long của Liệt Dương Vương, nhưng bàn về giá trị thật sự thì sáu đầu huyết long kia kém xa đoàn Huyết Vân này, bởi vì trước kia hắn đã thấy qua, Thần Chủ có một kiện tiên bảo, tên gọi là Độ Kiếp Tiên Vân, ở dưới sườn núi Tịnh Thổ Táng Tiên của Thiên Nguyên, cũng có một kiện tiên bảo Thiên Ma lưu lại, tên gọi là Táng Tiên Ma Vân, đó đều là tiên bảo đỉnh tiêm thế gian, bây giờ Liệt Dương Vương hoảng sợ lưu Huyết Vân lại đoạn hậu, rõ ràng là một kiện phôi thô của loại tiên bảo kia, trên bản chất là đồ vật giống nhau!

Nói cách khác, nếu như thu được đám Huyết Vân này, cẩn thận luyện chế, có khả năng luyện ra được tiên bảo đồng dạng như Độ Kiếp Tiên Vân!

Vật kia rất khó lường, phạm vi thi triển thần thông lại lớn. . .

Nếu như tại thời điểm bình thường, với chút tu vi của đám người Phương Hành, gặp bảo vật này, sợ là trốn cũng không kịp trốn. . .

Nhưng hôm nay, bọn hắn lại hóa thành đại trận đứng đầu Phật môn, nên gan cũng lớn đến lạ kỳ, không những không tránh né mà vọt thẳng tới. . .

- Tốt!

Phương Hành gan to bằng trời, mấy người Đại Kim Ô, Lệ Anh, Hàn Anh cũng không yếu, đối mặt với Huyết Vân đáng sợ, nhưng hai mắt đều phát sáng, đồng thời kêu to phụ trợ, sau đó cùng Lệ Hồng Y xuất lĩnh đại trận, hướng về sáu cái phương hướng phóng đi.

- Cái này. . .

Thấy đại trận biến hóa, trên mặt Liệt Dương Vương hiện lên vẻ hồi hộp, giống như đoán được cái gì!

- Liệt Dương Vương, ta đến giúp ngươi!

Nhưng vào lúc này, có một đám nhân mã nhanh chóng lao đến, người cầm đầu nửa người nửa nham, hung diễm ngập trời, người này chính là Nhiếp Cuồng Nhất, rốt cục vào lúc này hắn cũng chạy tới, dùng ánh mắt của hắn đến xem, mặc dù lúc này sáu người Phương Hành đã liên thủ, nhưng ở dưới uy lực đáng sợ của Huyết Vân kích phát ra, vẫn lộ ra vẻ cực kỳ nhỏ bé, nhìn thế nào cũng giống như Liệt Dương Vương đang chiếm thượng phong, bởi vậy hắn mới nhanh chóng mang theo mấy chục thần nô lao đến, muốn nhân lúc này chiếm một món hời lớn. . .

Tốc độ của hắn cực nhanh, gần như là trong nháy mắt, đã vọt tới trước đại trận. . .

- Tốt! Tốt!

Liệt Dương Vương cũng tỏ vẻ hưng phấn, đáy mắt lộ ra một loại hi vọng nào đó.

Hắn ra sức thôi động Huyết Vân, khiến huyết lôi sôi trào, cuốn về một phương, muốn triệt để phá hủy đại trận. . .

Nhưng bát kể là hắn hay là Nhiếp Cuồng Nhất đều nghĩ sự tình quá đơn giản!

Đối mặt với thế giáp công từ trong ra ngoài, đám người Phương Hành chẳng những không có bất luận vẻ sợ hãi gì, trái lại cao giọng cười to, gần như một lúc sau, Huyết Vân cùng thần nô Nhiếp Cuồng Nhất suất lĩnh đồng thời đuổi tới, nhưng cũng vào lúc này, Lục Đạo Luân Hồi Đại Trận đột nhiên ầm ầm vận chuyển, sau đó liền đụng chạm với vô tận huyết lôi, huyết lôi như hạt mưa đánh vào bên trong Lục Đạo Luân Hồi Đại Trận, trong chớp mắt sau đó huyết lôi ngập trời bị một bàn tay cực kỳ lớn dẫn động, từ một chỗ khác của đại trận bắn ra ngoài, đánh thẳng tới chỗ Nhiếp Cuồng Nhất!

- Rống. . .

Nhiếp Cuồng Nhất và thần nô đi theo hắn đồng thời bị một mảnh huyết lôi kia bao phủ, còn không có vọt tới đại trận đã bị oanh kích cho người ngã ngựa đổ, huyết nhục mô hồ, từng cái hóa thành da bọc xương, ngay cả bản thân Nhiếp Cuồng Nhất, cũng ở trong một sát na này hãi hùng khiếp vía, không chút nghĩ ngợi, ôm đầu phóng lên tận trời, nhưng nhục thân vẫn bị đánh cho rách tung toé. . .

- Cái này. . . Cái này sao có thể?

Thấy cảnh ấy, Liệt Dương Vương cùng Nhiếp Cuồng Nhất đều bi rống, một cái kêu sợ hãi, bị dọa cho bể mật gần chết.

Phiến đại trận kia quá huyền ảo, phá nó chỉ có cách lúc đầu chính diện chống đỡ, sau đó đảo loạn trận thế, không có con đường thứ hai để phá, thế gian không biết có bao nhiêu đại trận kỳ diệu, đều bị loại phương pháp đơn giản này phá nát, nhưng bọn hắn có chút không nghĩ đến, cái đại trận Lục Đạo Luân Hồi này hoàn toàn khác biệt, nó có thể mượn lực lượng Huyết Vân, đến công kích đám người Nhiếp Cuồng Nhất, mượn lực lượng địch chống địch, cái này liền khiến cho hai người kia liên thủ, cũng không thể phá trận, thậm trí ở một mức độ nào đó mà nói càng tăng thêm uy lực của trận này. . .

- Ngươi càng đánh ta, ta càng mạnh. . .

Cái này đâu phải Lục Đạo Luân Hồi Đại Trận, rõ ràng là đại trận gây tức giận mới đúng!

- Ha ha ha ha. . .

Nhưng sự đáng sợ của Lục Đạo Luân Hồi Đại Trận, rõ ràng không chỉ như thế, lúc Liệt Dương Vương cực lực thu hồi thần thông, xuất ra Huyết Vân để chạy trốn, phạm vi đại trận vẫn không ngừng mở rộng, thẳng đến khi như một mảnh tinh vực màu trắng, giống như là một miệng giếng cổ sâu không thấy đáy, càng chống đỡ càng lớn, mang theo một loại mênh mông chi ý, ầm ầm đi lên, đến cuối cùng thì ầm vang một tiếng, từ bên trong nhảy ra một con yêu ma to lớn, mở ra miệng rộng như chậu máu, mạnh mẽ cắn một cái vào đoàn Huyết Vân kia. . .

- Trả ta. . .

Liệt Dương Vương mất tập trung một chút, đã bị con Cự Ma nuốt mất Huyết Vân, sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đau lòng kêu thảm.

- Không trả!

Phía trong đại trận, có bốn thanh âm kiên quyết đồng thời vang lên, thái độ như chém đinh chặt sắt.

- Ai. . .

Đồng thời vang lên, còn có tiếng thở dài của hai nữ tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận