Lược Thiên Ký

Chương 1785: Chân chính ma đầu trở về




- Tam đương gia của Tiệt đạo?

Chợt nghe đến cái tên này, đám người trong sân đều sửng sốt, không kịp phản ứng, dù sao cái tên này quá xa vời, từng ở ba trăm năm trước, cái tên này bị người tương truyền, chính là Ma Đạo quật khởi, thực lực hùng hậu vô biên, thậm chí có khả năng sánh vai với Phù Diêu Cung, thế nhưng cũng rất nhanh, theo Chư Tử đạo tràng xuất hiện, lại theo ma đầu kia chết đi, cái tên này liền rất ít bị người nói tới, nhất là ở trong người bình thường, càng hiếm ai nghe nói, nhưng ở trong mắt người có địa vị cao, cái tên này lại có một loại ma lực khó tả, bình thường thậm chí không dám nói ra khỏi miệng, sợ phạm vào cấm kỵ!

Mà lúc này, trong chiến đấu, cái tên này, thời gian qua đi ba trăm năm, lại bị người đường đường chính chính nhấc lên!

Trong lúc nhất thời chúng tu còn chưa hoàn toàn tiêu hóa câu "Tam đương gia của Tiệt đạo" này ẩn chứa hàm nghĩa đáng sợ, chỉ theo bản năng nhìn về một phía, trong ánh mắt mỗi người, đều có một loại khủng hoảng!

Bởi vì bọn hắn cảm giác được, ở hướng kia tựa hồ có một phiến thiên địa, đang chậm rãi triển lộ nó mênh mông cuồn cuộn!

Nhưng khi ánh mắt của bọn hắn nhìn sang, nơi đó không có thiên địa, chỉ có mấy thân ảnh!

Một nam tử áo trắng tóc trắng phơ, nhưng mặt như thiếu niên, tuấn mỹ như trích tiên, tay áo bồng bềnh, hai tay chắp sau lưng, đứng ở trong hư không, một hòa thượng khuôn mặt cương nghị, thân hình cao lớn, hai tay hợp thành chữ thập, thân hình trầm mặc, một cái là lão giả dung mạo già nua, tóc đen, ý cười đầy mắt, đánh giá hết thảy chung quanh, mà ở giữa bọn hắn thì đứng một nam tử hắc bào, trên người đầy ý tang thương, khí chất cô tịch thanh lãnh, ánh mắt lạnh lùng, đạm mạc nhìn đám người, trên mặt không có chút biểu lộ nào!

Chỉ một sát na, ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người nam tử hắc bào!

Ngay cả Phương Tiểu Mỹ và Phương Thanh La, miệng cũng mở cực lớn, tựa hồ quên bản thân đang chiến đấu!

Nếu đối thủ của bọn hắn bắt lấy cơ hội này, chắc hẳn có thể thuận thế chém xuống, chỉ tiếc, thời điểm nam tử kia xuất hiện, thiên địa tựa hồ đọng lại, tất cả mọi người cảm thấy một loại áp lực như thương thiên, ngón tay cũng không động được!

Lúc này Dư gia lão tổ cũng ngây người, thân hình khẽ run, ngơ ngác nhìn nam tử kia.

Mà càng nhiều người, thì căn bản không biết nam tử kia, chỉ cảm thấy bầu không khí biến hóa, không dám lên tiếng!

- Ai, hiện tại bọn nhỏ...

Nam tử hắc bào đi về phía trước, miệng nhẹ nhàng than tiếc, chậm rãi đi tới trước người Dư gia lão tổ. Sau đó hắn nhìn Dư gia lão tổ đã ngây ra như phỗng, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, trọn vẹn qua mấy tức, hắn mới đột nhiên nở nụ cười, trên người đạm mạc không còn sót lại chút gì, cười nói:

- Trư sư huynh, ba trăm năm không gặp!

Theo nụ cười này của hắn, khí tức lạnh lùng trải rộng chư thiên cũng trong nháy mắt tiêu thất!

Như ngày xuân hạ xuống, thiên địa băng sương trong nháy mắt tan rã, tất cả bắt đầu khôi phục.

- Ta... Ta...

Dư gia lão tổ giật mình, bỗng nhiên phản ứng lại, trong mắt có loại kích động khó mà hình dung, run run rẩy rẩy, thế mà không biết nói cái gì, lắp bắp nói hồi lâu, mới mãnh liệt kêu lên:

- Ta con mẹ nó họ Dư!

- Ha ha...

Nam tử hắc bào cười to, nắm lấy bả vai của Dư gia lão tổ, dùng sức đập mấy cái.

- Ba trăm năm không thấy, ngươi nhìn cũng già rồi Trư sư huynh...

Hai thân ảnh thời gian qua đi ba trăm năm, ôm cùng nhau, một cái mập mạp, một cái thon gầy, ánh bình minh chiếu đến, nhìn tang thương vô tận.

- Cha...

Phương Tiểu Mỹ rốt cục xác định cái gì, hét to một tiếng, nước mắt chảy đầy gương mặt, vứt xuống tất cả đối thủ, vội vàng vọt về phía hắn, trong miệng không ngừng kêu lên:

- Quả nhiên là cha, khi đó ta nhìn thấy quả nhiên là cha, quả nhiên là cha trở về, cha quả nhiên không có chết, ta đã sớm biết, ba trăm năm ta một mực biết, cha làm sao có thể chết?

- Sư phó, ta nhớ ngươi đến chết rồi...

Nàng một bên kêu, vừa vọt tới bên người nam tử hắc bào, nhưng còn không có chạy tới phụ cận, bên người chỉ nghe "Sưu" một tiếng, một con quái lừa vượt qua nàng, như chớp giật vọt tới bên người nam tử hắc bào, ngao ngao kêu lớn...

- Ha ha...

Nam tử hắc bào một tay sờ đầu nó, một tay ôm Phương Tiểu Mỹ, trái xem phải xem, giống như cực kỳ hài lòng, nhịn không được cười phá lên, gật đầu thở dài:

- Không tệ không tệ, đều đã lớn như vậy, ừ, thực không tệ, chỉ là tu vi thấp chút, nhưng cũng không tệ...

Thời điểm bọn hắn cuồng hỉ, chung quanh đã lâm vào trong tĩnh mịch.

Đệ tử của Chư Tử đạo tràng, cùng hai người Phụng Thiên Minh đến trợ quyền là Mạnh Kiếm Uyên và Hoa Kiếm Mị, đều bị nam tử hắc bào kia xuất hiện dọa cho bối rối, trong lòng có một suy nghĩ điên cuồng thăng lên:

- Người này là ai?

Người này có thể ngay cả mặt cũng không lộ, liền trợ giúp Dư gia lão tổ một chưởng phá kiếm vực của thị thiếp Bắc Minh đại ma đầu, hắn là ai?

Người này nói Dư gia lão tổ là Tam đương gia của Tiệt đạo?

Vì sao nữ ma đầu kia và quái lừa gọi hắn là "Phụ thân" "Sư phó"?

Ngay cả tu vi của nữ ma đầu và quái lừa kia, ở trong mắt hắn cũng lộ ra quá thấp, như vậy tu vi của hắn lại cao bao nhiêu?

Kỳ thật ở trong lòng bọn hắn đã có đáp án, chỉ là bọn hắn không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận, bởi vậy một lần lại một lần ấn xuống ý nghĩ kia, chỉ là đè không được, ý nghĩ kia luôn quỷ mị chui ra, để bọn hắn không thể không thừa nhận...

... Là ma đầu kia sao?

... Là ma đầu kia đã về sao?

Ý nghĩ như vậy chui vào trong lòng, tựa như một ma quỷ, tràn đầy ý sợ hãi lấp kín đáy lòng bọn hắn!

Đến lúc này, vẫn chưa có người nào nói ra danh tự của ma đầu kia, trong lòng bọn hắn đã khó mà ngăn chặn hoảng sợ, có ít người theo bản năng chuyển động bước chân, tới gần người bên cạnh, sau khi cách hắn khoảng cách xa một chút, đột nhiên nhấc lên tất cả pháp lực, muốn trốn ra xa, nhưng thời điểm ý nghĩ này bay lên, nam tử hắc bào kia đột nhiên xoay đầu lại, nhìn hắn một cái, suy nghĩ muốn trốn lập tức biến mất, cả người co quắp ngã xuống đất...

- Nhu nhi, Nhu nhi mau tới, bái kiến Phương tổ gia của ngươi!

Lúc này Dư gia lão tổ Dư Tam Lưỡng đầy ngập vui sướng, bỗng nhiên nghĩ đến tôn nhi của mình, vội vã ngoắc.

Lúc này Dư Hoài Nhu đã ngây ra như phỗng, giống như bị sét đánh qua, cả người rơi vào trong mây, nghe lão tổ hét, mới ngơ ngác cưỡi mây bay lên, đến phụ cận, nhìn nam tử mặt đầy ý cười, nhìn bộ dáng tựa hồ còn trẻ tuổi hơn mình, há hốc mồm, nhưng lại không biết nói cái gì, sửng sốt nửa ngày, đột nhiên quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu!

- Phương tổ gia...

Tiếng kêu kia nói hết suy nghĩ trong lòng, nháy mắt xua tán vẻ lo lắng trong mấy ngày nay.

- Ha ha, đi lên liền dập đầu, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, cầm...

Nam tử hắc bào nở nụ cười, vạt áo hơi phật, nâng Dư Hoài Nhu lên, sau đó ở trước mặt Dư Hoài Nhu xuất hiện một đoàn quang hoa mờ mịt không chừng, giống như một trái cây mộng ảo, bên trong tràn đầy khí tức Tiên Đạo để cho người ta sợ hãi...

Dư Hoài Nhu ngơ ngác nhìn, không biết có nên tiếp hay không.

Dư Tam Lưỡng có chút tò mò hỏi:

- Đây là...

Nam tử hắc bào cười nói:

- Tiên Mệnh!

Sau đó đón vô số ánh mắt ngây người như phỗng, hắn có chút ngượng ngùng gãi đầu, cười nói:

- Gặp hài tử, dù sao cũng phải cho chút lễ gặp mặt, nhưng bây giờ trên người của ta ngoại trừ Tiên Mệnh, vật gì khác đều quá quý giá...

- Phương tổ gia, ta... ta không dám lấy, nhưng ta muốn cầu ngài một việc!

Dư Hoài Nhu nghe được danh tự Tiên Mệnh, chỉ cảm thấy cái kia cách mình quá xa xôi, ngạnh sanh không dám nhận, chỉ là sững sờ một lát, đột nhiên quỳ trên mặt đất dập đầu, sau đó cả gan lớn tiếng nói!

- Lễ gặp mặt này ngươi thu, có chuyện gì cứ nói!

Nam tử hắc bào cười ha hả nói, nhìn rất dễ nói chuyện.

- Ta... Ta thật không có giết người của Tiêu gia, cầu Phương tổ gia làm chủ!

Dư Hoài Nhu đánh bạo nói ra!

Có vị Phương tổ gia thần thông quảng đại này, oan khuất của mình hẳn có thể rửa sạch?

Lại không nghĩ rằng, vị Phương tổ gia kia nghe xong, lập tức nhíu mày:

- Nói hươu nói vượn!

Dư Hoài Nhu ngơ ngác ngẩng đầu, có chút không hiểu.

- Tiểu hài tử phạm sai lầm phải nhận...

Vẻ mặt Phương tổ gia phẫn nộ, khiển trách:

- Không phải ngươi giết, chẳng lẽ là ta giết sao?




Th?i gian: 00 : 05 : 02

Bạn cần đăng nhập để bình luận