Lược Thiên Ký

Chương 1659: Không muốn chết



- Nói ra, các ngươi có thể được chết sảng khoái một chút, thậm chí có cơ hội có thể được luân hồi đầu thai ở Tam Thập Tam Thiên...

Vô Cơ Tử phụ tá đứng đầu dưới quyền của Tử Huyền Tiên Soái khẽ cười, nhìn phía đám tu sĩ Thiên Nguyên bị bắt, trong miệng nói ra những lời vô cùng lạnh nhạt, không có chút ý ép bức nào, nhưng tự có một phong thái thản nhiên của người nắm quyền, khống chế tất cả!

- Đừng uống phí công sức làm gì, chúng ta... sẽ không nói gì cả!

Trong một đám tu sĩ Thiên Nguyên bị bắt này có một tu sĩ tu vi mạnh hơn một chút vào lúc này cũng lộ ra năng lực chống cự mạnh hơn, hung hăng ngẩng đầu lên, oán hận quát lên:

- Chúng ta cũng chỉ là đệ tử bình thường nhất của Chư Tử đạo tràng, cũng không biết chuyện gì cả. Chúng ta chỉ biết là các ngươi mạnh mẽ bá đạo như vậy, rõ ràng chúng ta chỉ là trong tinh vực rộng lớn này, trong Đa Bảo Tiên Hà vô chủ để thu thập một chút tài nguyên, kết quả liền bị tiên nhân Tam Thập Tam Thiên phát hiện, đuổi chúng ta, chúng ta cũng chỉ là có lòng không phục mới đấu pháp cùng bọn họ, giết bọn họ, sau đó đại quân của các ngươi liền tới, liền muốn tàn sát hết chúng ta, đã lại bá đạo như thế...

Những lời hắn nói ra lúc này cũng đại biểu cho tiếng lòng của rất nhiều tu sĩ Thiên Nguyên, lúc này tất cả đều giận dữ nhìn lại bọn họ!

Mà ở bên trong đại điện Huyền Thiết lại có không ít phụ tá tiên tướng nghe được lời ấy, ngược lại nở nụ cười.

- Xem ra ngươi thật không phục!

Vị Vô Cơ Tử kia cũng cười, nhìn tu sĩ Thiên Nguyên kia giống như nhìn kẻ ngu ngốc, khẽ nói:

- Chư Thiên Vạn Giới, tinh vực vô biên, tiên nhân ta để lại dấu vết khắp nơi, vậy chính là của bọn ta, các ngươi giống như giặc trộm tài nguyên của ta, đương nhiên phải đuổi...

Tu sĩ Thiên Nguyên kia vốn đang mắng hắn bá đạo, nhưng câu giải thích này của hắn vừa ra, lại rõ ràng càng lộ ra vẻ bá đạo hơn!

- Dựa... Dựa vào cái gì?

Tu sĩ Thiên Nguyên kia càng phẫn nộ hơn, con mắt cũng đỏ bừng, nhìn chòng chọc vào hắn quát hỏi.

- Liền dựa vào chúng ta mạnh mẽ hơn các ngươi!

Vô Cơ Tử cười nhạt nói, trả lời ung dung lưu loát:

- Tu vi của ngươi không cao nhưng tính tình cũng không nhỏ, vẫn không rõ đạo lý của thế gian này. Bất luận là chủng tộc nào, bất kỳ là loại sinh linh nào đều muốn sinh tồn, đều muốn tu hành, tộc đàn cần phải được kéo dài, sinh linh cần trưởng thành, mà những điều này đều cần tài nguyên, nhưng tài nguyên có hạn, vậy cũng chỉ có thể dựa vào bản lĩnh để cướp đoạt, ai mạnh hơn vậy tài nguyên tất nhiên là thuộc về người đó, tiên nhân chúng ta chính là kẻ mạnh nhất ở Chư Thiên Vạn Giới này, cho nên chúng ta có được tất cả...

Nói đến chỗ này, hắn bình tĩnh nhìn qua tu sĩ Thiên Nguyên kia, khẽ cười:

- Ngươi còn có lời gì để nói nữa?

Hắn nói rõ ràng chính là điều vô lý nhất trên thế gian này, nhưng tu sĩ Thiên Nguyên kia thật sự không trả lời được...

Mắt tu sĩ Thiên Nguyên kia đầy phẫn hận, nhưng mãi hồi lâu cũng chỉ có thể căm hận rống lớn:

- Các ngươi không cần hỏi gì nữa, ta không biết gì! Các ngươi không phải nói tiên nhân cường đại sao? Vậy liền đến dò xét thức hải của ta, lục soát thần hồn của ta đi, xem ngươi có thể tìm được thứ gì...

- Chút trò vật đó cũng không cần khoe khoang làm gì, chúng ta đã sớm biết sâu trong thần hồn của các ngươi có cấm chế lợi hại, thần thức bên ngoài tìm tòi liền tự nổ thần hồn, cho nên có nhiều thứ chỉ có bản thân các ngươi nói ra mới được, ôi, ta thật sự không biết rõ, một người tu hành làm thế nào lại cam tâm tình nguyện để cho mình hồn phi phách tán, vĩnh viễn biến mất giữa thiên địa cũng muốn bảo vệ bí mật, nhưng không sao...

Vị Vô Cơ Tử kia cười khẽ một tiếng và chỉ tay về phía trước, nói:

- Nhét hắn vào trong lò luyện đan!

Theo một chỉ kia, bên trong đại điện này đã có thêm một cái lò tám cạnh với dáng vẻ cổ xưa, cao hơn mười trượng, sát khí cuồn cuộn tuôn ra cực kỳ đáng sợ. Sau khi lò luyện đan này xuất hiện ở trong đại điện, bên trong liền có ngọn lửa bốc lên, sau đó bùng cháy, người ở đây đều có tu vi không nho, nhưng chỉ vừa cảm ứng liền thình lình phát hiện ngọn lửa thiêu đốt bên trong lò luyện đan này lại là Tam Muội Chân Hỏa thuần nhất, có thể luyện tan chảy tất cả.

- Đã không nói thì đi vào đi!

Mấy vị quản ngục tiên kia được phân phó liền cười lạnh một tiếng, đỡ tu sĩ bất khuất kia lên.

- Ha ha ha ha, chết lại thế nào, Tu sĩ Thiên Nguyên ta thẳng thắn cương nghị, sao lại sợ ngươi...

Tên tu sĩ Thiên Nguyên kia phá lên cười, gần như làm cho cả đại điện chấn động đến mức rung lên, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện mặc dù hắn nói lợi hại, nhưng trong ánh mắt lại có sự hoảng sợ khó có thể che giấu được, chỉ là cắn răng giữ vững đạo tâm mà thôi...

Mấy vị quản ngục kia không để ý tới hắn đang suy nghĩ gì, chỉ nhận mệnh làm việc, có chút hăng hái cởi xích sắt trên người hắn, trực tiếp nhét vào trong lò luyện đan, thậm chí cũng không cho hắn có cơ hội nói thêm gì nữa, dù tên tu sĩ Thiên Nguyên kia có xương cứng đi nữa, lúc này bị Tam Muội Chân Hỏa thiêu đốt trên người, vừa sợ lại vừa đau đớn, cũng không nhịn được rên tỉ kêu lớn, tiếng kêu vang vọng trong lò luyện đan, có vẻ rất khó chịu, lúc truyền ra bên ngoài càng giống như là đao cùn cắt thịt, làm trái tim của các vị tu sĩ Thiên Nguyên khác đau đớn...

- Ở trong lò luyện đan này của ta thiêu đốt tất cả cấm chế, cần gì quan tâm ngươi là thân thịt hay thần hồn gì, chân linh tiên quang đều sẽ bị luyện sạch sẽ, ha ha, chẳng những vậy, về sau trong thiên địa liền không có người như ngươi nữa, thậm chí sau khi chết còn phải hóa thành đan dược nuôi Tiên thú...

Vô Cơ Tử khẽ cười cũng không biết đang giải thích với ai một câu.

Mà vào lúc này, sắc mặt các tù binh Thiên Nguyên đang có mặt tại đây đều sợ hãi.

Dù bọn họ có không sợ trời không sợ đất, nghĩ đến kết cục như vậy, trái tim cũng chợt lạnh!

Người tu hành đều sống lâu hơn so với người thường, cũng càng sợ chết hơn người thường...

Mặc dù tu sĩ Thiên Nguyên không có sợ chết đến mức giống như các tiên Tam Thập Tam Thiên, nhưng vẫn có ý nghĩ sợ chết...

- Kế tiếp tới ngươi!

Vô Cơ Tử ngừng cười, ánh mắt nhìn phía vị tu sĩ Thiên Nguyên thứ hai, nhẹ nhàng mở miệng.

- Ta... Ta cũng sẽ không nói...

Cho dù sắc mặt tên tu sĩ Thiên Nguyên kia đã biến đổi, nhưng vẫn cứng cổ, giọng nói có chút chột dạ hét lớn.

Nhưng lúc này đây, Vô Cơ Tử không hỏi nhiều, chỉ vẫy nhẹ bàn tay một cái:

- Cũng quăng hắn vào lò luyện đan đi...

Ba tên quản ngục kia lại lập tức nở nụ cười, đồng thời ra tay giữ lấy hắn, cởi xích sắt và ném thẳng vào lò luyện đan.

Lại có tiếng kêu thảm thiết đáng sợ vang lên, bên trong đại điện đã có một mùi kì lạ.

- Ngươi nói hay không?

Vô Cơ Tử vừa nhìn về phía vị Tu sĩ Thiên Nguyên thứ ba, sau đó thấy người kia có chút do dự liền trực tiếp khoát tay:

- Nhét vào đi!

Lần lượt có tù binh Thiên Nguyên bị ném vào trong lò luyện đan, Tam Muội Chân Hỏa trong lò luyện đan lại không có biến mất, không ngừng cháy hừng hực, không ngừng có tiếng kêu thảm thiết từ trong lò luyện đan truyền tới, một tiếng vừa kết thúc lại lập tức có tiếng khác kèm theo. Mà bên trong đại điện có hơn mười tù binh, vào lúc này bọn họ dần dần giảm bớt, theo tốc độ này, dường như rất nhanh là có thể kết thúc, toàn bộ sẽ bị ném cả vào trong lò luyện đan, nhưng không biết tại sao, thời gian thế có phần dài đằng đẵng, có cảm giác dày vò khó tả...

- Không cần... Không cần... đừng quăng ta vào trong lò luyện đan, ta không muốn chết, ta không muốn hồn phi phách tán...

Cuối cùng sau khi đã ném bảy người vào trong lò luyện đan, người thứ tám rốt cục kêu lên khản tiếng, toàn thân đột nhiên đã mất đi tất cả tinh khí thần, nếu không phải còn bị trói ở trên cây cột màu đen thì chỉ sợ lúc này đã trực tiếp co quắp ngã xuống đất!

- Ồ?

Vô Cơ Tử cười, nhìn về phía hắn:

- Không muốn chết cũng dễ thôi, vậy nói ra hết những gì ngươi biết đi...

Tu sĩ kia sớm đã tê liệt, kêu lớn lên, gần như mang theo tiếng khóc nức nở:

- Ta nói, ta nói......

Hắn liên tục nói mấy từ - Ta nói- , nhưng ánh mắt lại càng thêm tuyệt vọng:

- Nhưng ta nói cái gì đây...

Vô Cơ Tử khẽ cười nói:

- Nói tất cả những chuyện ngươi biết đi. Ngươi đến từ nơi nào, tu hành như thế nào, Thiên Nguyên có gần vạn năm không có người phi thăng, thậm chí ngay cả tiên lộ cũng bị người ta hủy đi, các ngươi lại tới như thế nào, trong thời gian gần vạn năm lại có ai xuất hiện ở Thiên Nguyên, làm ra an bài gì, có ảnh hưởng gì đố với Thiên Nguyên các ngươi, các ngươi lại làm thế nào tu hành đến trình độ này...

- Ta... Thiên Nguyên chúng ta, có... có tiên nhân xuất hiện... Mang đến rất nhiều tài nguyên...

Tu sĩ Thiên Nguyên kia kinh hoàng mở miệng, giọng nói chột dạ, ấp a ấp úng, dường như quá mức sợ hãi, ngay cả lời cũng nói không liền:

- Chúng ta chính là dựa vào những tài nguyên kia mới tu tới trình độ bây giờ... Lần này chúng ta đến Đa Bảo Tiên Hà, cũng chỉ là muốn tìm chút tài nguyên mà thôi... Đúng, ta thừa nhận, lúc trước tiên quân chúng ta lén đóng quân ở Đa Bảo Tiên Hà... Có người nói cho chúng ta biết, Tam Thập Tam Thiên đã đại loạn, chúng ta có thể thừa cơ phản công... Tương lai... Tương lai thậm chí có khả năng chiếm lĩnh Tam Thập Tam Thiên, chí cao vô thượng...

Nghe được hắn đứt quãng, nói ra rất nhiều lời như vậy, Vô Cơ Tử lại nhíu mày:

- Đây đều là những điều chúng ta đã biết, ngươi còn nói tới làm gì, nói vài điều chúng ta không biết đi. Chư Tử đạo tràng kia là sao?

- Cái đó... những gì nên nói ta đều đã nói rồi, chuyện liên quan tới Chư Tử đạo tràng, ta thật sự không biết gì cả...

Nhưng hắn vừa hỏi như vậy, tên tu sĩ Thiên Nguyên kia càng tuyệt vọng, kêu lớn.

Vô Cơ Tử lập tức im lặng thở dài, nói:

- Một phế vật, vậy thì ném vào trong lò luyện đan đi...

- Không cần... Không cần...

Tu sĩ kia kêu thảm, nhưng Hắc Ngục tiên làm gì để ý đến hắn, sớm đã tiến lên giữ lấy hắn.

- Cứu ta... Cứu ta...

Tu sĩ kia thấy sắp bị ném vào trong miệng lò luyện đan lại liều mạng kêu thảm giãy giụa, đến một bước cuối cùng khi sắp bị ném vào trong lò luyện đan, hắn chợt kêu lớn với Phương Hành giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng:

- Ma đầu... A không, Thiên Nguyên đạo hữu, cầu xin ngươi cứu ta... Cầu xin ngươi nhất định phải cứu ta... Ta có thể chết nhưng ta không muốn bị luyện thành đan dược a...

- Vù...

Hắn vừa kêu to một tiếng như vậy lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt.

Bên trong đại điện, vô số Tiên Tướng, phụ tá đều đồng thời nhìn về phía mặt Phương Hành.

Trong ánh mắt kia có ngạc nhiên, có nghi ngờ cũng có chấn động, thậm chí là không hiểu...

- Van xin ngươi... Van xin ngươi...

Nhưng vào lúc này tu sĩ Thiên Nguyên kia hoảng sợ kêu khóc, ánh mắt nhìn thẳng tắp về phía Phương Hành:

- Van xin ngươi cho ta được chết sảng khoái đi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận