Lược Thiên Ký

Chương 1804: Lâm trận bỏ chạy





- Ự...c?

Thiên địa hoàn toàn yên tĩnh, không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn về phía hai nữ tử từ trên trời giáng xuống kia.

Bây giờ đối với Thiên Nguyên hay Tam Thập Tam Thiên mà nói, đều là một ngày trọng yếu nhất, Chư Tử đạo tràng liên tiếp phá địch, một đường từ Cửu Quan đánh tới biên giới Tam Thập Tam Thiên, mà bây giờ, đối mặt trận chiến trọng yếu nhất, nếu có thể thắng lợi, như vậy Thiên Nguyên liền có thể nhập chủ Tam Thập Tam Thiên, đến lúc đó, có thể nói đại cục đã định, Tam Thập Tam Thiên vốn là do nhiều nguyên nhân, cường giả tuy nhiều, nhưng khó đồng lòng, thời điểm Thiên Nguyên ở bên ngoài bọn hắn còn không thể ngăn được, đợi cho Thiên Nguyên nhập chủ Tam Thập Tam Thiên, lại có Long Yêu nhị tộc làm loạn, ba Đế Cung của Tam Thập Tam Thiên chỉ có thể riêng phần mình nghênh địch, đến lúc đó Tam Thập Tam Thiên sẽ bị tiêu diệt từng bộ phận, như vậy thời gian Tam Thập Tam Thiên đại bại cũng đã đến trước mắt...

Bên Thiên Nguyên, người thứ nhất từ chiến trường chính diện đánh vào Tam Thập Tam Thiên, sẽ được ghi vào điển tịch, được hậu nhân kính ngưỡng vạn vạn năm, không nói đến công huân sẽ mang tới lợi ích, vẻn vẹn chỉ là thanh danh, liền đủ để cho mỗi người bọn họ nhiệt huyết lan tràn, đã sớm vung tay vung chân, lúc nào cũng chuẩn bị liều mạng!

Chiến trận của song phương đều đã kết, Thiên Nguyên nhất mạch, trước có ba mươi sáu bộ tiên binh, do ba mươi sáu vị tiên quân tu vi cao thâm của Chư Tử đạo tràng lược trận, đại trận như mây, vũ khí như biển, cùng tám bộ tiên quân của Tam Thập Tam Thiên xa xa tương đối, mà ở chung quanh chiến trận, trong hư không còn có một số minh hữu của Chư Tử đạo tràng, cùng tán tu ma đầu thực lực cao thâm lược trận, chuẩn bị tùy thời xuất thủ, tận một phần lực của mình, tỉ như Phật môn Phật chủ, Long tộc chi chủ, Tiêu ma nữ...

Còn bên Tam Thập Tam Thiên, trên Lục Ma Thiên hoàn toàn hoang lương phế tích, là tám bộ tiên quân của ba Đế Cung, so sánh với Thiên Nguyên, số lượng đại quân của bọn hắn còn không đến một phần ba, cầm đầu là ba vị Đế Tử, ở chung quanh bọn hắn là chư vị Vực Chủ và Tiên Tôn, ba Đế Cung đã từng có mấy trăm Đại La Kim Tiên cùng mười mấy Tiên Tôn, ở trong ba trăm năm qua chém giết, chỉ còn lại mười mấy người...

Tam Thập Tam Thiên và Thiên Nguyên cách xa vạn dặm, sát khí sâm nhiên, chiến ý trùng thiên!

Nhưng hết lần này tới lần khác, thời điểm chỉ kém một tia dây dẫn nổ sẽ triển khai, lại có hai nha đầu từ không trung hạ xuống, sau đó dùng hết khí lực toàn thân hô lên tên người mà các nàng nhận biết...

- Chiến trận trước mắt, người nào dám đến quấy, chém!

Bên Thiên Nguyên, Dương Ma thấy biến cố này, lập tức giận dữ, ném ra một lệnh tiễn.

Ở bên cạnh hắn, lập tức có tiên binh lớn tiếng đáp ứng, muốn tiến lên chém giết!

Sự tình có lớn có nhỏ, trước đại chiến bực này, tự nhiên không có bất kỳ nhân tố nào có thể dao động quân tâm!

Vì thế bọn hắn thậm chí chẳng muốn nghe hai người bọn họ nói cái gì, chỉ muốn chém giết!

- Ai dám chém đệ muội của ta?

Nhưng lúc này, những tiên binh kia còn chưa động thủ, trong chiến trận đã có một người hét lớn vọt ra, lại là một con Kim Ô to lớn, nó vừa ra, những Tiên Tướng kia bị yêu khí trên người nó chấn nhiếp, căn bản một bước cũng không thể tiến lên, mà nó thì giương cánh bảo vệ Ứng Xảo Xảo và Sở Từ, thần sắc có chút cổ quái nhìn các nàng, kêu lên:

- Sao các ngươi lại tới đây, vừa rồi các ngươi nói... ai gặp nguy hiểm?

- Kim Ô Đại Yêu Tôn?

Thấy được Kim Ô, xem như Dương Ma Tiên Soái cũng chỉ có thể nhíu mày.

Đối mặt cái đau đầu này, hắn có chút lực bất tòng tâm!

Nó đã là chiến lực mạnh nhất dưới tay mình bây giờ, lại là người phát ngôn của Yêu tộc nhất mạch, bây giờ Nhân tộc và Yêu tộc mặt ngoài kết minh, nhưng ám lưu phun trào, ở thời điểm then chốt, mình càng không làm gì được nó...

Biết rất rõ ràng nó không nên vào lúc này nhiều chuyện, nhưng mình lại không thể răn dạy!

Bởi vì gia hỏa này thật dám ở trước mặt đại quân nhao nhao với mình!

Cũng chính vì hắn lo lắng, mới để Ứng Xảo Xảo và Sở Từ an ổn nói ra!

- Ba vị Thánh Tôn bố cục dẫn Phương Hành nhập Cửu Quan, bây giờ tính mạng của tiểu thổ phỉ đang như ngàn cân treo sợi tóc?

Kim Ô Đại Yêu Tôn ngơ ngác nghe hai nữ nói, cả người run rẩy, vô ý thức cao giọng kêu lên, sau đó hai mắt trừng trừng:

- Hai vị đệ muội, việc này không thể nói lung tung, tiểu thổ phỉ kia không phải đã biến mất ba trăm năm sao? Năm đó ta còn tìm hắn mấy chục năm... sao hắn lại bỗng nhiên sống lại? Lúc nào bị dẫn vào Cửu Quan?

- Những thứ này... chúng ta không biết... Nhưng hiện tại hắn... đang chờ các ngươi đi cứu!

Ứng Xảo Xảo và Sở Từ vốn là nghe Thanh Nhan Tiên Tử, lại thấy nàng dùng thần thông tái hiện hình tượng Phương Hành nhập Cửu Quan, biết việc này là thật, về phần những chuyện khác, thì căn bản nói không ra lời, lúc này chỉ có thể nói sự tình mình biết, sau đó ánh mắt có chút khẩn cầu nhìn về phía Kim Ô Đại Yêu Tôn, cũng nhìn về phía những khuôn mặt nàng quen thuộc, các nàng biết, những người kia đều là bằng hữu của tiểu thổ phỉ... hoặc nói đã từng là!

- Cái gì? Ma đầu kia còn sống?

- Hắn làm sao có thể còn sống, chuyện xảy ra khi nào, vì sao chúng ta chưa lấy được phong thanh?

- Nếu như hắn xuất hiện, sao lại đánh nhau với ba vị Thánh Tôn?

- Hai nữ nhân này có ý tứ gì, muốn chúng ta không để ý đại cục, quay đầu đi cứu ma đầu kia sao?

Mà Kim Ô hô một tiếng, cũng làm cho những người khác biết việc này, trong lúc nhất thời vô số tiếng nghị luận vang lên.

Trong lòng mọi người chỉ có một ý niệm, đó chính là kinh ngạc, cực kỳ kinh ngạc, một là nghĩ mãi mà không rõ vì sao ma đầu kia lại còn sống, hai là không hiểu ba vị Thánh Tôn thiết lập ván cục hại hắn là chuyện gì xảy ra, càng không rõ hai nữ nhân này xuất hiện ở đây là chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ các nàng muốn dẫn đại quân của Chư Tử đạo tràng quay đầu giết về Cửu Quan cứu ma đầu kia?

Hoang đường!

Buồn cười!

Vô luận nghĩ như thế nào, trong lòng chúng tiên cũng chỉ có ý nghĩ này!

- Cái này... Con mẹ nó!

Kim Ô Đại Yêu Tôn ngốc trệ, qua nửa ngày mới đột nhiên hô một tiếng, hai cánh xoay chuyển, cuốn lấy Ứng Xảo Xảo và Sở Từ lên lưng mình, tức giận đến mặt giận dữ, hai mắt bốc hỏa:

- Tiểu thổ phỉ này thật không phải thứ tốt, lúc đầu Kim gia muốn đoạt danh tiếng thiên hạ đệ nhất Chiến Thần, hắn lại từ trong quan tài chui ra, còn tiến vào trong bẫy của người ta, mặc dù ta biết hắn nhất định không dễ dàng chết như vậy, nhưng cũng không thể nhìn hắn chịu chết mà không cứu a...

Một bên kêu to, một bên hai cánh chấn động, thế mà muốn nhảy ra tiên trận, bay về phía sau!

Dương Ma Tiên Soái đã giận dữ, thân hình khẽ động, xé rách hư không, trực tiếp ngăn ở trước mặt Kim Ô, cưỡng ép lửa giận trong nội tâm, quát lên:

- Tiểu Yêu Tôn, bây giờ đại chiến sắp đến, khí thế vượt qua hết thảy, ngươi lại muốn lâm trận bỏ chạy sao?

Kim Ô Đại Yêu Tôn quát:

- Dương lão đầu, mau tránh ra cho ta, từ khi làm Tiên Soái, ngươi càng ngày càng khó ưa, huynh đệ của Kim gia còn sống, hiện tại hắn gặp nạn, con mẹ nó cái tên thiên hạ đệ nhất Chiến Thần này Kim gia ta không cần, tặng cho người khác đi, mặc dù ta biết huynh đệ của ta sẽ không bị người lừa gạt, nhưng ta cũng phải chạy trở về, cùng hắn uống rượu còn trọng yếu hơn trận đại chiến này...

- Hồ nháo, ngươi nhiễu loạn quân tâm, thật nghĩ ta không dám trảm ngươi lập uy sao?

Dương Ma Tiên Soái nộ khí trùng thiên, nghiêm nghị hét lớn, trên người đã có sát khí ngập trời.

- Hây a, ngươi có bản lĩnh thử xem?

Kim Ô Đại Yêu Tôn nghe vậy giận dữ quát:

- Thật cho rằng đây là thời điểm Cửu Thánh các ngươi một tay che trời sao?

Mắt thấy trước quân trận, một trận nội chiến sắp triển khai, chư bộ tiên binh đều kinh ngạc tới cực điểm!

Nhất là tu sĩ ở trong vòng ba trăm năm qua trưởng thành càng không rõ, đến tột cùng ma đầu kia là ai, lại có ma lực bực này, tồn tại như Kim Ô Đại Yêu Tôn, thế mà vừa nghe danh tự của người kia, liền không để ý tới tất cả, chỉ muốn vội vã rời chiến trường, quay đầu về Cửu Quan, không tiếc đối địch với ba vị Thánh Tôn cũng phải cứu hắn?

Sưu...

Trận chiến của Dương Ma Tiên Soái và Kim Ô Đại Yêu Tôn cuối cùng không thể đấu được, bởi vì còn không đợi Kim Ô Đại Yêu Tôn xuất thủ, xa xa đột nhiên có một bóng trắng quay người rời đi, thẳng hướng Cửu Quan, chính là Tiêu ma nữ, mặc dù nàng không vào Chư Tử đạo tràng, nhưng ở nhiều khi sẽ hiện thân tương trợ, nếu bàn về công huân, chỉ sợ nàng không thua ba mươi sáu vị tiên quân bao nhiêu...

Hết lần này tới lần khác vào lúc này, nàng cũng quay đầu rời đi!

Là bởi vì ma đầu kia sao?

- Ngươi...

Dương Ma Tiên Soái nhìn bóng lưng của Tiêu ma nữ, trong lòng giận dữ, chỉ là Tiêu ma nữ không thuộc hắn quản, người ta đến đây tương trợ, là tự nguyện, bây giờ đi, cũng là tự do, hắn không có quyền lực đi trấn áp người ta, càng quan trọng hơn là, người ta nói đi là đi, tu vi cao thâm, dùng tu vi của hắn, cũng không có bản lĩnh tiện tay lưu nàng lại...

- Tiêu Tuyết là cô nương tốt...

Kim Ô Đại Yêu Tôn nhìn về phía Tiêu ma nữ thở dài một tiếng, thừa dịp Dương Ma không sẵn sàng, cũng muốn đoạt đường rời đi.

- Ai dám đi?

Lần này không chỉ Dương Ma, trưởng lão chư bộ cùng người Giới Luật điện đều nhảy ra ngoài.

Chư Tử đạo tràng quân kỷ sâm nghiêm, làm sao có thể tùy ý thuộc hạ ở lúc đại chiến nói đi là đi, nói lưu liền lưu?

Kim Ô Đại Yêu Tôn vừa định đi, lập tức bị lưu lại...

Sưu sưu sưu…

Nhưng ngoài dự liệu là, bỗng nhiên ở một phương hướng khác, có mấy bộ tiên quân lao vào tinh vực, đầu tiên là một bộ tiên quân, sau đó một bộ khác, cơ hồ chỉ nháy mắt, lại có bảy bộ ngay cả tiếng chào hỏi cũng không nói, liền trực tiếp dẫn theo thuộc hạ quay đầu rời đi, càng có một ít ngay cả bộ hạ cũng không để ý, một mình rời đi cho nhanh!

- Long tộc là chuyện gì xảy ra, thế mà chào hỏi cũng không nói liền đi?

- Trời ạ, cái kia là... Nam Cương Tiểu Quỷ Vương, hắn mang theo quỷ binh của hắn đi...

- Không riêng gì hắn, tỷ tỷ của hắn Đại Ngục Chủ cũng đi...

- Hàn Anh cũng đi...

- Còn có vị nữ chiến thần kia, Yêu tộc Kim Sí Đại Bằng Vương... Bọn hắn đều điên rồi sao?

Ở trong ánh mắt hoảng sợ của chúng tiên, lúc đầu Chư Tử đạo tràng quân trận sâm nhiên, không có chút thư giãn, thế mà xuất hiện cục diện Tiên Tướng chạy tán loạn, trong ba mươi sáu vị tiên quân, lại có mười mấy người không chào hỏi rời đi đại quân, cho dù Chư Tử đạo tràng có Giới Luật điện chuyên trảm phản binh, nhưng sự tình đã đột nhiên, đi lại là nhân vật đỉnh phong, bởi vậy bọn hắn không cản được, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người kia biến mất ở trong tinh vực!

Trong mọi người, chỉ có Kim Ô Đại Yêu Tôn bị ngăn, nổi nóng oa oa quái khiếu.

- Mau tránh ra, nếu không Kim gia sẽ trở mặt...

Kim Ô Đại Yêu Tôn nổi giận, trực tiếp lộ ra kim trảo, muốn động thủ.

- Hồ nháo! Hoang đường! Các ngươi lại dám không tuân theo quy củ, coi đại chiến như trò đùa sao?

Dương Ma lửa giận ngút trời, hắn không để ý tới những người chạy tán loạn hạng kia, chỉ cưỡng ép cản Kim Ô Đại Yêu Tôn lại.

- Phụng Tiên lão tổ, chúng ta có cần ngăn những đào binh kia hay không?

Một phương hướng khác, một chi tiên binh thiết huyết tinh nhuệ, nhìn Không Không Nhi suất lĩnh tiên quân rời đi, có thống lĩnh tiến lên bái kiến Chiến Thần Lữ Phụng Tiên xin chỉ thị, bọn hắn đều hiểu rõ lão tổ nhà mình, ghét ác như cừu, hận nhất người lâm trận bỏ chạy, chỉ cần lão tổ ra lệnh, bọn hắn sẽ xuất thủ chém rụng những người kia!

- Bọn hắn không phải đào binh, tùy bọn hắn đi thôi!

Nhưng Phụng Tiên lão tổ lại không có sắc bén như bình thường, ngược lại ánh mắt yên tĩnh khoát tay áo.

Hắn quay đầu, lẳng lặng nhìn thoáng qua tinh vực, trầm mặc không nói.

Qua hồi lâu, hắn mới cười nói:

- Nếu không phải ta muốn trở thành người thứ nhất giết vào Tam Thập Tam Thiên, ngay cả ta cũng muốn đi!

- Phù Diêu Cung có con đường truyền tin tức của mình, tin tức vị kia hiện thân, các ngươi hẳn đã sớm biết nha?

Mà ở một bên khác, ánh mắt của Phù Diêu Cung Đại Tư Đồ Nhiếp Thiên Hồng yên tĩnh, nhìn về phía một vị nữ trưởng lão.

- Đúng vậy, ba ngày trước đã nhận được tin tức, nhưng vì không muốn để ngươi phân tâm, bởi vậy chúng ta đè ép tin tức này xuống...

Vị nữ trưởng lão kia trầm mặc nửa ngày, mới lấy ra một ngọc phù, đưa cho Nhiếp Thiên Hồng, Nhiếp Thiên Hồng nhận ngọc phù, bình tĩnh đọc nội dung bên trong, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ là đáy mắt có sa sút nhàn nhạt, qua hồi lâu hắn mới bỗng nhiên cười khổ nói:

- Trước đó một mực có người nói ta và hắn là túc địch, sớm muộn cũng sẽ có một trận chiến!

Nữ trưởng lão kia cùng một đám thuộc hạ, ánh mắt đều có chút phức tạp nhìn hắn.

- Nhưng bây giờ ta lại cảm thấy, trận chiến kia không cần...

Nhiếp Thiên Hồng thản nhiên nói, trong thanh âm không có gợn sóng, chỉ có chút mỏi mệt:

- Lúc trước Đạo Vô Phương trưởng lão bị Bắc Minh tiểu nhi chém, ta muốn trở về Thiên Nguyên trảm hắn, thế nhưng tất cả mọi người khuyên ta đại cục làm trọng, không thể bởi vì nhỏ mất lớn, đoạn tuyệt với Thánh Tôn, bởi vậy ta không có trở về, từ đây thành một tâm bệnh, chỉ là không nghĩ đến, sự tình Phù Diêu Cung Đại Tư Đồ đương nhiệm như ta không làm được, ngược lại bị vị Tư Đồ tiền nhiệm kia làm được, từ điểm này mà nói, ta thật không bằng hắn... quá không bằng hắn!

- Đại Tư Đồ, ngàn vạn lần đừng bởi vì việc nhỏ ảnh hưởng tới đạo tâm...

Một đám cấp dưới vội vàng quỳ xuống đất, lo lắng khuyên bảo.

- Các ngươi không cần phải lo lắng, ta sẽ không bởi vậy ảnh hưởng đạo tâm, cũng sẽ không trở về!

Nhiếp Thiên Hồng chỉ uể oải khoát tay áo, nhìn vị trưởng lão kia nói ra:

- Nhưng ngươi phải trở về, cầm pháp chỉ của ta, hỏi Mộ Uyên Thánh Tôn, những người chúng ta ở phía trước chinh chiến, hắn ở phía sau đến tột cùng làm cái gì? Mặc dù Phù Diêu Cung chúng ta có Tư Đồ mới, nhưng Tư Đồ tiền nhiệm miễn là còn sống một ngày, thì một ngày là người Phù Diêu Cung ta, hắn đã từng động một vị trưởng lão của Phù Diêu Cung, ta nhịn, nhưng nếu hắn lại muốn động Tư Đồ tiền nhiệm... Thật cho rằng Phù Diêu Cung không có nam nhi sao?

- Ta... Nhất định sẽ làm!

Trưởng lão kia trầm mặc nửa ngày, khom người đáp ứng, chém đinh chặt sắt.

- Hôm nay ngươi mơ tưởng lâm trận bỏ chạy, lão phu thà rằng trảm ngươi để răn đe!

Bây giờ Dương Ma đã cùng Đại Yêu Tôn động thủ, nộ khí trùng thiên, động sát ý thật.

Nhưng còn không đợi hắn thi triển thần thông, cũng không đợi người Giới Luật điện đến vây công, một trái một phải xuất hiện hai bóng người, một thiếu niên tang thương đeo bội kiếm, là quái thai Viên gia, so với ba trăm năm trước, bề ngoài của hắn lại lộ ra trẻ tuổi hơn rất nhiều, mà một vị khác là Phật chủ Thần Tú, ba trăm năm qua đi, Phật môn không có dựng lên Linh Sơn, nhưng hắn du tẩu truyền đạo, dùng thân biện pháp, cho dù là ở trong Chư Tử đạo tràng, cũng ảnh hưởng sâu xa, có vô số người đi theo!

Hai người này xuất hiện, ngay cả Dương Ma cũng không thể không cưỡng chế lửa giận, Giới Luật điện càng không người dám tiến lên.

- Bọn hắn muốn đi liền để bọn hắn đi, bây giờ chúng ta và Tam Thập Tam Thiên binh lực cách xa, cũng không cần quá nhiều người, nếu thật nội đấu, ngược lại ảnh hưởng càng lớn, còn nữa, để bọn hắn trở về hỏi Thánh Tôn một chút, cũng chưa chắc là chuyện gì xấu...

Quái thai Viên gia đến muộn hơn Phật chủ một chút, nhưng lại mở miệng trước.

Dương Ma không cách nào coi nhẹ ý kiến của hắn, lại thêm hắn cũng từ trong miệng quái thai Viên gia nghe được thâm ý khác, nói trúng một loại lo lắng nào đó trong lòng hắn, nên không phản bác, chỉ nhíu mày trầm mặc không nói, nửa ngày sau mới quay đầu nhìn về phía Phật chủ, trầm giọng hỏi:

- Tiểu Phật chủ, ngươi cũng tới khuyên lão phu thả những người này rời đi sao?

- Ah...

Phật chủ cúi đầu nhìn Đại Mộc Ngư sắp vung ra trong tay mình, thần sắc có chút xấu hổ, chậm rãi thu mõ vào trong tay áo, giả vờ sự tình gì cũng không có phát sinh, bình tĩnh nhìn Dương Ma Tiên Soái thi lễ, thấp giọng nói:

- A di Phật Đà, Viên thí chủ nói có đạo lý, bất quá bần tăng không phải tới khuyên Tiên Soái thả bọn họ đi, mà là... bần tăng đến từ giã...

Dương Ma nghe mà ngẩn ngơ, không khỏi giận dữ:

- Cái gì? Ngay cả ngươi cũng muốn đi?

Phật chủ nói:

- Bần tăng và Chư Tử đạo tràng chỉ là minh hữu, cùng vị kia lại là...





Bạn cần đăng nhập để bình luận