Lược Thiên Ký

Chương 1108: Đều mang ý xấu.




- Như vậy liền muốn đánh?

Sau khi Phương Hành đỡ được một tiễn, thình lình vung tay lên, rất không chịu trách nhiệm mở miệng muốn tiến đánh Tù Tâm Nhai, bất luận là Tứ hoàng tử Thương Lan Hải hay Tiểu Tiên Giới Hung Đạo, Hồng Hoang Cốt Điện Áo Cổ Tiểu Thần Vương… đều cảm thấy có chút không hợp thói thường.

Cái này giống như một đại tướng ở lúc hai quân đối chọi, ngay cả quan sát trận địa của đối phương một chút cũng không làm, liền vung tay lên nói "giết sạch cho ta", bất quá mấy người liếc nhau một cái, vẫn không có mở miệng ngăn cản, dù sao bọn họ không giống đám người Thái Uyên, Phá Phong, Song Sinh, những người kia là đến trợ trận, có quyền chưởng khống binh mã nhà mình, mà ba người bọn họ lại trực tiếp cho Phương Hành mượn binh, theo đạo lý, Phương Hành có thể trực tiếp chỉ huy thuộc hạ của bọn hắn, bọn họ cũng chỉ có thể ở thời điểm mấu chốt biểu thị phản đối mà thôi...

Bây giờ hiển nhiên không phải thời điểm biểu thị phản đối, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước!

Oanh!

Đạt được mệnh lệnh của Phương Hành, Hải tộc yêu binh phía dưới và tiên binh, Hồng Hoang di chủng ở phía trên, cùng nhau bức về phía trước!

Khí thế cũng không mãnh liệt, lo lắng bên kia ẩn tàng cấm chế.

Phương Hành lại cười ha ha, điều khiển cốt lâu bay tới:

- Các tướng sĩ không cần lo lắng, nhìn lệnh kỳ của ta hành sự!

Dứt lời đứng lên, chậm rãi vận chuyển pháp lực, Dao Trì tiểu công chúa tay cầm lệnh kỳ, chuẩn bị kỹ càng, Phương Hành chậm rãi vận chuyển pháp lực, ngoại nhân lại không cảm thấy pháp lực trong cơ thể hắn tác động, nhưng cảm giác ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng, trong mắt như hiện lên phù văn vô tận, lăn lăn lộn lộn, mà ánh mắt của hắn thì như thực chất, xuyên qua hư không vô tận, khám phá tất cả chân tướng, lạnh như băng tự trái quét tới phải...

- Phá Nịnh Tầm Chân, Âm Dương Thần Ma…

Mấy hơi qua đi, thanh âm trầm lắng của Phương Hành bỗng nhiên vang lên, giống như lôi gào!

- Tây Bắc khôn vị, bốn tầng cấm chế, phá đá ngầm, hủy ám tuyền!

- Chính bắc tốn vị, ba tầng cấm chế, diệt đồng ngư, mệnh tham Bắc Đẩu!

- Dưới đáy biển trăm thước, có quái thạch, hủy càn vị, nghịch chuyển ba vòng...

- ...

- ...

Trong lúc nhất thời, thanh âm của hắn liên tiếp không ngừng, phát ra vô số mệnh lệnh.

Những mệnh lệnh này nghe ở trong tai sinh linh Thần tộc, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa, nhưng ở trong tai đám người truyền nhân Tiểu Tiên Giới tinh thông trận thuật, lại cực kỳ chấn kinh, cơ hồ khó có thể tin nhìn về phía Phương Hành, hắn nói, lại là tất cả cấm chế và pháp trận ở xung quanh Tù Tâm Nhai, dạng cấm chế và pháp trận kia, là thủ đoạn phòng ngự của mỗi một đạo thống hoặc thánh địa, muốn tiến đánh Tù Tâm Nhai, cơ hồ đã chú định phải ăn thiệt thòi lớn từ những cấm chế này.

Cho dù dùng năng lực của bọn họ, muốn phá giải những cấm chế này, cũng cần rất nhiều thời gian.

Mà lúc này, Phương Hành thuận miệng bóc trần, giống như nhẹ nhõm nói ra quỹ tích vận chuyển của pháp trận nhà mình.

Cái này sao có thể?

Chẳng lẽ ma đầu kia còn là một Trận Sư thâm tàng bất lộ sao?

- Tiểu Tiên Giới xuất binh, nghe theo lệnh kỳ chỉ huy, thanh trừ cấm chế!

Gương mặt của Dao Trì tiểu công chúa ngưng trọng, phất tay ném qua hơn mười lệnh kỳ, bồng bềnh lung lay bay đến trên biển, nơi chỉ chính là cấm chế Phương Hành vạch trần...

- Ừm!

Đám tiên binh kia thấy lệnh kỳ, cũng không dám do dự, a hô một tiếng xông tới, hoặc mười người một tổ, hoặc trăm người một đội, tất cả theo lệnh kỳ xông về vị trí khác biệt, bọn họ vốn là tiên binh do Tiểu Tiên Giới tạo ra, người mang tuyệt kỹ, bây giờ có Phương Hành nói phá cấm chế, lại có Dao Trì tiểu công chúa ra lệnh, dùng lệnh kỳ chỉ dẫn, bọn họ nhất thời lộ ra đâu vào đấy, theo phương hướng lệnh kỳ phóng tới, hoặc Trận Sư thôi diễn, hoặc Phù Sư dò xét, hoặc chiến tu phòng ngự, vừa nhanh lại ổn!

- Tướng sĩ Hải tộc, cùng nhau xông lên, phiên lên tử chiến, phiên hạ trở ra!

Dao Trì tiểu công chúa lần nữa tế ra một cây cờ lớn, chính là lệnh kỳ của Thương Lan Hải, cao cao tế ở giữa không trung.

- Giết! Giết! Giết!

Phía dưới, ba mươi vạn binh mã Hải tộc hét lớn, áp sát về phía trước, sóng biển cuồn cuộn như nước thủy triều.

So sánh với tiên binh của Tiểu Tiên Giới, binh mã Hải tộc ngược lại dễ khống chế hơn, dù sao phương pháp luyện binh của Thương Lan Hải đều học từ Nhân tộc, quân lệnh như núi, quân kỷ sâm nghiêm, có thể dùng Hải Yêu thực lực so le khác nhau luyện ra cường quân, dựa vào chính là quân uy!

- Hồng Hoang chủng tộc, vây quanh Tù Tâm Nhai, nghe ta hiệu lệnh!

Dao Trì tiểu công chúa hét lớn, tế lên một đạo thần hồn, thân ở trên không trung chỉ huy hơn trăm cường giả của Hồng Hoang Cốt Điện.

Rống...

Những di chủng kia đã sớm được mệnh lệnh của Áo Cổ Tiểu Thần Vương, dùng mệnh lệnh ở trong khô lâu vi tôn, lúc này nghe Dao Trì tiểu công chúa nói, đều giương cánh bay vút ra ngoài, từng cái như che khuất bầu trời, một mực bao vây Tù Tâm Nhai, phe phẩy cánh khổng lồ, không được mệnh lệnh không có lập tức phóng tới Tù Tâm Nhai, nhưng uy áp lại cực kỳ đáng sợ.

- Hắn quả muốn chính diện tiến đánh Tù Tâm Nhai sao?

Phương Hành bố trí, khiến cho đám người tâm hoài quỷ thai ở xung quanh hơi kinh ngạc.

Những bố trí và hiệu lệnh kia đều không có vấn đề, thậm chí có thể nói cực kỳ chính quy, nhưng vấn đề cũng ở chỗ này, bởi vì quá chính quy, làm trong lòng bọn họ một mực đang suy đoán, Phương Hành có can đảm mượn binh, lòng tin tràn đầy tiến đánh Tù Tâm Nhai, có phải đã sớm có kỳ chiêu đối phó Tù Tâm Nhai Chủ hay không, bởi vậy thời điểm nhìn thấy hắn chỉ thành thành thật thật điều binh khiển tướng, thì đều có chút không hiểu!

Ầm ầm!

Thời điểm bọn hắn cảm giác kinh ngạc, chiến cuộc đã bình ổn đẩy về phía trước!

Ba ngàn tiên binh của Tiểu Tiên Giới, không hổ là tinh nhuệ do Tiểu Tiên Giới tạo ra, ở dưới lệnh kỳ chỉ dẫn, không phí chút sức lực đã phá đi một cấm chế và ám trận, quét ra một vùng biển rộng lớn!

Sau đó khuôn mặt Dao Trì tiểu công chúa lạnh lùng, vung vẩy lệnh kỳ hét lớn:

- Tiến công!

Ào ào ào...

Binh mã Thương Lan Hải đạt được chỉ lệnh, tốc độ tăng nhanh, từng mảnh từng mảnh hoặc nhảy nhảy lên không trung, hoặc tiềm nhập đáy biển, hoặc đạp trên nước biển, ầm ầm công về phía Tù Tâm Nhai, ở phía trên nhìn xuống, thật làm cho người tê cả da đầu, ba mươi vạn yêu binh, cái kia là số lượng bực nào, có thể nói lấp kín cả mặt biển, hơn nữa mỗi một con hình thù cổ quái, giơ cao đao thương, kêu đánh kêu giết, liều mạng xông về phía Tù Tâm Nhai, thanh thế làm người ta kinh hãi...

Rống!

Hồng Hoang di chủng đã sớm nhìn chằm chằm cũng không nhịn được, chí ít có hơn hai mươi con xông ra ngoài, nhào về phía Tù Tâm Nhai.

Hơn hai mươi con kia lại phạm quân lệnh, Dao Trì tiểu công chúa căn bản không có để chúng nó tiến công.

Phương Hành thấy một màn này, sắc mặt cũng thay đổi, bất quá rất nhanh bình thường trở lại, Hồng Hoang di chủng ngoại trừ Vương tộc, cái khác linh tính vốn không cao, muốn chúng nó hoàn toàn tuân thủ quân lệnh là không thể nào...

- Nguyên lai ngươi thực muốn công Tù Tâm Nhai ta...

Đại quân nhào tới, đại chiến hết sức căng thẳng, thanh âm của Tù Tâm Nhai Chủ vang lên lần nữa.

Trong giọng nói của hắn lộ ra vẻ cổ quái, rõ ràng không nghĩ tới Phương Hành sẽ dùng cách thức chính diện tiến công!

Nói thật, ý nghĩ của hắn giống như những thiên kiêu Thần tộc kia, nghĩ Phương Hành sẽ có kỳ chiêu gì, cho nên sau khi một tiễn không có bắn chết Phương Hành, hắn một mực âm thầm quan sát, phòng ngừa ma đầu kia chơi thủ đoạn, nhưng chờ được lại là chính diện tiến công!

- Ha ha, Tù Tâm Nhai ta dừng chân ở Bắc Hải ngàn vạn năm, chỉ bằng đám ô hợp của ngươi cũng muốn tấn công vào?

Đại quân cùng lên, thanh âm của Tù Tâm Nhai Chủ lại lạnh dần:

- Xem như Thánh Nhân đến cũng không dám buông lời cuồng ngôn!

Oanh!

Theo thanh âm của hắn, trong Tù Tâm Nhai có một kỳ phiên bay lên, như một cái ô lớn, xôn xao giương ở giữa không trung, bị gió biển thổi trải ra, rõ ràng là một chữ "Tù" to lớn, cùng lúc đó, vùng biển xung quanh Tù Tâm Nhai cuốn ngược chừng trăm trượng, bên trong nhô ra mười mấy xúc tu to lớn, xen lẫn tiếng gầm nhẹ trầm lắng, đung đưa trái phải, quét từng mảnh từng mảnh yêu binh ra ngoài...

- Hải Linh bốn phía nghe ta hiệu lệnh, người có dũng khí gần Tù Tâm Nhai… chết!

Theo thanh âm của Tù Tâm Nhai Chủ vang lên, bốn phía Tù Tâm Nhai xuất hiện bọt nước to lớn, sau đó xúc tu đáng sợ cuốn ra, ầm ầm đánh quét, cái kia lại là bốn hải quái được Tù Tâm Nhai nuôi dưỡng không biết bao lâu, thân thể bàng bạc như núi, lực có thể cuốn ngược thương hải, giống như bốn Tà Thần, một mực che chắn sườn núi phía sau...

- Đệ tử Mông tộc dàn trận, cho bọn họ lãnh giáo thần tiễn thuật một chút!

Mệnh lệnh thứ hai vang lên, từ trong Tù Tâm Nhai nhảy ra vô số chấm đen, định thần nhìn lại, không ngờ là từng tu sĩ cầm cung, dưới chân đều đạp trên lưng quái điểu lông trắng mỏ đen, chí ít cũng hơn ngàn người, bọn họ không có lao ra, mà xoay quanh ở trên không Tù Tâm Nhai, bắn ra từng chi phù tiễn!

Những phù tiễn kia xảo trá đến cực điểm, vừa chuẩn vừa hiểm, trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu yêu binh mất mạng ở dưới tên.

Ngay cả một Hồng Hoang di chủng hung mãnh xông về Tù Tâm Nhai, cũng bị một tiễn bắn thủng đầu, kêu thảm rơi xuống.

Đại chiến đã lên, Phương Hành ẩn thân ở trong cốt lâu chỉ huy đại quân lại yên tĩnh, lẳng lặng ngồi xếp bằng, lạnh lùng nhìn chiến trường càng lúc càng thê thảm, giống như hết thảy đều không có quan hệ gì tới hắn, chỉ lẳng lặng chú ý...

Mà ở trong Tù Tâm Nhai, cũng đang có hai ánh mắt lành lạnh nhìn về phía hắn.

Hắn và Tù Tâm Nhai Chủ, vào lúc này lại phảng phất như trở thành hai người ngoài cuộc, đều đang lẳng lặng quan sát.

- Đánh tiếp như vậy, là đưa người của mình cho đối phương đồ sát, căn bản không có hi vọng công phá Tù Tâm Nhai ah...

Phương Hành bình tĩnh, nhưng Hung Đạo và Tứ hoàng tử Thương Lan Hải lại có chút lo lắng, nhịn không được nhìn về phía hắn.





Bạn cần đăng nhập để bình luận