Lược Thiên Ký

Chương 992: Kế hoạch của Phương Hành




Lão nho sinh từ trong Bạch Ngọc Kinh đi ra, lúc này đã phát mộng, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào!

Phương Hành còn tưởng hắn không vui, ân cần nói:

- Ngươi chớ xem thường sự tình quản sổ sách, này quan hệ đến căn bản của tiểu gia, để ngươi quản sổ sách là nể tình ngươi bị người nhốt cả đời, không có chỗ để đi, thương hại ngươi, theo tiểu gia ta quản sổ sách, không nói cái khác, một tháng trăm Linh Tinh, có thể thưởng thêm, còn nữa, nghe qua Bàn Đào chưa? Đây chính là bảo bối của Dao Trì, cũng không phải tiểu gia thổi, hiện tại ở trong tay ta, Bàn Đào nhiều đến ăn không hết, chỉ cần làm tốt, ta thưởng ngươi Bàn Đào nếm thử cũng không phải không thể được, ngươi đây là cái biểu lộ gì? Ngay cả sổ sách cũng không quản được? Vậy đọc sách bao năm làm cái quái gì, khó trách ngươi thi không đậu tú tài.

Hắn mỗi nói một câu, sắc mặt của lão nho sẽ cổ quái một chút, hết lần này tới lần khác Phương Hành còn không lưu ý đến hắn, toàn bộ lực chú ý đều ở Bạch Ngọc Kinh, căn bản không nghĩ đến lão toan nho là Bạch Ngọc Kinh mời ra đối phó hắn!

- Sổ sách vẫn có thể tính toán.

Lão toan nho ở sau khi Phương Hành líu lo không ngừng, thần sắc cũng cổ quái, sau một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng.

Bất quá câu trả lời này, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn!

- Vậy là được rồi, trước tính toán giúp ta mua mười vạn vò tiên nhưỡng của Bạch Ngọc Kinh sẽ mất bao nhiêu Linh Tinh!

Phương Hành thở một hơi, rất hài lòng đánh giá lão toan nho, sau đó lập tức ném vấn đề cho lão đầu này.

- Mình lập tức nhậm chức rồi?

Lão toan nho có chút mơ hồ, thời điểm Phương Hành nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn Phương Hành, trong đôi mắt tựa hồ như có cảm giác thanh minh không nói rõ được, trong đáy lòng lại có chút do dự, hai cánh tay ở sau lưng, ngón tay nhẹ nhàng đánh lẫn nhau, mỗi một lần đánh, đều ám hiệu đáy lòng của hắn một lần suy nghĩ chuyển biến, bất quá nhìn Phương Hành thật lâu, cũng nhìn ra hắn không biết nền tảng của mình, mang mình về tính sổ sách là chân tâm thật ý, hắn mới thở dài một tiếng.

- Rượu đến bao no!

Phương Hành cười to:

- Dễ nói, ba vạn vò tiên nhưỡng, cho phép ngươi tham ô 100 vò!

Chuyện để ba vị lâu chủ trong Bạch Ngọc Kinh khiếp sợ xuất hiện, đại chiến trong dự đoán của bọn họ căn bản không có xuất hiện, lão quái vật kia lại chỉ đứng ở cửa thành, cùng tiểu ma đầu nhiệt tình hàn huyên, sau đó lại chắp tay đi tới, mà tiểu ma đầu kia chẳng những không có ý rời đi, thậm chí còn giống như thở dài một hơi.

- Lão tiên sinh, này…

Trong Bạch Ngọc Kinh, ba vị lâu chủ mắt choáng váng, chần chờ nhìn lão toan nho.

- Chuẩn bị ba vạn vò tiên nhưỡng, mỗi vò bao nhiêu tiền, hết thảy bao nhiêu tiền, tính cái rõ ràng, ta muốn kiểm toán!

Lão toan nho mở miệng, liền để ba vị lâu chủ thần sắc quỷ dị, không biết nên đáp như thế nào.

- Tiểu ma đầu kia…

Đan Hương lâu chủ qua thật lâu, mới chần chờ nhìn về phía Phương Hành.

- Đến mua rượu!

Lão toan nho nhàn nhạt đáp một câu, lại nói:

- Mau lấy sổ sách ra, ta vẫn còn muốn nhìn một chút!

Vậy mà thật đến mua rượu?

Đan Hương lâu chủ cùng mấy vị lâu chủ khác biểu lộ cực kỳ cổ quái, có loại cảm giác như ở trong mộng.

Ngược lại là một vị lâu chủ khác, từ trong giọng nói của lão nho sinh nghe được ý tứ gì khác:

- Vậy ngài đây là…

- Hiện tại lão phu là người giữ cửa, kiêm tiên sinh kế toán của Kiếp Đạo!

Lão nho sinh trả lời cũng không vang dội, lại khiến cho ba vị lâu chủ sợ ngây người.

- Không phải vừa rồi ngài còn…

Đan Hương lâu chủ lắp ba lắp bắp hỏi, lại không có dũng khí nói tiếp.

- Bây giờ hắn còn chưa trưởng thành đến trình độ đáng giá ta xuất thủ!

Lão nho sinh đáp rất nhẹ nhàng, lại nhất thời khiến cho ba vị lâu chủ câm như hến.

Sau nửa canh giờ, ba vạn vò rượu được lực sĩ trong Bạch Ngọc Kinh dời ra, chất thành mấy ngọn núi ở cửa thành, nhìn bạch ngọc làm vò, phía trên điêu khắc đủ loại hoa văn màu sắc không đồng nhất, tinh xảo đến cực hạn, Phương Hành tùy tiện nhiếp tới một vò, đánh rớt niêm phong, hài lòng hít một hơi!

- Sớm như vậy không phải xong rồi!

Phương Hành lườm ba vị lâu chủ của Bạch Ngọc Kinh một chút, tiện tay ném một cái túi trữ vật tới.

- Đếm tiền rõ ràng, mặc kệ nhiều hay ít, qua rồi sẽ không chịu trách nhiệm!

Dứt lời đưa tay tìm tòi về phía không trung, kéo xuống đóa đóa vân khí, bao phủ tất cả vò rượu lại, cười ha ha một tiếng, cưỡi mây bay lên, mấy vạn vò rượu thình lình đều bị hắn nhiếp lên, chiêu "tụ khí thành mây" này, không nói ba vị lâu chủ của Bạch Ngọc Kinh, ngay cả lão nho sinh ánh mắt cũng sáng lên.

- Lão già, đi đi!

Phương Hành xếp bằng ở trên mây, vỗ chân kêu to, làm cho ba vị lâu chủ của Bạch Ngọc Kinh mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ngược lại là lão nho sinh bình chân như vại, chậm rãi bước lên cưỡi mây, theo Phương Hành hét dài một tiếng, mây trắng xông thẳng lên trời, sau đó như chớp giật bay về phương nam, không bao lâu đã biến thành điểm nhỏ, sau đó biến mất ở chân trời

Trong Bạch Ngọc Kinh, ba vị lâu chủ một mực đứng ở cửa thành, nhìn mây trắng biến mất không thấy gì nữa, thật lâu không người mở miệng.

- Ôi…

Qua nửa ngày, Đan Hương lâu chủ trong lúc vô tình mở túi trữ vật, lấy làm kinh hãi, thấp giọng kêu lên.

- Làm sao vậy?

Hai vị lâu chủ khác đại mộng mới tỉnh, còn tưởng xảy ra đại sự gì, khẩn cấp hỏi.

- Không đủ tiền ah…

Đan Hương lâu chủ ngơ ngác nói.

- So với chuyện này, tiền tài lại tính là cái gì!

Hai vị lâu chủ khác thở một hơi, đều cảm thấy vừa tức vừa cười, bất mãn nhìn Đan Hương lâu chủ.

- Mấu chốt là…

Đan Hương lâu chủ dở khóc dở cười, lật túi trữ vật một cái, đổ ra một đống nhỏ Linh Tinh, tử quang làm người tâm động, bất quá số lượng kia thật quá đáng thương, đoán chừng gộp lại cũng chỉ mấy trăm Linh Tinh:

- Tiền này quá ít đi, tiên nhưỡng của Bạch Ngọc Kinh nổi tiếng Thiên Nguyên Đại Lục, thời điểm Dao Trì tổ chức tiên hội từ chỗ chúng ta lấy đi số lớn, cũng phải trăm viên Linh Tinh một vò, nhưng chút này…

Đan Hương lâu chủ khóc không ra nước mắt:

- Đặt ở bình thường, mua một vò cũng không đủ ah!

- Không đủ thì sao, tiên sinh kế toán của hắn lợi hại như vậy, ngươi còn dám đi đòi sao?

Một vị lâu chủ trầm thấp hít một hơi, lại khiến cho ba người đồng thời rơi vào trong trầm mặc.

Căn cứ chuyện này, ba người bỗng nhiên có loại cảm giác xem không hiểu thế giới này.

Mà lúc này, Phương Hành đã mang theo lão nho sinh và ba vạn vò rượu, nghênh ngang cưỡi mây bay về phía phương nam Ma Uyên, bảo lão nho sinh đi theo Phương Thanh La tính toán bày tiệc, mình thì hào hứng chạy tới hành cung trên núi gặp Đại Bằng Tà Vương và Hồ Cầm lão nhân, lão nho sinh cũng không nói nhiều, hắn ngẫu nhiên nhìn về phía Phương Hành một chút, đáy mắt có hiếu kỳ thật sâu, lúc này thấy Phương Thanh La, càng hơi kinh ngạc, rất dễ nói chuyện đi theo Phương Thanh La, vừa đi vừa dò xét nó.

- Ai u, trên cái đuôi làm sao còn sinh gai ngược?

- Ai u, trên lân phiến sinh hỏa văn là thế nào sinh ra?

- Ai u, dưới lân phiến này, lông của ngươi còn không?

Làm Phương Thanh La tức đến nghiến răng, nghĩ thầm nếu không phải sư phụ nói mình phải khách khí với lão nhân này, thì nó đã một móng đá chết lão già này!

- Ngươi mở Bàn Đào Hội là tính thế nào?

Lúc vào đại sảnh, đám người Kim Ô lại không có mặt, nghe nói Phương Hành đã dời cả Bàn Đào Lâm vào trong Huyền Vực, bọn họ đã kìm nén không được kích động, chạy tới nhìn no mắt, chỉ có Đại Bằng Tà Vương, Hồ Cầm lão nhân cùng với mấy vị Nguyên Anh cảnh đến từ Thái Cổ Yêu Đạo còn ở trong sảnh chờ hắn.

Bọn họ đã nghị luận rất lâu, thấy Phương Hành đến, cũng không đợi hắn bái kiến, Đại Bằng Tà Vương liền mở miệng.

- Còn có thể tính thế nào, ăn đào uống rượu a!

Phương Hành ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, đi tới ghế bành bên cạnh Đại Bằng Tà Vương nằm xuống.

- Bây giờ ngươi cũng là Nguyên Anh cảnh vang danh thiên hạ, xưng tông làm tổ cũng có tư cách, sao làm việc vẫn nhẹ dạ như thế, bây giờ ngươi nắm giữ cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, lại đoạt được Bàn Đào Lâm, nói là người nắm giữ tạo hóa mạnh nhất của Thiên Nguyên Đại Lục cũng không đủ, cơ hội như vậy không hảo hảo lợi dụng, lại muốn mở dã yến, vui chơi giải trí liền xong việc sao?

Đại Bằng Tà Vương có chút bất đắc dĩ mở miệng, che trán nhẹ giọng giáo huấn.

Hồ Cầm lão nhân nhẹ nhàng cười nói:

- Tiểu Phương Hành làm việc cho tới bây giờ luôn hồ nháo, lại có đạo lý của mình, kiếm tẩu thiên phong, nhưng nhiều lần có kỳ hiệu, chúng ta những lão gia hỏa này còn không bằng hắn, lần này hắn làm ra việc lớn như vậy, nếu nói trong lòng không có trù tính, này ta là không tin, Tà Tôn đừng để ý, trước nghe hắn nói đến tột cùng dự định gì cái đã!

Nghe lời này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phương Hành.

- Vẫn là Hồ Cầm lão tiền bối hiểu rõ lí lẽ.

Phương Hành cũng cười hì hì, thầm chê Đại Bằng Tà Vương một câu, sau đó cười nói:

- Kế hoạch ta vẫn phải có!

- Há, vậy nói thử xem!

Mấy lão tu sĩ quay đầu lại, thần sắc ngưng trọng.

- Hừ hừ…

Phương Hành cười lạnh:

- Phù Diêu Cung không phải chết sống không chịu trả Tiểu Man lại cho ta sao? Vậy ta đoạt đồ vật quý báu nhất của các nàng, bây giờ tất cả mọi người nói đại kiếp sắp tới, vậy mảnh Bàn Đào Lâm kia, không phải là nhóm trái cây sau cùng trong ngàn năm này sao? Ta cũng không tin bọn họ không đau lòng, hiện tại ta mặc kệ, cứ một mực ăn, mình ăn ê răng, thì mời bằng hữu tới ăn, càng ăn càng ít, ăn xong liền không còn, cũng không tin bọn họ có thể nhịn được, trước khi ta ăn sạch những Bàn Đào này không trả Tiểu Man lại cho ta!

- Ách, đây là kế hoạch của ngươi?

Một đám lão tu sĩ ngây ngẩn cả người, dở khóc dở cười.

- Đây quả thực là hồ nháo a!

Lão ẩu Hồ tộc nhịn không được, vỗ bàn lên án mạnh mẽ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận