Lược Thiên Ký

Chương 1264: Đến cùng là ai muốn hại người


Nguy cơ trỗi dậy trong chớp mắt!

Bát Hoang Lục Hợp trận do Lộc Tẩu hao hết tâm huyết thôi diễn ra này đã bảo hộ bọn họ vượt qua hơn hai tháng. Suốt thời gian đó không hề xảy ra vấn đề, nhưng trong thoáng chốc này lại hiện ra một tia sơ hở. Khăng khăng một tia sơ hở này xuất hiện quá đúng lúc, khi chỉ mỗi Phương Hành và lão ẩu tóc rối còn ở trong Tinh Hải. So ra lão ẩu tóc rối càng gần hơn một chút, vừa thấy nguy cơ xuất hiện, lập tức thi triển thần thông kéo lại tay áo Lam tiên sinh quăng ra, sau đó cước đạp vẫn thạch đẩy mình đi, bỏ lại Phương Hành khốn đốn trong tinh lưu, không chỉ không kéo được dây thừng Quỷ tiên sinh đưa qua, càng là bị vẫn thạch ngăn trở...

Chung quanh toàn là sinh linh màu đen quỷ dị phô thiên cái địa, vô số xúc thủ vươn dài quấn quanh mình hắn!

Ai nấy đều cả kinh...

Vô luận Lam tiên sinh, Quỷ tiên sinh, hay là người khác, ai nấy đều hoảng hồn thất thố, vạn vạn không nghĩ tới sẽ xuất hiện cảnh này. Trong lòng gần như đồng thời sinh ra một ý niệm, đó chính là Phương Hành chết chắc rồi. Tình cảnh này, ai có thể thoát ra được?

Mà bọn họ, cũng bởi vì lão ẩu tóc rối vong mệnh trốn sinh mà lỡ mất cơ hội cứu xuống Phương Hành!

Rốt cuộc Quỷ tiên sinh đã phản ứng không chậm, lập tức chuyển ra dây thừng, chỉ là bị lão ẩu tóc rối ngăn lại.

Khẽ ngăn chút thôi liền dây dưa thời gian, khiến người khác không còn cơ hội ra tay cứu giúp!

- Tránh ra, ta tới!

Đúng lúc này, khi cả đám chỉ biết trơ mắt nhìn toàn thân Phương Hành sắp bị xúc thủ chìm ngập, không còn tuyến sinh cơ nào khác. Ai nấy chỉ còn biết trơ mắt nhìn mà không cách nào ra tay cứu giúp. Chợt nghe một tiếng bạo hống, là Lộc Tẩu bước ra, đi đến mép bên Tinh Hải, sau đó tay cầm trận kỳ, chỉ quyết ngắt lên, lập tức toàn bộ phương hướng vận chuyển của Bát Hoang Lục Hợp đại trận đều bị thay đổi, khắc này trận lực nghịch chuyển mà đi, chảy theo hướng ngược lại!

Lúc này chư tu vừa mới thoát ly Tinh Hải, còn chưa thả xuống trận kỳ trong tay, Bát Hoang Lục Hợp đại trận tự nhiên cũng tồn tại. Vì thế tùy theo Lộc Tẩu nghịch thôi trận thuật, khí tức cả tòa đại trận ầm ầm biến hóa chuyển ngược, vốn vị trí Phương Hành đang đứng đã bạo lộ khí tức vì đại trận xuất hiện sơ hở, nay tùy theo Lộc Tẩu nghịch thôi pháp trận, sợi khí tức bạo lộ ra tùy theo trận lực lưu động mà cấp tốc đổi tới trên thân Lộc Tẩu!

- Bá bá bá...

Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh, vị trí khí tức biến hóa lập tức hấp dẫn chú ý của sinh linh quỷ dị trên vẫn thạch. Đám sinh linh này vốn là vì khí tức mà đến, nháy mắt đó liền bị lừa đi. Xúc thủ phô thiên cái địa vốn sắp hướng tới quấn quanh Phương Hành, thoáng chốc đồng loạt thay đổi phương hướng nhắm đến Lộc Tẩu, sau đó liền như một đám sương mù điên cuồng quét qua. Bằng mắt thường có thể thấy một tầng sóng triều ầm ầm trút tới Lộc Tẩu!

Cũng giây phút đó, Phương Hành vốn đã rơi vào hiểm địa, cơ hồ phải chết, bên người lại xuất hiện một mảnh chân không!

Ngay chính hắn đều ngẩn người, ánh mắt khó mà tin tưởng nhìn hướng Lộc Tẩu!

- Còn không mau đi ra...

Có người vội vàng rống to, đồng thời vươn tay tới cứu Phương Hành.

Chẳng qua không cần bọn họ nhắc nhở, lúc tiếng hống vang lên, Phương Hành lập tức kịp có phản ứng, một bước bước nhanh ra ngoài Tinh Hải, thân hình gần như hóa thành lưu quang, nháy mắt liền thoát ra Tinh Hải, đi tới sau lưng Lam tiên sinh.

Hắn vừa được an toàn, chuyện đầu tiên muốn làm là nhìn sang Lộc Tẩu!

Lão nhân kia quả thật bất phàm, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc kịp thời nghĩ ra cách nghịch chuyển đại trận, giải thoát nguy cơ cho hắn!

Chỉ có điều, làm vậy, lại khiến chính hắn rơi vào tầm mắt sinh linh hắc ám!

Rốt cuộc cách này của hắn chính là chuyển hóa phương vị khí tức, nhìn qua là hắn cứu Phương Hành, trên thực tế hắn chỉ đổi vị trí Phương Hành sang cho mình. Cũng tức là, toàn bộ sinh linh hắc ám đều sẽ coi hắn là mục tiêu, phô thiên cái địa trút tới. Tuy hiện nay hắn đang ở trong chân không, những vẫn thạch kia tựa hồ cũng kiêng sợ khí tức nào đó, không dám kề cận phương vị này, nhưng rốt cuộc thế xông quá gấp, Phương Hành chỉ biết trơ mắt nhìn chí ít còn có bảy tám đạo xúc thủ đâm thẳng tới ngực hắn!

- Lộc lão mau lui!

Khắc này, chúng nhân đều kinh hãi, cơ hồ đồng thời bạo lui!

Ai cũng không dám kề cận đám xúc thủ điên cuồng kia.

- Xuy

- Xuy

- Xuy

Những xúc thủ xông tới kia, sau khi tiến vào khu vực chân không, đại bộ phận đều như cảm ứng được điều gì, vội vàng rụt trở về, nhưng vẫn cứ có ba đạo xúc thủ không kịp thu hồi, đâm thẳng vào ngực Lộc Tẩu. Lộc Tẩu cũng cả kinh, tựa hồ không nghĩ tới mình thân trong chân không vẫn bị xúc thủ đâm trúng, buồn bực hống một tiếng, cấp tốc lùi ra sau!

- Bá!

Khắc này, Phương Hành bạo xông lên trước, từ trong Thần cung triệu hoán ra một chuôi cổ kiếm, vận chuyển pháp lực, hung hăng trảm xuống, nghe được mấy tiếng “xèo xèo”, ba đạo xúc thủ đâm trên ngực Lộc Tẩu đều bị hắn chặt đứt, đại bộ phận xúc thủ vội vàng thu rụt trở về, nhưng ba đạo xúc thủ đã đâm nơi ngực Lộc Tẩu lại như rắn độc, chui thẳng vào trong cơ thể!

- Lão bất tử ngươi có sao không?

Phương Hành thấy thế, thần tình ngưng trọng, vội vàng bước lại, muốn xem thương thế Lộc Tẩu.

Nhưng đúng lúc này, bên cạnh một bàn tay vươn tới, kéo lấy cánh tay hắn, ngăn không cho hắn bước lại, Phương Hành phẫn nộ, quay đầu nhìn, không ngờ là Lam tiên sinh, đang muốn quát mắng, lại nghe Lam tiên sinh trầm giọng quát:

- Nhanh nhanh lùi ra sau, hắn đã lây dính sinh linh tinh vực, ngươi mạo nhiên tiếp cận, không sợ mình cũng bị lây dính?

Nghe vậy, Phương Hành không khỏi ngẩn ngơ, quay đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện mấy lão khác đều đã tránh ra xa xa, không người nào dám bước lên. Nhìn ánh mắt kiêng sợ của bọn họ, rõ ràng cũng suy nghĩ như Lam tiên sinh, rốt cuộc loại sinh linh đản sinh trong tinh không ngoại vực này thực sự quá quỷ dị, hệt như kịch độc vừa dính tất chết. Nay trên người Lộc Tẩu đã dính phải, bọn họ không biết mình mạo nhiên tiếp xúc Lộc Tẩu liệu có nhiễm độc hay không, cho nên đều duy trì cự ly nhất định!

- Ta... Ta không sao...

Lộc Tẩu lùi ra sau mấy bước, sắc mặt lại bi thương, hắn còn chưa kịp có phản ứng, không biết vì sao không ai tới dìu. Lảo đảo đi hai bước trong hư không liền chán nản ngã ngồi, bó gối đả tọa, miệng vẫn còn cười khổ:

- Tính lầm, vốn tưởng rằng ta không tiến vào phiến Tinh Hải kia liền sẽ không lây dính, không nghĩ tới... Không nghĩ tới a...

Một bên trầm trầm than thở, một bên chậm rãi khép hai mắt lại, quanh người phù hiện từng đạo pháp lực hùng hồn, quay vòng tuần hoàn quanh nhục thân hắn. Từng đạo pháp lực cường hoành tuôn ra từ nhục thân, rồi lại đột nhiên tiến trở vào nhục thân, rõ ràng là muốn dùng pháp lực cường hoành của bản thân bức ra ba đạo sinh linh xâm nhập thể nội. Chỉ có điều, tùy theo pháp lực hắn vận chuyển, không thấy có nửa điểm hiệu quả, ngược lại khí tức hắn chính đang khoái tốc giảm yếu, thu liễm, càng lúc càng yếu...

- Vô dụng thôi...

- Hắn không chỉ bức không ra sinh linh hắc ám, ngược lại pháp lực bản thân chính đang nhanh chóng bị cắn nuốt!

Chư tu chung quanh đều là hạng nhãn lực hơn người, vừa nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng liền thăng lên cảm giác không ổn...

Lộc Tẩu đi đứt!

- Khốn khiếp...

Trong một mảnh trầm mặc ai thương, Phương Hành đột nhiên căm hận mắng một tiếng, xương đầu Khô Lâu giữa eo bay ra, hung hăng đụng lên người Lộc Tẩu, đẩy hắn bay nhanh về phía Long Cốt miếu, sau đó chính mình cũng phi thân đuổi theo. Hành động này khiến tất cả mọi người đều cả kinh, nghĩ thầm Lộc Tẩu dù sao cũng vì cứu ngươi mới nhất thời thất thủ, bị sinh linh hắc ám dính lên người. Tính ra là ơn cứu mạng, sao ngươi còn ra tay với hắn?

Chẳng qua đi theo vừa nhìn, ngược lại đều hơi ngớ, lập tức hiểu được dụng ý của Phương Hành.

- Đa... Đa tạ!

Bị Phương Hành đánh tới phụ cận Long Cốt miếu, Lộc Tẩu không những không hận Phương Hành, ngược lại nỗ lực ngẩng đầu, nói một tiếng cảm ơn.

Bọn họ cũng phát hiện, sau khi đến gần Long Cốt miếu, tốc độ giảm yếu khí tức trên người Lộc Tẩu rõ ràng chậm đi. Lại nhìn Long Cốt miếu, bọn họ mới có phản ứng, thì ra loại sinh linh hắc ám kia cực kiêng sợ Long Cốt miếu này, cũng không dám xâm nhập phạm vi trăm trượng chung quanh. Vì thế Phương Hành đánh Lộc Tẩu đến gần nơi này, tốc độ cắn nuốt pháp lực của chúng liền cũng chậm lại, thậm chí gần như đình chỉ, giống như sinh linh hắc ám trong cơ thể Lộc Tẩu bị bách trầm ngủ, không dám dị động!

Có điều, dù nhất thời may mắn còn sống, nhìn gò má khô gầy kia của Lộc Tẩu, ai nấy đều tâm tình trầm trọng!

Hắn rất khó trốn qua kiếp này...

Giờ chẳng qua là đang kéo dài thời gian thôi!

- Vừa nãy...

Lúc tâm tư chư tu đều đặt trên người Lộc Tẩu, Phương Hành đột nhiên quát một tiếng, hắn nhìn Lộc Tẩu một cái, sau đó xoay người qua, đáy mắt đầy huyết hồng, lộ ra sát ý âm sâm đáng sợ:

- ... Đến cùng là ai muốn hại ta?

Tiếng quát phẫn nộ tới cực điểm này khiến chúng nhân trong lòng hơi lạnh.

Thẳng đến lúc này, bọn họ mới có tâm tư suy xét chuyện vừa rồi...

Đúng vậy a!

Hết thảy khởi nguồn đều đến từ có người muốn ám hại Phương Hành, cố ý nhiều thêm một đạo pháp lực, khiến cho Bát Hoang Lục Hợp đại trận xuất hiện một tia sơ hở, cũng khiến Phương Hành và lão ẩu tóc rối đương thời còn ở trong Tinh Hải bị lộ khí tức, dẫn đến đám sinh linh hắc ám chú ý. Tình hình đương thời, vốn là lão ẩu tóc rối càng dễ dàng trốn ra, Phương Hành gần như chú định đi đứt. Chẳng qua, người ám hại Phương Hành hiển nhiên không liệu tới Lộc Tẩu sẽ nghịch chuyển đại trận, cứu ra được Phương Hành!

Vậy đến cùng là ai, lại không có ý thức đại cục như thế?

Phải biết, hiện nay sáu người bọn họ cùng hội cùng thuyền, chết một người liền giống như hại cả năm người còn lại...

Bạn cần đăng nhập để bình luận