Lược Thiên Ký

Chương 1125: Đều có duyên phận.




Tù Tâm Nhai Chủ vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, người bị mình coi là mồi câu, lại hủy hi vọng cuối cùng của mình!

Hắn cũng nghĩ không thông, chỉ bằng những tiểu bối này, là làm sao phá được Địa Hỏa Thiên Cương Trận...

Nói tóm lại, thời điểm hắn liều mạng, chỉ muốn một tiễn bắn giết Phương Hành, lại cảm thấy tình huống của Tiểu Thế Giới không đúng, mình điều khiển Địa Hỏa Thiên Cương Trận, bỗng nhiên giống như có sinh mệnh của mình, không nghe hắn kiểm soát nữa, lúc hắn muốn ra sức thu hồi quyền khống chế, thì trong cung điện màu đen, rất nhiều thần quang từ trong trận đồ chui ra, riêng phần mình bay trở về nhục thân, cùng lúc đó, những "mồi câu" bị hắn cột vào đồng trụ, không biết còn dư lại mấy phần sinh cơ kia, đột nhiên đều mở hai mắt ra, mục quang lãnh lệ!

- Hộ pháp!

Tù Tâm Nhai Chủ kinh hãi, bây giờ hắn chỉ là thần hồn kéo dài hơi tàn dung hợp bộ phận cốt nhục mà thôi, bản thân cực kỳ suy yếu, có thể hung mãnh truy sát Phương Hành, bằng vào chính là lực lượng của Tiểu Thế Giới, mà tàn thân của hắn, thì đang ở vào tầng tầng bảo hộ, tuyệt đối không dám bại lộ ở trước mặt đối thủ, bây giờ hắn lại phát hiện, mình chẳng những bại lộ ở trước mặt đối thủ, hơn nữa đối mặt còn không chỉ một cái... trọn vẹn hơn mười ánh mắt không có hảo ý nhìn mình.

Theo hắn hét lớn, trưởng lão áo đen, bốn vị Tôn giả đều xúm tới ở chung quanh hắn, có người bảo hộ hắn thật chặt, cũng có người lao về phía đồng trụ, sát khí lẫm liệt, muốn chém giết mồi câu...

- Lính tôm tướng cua cũng đi tìm cái chết, ngươi quá coi thường chúng ta rồi?

Theo một tiếng quát khẽ, trên đồng trụ, xích sắt bắn bay, một con Kim Ô, một lệ quỷ kinh khủng, một thiếu niên mặt lạnh, một nữ tử váy đỏ, một nữ tử tay cầm Song Luân, còn có một con tinh tinh to lớn xông ra ngoài, chém giết triển khai, giết đến máu chảy thành sông, một mảnh hỗn độn, mà kết quả sau cùng cũng rất đơn giản, đệ tử Mông tộc bình thường làm sao có thể là đối thủ của thiên kiêu Đại Tuyết Sơn và Yêu tộc, qua trong giây lát đã bị chém giết tại chỗ.

Mà bốn tên Tôn giả tu vi hùng hậu, đã chạm đến biên giới Độ Kiếp, cũng rất nhanh liền bại trận.

Xoẹt một tiếng, một tên Tôn giả bị Kim Ô xé thành hai nửa, thần hồn bị nuốt, hung uy vô hạn!

Vương Quỳnh nhào tới, Song Luân xoắn một phát, trực tiếp ma diệt một tên Tôn giả.

Hàn Anh vung thương đâm đến, xuyên thủng mi tâm một tên Tôn giả, thần hồn đồng thời đều mất.

Tên Tôn giả sau cùng hãi hùng khiếp vía, muốn chạy trốn, nhưng không biết bao nhiêu người để mắt tới hắn, Lệ Hồng Y, Tiểu Bằng Vương, Lệ Anh thậm chí là Ô Tang Nhi cũng chú ý hắn, kết quả bị Không Không Nhi cản lại, cười toe toét một gậy gõ xuống, nện cả người thành thịt vụn, người cuối cùng xem như bị hắn đoạt!

Ngay cả Phương Hành phiêu đãng ở trên không trung cũng nhịn không được cảm khái:

- Đám khốn kiếp này gặp dữ hóa lành, không nói Tiểu Thế Giới là vật trân quý cỡ nào, chỉ nói bọn họ ở trong Địa Hỏa Thiên Cương Trận luyện tâm luyện hồn, đó cũng là một cơ duyên to lớn, hơn nữa trải qua trắc trở phen này, rõ ràng cảm giác bọn họ càng kiên định con đường của mình, không phải Tiên Anh chí cường của Đạo gia, mà là Lục Đạo pháp tướng của Phật môn, bước kế tiếp chính là bồi dưỡng nội tình, trùng kích lôi kiếp!

Càng nghĩ càng cảm khái, lại cảm thấy có chút buồn cười:

- Con mẹ nó, tiểu gia ta ở bên ngoài liều sống liều chết, cùng người đánh bể đầu, đoạt không biết bao nhiêu cơ duyên tạo hóa, tích lũy, mới đạt đến Độ Kiếp tầng ba, nhưng đám khốn kiếp này, uống rượu đánh bài, dễ dàng liền lấy được cơ duyên... Đây thật đúng là người so với người tức chết người ah...

Trải qua chuyện này, hắn phát hiện một vấn đề, đám huynh đệ này của mình, thật đúng là không phải dễ trêu, mỗi một cái đều có nội tình thâm hậu, nhất là đám người Địa Ngục Đạo Lệ Hồng Y, Súc Sinh Đạo Kim Ô, Ngạ Quỷ Đạo Lệ Anh, Tu La Đạo Vương Quỳnh, Nhân Gian Đạo Hàn Anh đã từng được Phật môn Lục Đạo truyền thừa, đã đi lên một con đường tu hành khác biệt, bọn họ không có kết thành Tiên Anh, nhưng lại có chiến lực cực kỳ đáng sợ, so với mình lúc chưa độ kiếp, cũng không thua bao nhiêu!

Mà mấy cái khác, cũng là kỳ hoa trong giới tu hành!

Không Không Nhi, con khỉ này rất thần bí, ngay cả Phương Hành cũng nhìn không thấu tất cả bí mật của nó, nhưng từ trên con đường tu hành đến xem, cơ duyên của nó hình như ít nhất, nhưng thực lực lại luôn mạnh mẽ, dường như không có cực hạn...

Có thể nói, ngay cả Phương Hành muốn biết nó đến tột cùng mạnh bao nhiêu, vậy cũng phải thật tình đánh qua một trận mới được.

Mà Phù Tang Sơn Ô Tang Nhi, bây giờ đã coi như là truyền nhân đường đường chính chính của Căn Bá.

Lúc trước Căn Bá phân biệt truyền ba đạo đại thuật cho Phương Hành, Kim Ô và Ô Tang Nhi. Kim Ô học Trường Sinh đại thuật đến trình độ nào thì hó mà phỏng đoán, nói tóm lại tên này tu luyện rất không nghiêm túc, Phương Hành thì sở học pha tạp, không có xâm nhập tu luyện Sát Sinh đại thuật, ngược lại trở thành pháp môn phụ trợ thần thông khác, chỉ có Ô Tang Nhi thành thành thật thật tu luyện Chúng Sinh Đại Thuật, bây giờ cảnh giới đã không phải Trận Sư bình thường có thể tưởng tượng!

Vô luận là mệnh thuật hay trận thuật, bây giờ đến trước mặt nàng, tựa hồ đều có thể giải quyết dễ dàng...

So sánh với đó, Kim Sí Tiểu Bằng Vương đã từng là Yêu tộc tiểu thiên kiêu, vào lúc này lộ ra quang mang ảm đạm chút, nó cũng có thiên tư không tầm thường, tu luyện càng khắc khổ, nhưng so sánh với những quái thai khác, lại có vẻ hơi lực bất tòng tâm!

- Ai, mọi người có duyên phận của mọi người, ta phải tìm cơ hội chiếu cố tiểu huyền tôn kia một chút...

Phương Hành thấp giọng lắc đầu, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tù Tâm Nhai Chủ.

Lúc này hai mắt Tù Tâm Nhai Chủ đỏ như máu nhìn bọn họ, đầy ngập cừu hận và phẫn nộ, nhưng lại có vẻ vô cùng suy yếu, lúc này hắn thậm chí có thể nói không còn hình người, chỉ là một bộ thân thể máu thịt be bét, thân thể run rẩy, giống như cừu non vừa ra đời, có thể điều khiển Tiểu Thế Giới lớn như vậy, tất cả đều là dựa vào Địa Hỏa Thiên Cương Trận...

- Các huynh đệ, phân thân của ta kiên trì không được bao lâu, bất lực truyền tin, chuyện còn lại dựa vào các ngươi... Ah, còn có, lão già chết tiệt này đã từng bắn ta ba mũi tên, ta đã thề phải trả hắn mười mũi tên, trước đó ta đã trả hắn một mũi tên, còn lại chín mũi tên, liền do các ngươi làm thay, nhớ kỹ, nhất định phải trả chín mũi tên, nhiều hơn có thể, nhưng quyết không thể bớt!

Phương Hành nhẹ nhõm nói.

Ngược lại là đám người Kim Ô, đều không có hảo ý nhìn về phía Tù Tâm Nhai Chủ.

- Các ngươi... Đến tột cùng muốn thế nào?

Hơn mười ánh mắt lạnh buốt nhìn mình, dù là Tù Tâm Nhai Chủ trong lòng cũng sợ hãi.

Kim Ô không đáp lời, duỗi móng vuốt nhiếp một cái, trên mặt đất liền có một cái cung và một mũi tên bay đến trong móng của nó, mỗi một đệ tử Mông tộc đều có một bộ cung tiễn trân quý như tính mạng của mình, bình thường tuyệt bất ly thân, bây giờ bọn họ chết ở trong đại điện này, những cung tiễn kia tản mát đầy đất, thấy Kim Ô nhặt lên, người khác cũng hành động theo, một người nhặt một bộ, dù sao trên mặt đất còn rất nhiều nha.

Sau đó những người này xếp thành một hàng, lạnh lùng nhìn về phía Tù Tâm Nhai Chủ.

- Các ngươi... Các ngươi dám...

Tù Tâm Nhai Chủ ở đâu từng nghĩ tới mình sẽ rơi vào tình cảnh như thế này, cơ hồ phát điên rống lên.

- Để ngươi khi dễ huynh đệ của ta!

Kim Ô không đợi hắn nói xong, một tiễn bắn tới.

Oanh… một tiễn bắn tới giữa ngực Tù Tâm Nhai Chủ, trực tiếp đánh tan thần hồn của hắn, nhục thân hiện ra vỡ nát, Kim Ô dễ như trở bàn tay phân ra một sợi thần hồn, bắt đầu tranh đoạt quyền khống chế Tiểu Thế Giới, sau đó nhìn Phương Hành đang ở bên ngoài hô lên một câu:

- Mau trốn!

Tù Tâm Nhai Chủ bi phẫn, dùng hết toàn lực sau cùng, muốn điều khiển Tiểu Thế Giới, triệt để đánh giết Phương Hành, nhưng ở dưới thế công hung mãnh của Kim Ô, thình lình cảm nhận được cảm giác bất lực thật sâu, cơ hồ bi thương ngửa đầu hét to một tiếng.

- Trời muốn diệt Tù Tâm Nhai ta sao?

Theo một tiếng bi thiết này, hắn đã thật tuyệt vọng.

Nhưng những người khác không quan tâm, xếp thành một hàng, một người một tiễn bắn tới.

- Để ngươi khi dễ đại ca ta!

Lệ Anh tức giận bất bình, một tiễn bắn tới.

- Để ngươi khi dễ tiểu tổ ta!

Kim Sí Tiểu Bằng Vương không cam lòng lạc hậu, cũng theo sát lấy bắn một tiễn.

- Ha ha, ngược lại thú vị, ta cũng thay hắn trả lại ngươi một tiễn!

Lệ Hồng Y cảm thấy nhiều người như vậy đường đường chính chính làm việc này có chút buồn cười, nhưng vẫn nhẹ nhàng bắn một tiễn.

- Hắc hắc, người đã chết, còn bắn nữa không?

Đến phiên Không Không Nhi, nghi ngờ nhìn thoáng qua Tù Tâm Nhai Chủ, biểu lộ cổ quái hỏi.

- Hắn nói để cho chúng ta thay hắn trả chín mũi tên, nếu thiếu hắn sẽ không cao hứng!

Vương Quỳnh khe khẽ lắc đầu, cố nén cười nói một câu.

- Vậy tiếp tục đi...

Không Không Nhi nhắm mắt bắn tới, đã không đành lòng nhìn.

...

...

Đợi chín mũi tên bắn qua, cả người Tù Tâm Nhai Chủ đã vô cùng thê thảm, thần hồn sớm vỡ nát, trên bệ đá còn lại một bình tro cốt, bị chín mũi tên cong vẹo xuyên qua, cái bình vỡ vụn, huyết thủy màu đen chảy ra, trôi vào trong nham tương, triệt để hóa thành khói xanh, lẳng lặng phiêu tán, Thái Cổ truyền nhân, Mông tộc tộc trưởng, cấm khu chi chủ thứ ba uy hiếp Thần tộc, đại khái cho tới bây giờ cũng không nghĩ qua, mình sẽ rơi vào kết quả bi thảm như thế...

Cả đời luyện cung, cuối cùng lại chết thảm ở dưới chín mũi tên!

Một đời chỉ muốn thoát khỏi nỗi khổ nguyền rủa, không muốn chết ở trên đồng trụ, cuối cùng lại chết không có chỗ chôn!

Về phần phân thân của Phương Hành, thì hài lòng biến mất ở giữa không trung.

Đám huynh đệ này hoàn toàn không cần mình lo lắng, giành được Tiểu Thế Giới, bọn họ hoàn toàn đủ để cuốn lấy Thần Vương, để cho mình thong dong rút đi, hơn nữa nhìn bộ dạng của bọn hắn, cũng có nắm chắc thoát thân cực lớn, mình có thể yên tâm trốn về Thần Tiêu Cung, mà chỉ cần mình về Thần Tiêu Cung, hắn tin tưởng... Thần tộc nhất định sẽ náo nhiệt!






Bạn cần đăng nhập để bình luận