Lược Thiên Ký

Chương 1316: Hảo hán tha mạng

Bất luận là Lộc Tẩu hay là Ngao Liệt, thậm chí là vị Cảnh chủ thoạt nhìn không gì không biết kia đều đánh giá quá thấp căn cơ của Phương Hành!
Kiếp lôi vốn là do ý chí đất trời hiển hóa thành, trừ đi dị số làm mất cân bằng của thiên địa. Nhưng người tu hành tâm còn cao hơn trời, rành nhất việc tuyệt diệt sinh cơ bị nắm lấy. Vì vậy bọn họ đã sớm nắm rõ đạo tu hành kiếp lôi rồi, đó chính là nương vào sức mạnh hủy diệt ẩn trong kiếp lôi mà cảm ngộ thiên địa, đúc lại Tiên cơ, thoát ra khỏi luân hồi ngũ hành. Nói cách khác lôi kiếp này khi tu vi chưa tới, căn cơ chưa đủ thì chính là kiếp số, là hủy diệt. Nhưng khi tu vi đã đến, căn cơ đã đủ thì sẽ là một kỳ ngộ, là tạo hóa. Hôm nay Phương Hành chính là như thế. Cảnh chủ vốn muốn mượn lôi kiếp để diệt hắn nhưng lại không ngờ bị hắn nương vào lôi kiếp để tẩy luyện cơ thể, đúc lại tu vi.
Trước khi được kiếp lôi này tẩy luyện, bất kể Phương Hành có thể giá ngự một thế giới hay không, cho dù hắn có tìm hiểu xong giáo lý tam giáo hay không cũng đã lấy được đạo của mình hay chưa thì tu vi thật sự của hắn mới có Độ Kiếp cấp ba, đây là sự thật không thể chối được.
Nhưng bây giờ sau khi trải qua lôi kiếp này, hắn đã có tu vi gì?
Điểm này, ngay cả Lộc Tẩu và Ngao Liệt cũng không dám khẳng định.
Bởi vì Phương Hành cũng không phải ứng kiếp theo trình tự chín lôi kiếp giống ở Thiên Nguyên. Hắn ở Thiên Nguyên mới ứng được ba đạo lôi kiếp, sau đó liền rời khỏi Thiên Nguyên bước chân vào tinh không, nhưng ở trong thế giới bị tàn phá kỳ diệu này lại bị Cnarh chủ bổ sung lôi kiếp đang thiếu sót, đã không có cách này dùng lẽ thường để suy đoán hắn đã ứng mấy kiếp, chỉ là cảm giác hắn cũng đã độ xong kiếp đạo rồi?
Tối thiểu, thực lực mà hắn thể hiện ra đã quá mức khoa trương!
Một bước vọt vào sâu trong thế giới bị tàn phá này. Đại Đức Đạo chủ mới cản đường thậm chí ngay cả phản ứng cũng không kịp đã trực tiếp bị kình phong trên người hắn xé rách. Tuy chuyện này cũng là bởi vì Đại Đức Đạo chủ bị lôi kiếp bắn ngược đã bị trọng thương, sau đó lại bị Cảnh chủ lấy đi Tiên ma lực, thực lực khoảng chừng Độ Kiếp cấp ba, cấp bốn! Nhưng đây cũng đủ đáng sợ rồi, dù sao dõi mắt nhìn Thiên Nguyên và tinh không này, có mấy người có thể trong nháy mắt giết chết một vị yêu ma có thực lực Độ Kiếp cấp ba, cấp bốn chứ?
Tất cả người luận đạo đều sáng mắt lên, sinh ra lòng tin vô tận.
Mà tất cả yêu ma trong Tiên cảnh nhìn thấy cảnh ấy thì đồng thời cực kỳ sợ hãi.
Thấy được Đại Đức Đạo chủ bị giết, cho dù là Đại Uy Yêu chủ cùng Đại Bi Phật chủ, lúc này cũng đã không còn lại chút chiến ý nào nữa.
- Ngăn hắn lại! Ngăn hắn lại!
Tiếng nói bén nhọn của Cảnh chủ không ngừng thúc giục tru lên, gọi Phật chủ và Yêu chủ lại, nhưng một là hai người kia đã sợ vỡ mật, không có tâm tư tái đấu nữa, hai là lấy tốc độ của Phương Hành, bọn họ cũng không ngăn cản được.
...
...
- Tại sao lại xảy ra chiến trận lớn như vậy chứ?
Ngay trong Tiên ma khí độ vô tận ngưng kết thành mây đó, bao phủ thế giới bị tàn phá, đám Long Mẫu đang gấp rút nhanh chóng chốn ra khỏi vực này cũng cảm thấy kinh hồn táng đảm quay đầu lại, nhìn thấy tinh vực bị tàn phá kia bỗng nhiên đang bị Tiên ma khí độ bao vây, khí thế như hủy thiên diệt địa làm Long Mẫu và Lam Tiên sinh đều sợ hãi tới mặt không còn giọt máu này. Mấy người Long tử Long tôn mới vừa được cứu ra càng cho rằng người của Tiên cảnh đang đuổi tới, theo bản năng run rẩy một hồi, sau đó cắn răng muốn dồn hơi đại chiến một trận.
- Không lo, không lo, hẳn là ma đầu kia đang đại náo Tiên cảnh, đấu với cường giả của Tiên cảnh đó...
Long Mẫu ôm đứa con nhỏ nhất của mình là Ngao Bại lại rồi nhỏ giọng dỗ dành. Nhìn lại cũng cảm thấy kinh hãi, trước đây trốn ra ngoài, nàng ta cũng muốn mượn Phương Hành làm phân tán lực chú ý của Cảnh chủ để có thể trốn đi thành công. Trong lòng nàng ta, biện pháp tốt nhất chính là Phương Hành và Cảnh chủ đồng quy vu tận, mình thì dẫn theo các con an toàn chạy trốn, nhưng giờ cũng không khỏi kinh hãi, nghĩ thầm tiểu ma đầu không khỏi gây ra chiến trận quá lớn rồi. Thoạt nhìn trận ác chiến kia uy lực cực thịnh, đã ảnh hưởng đến toàn bộ Tiên cảnh...
- Chúng ta đừng nên quay đầu lại, nhân lúc bọn họ đang đại chiến hãy ngư ông thủ lợi là hơn.
Một vị Long tử trong số đó đứng thứ năm, vẻ mặt hung ác thấp giọng nói.
Long Mẫu khẽ run, hiển nhiên cũng động lòng. Nàng ta có thể tính toán bằng mọi cách để mưu đoạt cơ nghiệp Thương Lan Hải, đương nhiên cũng là một người gan lớn. Nhưng nàng ta nhìn thoáng qua mấy đứa con mới được cứu ra rồi lại lập tức bỏ đi suy nghĩ này, lắc đầu nói:
- Không được không được, quá mức mạo hiểm rồi, chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi nơi quỷ quái này thôi! Tốt nhất sớm đuổi kịp cậu của con...
Nói tới cuối cùng lại hơi dừng lại một chút, than thở:
- Xem ra kỹ năng của ma đầu kia quả nhiên không nhỏ, ta đúng là đã coi thường hắn rồi, nếu như bây giờ hắn gây sự lớn như vậy mà còn có thể an toàn trốn ra ngoài, ta thật sự tin hắn có thể đấu một trận với cậu của con...
- Mẫu hậu, cậu đã đi ba mươi năm rồi, chúng ta không thể nào đuổi kịp được hắn.
Nhưng lúc này, Ngao Bại tuổi tác nhỏ nhất được Long Mẫu ôm trong lòng lại chợt mở miệng, nhìn chòng chọc vào Tiên cảnh ở phía sau bị Tiên ma khí độ vô tận bao chùm, lạnh lùng nói:
- Huống hồ, trong cơ thể chúng ta đều có long huyết, làm sao có thể khiếp đảm như thế?

Long Mẫu đang cực kỳ chua xót cực lực an ủi mấy đứa con, nghe vậy thì cũng hơi ngẩn người.
Trong lòng dâng lên cảm xúc kỳ dị khó tả:
- Đây chính là sự kiêu ngạo mà bọn họ kế thừa từ tên ma quỷ kia sao?
...
...
- Ha ha ha ha, ngoan, bảo bối của ngươi rốt cục là ở đâu, mau lấy ra đây cho ta xem...
Lại nói, lúc đám Long Mẫu đang do dự bất định, Phương Hành đã tiến vào trong một nơi của thế giới không trọn vẹn. Chỉ thấy ở phương bắc của thế giới không trọn vẹn này có nước sông màu đen vô tận đang tràn ra, chảy thẳng về phía thiên ngoại tạo thành một vòng tuần hoàn cực kỳ kỳ diệu. Trước đây lúc bị huyễn thuật che lấp còn không nhìn ra bản chất, nhưng bây giờ lại có thể phát hiện ra sau khi nước sông này lưu chảy lại tạo thành một con đường ngầm, đi thông vào sâu bên trong thế giới này, giống như biến thế giới này thành một cái động phủ vậy.
Mà hắn hiện giờ cũng đã sớm kết luận, Cảnh chủ thứ tư nếu có chân thân thì tất đang ở sâu trong động phủ này!
Lúc này hắn tài cao mật lớn, mặt dù biết bên trong động phủ kia tất có hung hiểm nhưng lại không chút sợ hãi mà đâm đầu vào đó.
- Giết! Giết! Giết!
Tiếng nói của Cảnh chủ bén nhọn vang lên chói tai như thép nguội va chạm. Sau khi nó kêu to, vô số xương khô, vô số quái thi đều từ bốn phương tám hướng của động phủ này vọt ra, có kết thành đại trận, có cuộn trào mãnh liệt vọt tới muốn ngăn cản bước chân của Phương hành. Nhưng đám xương khô quái thi này so với Đại Đức Đạo chủ khi còn sống còn không bằng thì làm thế nào có thể cản được bước chân của hắn? Căn bản không thèm quan tâm tới gì cả, chỉ mở hai tay áo ra, bên người cũng đã có thêm hai mươi thân ảnh mập mạp, mỗi người đều tỏ ra hung ác.
- Giết!
Trong nháy mắt Phương Hành hạ pháp chỉ.
Hơn hai mươi thân ảnh mập mạp ngay lập tức gào lên vây quanh Phương Hành đánh về phía trước.
Nhìn kỹ lại thì đương nhiên đó là hơn hai mươi người dáng vẻ trư yêu, đa phần đều đang ở Trúc Cơ, chỉ có một người dẫn đầu là Kim Đan. Mỗi người trên người đều đầy thịt nhanh chóng xông lên. Cố tình, trên người bọn họ đều mặc chiến giáp thượng hạng, cầm pháp bảo đứng đầu, đầy mặt là sự hung lệ, bổn tướng vốn là gia trư, thoạt nhìn còn ngoan độc hơn cả heo rừng, hấp ta hấp tấp cầm pháp bảo lên đánh loạn một trận.
Có Phương Hành ở bên cạnh, tuy bọn họ có tu vi thấp nhưng lại hữu kinh vô hiểm, đánh giống như đang luyện binh.
Bản thân Phương Hành lại ra tay, bước chân vô cùng nhẹ nhàng chắp hai tay sau lưng càng chạy càng nhanh, thâm nhập vào trong động phủ.
- Cứu chúng ta, cứu chúng ta với...
Trên đường lúc đi qua một cái ao đầm, chỉ thấy trên mấy cây khô cột vài chục sinh linh vóc người gầy đét. Nhìn dáng vẻ đương nhiên là yêu binh yêu tướng của Thương Lan Hải. Phương Hành biết bọn họ đều bị Cửu Đầu Trùng bỏ lại, bị dằn vặt đến nay nên cũng không hề khách khí, vung tay áo lên thu hết bọn họ vào trong thức giới, trong lòng có chuyện muốn hỏi bọn họ, chỉ là bây giờ còn có việc nên chưa rảnh.
- Ngươi dám! Ngươi dám! Ngươi thật sự có can đảm vô lễ với ta?
Càng thâm nhập vào trong động phủ, giọng nói bén nhọn lại càng thêm chói tai, hầu như tức giận tới sắp nổ tung.
- Nhìn đi, rồi ngươi sẽ biết ta có dám hay không...
Phương Hành cười trêu tức, bước chân không ngừng lại, nhanh chóng đi vào bên trong.
- Giết!
Vô số khí độ Tiên ma ngưng kết thành ảo giác thần binh ma tướng đánh về phía Phương Hành.
Mỗi tên đồ đệ heo mập đều sợ hãi trốn phía sau Phương Hành. Phương Hành liếc mắt đã nhìn thấu đây là ảo giác liền phất tay áo một cái, tất cả ảo giác đều biến mất. Đung đưa như mây, lúc này đám đệ tử kia mới tiếp tục nhảy ra ngoài lớn tiếng tiếng kêu giết!
- Ngươi... Ngươi to gan lớn mật, ta muốn nhốt ngươi vào mười tám địa ngục...
Giọng nói sắc nhọn của Cảnh chủ vang lên, không biết đã thi triển thủ đoạn gì, xung quanh Phương Hành bỗng nhiên hóa thành một thế giới băng sương.
- Đạo tâm của tiểu gia ta bây giờ không một hạt bụi, huyễn thuật của ngươi có mạnh mẽ hơn nữa thì làm sao có thể thắng ta được?
Phương Hành cười ha ha bước nhanh một mạnh, cho dù là băng tuyết trong thế giới băng sương hay là hỏa diễm trong thế giới lửa cháy mạnh đều không dính được chút nào lên người của hắn, đều bị đao phong trên người hắn phá hủy từng tầng huyễn cảnh, cuối cùng đến trước một cái cửa đá.
- Aiz, bản tôn đã mấy trăm ngàn năm chưa từng động thủ với ai, nhưng bây giờ, không thể không phá lệ vì ngươi rồi...
Giọng nói của Cảnh chủ đột nhiên trầm xuống, sau một hồi lâu thì thở dài một tiếng. Sau tiếng động này, cửa đá đóng thật chặt lại ầm một tiếng mở ra. Vô số khí độ Tiên ma đều vọt vào trong cửa đá, sau một hồi lâu từ bên trong đó lại chậm rãi có một lão giả khí cơ cuồn cuộn đi ra. Một thân lạnh lẽo như điện, Tiên phong đạo cốt, tu vi mơ hồ dao động, dường như có thế giới vô tận bao vây quanh người ông ta. Một thân Tiên uẩn quả thực là kinh thiên chấn địa, mười Đại Đức Đạo chủ cũng không sánh nổi. Hai mắt hung tàn đảo qua, đám đồ đệ heo mập sau lưng Phương Hành liền bỏ lại Phương Hành rồi bỏ chạy, đầu cũng không dám quay lại.
- Ông trời ơi, đây là tồn tại gì chứ, còn lợi hại hơn so với sư phụ...
- Xong đời xong đời rồi, sư phụ muốn chơi hết, các huynh đệ tỷ muội nhanh nhanh chóng chạy trốn đi thôi...
Sau khi loạn một trận, các đệ tử heo mập chạy còn nhanh hơn kẻ trộm, hoàn toàn không giống như tốc độ mà một vóc người mập mạp có thể làm được.
Mà lúc này Phương Hành cũng dừng lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước.
Nhìn dáng vẻ của lão giả này, một thân đạo uẩn Tiên khí toàn thân, tuy chưa có động tác gì nhưng tràn đầy khí độ tôn quý mà người thượng vị mới có. Chỉ lẳng lặng đứng ở đó đã tự nhiên trở thành trung tâm của thiên địa, thành vua của vũ trụ.
Người có thể có đạo uẩn bậc này....
... Chẳng lẽ chính là Tiên Nhân Vương trong truyền thuyết?
- Tiểu nhi, là tự ngươi tìm đường chết!
Tồn tại đáng sợ kia nặng nề mở miệng, một thân sát khí như ngưng tụ lại thành thực chất, giống sóng triều tràn ra ngoài.
- Hắc hắc, thật không?
Nói thực, chỉ nhìn lão giả này một cái, trong lòng Phương Hành cũng dâng lên một loại kích động muốn quay đầu chạy. Thật sự là áp lực mà lão giả này mang tới quá lớn, cho dù lão chỉ đứng ở đó đã giống như có một ngọn núi lớn đặt trên đỉnh đầu mình, càng không cần nói lúc này lão đang trừng mắt lên, sát khí không chút che giấu. Chỉ có điều dù sao Phương Hành cũng là Phương Hành, gan lớn đến mức ba tuổi đã bắt đầu lấy việc chọc tổ ong vò vẽ làm thú vui, tuy trong lòng tràn đầy áp lực nhưng đáy lòng lại có một luồng kích động càng lúc càng lớn dâng lên, trừng mắt, khớp hàm khẽ cắn, nghiêm khắc nở nụ cười:
- Không cần biết ngươi là ai, trước Tiên nhận của ta một quyền!
Nói rồi muốn đập một quyền tới, thực sự là tuyệt không khách khí.
Trong lòng đã quyết định chủ ý, mặc kệ lão nhân này là ai, trước Tiên đánh một trận rồi lại tính tiếp.
Chỉ là ngay cả hắn cũng không ngờ tới chính là khi một quyền còn chưa đánh tới, tồn tại thoạt nhìn một thân khí cơ giống như Tiên Nhân Vương lại chợt đổi sắc mặt, bịch một tiếng quỳ trên đất, hai tay chắp lại với nhau, liên tục cầu xin tha mạng.

- Chậm đã chậm đã, đừng đánh đừng đánh, hảo hán tha mạng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận