Lược Thiên Ký

Chương 1489: Quá kiêu căng.



- Ha ha, Thanh Tà dư nghiệt đã thu sạch, trong khu vực Man Hoang này, ngoại trừ vài cây xương cứng, thì trên cơ bản đã gặm, thu hoạch không ít a, mấu chốt nhất là đám sát phôi kia...

Thời điểm Khô Lâu Thần Cung của Phương Hành bay đến, tìm được đám người Lộc Tẩu, Man Hoang đã triệt để đại loạn, ngoại trừ mấy thế lực có cao thủ lai lịch bí ẩn trấn giữ, thì cơ hồ cả Man Hoang đã bị ép cúi đầu nhận chủ, bọn hắn cất giấu tài nguyên, cũng đều bị đám người Lộc Tẩu thu hết, đương nhiên, Lộc Tẩu còn chướng mắt những vật này, làm cho hắn hưng phấn nhất là Phương Hành để hắn dẫn theo 300 Tiên Binh, thực sự là quá cường đại!

Chỉ trải qua mấy trận đại chiến, hắn liền kinh ngạc phát hiện, tốc độ phát triển của bọn Tiên Binh này quá kinh người, thêm chút chỉ dẫn, cũng đã có căn cơ bước đầu của Tiên Binh, thời điểm trùng sát rất có chương pháp, uy lực cũng tăng lên mấy lần, mà khi Lộc Tẩu vận dụng kiến thức của mình lên người bọn hắn, càng phát huy ra lực lượng để hắn cũng phải khiếp sợ!

Đừng nói loạn binh và dư nghiệt đạo thống bình thường, xem như loạn binh đã từng trải qua bồi dưỡng, ở trước mặt 300 Tiên Binh này, đều giống như giấy, trải qua mấy lần công kích, Lộc Tẩu đã có thể vững tin, chỉ cần trong quân địch không có Thái Ất cảnh tọa trấn, như vậy mặc đối phương có bao nhiêu Chân Tiên, cũng không dám chính diện đọ sức với Tiên Binh của Tiệt Đạo!

Bởi vậy, hắn cũng không nhịn được cảm khái, từ trong 10 vạn Tán Tiên chọn lựa ra, không hổ đều là tinh anh trong cặn bã...

- Ha ha, nghe lời liền tốt, Tiệt Đạo ta quảng thu môn đồ, cũng không nên quá phế vật!

Phương Hành nghe vậy, cũng lạnh giọng cười một tiếng, sau đó lấy ra một quyển trục, tinh tế quan sát.

Mặc dù đoạn thời gian này không ở đây, nhưng đối với Tiên Binh của Tiệt Đạo biến hóa, hắn lại là người am hiểu nhất, nguyên nhân chủ yếu là vì quyển trục này, có lẽ ở trong mắt đám Tiên Binh Tiệt Đạo kia, đây chỉ là một tồn tại cùng loại với danh sách, là vì để hắn đánh lên lạc ấn, thời điểm bọn hắn phản bội sẽ có phương pháp phản chế, nhưng trên thực tế làm sao chỉ đơn giản như vậy?

Quyển trục này, là hắn dùng bản nguyên trong thức giới, tăng thêm bí pháp trong Thái Thượng Cảm Ứng Kinh luyện chế!

Thức giới kia vốn là của hắn, ở trong thức giới, hắn tương đương ý chí thiên địa!

Mà người lưu lại lạc ấn ở trên quyển trục này, từ trình độ nào đó, cũng có liên hệ với hắn...

Có thể nói như vậy, Phương Hành đối với bọn hắn, tựa như là thiên ý!

Ở trong quá trình trùng sát, Phương Hành cũng có thể nhìn thấy quyển trục này biến hóa, càng có thể cảm giác được lực lượng trên quyển trục càng ngày càng mạnh, bắt đầu ẩn chứa sát khí to lớn, đây là bởi vì đám Tán Tiên kia đang mạnh lên, bọn hắn giết địch là một loại nội tình, sát khí, chính là một loại thể hiện của ý chí, hơn nữa ở lúc giết người, bày quân trận, loại ý chí này còn mãnh liệt hơn, bây giờ Phương Hành thông qua quyển trục này, thu thập loại ý chí kia, dùng nó nuôi dưỡng thần trí của mình, tu luyện càng ngày càng mạnh...

Đương nhiên, bình thường thông qua ý chí của những Tán Tiên này đến bồi dưỡng thần trí của mình, mà ở lúc cần thiết, hắn cũng có thể thông qua quyển trục này, gia trì lực lượng lên người các Tiên Binh, mà cái này, chính là tinh yếu của thức thứ ba trong Đồ Tiên Pháp!

Nhục thân giấu ở dưới mặt đất Thanh Huyền Thiên, đây là một loại tu hành!

Mà khu động Tán Tiên chinh phạt bốn phía, đối với Phương Hành mà nói, đây cũng là một loại tu hành!

Khi thời cơ chín muồi, những lực lượng này đều sẽ bị Phương Hành dùng để chặt đứt mệnh số, cầu được cảnh giới đại tự tại!

Mà ở trong loại giết chóc này, Phương Hành còn có thể thu hoạch được vô số tài nguyên, thậm chí chém giết Chân Tiên, cướp đoạt Tiên Mệnh, dùng để tăng cường lực lượng Tiên Binh dưới tay của mình, để bọn hắn có tu vi và chiến lực mạnh hơn, cũng có sát khí mạnh hơn...

Cái này giống như quả cầu tuyết tích lũy, tốc độ cực kỳ đáng sợ!

- Còn có mấy cây xương cứng không chịu hàng phục?

Nhìn biến hóa trên quyển trục, Phương Hành cũng nở nụ cười, ánh mắt hơi híp:

- Vậy để cho bọn hắn rút đi!

Lộc Tẩu nhíu mày nói:

- Mấy người kia rất điệu thấp, mặc dù thực lực không cạn, nhưng thanh danh chân chính còn không mạnh bằng những người khác, bây giờ thấy chúng ta tung hoành Man Hoang, thu phục vô số lực lượng, bọn hắn cũng không có biểu hiện ra ý tứ đối địch với chúng ta, chỉ là không muốn quy hàng, hi vọng chúng ta có thể rời khỏi Man Hoang, lưu cho bọn hắn đường sống, ta lại cảm thấy, hiện tại không nên đối địch với bọn hắn, vì đối đấu cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi, sẽ còn bị người bên ngoài Man Hoang phát giác!

- Sợ cái gì, chỉ cần đối phương không có Thái Ất Thượng Tiên tọa trấn, tất cả đều là cặn bã!

Phương Hành lại cuồng bạo vô biên, cười lạnh một tiếng, vung tay lên, quát khẽ nói:

- Dẫn đường, đi gặm mấy cục xương cứng kia!

- Cái này... tốt!

Lộc Tẩu nghe vậy cũng ngẩn ngơ, chỉ có thể cười khổ đáp ứng.

Sau khi nhìn thấy thực lực của đám Tán Tiên, có mấy lời hắn là tin, chính là bây giờ thế lực không có Thái Ất Thượng Tiên trấn giữ, ở trước mặt Tiên Binh của Tiệt Đạo, vậy xác thực đều là cặn bã không có chút sức chống cự nào, để ý chỉ là động tĩnh lớn nhỏ mà thôi...

...

...

- Đế Tử điện hạ, Thanh Huyền Thiên Ngọc Linh Phủ Tuyên Hoá Ngọc phụng lệnh Vực Chủ, đến đây bái kiến!

Thời điểm Phương Hành dẫn theo ba trăm Tiên Binh cùng lực lượng Man Hoang vừa mới thu phục không lâu, muốn thu phục hết thảy đạo thống còn lại trong Man Hoang, lại phát hiện phương đông có từng mảnh tiên vân khuấy động, hiện lên thế vây quanh lao qua...

- Bày trận!

Lộc Tẩu thấy thế, lông mày nhất thời nhíu lại, thấp giọng hét lớn.

Hắn là nhân vật già đời, vừa thấy khí cơ và chiến trận của đối phương, liền biết “lai giả bất thiện”.

Quả nhiên, tiên vân vọt tới trước mặt, một lão giả thanh bào hiển lộ thân hình, xa xa nhìn Phương Hành cúi đầu, khí cơ thâm trầm, cao thâm mạt trắc, tựa hồ cùng thiên địa hòa thành một thể, chỉ nhìn một chút, liền cho người ta một loại cảm giác áp bách...

- Thượng Tiên đến...

Lộc Tẩu hít vào một ngụm khí lạnh, chuyện hắn lo lắng nhất phát sinh.

Phương Hành nghe được thanh âm của người kia, cũng xoay người qua, ánh mắt thâm trầm.

Thần sắc có chút ngưng trọng, dù sao nơi này là Tiên Giới, cao thủ nhiều như mây, chỉ là Thanh Huyền Thiên, liền có chín phủ tám mươi mốt châu, thống ngự một phủ đều là Thái Ất Thượng Tiên, hắn cũng biết rõ bản lãnh của mình, ở Phù Đồ Thiên Giới, hắn đã từng chém giết qua không chỉ một vị Thượng Tiên, nhưng nói thật, ở trong đó có quá nhiều thành phần vận khí và ngoại lực gia trì!

Bây giờ ở Thanh Huyền Thiên, không có thiên ý bảo vệ, Đồ Tiên Pháp lại tinh diệu, cũng không thể chiếm hết tiện nghi, hơn nữa mặc dù bây giờ mình có ba trăm Tiên Binh, nhưng đối phương cũng mang theo không ít Tiên Binh, song phương liều mạng, hắn chưa chắc chiếm tiện nghi!

Đương nhiên, bằng lương tâm mà nói... cũng chưa chắc sẽ ăn thua thiệt gì!

- Không cần phải lo lắng, ta có thủ đoạn đối phó những Thượng Tiên này...

Thời điểm Lộc Tẩu khẩn trương lo lắng, Phương Hành làm xuống một quyết định, cười lạnh, khinh thường nói.

- Ừm?

Lộc Tẩu hơi kinh hãi, thấy Phương Hành thần thái chắc chắn, cũng thoáng yên tâm.

Đang muốn tuân theo mệnh lệnh của Phương Hành, tiếp tục điều binh, nhưng chợt thấy nơi xa, lại có mấy đạo khí cơ đánh tới.

- Thanh Huyền Thiên Phủ chủ phủ thứ chín, bái kiến Đế Tử điện hạ...

- Thanh Huyền Thiên Phủ chủ phủ thứ bảy, gặp qua Đế Tử đại nhân!

- Thanh Huyền Thiên Phủ chủ phủ thứ ba, phụng lệnh Vực Chủ, mời Đế Tử về Thượng Huyền Thành!

Nhưng chỉ nháy mắt, thế mà liên tục có ba bốn nhóm người vội vã vọt tới, gắt gao vây nhân mã của Tiệt Đạo lại, một khe hở cũng không cho, cái này thật để Lộc Tẩu kinh hãi, trầm mặt lui về bên người Phương Hành, ngay cả đám Tán Tiên lúc đầu giết thuận tay, cũng giết ra can đảm kia, vào lúc này cũng run run, ánh mắt sợ hãi, không có một chút chiến ý!

Đây chính là bốn vị Thượng Tiên chạy đến, hơn nữa còn mang theo Tiên Binh Tiên Tướng!

Mà trong bọn hắn, bất quá chỉ có bốn năm Chân Tiên vừa mới được Tiên Mệnh mà thôi, làm sao đấu với người ta?

- Thủ đoạn của ngươi là cái gì, lúc này nên cầm đi ra rồi chứ?

Lộc Tẩu cảm thấy cũng không chắc, lặng lẽ giật giật tay áo của Phương Hành, thấp giọng hỏi.

- Lo lắng cái gì, bất quá là mấy nô tài mà thôi!

Ánh mắt Phương Hành cũng lạnh lùng, nhưng trên mặt bất động thanh sắc, lạnh lẽo mở miệng:

- Con đường của bản Đế Tử, các ngươi cũng dám cản?

Đối phương mấy vị Thượng Tiên, một mực chiếm cứ mấy phương vị Đông Nam Tây Bắc, lúc này cũng không nói gì, chỉ giữ trầm mặc.

- Các con, theo bản Đế Tử đánh ra, ta ngược lại muốn xem xem, bọn tiên nô này ai dám ngăn cản con đường của ta!

Phương Hành thấy thế, càng không chút khách khí, trực tiếp ra lệnh.

- Cái gì?

Nghe được mệnh lệnh, tất cả mọi người kinh hãi, đám Thái Ất Thượng Tiên kia cũng lộ vẻ nghi ngờ.

Bọn hắn được lệnh, nhất định phải ở thời điểm Đế Tử hiện thân, nhanh chóng vây khốn hắn, nhưng không được lệnh nói có thể chính diện chém giết với Đế Tử, dù sao đối phương là nhi tử của Tiên Đế, vạn nhất chọc giận hắn, vậy ai đảm đương nổi?

Coi như không thương tổn đến hắn, chỉ đả thương thuộc hạ của hắn, chỉ sợ cũng sẽ bị hắn oán hận, mà càng để bọn hắn không nghĩ tới là, lúc đầu cho rằng Đế Tử chỉ lẻ loi một mình, bây giờ lại thấy được bên cạnh hắn có mấy trăm Tiên Binh khí thế bất phàm, thật đấu, ai cũng không biết sẽ có bao nhiêu thương vong!

Hiển nhiên vị Đế Tử này thái độ cường ngạnh, một lòng vượt quan, trong lòng bọn Thượng Tiên kia đều có chút đầu đau.

- Ha ha, Đế Tử điện hạ không nên hồ nháo, ba vị Tiên Tôn ở Đại Xích Thiên đều rất lo lắng cho ngươi...

Bất quá lúc này, phương xa có tiên vân cuồn cuộn bay đến, một thanh âm cao giọng cười nói, truyền khắp bốn vực, nương theo thanh âm này, trên cửu thiên có tiên vân cuốn ngược, hóa thành tầng tầng tiên thê trải xuống, sau đó ở trên tiên vân, có một trung niên áo bào tím, tay áo bồng bềnh, phía sau đi theo ba lão giả, chậm rãi từ trên tiên thê đi xuống.

Đối mặt với Phương Hành thần sắc lãnh ngạo, người này không chút sợ hãi, trái lại giống như trưởng bối, ánh mắt chậm rãi quét qua hơn ba trăm tiên phỉ ở bên người Phương Hành, sau đó không thèm để ý cười một tiếng nói:

- Đi theo ta đi!

- Trời ạ... Đại La Kim Tiên...

Khi Lộc Tẩu nhìn thấy trung niên này, sắc mặt cũng thay đổi, âm thầm kêu khổ:

- Ta đã nói không nên cao điệu như vậy rồi...





Bạn cần đăng nhập để bình luận