Lược Thiên Ký

Chương 1088: Thần bỏ quỷ ghét


Trong cốt kính, sắc mặt của thần sử thật không tốt, âm trầm, đôi mắt tam giác lạnh lùng u ám nhìn Phương Hành, lạnh giọng nói:

- Tiểu nhi ngươi thật to gan, cửu thiên thập địa thiên hạ vô biên, người dám nói điều kiện với Thần Chủ cũng không có được vài người...

Sắc mặt của Phương Hành trong nháy mắt vô cùng khó coi, nhíu lông mày nói:

- Ông ta không muốn đồng ý với điều kiện của ta?

Ánh mắt của thần sử lành lạnh:

- Thần Chủ xưa nay không bàn điều kiện với người khác!

Trong lòng Phương Hành lại hơi hơi kinh ngạc, trong lòng nghĩ chuyện này có hơi phiền toái rồi, nhưng không ngờ thần sử hù dọa hắn một câu rồi lại chuyển giọng, lần nữa nở nụ cười lạnh nói:

- Chỉ có điều nể tình ngươi sống nơi thiên dã không biết cấp bậc lễ nghĩa nên tha cho ngươi một lần! Bản tọa tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, lần sau kiến công cho Thần Chủ đừng có sinh ra nhiều tâm địa gian xảo như vậy... Thiên Nguyên Phương Hành, tiếp chỉ!

- Con mẹ nó, có chuyện gì đây?

Phương Hành ngơ ngác ở đó, bị gã làm cho có phần không nắm được tình huống hiện tại.

Thần sử bên trong cốt kính căn bản không thèm nhìn hắn cái nào, tự mình lấy ra một quyển trục tản ra kim quang, kéo dài âm điệu, chậm rì rì đọc:

- Thiên Nguyên Phương Hành vốn là phản bội nhân tộc, chống lại đại quân Thần tộc, tội đáng chết vạn lần... Nhưng niệm tình ngươi lạc đường biết quay đầu bỏ gian tà theo chính nghĩa, lại muốn dâng lên pháp môn của Cổ Thánh để lập công chuộc tội, Thần Chủ khai ân tha cho ngươi một mạng, ban cho chức Tử Kim Thông Thiên thần tướng dưới trướng Thần Chủ, ngươi phải ghi nhớ thần ân không chối từ hiểm nguy, làm việc vì đại nghiệp của Thần tộc, kiến công cho cửu thiên Thần Chủ... khâm thử!

Nghe xong ý chỉ của thần sử này, sắc mặt Phương Hành lại trở nên muôn màu muôn vẻ.

Cuối cùng cũng hiểu rốt cục có chuyện gì, xem ra Thần Chủ vẫn đồng ý với điều kiện của mình, chỉ có điều thần sử này mặt mũi lớn khuyết điểm nhiều, trước khi tuyên chỉ còn mắng mình hai câu, làm mình còn tưởng rằng vừa rồi đã tính sai nữa...

Mà đám thiên kiêu Thần tộc đang có mặt xung quanh thì sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.

Từ trong thần chỉ đơn giản này, tin tức tiết lộ ra bên ngoài cũng không ít.

Thần Chủ lại thực sự đồng ý với điều kiện mà tiểu ma đầu đưa ra!

Tha cho hắn một mạng không nói, còn phong hắn là Tử Kim thần tướng, hơn nữa trên danh nghĩa là dưới trướng của Thần Chủ. Điều này cũng nói rõ Phương Hành tuy sẵn sàng góp sức cho Thần tộc nhưng lại chỉ do Thần Chủ điều khiển được, chư vị Thần Vương tại vị khác tuy là vị trí cao hơn hắn nhưng không thể sai khiến được hắn...

Thần sử mặt không chút thay đổi, nói mấy câu xong liền đưa tay:

- Dâng pháp môn lên đi!

Ván đã đóng thuyền, sắc mặt của chư thiên kiêu của Thần tộc đã trở nên rất khó coi.

Nhưng Phương Hành ngồi trong khô lâu lại bất động, đầu lắc trái lắc phải một cái, nói:

- Ta còn có một điều kiện nữa mà!

- Hửm?

Vừa nghe lời này của hắn, sắc mặt của sứ giả Thần tộc liền trầm xuống, ánh mắt bất thiện, hoàn toàn u lãnh.

Áo Cổ Tiểu Thần Vương lại hận không thể đi tới đá cho Phương Hành một cước. Thật ngu xuẩn, Thần Chủ đã đều đồng ý với hai điều kiện của Phương Hành rồi, khá nằm ngoài dự liệu của bọn họ, chẳng những nhận được chính miệng Thần Chủ hứa hẹn xá mệnh, thậm chí còn được phong làm Tử Kim thần tướng dưới trướng Thần Chủ. Điều này cũng đại biểu cho việc Phương Hàn có thể không bị chư vị Thần Vương tiết chế. Kết quả tốt như vậy nhưng trước đây lúc bọn họ quyết định kế hoạch này chưa từng nghĩ tới, ma đầu kia không nhanh chóng lên tạ ân lại còn muốn ra một điều kiện nữa...

Cũng không biết có phải bởi vì vừa rồi thần sử mắng hắn hai câu hay không nên hắn mới cố ý đối địch như vậy.

- Nếu có điều kiện, ngươi cứ nói ra nghe thử...

Sắc mặt thần sử không âm không dương, nhàn nhạt mở miệng, trong ánh mắt như hình móc câu.

- Điều kiện này cũng không khó, khô lâu này mấy ngày nay ta ở cũng rất quen, xin Thần Chủ khai ân thưởng cho ta!

Phương Hành cười hì hì nói, lại ngoài dự liệu của tất cả mọi người.

Sắc mặt của thần sử dễ nhìn một chút, xì một tiếng cười nói:

- Vật nhỏ này thật khôn khéo, đây là muốn mượn uy nghi của Thần Chủ giúp ngươi muốn gì được nấy sao? Chuyện này ta lại không làm chủ cho ngươi được, đó là bảo bối của Hồng Hoang Cốt điện, ngươi hỏi Áo Cổ Tiểu Thần Vương mới được!

Nói rồi đảo mắt trong cốt kính, nhìn về phía Áo Cổ Tiểu Thần Vương đang đứng bên trái điện.

Dáng vẻ đó rõ ràng là ám chỉ Áo Cổ Tiểu Thần Vương đồng ý, dù sao điều kiện thứ ba này của Phương Hành thực sự không lớn.

- Mẹ kiếp tiểu ma đầu...

Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng hận tới nghiến răng, còn tưởng Phương Hành muốn đưa ra điều kiện gì nữa, không ngờ lại thỉnh cầu có được khô lâu này. Đây chính là một món dị bảo của Hồng Hoang Cốt điện, sau khi áp dụng kế hoạch này, sợ Phương Hành khi đang bị nhốt sẽ bị người khác ám sát nên mới đặc biệt lấy ra giam giữ hắn. Nhìn như lồng nhưng đều có các loại bí ẩn khác, vốn muốn sau khi thực hiện kế hoạch, ma đầu kia sẽ không chịu tùy tiện thỉnh cầu Hồng Hoang Cốt điện cái gì, lại không ngờ rằng hắn còn lớn mật nói ra như thế!

Cố tình thần sử lại đại biểu cho Thần Chủ, gã cũng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể cười khổ gật đầu một cái, nói:

- Từ hôm nay trở đi, mọi người đều là đồng liêu làm việc cho Thần Chủ, nếu Phương thần tướng coi trọng bảo vật này, vậy thì liền tặng cho tướng quân làm hạ lễ!

- Ha ha, được được!

Phương Hành cười dài một tiếng, đồng ý, sau đó vận chuyển tâm pháp, một luồng thần niệm biến ảo từ lòng bàn tay sau đó nhẹ nhàng lượn lờ bay vào trong cốt kính, xông thẳng vào trong mặt kính, xuyên qua nghìn vạn dặm, cuối cùng xoay tròn trong lòng bày tay của thần sử đang ở một đầu khác của cốt kính, hóa thành một viên châu lóe sáng trắng, được thần sử nhẹ nhàng cầm lấy dò sét một cái, sắc mặt vui mừng, phất ống tay áo một cái, phân phó:

- Thông Thiên thần tướng Phương Hành có công hiến vật quý, đặc biệt lấy mười ngày sau đi tới Thần Tiêu cung của Thiên Nguyên yết kiến...

Mặt kính lóe lên một trận, cái bóng của thần sử đã biến mất, chư tu ở trong phòng cũng đều thở phào nhẹ nhõm.

- Ha ha, chúc mừng Phương đạo hữu, từ nay mọi người đều là người của Thần Đình rồi!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương là người đầu tiên mở miệng, vẻ mặt không âm không dương, mỉm cười nói.

- Ha ha, khách khí khách khí rồi, sau đừng quên truyền pháp quyết điều khiển khô lâu này cho ta...

Phương Hành cười to một tiếng, ở trong khô lâu ôm quyền ấp lễ.

- Ha ha, dã tu của nhân tộc, xứng là người của Thần Đình sao?

Thần tử Phá Phong của Cốt tộc ánh mắt u lãnh trầm nói:

- Hy vọng ngươi có thể sống khỏe mạnh, hưởng vinh hoa phú quý này!

Nói rồi liền trực tiếp phi ra ngoài Hồng Hoang Cốt điện, trực tiếp dời đi.

- Phương đạo hữu được Thần Chủ hạ chỉ phong làm thần tướng chính là việc đại hỉ, ta sẽ thiết yến đãi khách, chư vị cùng dự, thế nào?

Áo Cổ Tiểu Thần Vương cười nhạt một tiếng, nhìn thoáng qua người xung quanh.

Ngoại trừ thần tử Phá Phong của Cốt Tộc là đại thù không chết không thôi nên trực tiếp rời đi ra, chư thiên kiêu Thần tộc khác đều ở lại, ngay cả truyền nhân Hung Đạo của Tiểu Tiên giới đại biểu cho Vô Gian Thần Vương tới Hồng Hoang Cốt điện cũng đều ở lại, dường như muốn tìm chút cơ hội nói chuyện với Phương Hành. Còn Áo Cổ Tiểu Thần Vương thì cũng y lời bày tiệc rượu mời mọi người dự tiệc. Trong mắt của mọi người đây là Hồng Hoang Cốt điện làm vì Phương Hành nhận được thiên ân, cố gắng hóa giải mâu thuẫn với hắn. Phương Hành lại biết, hắn là đang ăn mừng bước đầu tiên thuận lợi!

Trên tiệc rượu, mỗi người đều có tâm tư khác nhau, nhưng bầu không khí lại vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, nhiệt tình nói cười.

- Ha ha, Thông Thiên tướng quân, ngươi nhận được Thần Chủ ưu ái, thật sự là đáng mừng, chỉ có điều sống trên thế gian này lẻ loi một mình sẽ không thành đại sự được. Bất Hủ Thần Vương tính tình nổi danh dữ dằn, Vô Gian Thần Vương cũng nổi danh là người mang thù, bây giờ Thần Chủ hạ chỉ xá tội cho ngươi, bề ngoài hai vị kia đương nhiên không dám làm gì ngươi, nhưng nói lý ra, ta cảm thấy ngươi vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.

Trong tiệc rượu, truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc nhàn nhạt nói như là đang nhắc nhở, hoặc như là đang uy hiếp.

Đến lúc này những người đó còn chưa quên mượn hơi Phương Hành.

- Ha ha, đầu cũng chỉ có một cái này, ai có bản lĩnh cứ tới lấy là được...

Phương Hành lại không thèm để ý, quyết định chủ ý không đứng về phe nào hết, vô sầu vô lo nâng chén mờ rượu.

Chư thiên kiêu Thần tộc còn lại chỉ cười cười, không nói gì nhiều.

Nhưng cũng vào lúc này, chân trời bỗng nhiên truyền tới một tiếng hét lớn:

- Được, cái đầu này ta tới lấy!

Giọng nói kia vang lên cực kỳ đột ngột nhưng lại như sấm làm chấn động không trung, trong nháy mắt cuồn cuộn mà tới, tràn ngập mỗi ngóc ngách trong thiên địa. Trong một hơi thở, góc đông bắc của Hồng Hoang Cốt điện đột nhiên dâng lên một luồng âm khí đáng sợ ngập trời, ngay cả mây trôi ở hướng đó cũng sinh ra cảm ứng, bỗng nhiên tạo thành dáng vẻ một cái đầu lớn đang há mồm hét dài, đầy mặt là sự phẫn nộ. Tiếp đó ảo ảnh kia mở cái miệng rộng, một một tia bạch quang trong nháy mắt bay ra từ trong mây, lập tức di chuyển vạn dặm đâm thẳng tới trước người Phương Hành.

Rõ ràng là một thanh Bạch cốt mâu.

Trong tiệc rượu của Hồng Hoang Cốt điện, trong Ma Uyên lại có một cao thủ chợt xuất thủ ném ra cốt mâu!

Cao thủ này thực sự đáng sợ, sau một tiếng bạo hống đâm mâu ra, sát khí đáng sợ khó có thể hình dung được.

Bên ngoài nghìn vạn dặm tập trung vào khí cơ của một người, sau đó dứt khoát đâm mâu tới...

Đây sợ rằng là thần thông của cảnh giới gần Thánh Nhân rồi!

Đối mặt với một mâu này, ngay cả Phương Hành trong một chốc cũng nổi hết da gà, hai mắt bạo phát hung quang gắt gao nhìn chòng chọc.

Ầm!

Một mâu bay thẳng tới, giống nhưu thiểm điện trong nháy mắt xuyên qua tầng tầng cốt bích cùng ảnh hành lang của Hồng Hoang Cốt điện, chĩa thẳng vào Phương Hành lúc này còn đang bưng ly rượu. Đợi lúc mọi người tỉnh lại từ trong sự kinh hãi, cốt mâu đã cách Phương Hành chỉ chưa tới trăm trượng. So với tộc độ của cốt mâu này, khoảng cách trăm trượng ngay cả thời gian một hơi thở cũng chưa tới đã có thể trực tiếp xuyên thủng Phương Hành...

- Lớn mật!

Cũng vào lúc này, một tiếng quát to vang lên, một cái móng to vàng óng từ giữa không trung thò xuống càn quét một vòng cung điện, ùng ùng đè xuống, túm được thanh cốt mâu suýt nữa xuyên thủng Phương Hành vào tay, sau đó Hồng Hoang Lão Long Vương phi thân tới, cánh lớn đánh ra di chuyển trong không trung, lên tiếng quát lạnh:

- Bạch Cốt thánh quân, ngươi làm cái gì, Hồng Hoang Cốt điện ta ngàn vạn năm nay vẫn nước sông không phạm nước giếng với ngươi, hôm nay vì sao ngươi lại xuất thủ muốn giết khách nhân của Hồng Hoang Cốt điện ta?

- Ha ha ha, lão phu chỉ là không quen nhìn bọn tiểu bố vô liêm sỉ bây giờ mà thôi!

Ở góc đông bắc Ma Uyên, một giọng cười khà khà:

- Tỉnh dậy đã vạn năm rồi, lại không ngờ tới bọn tiểu bối hiện nay lại không có cốt khí như thế, vì cầu mệnh không tiếc tất cả, còn có mặt mũi khoe khoang một cái đầu? Vậy bản Thánh Quân liền lấy đầu đó thì thế nào? Hắc hắc, hôm nay, ngươi trốn được một kiếp, ngày sau tốt nhất nên cầu khẩn đừng rơi vào tay của bản Thánh Quân...

Giọng cười kia dần dần trời quang mây tạnh, bình tĩnh lại, mọi người có mặt cũng nhẹ thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về vị trí chủ khách Phương Hành vẫn đang ngồi ngay ngắn trên yến hội, trong tay cầm một ly rượu.

Vừa rồi một màn kia thật sự là hung hiểm, nếu như Hồng Hoang Lão Vương xuất thủ chậm một chút thôi sợ rằng Phương Hành ngay cả cặn bã cũng không còn.

Nhưng trên mặt của hắn, lại tựa như không có chút hoảng sợ nào mà vô cùng âm trầm.

Trầm mặc không biết bao lâu, hắn đột nhiên nâng chén, một ngụm rót vào trong miệng, sau đó chậm rãi thở một hơi.

- Cái quái gì vậy...

Hắn chỉ mắng một câu như vậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận