Lược Thiên Ký

Chương 1603: Nàng có tin ta hay không


- Chuyện này... Chuyện này sao có thể chứ?

Thanh La tiên tử nghe vậy thì bối rối, ánh mắt ngơ ngác nhìn Đế Thích, đầy mặt là vẻ hoảng sợ.

- Nàng nghĩ ta thực sự thích làm Đế Tử sao?

Ánh mắt của Đế Thích bi ai nhìn Thanh La, bên trong nó ẩn chứa sự bi thương và mất mát khó có thể hình dung được:

- Nếu ta thật sự thích làm Đế Tử, Đế Lưu căn bản sẽ không có cơ hội có được tiên mệnh, dù sao nó... nhỏ hơn ta bốn trăm tuổi, nhưng ta thực sự không thích tu luyện, cũng không thích có thọ nguyên vô tận, cảm giác sống như một khúc gỗ như thế, thế gian này có hoa có cỏ, có núi có sông, tất cả đều sinh động hơn Tiên Nhân nhiều, tự do hơn Tiên Nhân nhiều, bọn họ có thể đi tới bất kỳ nơi nào, không giống Tiên Nhân cả đời chìm trong sự tu hành vô tận, hoặc là vì tài nguyên mà chém giết lẫn nhau, không hề có chút tự do nào...

- Có lẽ nếu không có chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ giống như tứ đệ tránh ở một nơi vắng vẻ, suốt ngày uống rượu...

- Nhưng khi nhị đệ bị Thiên Ma giết chết, sau đó Đế Lưu lại biến mất, ta chỉ còn lại một mình nêu phải kế thừa Tiên mệnh mà phụ vương ban cho, làm một Đế Tử giống với hình tượng trong lòng ông ấy, nàng nghĩ ta thật sự thích thân phận này hay sao?

Cười gượng liên tục thậm chí làm ngực Đế Thích khó chịu ho ra máu, nhưng gã vẫn vung tay tiếp tục nói:

- Ta chỉ là... không chịu nổi khi trước đây luôn phải nhìn thấy nàng ở cùng với Đế Lưu, nó là một người thô lỗ như thế, chưa bao giờ biết đối tốt với bất kỳ người nào, bao gồm cả mấy huynh đệ bọn ta, đương nhiên cũng bao gồm cả nàng, khi đó ta thực sự không rõ vì sao mỗi ngày nàng đều ở cùng với nó, chịu nó quở trách, răn dạy, thận trọng trấn an nó, xưa nay không hề chịu nhìn ta cái nào?

- Sau ta liền nghĩ có thể nàng thích chính là thân phận Đế Tử, vì vậy ta liền làm Đế Tử!

Trên mặt Đế Thích dần dần hiện lên ý lạnh:

- Mà sau khi làm Đế Tử, quả nhiên nàng lại xuất hiện trước mặt ta, lúc ta thoải mái nhìn nàng, nàng cũng bằng lòng nhìn ta, thời gian đó thật sự là khoảng thời gian ta vui vẻ nhất, nhưng ta vẫn có thể nhận thấy sự bất mãn trong tim nàng, mỗi ngày nàng nhìn tu vi của ta thấp kém như thế nào, mỗi khi nàng thấy thần thông của ta thô bỉ như thế nào... cũng vào lúc đó ta nghe được người bên cạnh bàn tán, bọn họ đều nói tu vi của ta quá thấp, khó có thể xứng với vị chí Đế Tử, nhất là lúc nào phụ vương cũng trong thời gian chinh chiến với người khác, Đế Tử như ta còn không bằng không có, nếu như Đế Lưu trở về thì sẽ tốt hơn nhiều...

- ... Ta lo Đế Lưu sẽ lần nữa trở về cướp đi tất cả cửa ta, vì vậy ta liều mạng tu hành, liều mạng tăng thực lực lên, thậm chí trong một thời gian dài cũng khó có thể gặp mặt nàng, trong lòng ta suy nghĩ chỉ muốn trở thành Đế Tử còn mạnh hơn cả Đế Lưu, ta không muốn nhìn thấy lúc nào nàng cũng phải cẩn thận lại đề phòng nhìn ta như thế, ta hy vọng nàng có thể giống lúc hai mươi tuổi, sùng bái mà nhìn ta...

- Nhưng ta... nỗ lực một ngàn năm vẫn không thể có được ánh mắt đó của nàng...

Đế Thích nói xong thì sắc mặt dần dần trở nên vô cùng đau đớn:

- Ta không biết rốt cuộc ta quá mẫn cảm hay là vì trong lòng nàng luôn nhớ mong Đế Lưu, ta có thể bao dung tất cả cho nàng, cũng đã làm được rất nhiều chuyện mà Đế Lưu chưa từng làm được, nhưng nàng lại vẫn luôn nhìn ta như thế, mỗi lần nàng nở nụ cười trước mặt ta, ta cũng có thể cảm giác được là nàng đang diễn cho ta xem, nàng cười với ta, đối tốt với ta cũng đều giống như chỉ là cố ý làm vậy, cảm giác đó... thật sự, thật sự làm ta rất buồn...

Mỗi khi gã nói thêm một câu, sự khó tin trên mặt Thanh La lại nhiều thêm một phần, ôm chặt ngực mình.

- Nhưng nàng... nàng tại sao...

- Trong lòng vẫn chưa từng thay đổi...

Trong ánh mắt của Đế Thích tỏa ra sự bất đắc dĩ dày đặc:

- Lúc Đế Lưu trở về, ta còn khủng hoảng hơn cả nàng, ta không sợ hắn cướp đi tất cả mọi thứ, nhưng ta sợ nàng sẽ trở lại bên người hắn, cho tới khi...

Nói tới đây, gã thở thật dài, khẽ lắc đầu một cái, nói:

- Cho tới khi nàng tới chiến trường ngoại vực tìm ta, khuyên ta giết hắn thì ta mới thực sự an tâm, nàng không biết trong lòng ta lúc đó vui sướng bao nhiêu đâu, lúc đó nàng giúp ta phân tích, nói ta có rất nhiều lý do để giết hắn, nhưng những lý do kia ta đều không quan tâm... mà ta cũng làm theo nàng nói, ta sẽ giết hắn, bởi vì ta có lý do để làm vậy, mà lý do đó...

Gã ngẩng đầu lên nhìn Thanh La tiên tử, ánh mắt bi thương:

- ... Chính là nàng!

- Không thể nào...

Thanh La tiên tử đột nhiên kêu lên một tiếng, có phần hoảng sợ lui về phía sau dùng sức lắc đầu. Qua được một lát, nàng mới như phát hiện sơ hở gì đó trong lời nói của Đế Thích, đột nhiên nở nụ cười lạnh:

- Ngươi đừng mơ tưởng dùng những lời nói dỗ tiểu nữ nhi này để lừa gạt ta, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ tin sao? Chuyện này căn bản là không thể nào, nếu là thật, vì sao ngươi không nói sớm cho ta biết?

- Nói cho nàng biết?

Đáy mắt của Đế Thích hiện lên ý cười gượng:

- Nói cho nàng biết cái gì?

- Nói cho ta biết tâm ý của ngươi...

Thanh La tiên tử thuận miệng nói, nhưng chỉ nói được một nửa liền yên lặng không nói.

Nàng nghĩ tới, Đế Thích đúng là đã nói. Mặc dù gã là một người không quen thích thể hiện tính tình, sẽ không quấn quýt si mê mình, nhưng quả thật có mấy lần Tình Đình Điểm Thủy thể hiện sự đa nghi với mình, nói đã có tâm ý với mình đã lâu, cũng nói mình ở bên cạnh gã là sự may mắn lớn nhất trong đời gã. Thỉnh thoảng có lần gã nói vậy với mình, thậm chí mình còn suýt nữa tin...

Nhưng mỗi lần vừa nghĩ tới sự thông tuệ của gã, sự mưu lược của gã lại vẫn không dám thật sự tin tưởng...

Còn nói Đế Thích có thực sự đối tốt với mình không ư?

Ngay cả bản thân Thanh La cũng không nghĩ ra có lúc nào Đế Thích không đối tốt với mình. Chỉ cần mình đi gặp gã, bất kể là gã đang bế quan hay làm gì, cho tới bây giờ cũng chưa có lần nào từ chối gặp mình cả. Cho dù đang phá quan trên đường cũng sẽ ra gặp mình một cái, cho dù là đang ở một vùng thế giới khác cũng nhất định sẽ tới gặp mặt mình một lần. Gã có bảo bối gì, thứ tốt gì cũng vẫn luôn cho người đưa tới cho mình, chỉ có điều, gã càng làm như vậy thì mình lại càng cảm thấy không chắc chắn trong lòng...

Bởi vì nàng vẫn cảm thấy mình không nhìn thấu được Đế Thích!

Đế Thích là một người rất thông minh, cách gã càng gần, càng cảm thấy tâm tư của gã kín đáo như biển!

Nhưng cũng chính vì người thông minh như thế, mỗi khi gã đối tốt với mình thì luôn cảm thấy gã có thâm ý khác...

Mỗi lần mình thăm dò, gã đều sẽ dùng ánh mắt hiểu rõ tất cả này nhìn mình, chỉ cười cười mà thôi.

Cho tới giờ gã luôn chưa từng trách mình cái gì, bất kể là mình làm chuyện gì.

Nhưng nàng vẫn luôn nghĩ nếu không phải gã có mưu đồ khác thì làm sao có thể rộng lượng với mình như vậy được?

Tất cả chuyện này đối chiếu với những chuyện mà Đế Thích vừa nói sao lại có vẻ hoang đường như vậy?

Ánh mắt của Thanh La tiên tử cực kỳ phức tạp, trong lòng còn thấy phức tạp hơn. Nàng khó mà suy nghĩ cẩn thận được, nếu như Đế Thích nói là sự thật, vậy mình và gã sẽ trở thành hai kẻ buồn cười tới cỡ nào? Mình là một trong thập đại nữ tiên của Tam Thập Tam Thiên, không phải bởi vì tu vi và vẻ bề ngoài mà là bởi vì sự thông tuệ và mưu lược của mình. Đế Thích cũng là như vậy. Gã thay Đế Lưu trở thành Đế Tử, sau đó phần lớn thời gian đều dùng để tu luyện, nhưng có một vài lần xuất thủ cũng đều diệu kế vô song, mọi người đều nói trong bàn tay gã nắm nhật nguyệt...

Nhưng hai người thông minh như vậy, chẳng lẽ lại gây lên sự hiểu lầm lớn nhất trên đời?

- Trước đây ta say mê vẽ vời, không muốn bị nhiễm nhiễm quyền mưu chém giết, nhưng sau khi ta buông họa bút xuống lại phát hiện người khác giữ kín quyền mưu như bưng hay đam mê với tu vi cũng giống nhau, kỳ thực cũng không khó, chỉ cần thể hiện tính cách của bọn họ giống như vẽ tranh vậy, thì sẽ tự nhiên biết đặt bút ở đâu... cho nên ta nhìn thấu tất cả, người khác đều nói ta trong bàn tay nắm cả nhật nguyệt, có khả năng khống chế tất cả...

Đế Thích nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Thanh La tiên tử, khẽ gật đầu một cái:

- Nhưng ta thật sự chưa từng thi triển cái gì trên người nàng cả.

- Mỗi việc ta làm với nàng đều xuất phát từ trong lòng ta...

Nói tới đây, hơi thở của gã đã có vẻ cực kỳ suy yếu rồi nặng nề ho khan, ngay cả ho khan mấy tiếng cũng đầy máu tươi bắn ra. Mắt của Đế Thích đã hơi đỏ lên, ẩn chứa sự tiều tụy vô tận:

- Thanh La, nàng còn không tin ta sao/

- Ta... Ta...

Thanh La tiên tử run giọng muốn nói.

Ầm!

Nhưng còn chưa đợi nàng nói ra được thì đột nhiên Tiên chu kịch liệt chấn động, dường như bên ngoài bị người ta liên tục tấn công vậy. Tu vi như Thanh La tiên tử bởi vì giật mình khiếp sợ mà không để ý, suýt nữa té ngã, câu nói muốn nói ra khỏi miệng cũng nghẹn lại.

- Đế Thích, đã tới lúc này rồi ngươi còn trốn trong đó làm gì?

Giọng nói của Đế Lưu vang lên bên ngoài, quát to:

- Nhanh ra ngoài cho ta!

Ầm!

Sau khi nói xong, Tiên chu lại bị đánh một kích, nặng nề nhoáng một cái.

- Chúng ta...

Sắc mặt của Thanh La tiên tử hoảng sợ lúc trắng lúc xanh, nàng biết Tiên chu này mặc dù là đặc chế, bên ngoài có vô số cấm chế có thể ngăn được một kích của Đại La Kim Tiên, nhưng cứ tiếp tục bị người ta tấn công như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ vỡ tan. Ở trong lòng nàng không nhịn được một câu mà Đế Thích đã từng nói với nàng:

- Nàng biết đây là cơ hội cuối ta có thể cứu nàng một mạng không?

Ánh mắt của nàng không nhịn được chuyển qua, nhìn lên trên.

Nhưng bộ Bách Ma đồ kia đã bị nàng xé nát, thậm chí còn dùng liệt hỏa đốt thành tro tàn.

Lại nhìn về phía Đế Thích, gã đã có vẻ vô cùng suy yếu, ánh mắt ảm đạm, làm sao có thể tiếp tục bảo vệ cho mình nữa?

- Đi thôi, đi cầu xin nó, bảo nó tha cho nàng một mạng!

Nhìn mặt mày kinh hoàng của Thanh La tiên tử, Đế Thích cũng không nhịn được thở dài, vẻ mặt cực kỳ mất mát.

-Hắn... làm sao hắn có thể bỏ qua cho ta được?

Thanh La tiên tử kêu lên, giọng nói có vẻ hơi bén nhọn.

- Hắn sẽ!

Lúc này thoạt nhìn Đế Thích có vẻ vô cùng bình tĩnh, chỉ khẽ lắc đầu một cái, nói:

- Bên Thiên Nguyên có chuẩn bị sau cùng ta để lại, sẽ có tác dụng lớn, Đế Lưu nhất định muốn biết đó là cái gì, nàng dùng bí mật này trao đổi, hắn nhất định sẽ tha cho nàng...

- Thật sao?

Thanh La tiên tử nghe vậy thì mắt sáng rực lên.

Đế Thích khẽ thở dài một tiếng, truyền một luồng thần niệm vào đầu Thanh La. Trên mặt Thanh La tiên tử nhất thời cảm thấy vui mừng.

- Đế Thích ca ca, nhiều năm như vậy đã làm huynh bị ủy khuất rồi...

Kinh ngạc rồi, Thanh La tiên tử bỗng nhiên nhìn về phía Đế Thích, nhìn vẻ mất mát trên mặt gã lại dường như có phần không đành lòng, vội vàng đi tới trước người Đế Thích, chậm rãi ngồi xổm xuống hai tay nâng mặt gã lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của gã, nhu tình, chân thật nói:

- Đế Thích ca ca, huynh nói ta đều tin, ta tin huynh vẫn luôn rất tốt với ta, trong lòng Thanh La thực sự vô cùng cảm kích huynh...

- ... Thế nhưng, lúc này ta phải làm một số chuyện, huynh cũng đừng trách ta!

Bạn cần đăng nhập để bình luận