Lược Thiên Ký

Chương 1100: Nhạc mẫu đòi sính lễ


- Con rùa cũng không dễ bắt như vậy...

Vạn bất đắc dĩ, Phương Hành và Dao Trì tiểu công chúa đang nghiên cứu xem làm như thế nào lên biển tìm được con rùa đen khổng lồ kia. Chỉ có điều việc này nói thì dễ, dường như chỉ cần tìm được nó là được, đơn giản hơn đánh cấm khu, nhưng một khi đi tìm lại phát hiện chuyện này phức tạp vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Đại hải mịt mờ thậm chí còn rộng lớn hơn bốn châu của Thiên Nguyên, con rùa khổng lồ kia có lớn hơn nữa, lại dùng pháp nhãn nhưng nó dù sao cũng là vật sống, hoặc là bơi đi hải vực hoang vắng nào đó hoặc tiềm nhập vào trong biển sâu, làm sao mà đi tìm được?

- Chỉ bằng vào hai người chúng ta cho dù đi khắp năm đại hải vực của Thiên Nguyên cũng cần thời gian mấy năm đó!

Dao Trì tiểu công chúa tính toán một lúc sau đó vẻ mặt đau khổ nói:

- Đi đâu tìm con rùa đó đây?

Phương Hành cũng gượng cười không thể không thừa nhận, cấm khu thoạt nhìn đơn giản nhất nhưng lại là một thứ khó tìm nhất!

- Cũng không phải là không có cách, nếu như tìm thêm một vài người hỗ trợ.

Phương Hành trầm ngâm một hồi rồi tự lẩm bẩm.

Dao Trì tiểu công chúa hơi ngẩn ra, mới vừa muốn nói lại chợt thấy cách đó không xa có một con hải yêu cả người mặc ngân giáp trên đầu còn có một cái đầu cá vội vã chạy tới, rất cung kính hành lễ với Phương Hành, sau đó hai tây dâng một phong thỉnh tiên thư tới, không cần xem đã thấp giọng cười gượng nói với Dao Trì tiểu công chúa:

- Chủ động tới cửa rồi!

Dao Trì tiểu công chùa tò mò mở thỉnh tiên ra, nhất thời hiểu rõ trong bụng.

Người đưa thỉnh tiên tới không phải là ai khác, chính là tứ hoàng tử Ngao Cuồng của Thương Lan Hải, đang ở chân núi thiết yến mời Phương Hành tới.

- Ha ha, Phương Hành huynh đệ, ngươi được Thần Chủ triệu kiến còn được nhận thần chỉ, nên là việc vui, hà tất phải cau mày khổ hải?

Ở cách chân núi Phong Thiện sơn không xa hóa ra là một địa chỉ cũ của Thiên Nhất cung, lúc này đã tu sử một phen đổi thành hàn cung của tứ hoàng tử Ngao Cuồng của Thương Lan Hải. Mà Ngao Cuồng cũng bày ra đại yến ở trong tiểu kính hồ này, vẫn chưa mời người bên ngoài. Khi Phương hành kề vai Dao Trì tiểu công chúa tới nơi, trên mặt hồ to như vậy ngoại trừ một đám người hầu thủy yêu ra thì chỉ có một mình gã đang tự rót tự uống. Khi thấy Phương Hành tới thì liền cười lớn tới đón, ánh mắt âm thầm đảo qua Dao Trì tiểu công chúa, khóe miệng cười chúm chím đứng dậy.

- Nếu không có thần chỉ này, ta còn không cảm thấy hoảng sợ, con mẹ nó thật làm cho lòng người khó chịu!

Dáng vẻ của Phương hành cũng không sợ hãi, thi lễ với Ngao Cuồng một cái rồi vừa mắng vừa ngồi xuống/

Lời nói thẳng thắn như thế làm cho Ngao Cuồng cũng phải nhói tim một cái. Vội vàng cười, chuyển trọng tâm câu chuyện:

- Gặp chuyện khó xử sao?

Phương Hành nâng cốc kín đáo đưa cho Dao Trì tiểu công chúa để nàng rót rượu cho mình, sau đó thở dài vỗ bắp đùi, nói:

- Khó xử không nhỏ đâu, cửu đại cấm khu, có ai là dễ trêu vào chứ? Nơi ngay cả ba đại Thần Vương cũng không không chiếm được lại bảo chúng ta đi đánh, ngươi nói xem có phải là làm khó người ta không hả? Đại gia ta tự thấy bản lĩnh không thua người ta, nhưng một mình một bóng căn bản là không thể làm được!

- Ha ha

Phương hành và Ngao Cuồng cũng đều có tâm tư như nhau. Trên thực tế hai người đều biết rõ trong lòng, chỉ là giả vờ không biết mà thôi. Ngao Cuồng nghe Phương Hành nhắc tới điểm này liền biết mình mở tiệc chiêu đãi này là đúng bài rồi. Nhưng gã vẫn không nói thêm gì, chỉ lần lượt mời rượu. Không ngờ Phương Hành cũng dứt khoát trái một ly phải một chén mà uống, vừa uống vừa hùng hổ, nhưng cố tình lại không đề cập tới chuyện nhờ Thương Lan Hải giúp đỡ.

Hơn nữa một khi hắn bắt đầu mắng thật đúng là to gan lớn mật, chỉ trong chốc lát liền mắng mười tám đời ba đại Thần Vương trấn thủ Thiên Nguyên một lượt. Còn mắng nữa chắc sẽ mắng tới cả Thần Chủ mất! Ngao Cuồng rốt cục không nhịn được mà cắt lời hắn, mỉm cười nói:

- Phương Hành huynh đệ, chúng ta người ngay không nói ám ngữ, Thần Chủ làm sao có thể cho các ngươi nhiệm vụ căn bản không thể hoàn thành được? Ha ha, đại khái là ngươi hiểu lầm ý chỉ của ông ta mà thôi, ta nhớ được trong thần chỉ rõ ràng là có bốn chữ bất kể thủ đoạn!

- Hửm? Ngươi có ý gì?

Phương Hành ném một cái ly rỗng cho Dao Trì tiểu công chúa giúp mình rót rượu, đồng thời nghiêng mắt nhìn Ngao Cuồng.

- Ý chính là các ngươi đại khái có thể mỗi người mỗi cách các hiển thần thông, cho dù nhờ người giúp đỡ cũng không phải không được, ấy...

Ngao Cuồng nói thẳng ý mình ra.

- Ồ..

Phương Hành cố ý nhổ hạt nho mà Dao Trì tiểu công chúa cố ý nhét vào miệng hắn qua một bên, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm Ngao Cuồng:

- Ta lại không quen biết ai, kẻ địch lại có không ít... chẳng lẽ Thương Lan Hải các ngươi nguyện giúp ta sao?

- Ha ha, gì mà lại Thương Lan Hải ta, nếu bàn nghiêm túc thì Phương Hành huynh đệ ngươi không phải là người ngoài!

Ngao Cuồng cười một tiếng, nói:

- Thương Lan Hải ta hùng binh trăm vạn, nếu Phương Hành huynh đệ có nhu cầu thì nói một tiếng là được...

- Quả thế...

Phương Hành trầm ngâm trong khoảnh khắc, ngay từ đầu hắn cũng đã nghĩ tới, nếu mình muốn tìm con rùa đen khổng lồ ở trên biển thì không thể không mời Thương Lan Hải xuất thủ. Bằng vào thế lực trên biển của Long cung, trong vòng một tháng tìm được con rùa đen cũng không phải việc khó. Tiết Lệnh Đồ đại khái cũng cho là mình phải làm như vậy. Hơn nữa, nói đi nói lại, nếu có trăm vạn hùng binh của Thương Lan Hải để dùng, đừng nói là tìm một con rùa đen, cho dù dẫn đi đnáh một cấm khu chân chính cũng không phải không có khả năng thành công. Chỉ là vấn đề lại không đơn giản như vậy!

Thương Lan Hải muốn triệu hồi mình, từ lúc ở Ma Uyên đã rõ rành rành!

Cho tới giờ Phương Hành vẫn không tin, đám Thương Lan Hải bây giờ sẽ có tâm tư tốt đẹp gì. Bọn họ để ý giúp mình như thế, lôi kéo mình như thế tất có mưu đồ. Chỉ có điều cũng không vội vàng vạch trần, trước tiên lá mặt lá trái ứng phó là được rồi...

- Nếu thật là như vậy thì cũng phải cám ơn Thương Lan Hải rồi!

Nói thầm trong lòng như thế, nét mặt của hắn cũng là dáng vẻ kinh hỉ, liên tục nâng chén mời rượu Ngao Cuồng.

- Ha ha, khách khí khách khí rồi, đều là người mình cả...

Ngao Cuồng cười lớn bưng ly rượu, cũng không đưa lên mép mà trầm ngâm một chút, mở miệng nói:

- Chỉ có điều chuyện mượn binh này quan trọng, Phương Hành huynh đệ đừng trách ta chậm chễ, cũng không phải một đôi lời của chúng ta là có thể quyết định được. Chiếu theo ý của mẫu hậu ta, Phương Hành huynh đệ chính là ngươi trong nhà, cho ngươi mượn binh tất nhiên là không có vấn đề. Chỉ là làm con rể của Thương Lan Hải ta, ngươi lại chưa từng tới Thương Lan Hải Long cung, cũng chưa từng thăm mẫu hậu ta, ngay cả sính lễ cũng chưa từng thấy chút nào, chuyện này có phần không hợp với cấp bậc lễ nghĩa?

- Con mẹ nó, đây là mẹ vợ muốn đòi ta sính lễ sao?

Phương Hành cũng không nhịn được mà ngẩn ngơ, trên mặt có vẻ dở khóc dở cười.

Trong lòng nghĩ lúc đó cha vợ cho phép gả khuê nữ cho ta lại không chỉ không thu sính lễ mà còn truyền cho ta hai đại thuật nữa!

Mẹ ruột cùng mẹ kế quả nhiên là khác nhau!

- Không biết... lão nhạc mẫu muốn sính lễ gì?

Vẻ mặt Phương Hành đau khổ thận trọng hỏi một câu. Câu này vừa nói ra, trên lưng đã bị bấm một cái.

Sắc mặt của Dao Trì tiểu công chúa đã âm trầm. Vợ tức giận, hỏng rồi!

- Ha ha, đều là người một nhà, đâu cần nhiều ở ngươi được?

Ngao Cuồng cười một tiếng, sau đó nhàn nhàn liếc mắt nhìn Dao Trì tiểu công chúa, không nói thẳng mà truyền một tia thần niệm.

Phương Hành nhận được thần niệm này thì nhất thời hơi ngẩn ra. Còn trên lưng ở phía sau dần nổi lên một tia tức giận, vẻ mặt không âm không dương nhìn Ngao Cuồng một cái. Ngao Cuồng vẻ mặt tự nhiên khẽ gật đầu, ý bảo mình nghiêm túc. Còn Phương Hành thấy thế liền không uống rượu nữa, nhẹ đặt lên bàn đá. Qua một lát, hắn nhàn nhạt mở miệng:

- Lòng tham của lão nhạc mẫu thật lớn đó...

Ngao Cuồng cười nhạt:

- Chuyện thường tình trên đời mà thôi, ta nghĩ Phương hành huynh đệ cũng không muốn để vị tỷ tỷ của ta chờ ở Thương Lan Hải quá lâu nhỉ? Ha ha, đại lễ nhân luân không thể bỏ đi được, tiểu đệ chỉ chờ ngày ngươi mang theo sính lễ tới Thương Lan Hải ta cầu hôn, đến lúc đó đừng nói cho ngươi mượn trăm vạn hùng binh, cả Phương Hải vực đều là của chúng ta, ngươi còn cần gì phải buồn bực mà không ngạo nghễ đứng trong thiên địa?

- Cho ta suy nghĩ một chút!

Phương Hành cười một tiếng rồi để ly rượu xuống đứng lên, định cáo từ.

- Phương Hành huynh đệchớ để mẫu hậu ta chờ lâu quá nhé, dù sao... Thần Chủ cho các ngươi không nhiều thời gian đâu!

Ngao Cuồng nhẹ nhàng dặn, cười như không cười nhìn Phương Hành.

- Hắc hắc...

Phương Hành cũng cười lạnh liếc gã, xoay người rời đi.

- Rốt cục bọn họ muốn cái gì ở ngươi?

Vừa ra khỏi địa giới của Thiên Nhất cung, Dao Trì tiểu công chúa đã sớm tò mò, nhanh chóng chạy tới đặt câu hỏi.

- Tiền chuộc!

Phương Hành không chút nghĩ ngợi trả lời.

Dao Trì tiểu công chúa lại ngẩn ra:

- Hả?

- Đám khốn kiếp kia đang giam vợ cả của ta, chuẩn bị lừa bịp tống tiền ta đó, mẹ kiếp, rốt cục cũng không phải mẹ ruột của nàng ấy!

Phương Hành vẫn còn chút tức giận bất bình, thở phì phò.

Dao Trì tiểu công chúa ở bên cạnh nghe vậy thì nhếch miệng, bất mãn lầm bầm:

- Nam nhân như vậy mà còn có người đoạt?

Phương Hành thính tai nghe được rõ ràng, cười lạnh nói:

- Ở đó nổi máu ghen làm gì, tương lai ta muốn cưới mười người đó... bây giờ mới có ba!

- Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi ngươi còn muốn cưới thêm bảy người nữa?

Dao Trì tiểu công chúa vừa nghe liền tức giận, giận tới đỏ bừng cả khuôn mặt.

- Cộng thêm nàng là bốn rồi, nói cách khác còn phải cưới thêm sáu người nữa!

Mặt Phương Hành lạnh lùng giải thích.

Dao Trì tiểu công chúa lập tức xù lông:

- Tên khốn nhà ngươi lòng tham không đáy, ta không đi cùng ngươi nữa...

- Vậy ngươi có bản lĩnh thì đi tìm người khác đi...

- Ngươi trả tim lại cho ta!

- Luyện hóa rồi, không trả nổi...

Hai người một đòi một chối vút về phía trước. Dao Trì tiểu công chúa trong chốc lát đã quên chuyện vợ cả của Phương Hành. Trong lòng nàng âm thầm ngoan độc, nhất định phải ghim chỗ rách của tiểu khốn kiếp này, không thể để thêm sáu hồ ly tinh nữa vào cửa...

Trong lòng Phương hành thì dương dương đắc ý, nghĩ thầm cưới vợ phải cưới người ngốc như này, hê, hê, dễ sống hơn!

Chỉ là mâu thuẫn nhỏ trước mắt có thể dễ hóa giải, vừa nghĩ tới đại sự lại có phần đau đầu.

Thương Lan Hải cũng không ngốc, bàn tính cũng tinh tế đấy! Trước tiên gắt gao nắm được nhược điểm của mình, nếu không đồng ý với điều kiện của bọn họ thì sợ là sẽ không tiện mượn binh của bọn họ. Nói không chừng, chuyện trước mắt vẫn phải tự mình xử lý. Chỉ có điều Tiểu Tiên giới cũng được, Thương Lan Hải cũng vậy, thậm chí là Vĩnh Ám Thần Vương cùng Cửu U Thần Vương có ý lôi kéo mình cũng thế, có ai là dễ đối phó đâu?

Nghĩ như vậy, lúc đến gần Phong Thiện sơn lại vừa vặn thấy phía trước có từng tia sáng mờ. Một nhóm tu sĩ đang đằng vân mà đi, ánh mắt của hắn sắc bén, liếc nhìn, thấy được đám Trưởng Tôn Thanh Lưu, Triệu Hồng Anh ở trong mây, đáy lòng nhất thời khẽ trầm xuống.

Những người đó lại không có nhiều phiền phức như mình, hiện tại đã chuẩn bị thỏa đáng để xuất binh với cấm khu rồi.

Trong lòng ảo não, Phương Hành lại đột nhiên có một ý tưởng xuất hiện...

- Đi thôi, đuổi kịp bọn họ!

Hắn đột nhiên kéo tay áo của Dao Trì tiểu công chúa, thấp giọng nói.

- Đi đâu?

Đang suy nghĩ xem nào thế nào đối phó với sáu “hồ ly tinh”, Dao Trì tiểu công chúa mờ mịt ngẩng đầu lên, còn chưa biết có chuyện gì xảy ra.

- Đi đối phó với đám khốn kiếp kia...

Phương Hành hung hãn nói:

- Ta không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ của Thần Chủ... nhưng ta có thể làm cho bọn họ cũng không làm được!






Bạn cần đăng nhập để bình luận