Lược Thiên Ký

Chương 1306: Đạo khả đạo, phi thường đạo

- Không muốn giúp ta, lại nguyện dạy ta...
Tồn tại bên trong quái tháp nói ra một câu nói phức tạp như vậy lại làm cho Phương Hành cảm thấy chút khó hiểu, chỉ có điều mơ hồ cũng nghĩ ra một chút. Lúc này đám người kia đúng là đã hiện thân, bọn họ sẽ không trực tiếp xuất thủ giải quyết phiền phức hiện tại mình gặp trong Tiên cảnh, cũng sẽ không xuất thủ hóa giải tâm kiếp trên người mình hoặc Lộc Tẩu và Ngao Liệt. Càng sẽ không trực tiếp tự nói với mình chân tướng của Tiên cảnh hoặc là giúp mình rời đi. Bọn họ chỉ xuất hiện ở bên cạnh lúc mình đang chuẩn bị tìm hiểu chân nghĩa của ba đạo truyền thừa, đưa ra một thân học thức và tu vi của bọn họ cho mình, giúp mình tìm hiểu ba đạo truyền thừa này, giúp mình tu luyện ba đạo thần thông này tới cực hạn!
Phần kinh hỉ bất ngờ này làm cho trái tim Phương Hành cảm động không ngừng, trái tim cũng dâng lên hy vọng mãnh liệt.
Ngưng thần tĩnh khí, hắn cưỡng ép mình thu liễm tạp niệm lẳng lặng bắt đầu tìm hiểu chân nghĩa truyền thừa của tam giáo này...
- Bất kể là Phật, đạo hay là yêu, đều có căn nguyên từ Hồng Hoang Thái Cổ, trải qua mấy trăm ngàn năm trượng phồn tới nay đều đã trở thành một truyền thừa khổng lồ rồi, bao hàm toàn diện, trên ứng với thiên đạo, hạng người tu hành cho dù có nhiều kiến thức bác học hơn nữa cũng không thể lấy lực của một người hiểu thấu đáo một cách hoàn mỹ tất cả đạo lý cùng cảm ngộ trong truyền thừa, trước đây ngươi muốn lấy sức một mình để siêu thoát căn bản đã sai rồi...
Ở trên vai Phương Hành có giọng nói nhẹ nhàng vang lên, giải đáp sự nghi hoặc trong tim hắn.
- Cầu đạo cũng không cần thiết phải siêu việt tất cả...
- Kỳ thực trong khi không ngừng tu hành tìm phương hướng của bản thân mình, giải đáp sự nghi ngờ của mình chính là đắc đạo!
- Sinh linh trên thế gian đều có thể đắc đạo...
Vô số tiếng thì thầm, vô số trí tuệ lúc này đều truyền vào trong đầu Phương Hành.
- Vũ trụ to lớn, vô cùng mênh mông, có đủ những cái lạ...
- Ở trong không gian vũ trụ mênh mông này, có thể tìm ra hai cái lá cây giống nhau nhưng tuyệt đối không tìm được đạo giống nhau.
Những giọng nói kia người ngoài căn bản là không nghe rõ, bởi vì trong mỗi một câu nói đều ẩn chứa đại đạo lớn lao, nếu lấy ngôn ngữ bình thường truyền lại thì căn bản là trong cả nghìn vạn đạo lại không thể biểu đạt được một vạn trong đó. Vì vậy chỉ có thể dùng một loại giống như thần thức để truyền lại, trực tiếp đánh lĩnh ngộ và đạo lý vào đáy lòng, sau đó để hắn từ từ lĩnh ngộ, lại dùng loại lĩnh ngộc này để có được trí tuệ, đi nắm bắt tam đại truyền thừa, kế thừa tam đại giáo nghĩa, giải quyết nghi vấn vô tận cùng cản trở trong tim hắn.
Còn như Văn Tiên sinh cùng một đống đệ tử heo mập ở phía xa thì mỗi người đều si ngốc nhìn bầu trời.
Bọn họ nhìn thấy Phương Hành ngồi xếp bằng trong hư không, cũng nhìn thấy bên người Phương Hành không ngừng hiển hóa từng hư ảnh, thậm chí còn cảm nhận được những bóng mờ đó đang không ngừng tụng kinh, đang tự thuật đại đạo, truyền thụ một thân trí tuệ cùng lĩnh ngộ cho Phương Hành. Thỉnh thoảng còn có thể nghe được vài câu vài lời của họ làm cho bọn họ cũng lĩnh ngộ được chút đạo lý. Nhưng căn bản là không có khả năng thật sự lĩnh ngộ được từng vận may lớn mà Phương Hành đưa cho Phương Hành. Dĩ nhiên, vài câu vài lời ngẫu nhiên có được đó cũng là vận may lớn cho bọn họ rồi...
Còn đạo mà Phương Hành nhận được đã không có cách nào có thể dùng tạo hóa hình dung được nữa!
- Đây cũng là... Một loại truyền thừa sao?
Ngay cả Văn Tiên sinh cũng không biết nên định nghĩa nó như thế nào. Y chỉ có thể si ngốc kinh ngạc nhìn một màn trên không trung.
Đồng thời trong lòng không biết đang dâng lên tư vị gì, hâm mộ muốn chết, sùng bái muốn chết, cảm khái đến tột đỉnh...
- Đạo bao hàm toàn diện, thiên kỳ bách biến, thế nhân không thể có người chân chính đắc đạo, chỉ có thể từ trong ba nghìn con sông chỉ lấy một bầu, tìm được đạo thích hợp cho mình... Mà cho dù là phụ tử, thầy trò, đồng tông đồng môn, tu tập cùng một thần thông, tiếp thu cùng một học thức, đạo cuối cùng có được cũng tuyệt đối không thể giống nhau. Đối với thầy trò thì cho dù sư phụ có đạo riêng rồi truyền đạo cho đệ tử nhưng nếu đệ tử chỉ hoàn toàn tiếp nhận đạo của sư phụ mà không có kiến giải của riêng mình thì hắn cũng sẽ vĩnh viễn không có khả năng đắc đạo. Chỉ có từ chỉ dẫn của sư phụ, áp dụng trí tuệ của mình mới có thể coi như có đạo riêng, đạo chỉ thuộc về mình, vĩnh viễn không thể truyền được cho người khác...
- Bây giờ ngươi gặp mấy đạo chướng, tâm kiếp bởi vì có người lấy đạo của mình làm mồi câu dẫn huyết mạch số mệnh của các ngươi nhìn như là đại đạo trước đây lúc nào cũng có thể tiếp xúc, kỳ thực lại trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, ngược lại sẽ rời xa đại đạo... ở giai đoạn này, ngươi cũng đã học Phật môn từ hòa thượng thần Tú, người này có đại trí tuệ, sau khi có được phật quả trước Tiên gửi ở chỗ ngươi cũng không luyện hóa, vốn nhờ hắn đã sớm hiểu rõ đạo lý này, có được phật quả tuy có thể một bước vạn dặm, thành tựu Phật thân nhưng lại vĩnh viễn không thể luyện hóa ra Phật quả của bản thân được...
- Đạo không có cao thấp, ưu khuyết, thậm chí còn không phân biệt chính nha, cũng không cao thấp gì, đắc đạo tức là thành đạo...
- Pháp môn của tam giáo chẳng qua là ba loại phương pháp cầu đạo khác nhau mà thôi, thứ cuối cùng mà người ta theo đuổi lại là một loại đạo lý!
Những đạo lý và trí tuệ mà Phương Hành chưa từng nghĩ tới trào vào đầu của hắn, làm cho hắn nhíu chặt lông mày, cật lực cảm ngộ. Không thể không nói tồn tại trong thức hải của hắn lúc này thực sự đều quá lợi hại. Mặc dù bây giờ bọn họ không thi triển thần thông gì, cũng không thể hiện cảnh giới của mình ra, chỉ truyền tới một vài trí tuệ cùng đạo lý liền hiển lộ ra ngọn nguồn của bọn họ.
Mà tất cả trí tuệ cùng đạo lý cuối cùng hóa thành một câu nói.
- Nếu ngươi cầu đạo không nên tuần hoàn giáo lý tam giáo, không nên u mê khổ tu thần thông, chỉ cần...
- ... Nắm rõ bản tâm!
Tiếng nói kia đến cuối cùng càng lúc càng vang dội, càng lúc càng trầm trọng, càng lúc càng rõ ràng, như chuông thần trong mộ cổ, vang vọng trong trái tim...
- Vũ Trụ Hồng Hoang, chư thiên vạn giới, đều là có đạo bao hàm...
- Mà đạo thì có thể ẩn trong trái tim!
...
...
Sau khi câu nói sau cùng tràn vào đầu Phương Hành, hắn đột nhiên mở hai mắt ra.
Mồ hôi đầm đìa vã ra giống như vừa mới nhìn thấy chuyện gì đó khủng bố tột cùng, nhưng đáy mắt lại khó có thể át chế mà hiện ra vẻ mừng rỡ như điên, giống như trong nháy mắt nhận được bảo bối gì đó lợi hại lắm, thậm chí biểu hiện ra có chút kích động. Giống như khi hắn vẫn còn là một tên tiểu thổ phỉ ở trong Quỷ Yên cốc, cướp cả thế giới vào trong tay mình, làm cảm xúc của mình bị phá hủy.
- Đạo nấp trong thiên địa, đạo chỉ ở trái tim...
Hắn không nhịn được mở miệng, vẻ mặt kích động, sau đó tức giận mắng:
- Ta còn tưởng đây là thứ đặc biệt gì đó nữa!
Câu mắng căm hận vậy, trên mặt hắn đã hoàn toàn không thấy sự u sầu nữa, sau đó là nở ý cười.
- Thì ra, tiểu gia ta đã sớm đắc đạo, chỉ là lúc trước không phát hiện ra mà thôi...
- Thì ra, đạo chính là tìm lại thứ vốn thuộc về ta trở lại!
Nghĩ như vậy, Phương Hành đột nhiên vẫy tay, thần lực vô cùng tuôn ra. Lại chỉ nghe thấy một tiếng phần phật, có một vật từ thiên ngoại thức giới bay tới giống như một cái cờ lớn phiêu đãng ở đó. Sau khi rơi vào tay hắn liền làm người ta phát hiện ra là một mảnh áo bào, bên trên hiển hóa ra từng kinh văn. Phương Hành cầm nó trong tay, mở ra nhìn thử, đáy mắt bắt đầu có ký hiệu vô tận hiển hóa!
- Thái thượng đệ thất kinh, tên là Thái Thượng Cầu đạo kinh, có thể thôi diễn ra vạn pháp của thế gian, biến hóa cùng cực...
- Mà, cho dù Thái Thượng đệ bát kinh kỳ thực có ý trở lại nguyên tạng, từ vạn vật đẩy ngược đạo tâm...
- Khó trách trước đây ta không hiểu được bộ kinh này, thì ra là bởi vì cảnh giới của ta chưa tới, chưa thấy lấy đầu óc nhìn thế gian, một lòng chỉ muốn đi nhanh lên trời, nhưng lại không ngờ tới ở nơi cuối trời, nơi ta vốn muốn tới lại là nơi nào...
- Nếu muốn thành đạo, chỉ cần vấn tâm!
- Bộ kinh này chính là Đạo Thiền thuật trong Thái Thượng kinh văn, kỳ danh...
- Thái Thượng Vấn Tâm kinh!
Phương Hành nghĩ tới đây liền cầm áo bào có ghi chép kinh văn, đột nhiên cất tiếng cười to, tiếng truyền khắp thức giới.
Mà ở phía dưới, Văn Tiên sinh cùng đám đệ tử heo mập đều ngơ ngác nói không lên lời.
Bọn họ thậm chí cảm giác không thể nào hiểu được, không rõ trên người Phương Hành rốt cục xảy ra chuyện gì...
Chỉ là bọn họ nhìn thấy bên người Phương Hành có vô số huyễn ảnh thì đồng loạt tỏ ra vui mừng. Có người chắp tay cúi đầu với Phương Hành, có người nhẹ gật đầu, có người thì yên lặng nở nụ cười, dường như nhìn thấy sự biến hóa làm bọn họ vui mừng trên người Phương Hành, hoặc như là đang chúc mừng Phương hành vì chuyện gì đó. Mà sau đó thân ảnh của bọn họ lại chậm rãi mờ nhạt, hóa thành từng tia lưu quang bay lại trong quái tháp.
Ánh sáng trên quái tháp biến mất, không biết đã đi đâu rồi, trên không khắp trời chỉ còn một mình Phương Hành.
Mà vào lúc này, Phương Hành một thân một mình hai tay dâng mảnh áo bào kia cúi đầu niệm tụng, trên người có linh quang bắn ra bốn phía...
Huỳnh hỏa phù văn lúc đầu bay quanh hắn lúc này giống như một trời sao, không ngừng bị nghiền nát rồi nhập vào người.
Thời gian giống như đình trệ, trên không dường như bị đóng băng.
Văn Tiên sinh ngẩng đầu nhìn về phía Phương Hành, có cảm giác cổ quái tự nhiên sinh ra.
Lúc này ở xung quanh Phương Hành đã không có khái niệm không gian và thời gian nữa...
Thậm chí hiện tại bọn họ nhìn thấy Phương Hành một cách rõ ràng nhưng cũng đã không xác định được hắn có đang ở chỗ này hay không.
Hoặc là trong nháy mắt, hoặc là mấy tháng, cũng không biết đã trôi qua bao lâu rồi.
Phương Hành đã xem rất nhiều lần văn tự trên mảnh áo bào, đọc rất nhiều lần, lúc khóc lúc cười, ghi nhớ trong lòng, sau đó rốt cục trong một khắc, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, dương tay ném. Mảnh nhỏ áo bào bay lên giữa không trung, sau đó như đã hoàn thành sứ mạng của mình, đột nhiên linh quang tiêu tán, sau đó vải vóc bị nghiền nát hóa thành bột mịn, bay lượn như hồ điệp.
Lúc này Phương Hành thì mặt mày đầy sự khinh miệt cùng chê cười, trong đáy mắt đều là hàn quang.
-Cái gì mà có đạo hay không, tất cả đều là nói bậy!
- Đạo vốn chính là chuyện rất đơn giản, nhưng lại bị một số người nói càng ngày càng phức tạp!
- Về sau, có người nào còn dám ở trước mặt ta nói tới chữ đạo này, ta liền quất hắn mấy bạt tai, nhất định phải quất hắn máu me đầy mặt...
Lúc hắn mở miệng nói chuyện, linh quang thần bí đã bao phủ Văn Tiên sinh cùng các đệ tử heo mập không biết bao lâu đột nhiên tiêu tán. Rốt cục làm bọn họ được tự do. Đám đệ tử heo mập ngã trái ngã phải trên mặt đất lẩm bẩm, Văn Tiên sinh lại đầy mặt kích động bò dậy, bàn tay nâng cao, lạc giọng kêu to:
- Phương đạo hữu... Ngươi... ngươi đã đắc đạo rồi sao?
Phương Hành hơi nghi hoặc một cái cúi đầu nhìn y, do dự một chút, gật đầu.
Văn Tiên sinh đại hỉ, vội kêu lên:
- Xin hỏi... đạo của ngươi là gì?
Phương Hành vốn muốn mở miệng, sắc mặt chợt hơi hồng, cười hắc hắc nói:
- Không tiện nói cho ngươi biết lắm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận