Lược Thiên Ký

Chương 1093: Ba lần đi qua bên cạnh địa ngục


- Ở đâu lại có một lão quái vật cường đại đến mức biến thái như vậy đến đây chứ?

Chư tu có mặt ngoại trừ truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc ra, cho dù là Phương Hành hay là Áo Cổ Tiểu Thần Vương, thậm chí là thần tử của Dạ tộc cũng đều thấy kinh hãi, ánh mắt không dám chớp nhìn về phía trên không trung đang tê liệt. Sự kinh nghi trong lòng bọn họ đã khó có thể hình dung được, nhất là Phương Hành. Mình chẳng qua là thuận tay giết một con chó săn thủ hạ của Thái Uyên mà thôi, sao lại dẫn động tới tồn tại bậc này tới đây? Mấu chốt nhất là nhìn dáng vẻ của lão giả đang gầm thét trên không trung, rõ ràng chính là nhân tộc, không chút giả tạo nào!

- Con ta... Con ta chết rồi...

Đầy mặt lão giả là sự bi thương nhìn ngọn lửa đỏ ngòm còn đang thiêu đốt giữa không trung, đáy mắt tụ tập hận ý khó có thể hình dung được.

- Là ai? Ai dám giết con ta?

- Là ai? Dám không để lão phu vào mắt?

Lão giả mở miệng hét lớn, giọng của lão không ai có thể nghe thấy được, dù sao lúc này lúc còn không biết ở bên ngoài mấy chục triệu dặm có ai, chỉ đang lấy đại thần thông xé rách không trung, ánh mắt vượt qua nghìn vạn dặm mới nhìn thấy tất cả phát sinh ở đây, chỉ có điều hiển nhiên là tu vi của lão quá mạnh mẽ, đã mạnh đến mức chư thiên kiêu Thần tộc có mặt cùng Phương hành đều khó mà lý giải được. Trái tim lão đang cuồng nộ, dẫn tới tiếng sấm rền liên tiếp trong thiên địa, giống như có người đang điên cuồng hét lên, chấn động sơn dã sông ngòi, điên cuồng trút sự bi thống điên cuồng của lão vào tai của mỗi người!

Xung quanh có không biết bao nhiêu sinh linh Thần tộc lúc này đều đã đau khổ che lỗ tai lại, lăn lộn ngã xuống mặt đất.

Ngay cả đám Phương Hành cũng đều là sắc mặt khó coi, lấy khí huyết tu vi của thân thể chống đỡ khí độ cuồng bạo này.

- Tiểu nhi, bất luận ngươi là ai, lão phu nhất định sẽ giết ngươi!

Lão giả kia bi thương, sau đó chính là sự cuồng nộ, ánh mắt hung hăng khoét tới người Phương Hành. Hiển nhiên từ bên trong ngọn lửa màu đỏ ngòm còn chưa tan hết, oan hồn oán khí của thanh niên hắc y, lão đã nhìn thấy Phương Hành, biết là do hắn gây nên!

Sau một lời phẫn nộ của lão nói với Phương Hành, giữa không trung cũng hỗn loạn tưng bừng.

Vân trụy tinh tà, nhật trầm mộ khởi!

Rõ ràng đang chính ngọ đầu hè nắng gắt chói chang, vào giờ khắc này lại như chìm vào đêm tối.

Sau đó, giữa thiên địa, gió cuốn vân gào, chợt có một luồng sát khí sâm nhiên kéo tới từ phương bắc xa xôi.

Đó là một tiễn quang như vệt tinh quang mang theo khí thế hung ác khó có thể dùng lời diễn tả được.

Đây rõ ràng là một mũi tên mà lão tu đang tức giận không ngừng từ một nơi xa không biết tên bắn ra, muốn báo thù cho con lão.

Mũi tên kia không biết đã chuyển tiếp mấy chục triệu dặm, trong chớp mắt đã tới nhắm thẳng vào giữa trán của Phương Hành.

Vào giờ khắc này, sắc mặt của Phương Hành đại biến, con ngươi như châm nhìn thẳng về phía tiễn quang kia, cùng lúc đó giơ tay lên chống đỡ.

Mới rồi lúc hắn truy sát thanh niên mặc hắc y đã từng nói, bằng vào tài thần thông bắn cung của người trẻ tuổi kia, ngoài ngàn dặm có thể uy hiếp được mình, nguyên nhân chính là phù tiễn thuật khác với thần thông bình thường, ở gần sẽ dễ dàng cảnh giác được, ở xa thì uy lực không đủ, vì vậy chỉ có thể ở trong một khoảng cách nhất định mới có thể phát huy uy lực tới tối cường. Còn lúc thanh niên mặc hắc y xuất tiễn chỉ có thể ở ngoài ngàn dặm phát huy phù tiễn thuật tới mức mạnh nhất, điều này hiển nhiên là y còn chưa tu luyện tới, so với lão giả này thì kém xa.

Lão giả này, xa xa ngoài nghìn vạn dặm, một mũi tên phóng tới đã giống như đại đao kề lên cổ Phương Hành.

Ầm!

Trong nháy mắt hắn bày ra ít nhất mười thần thông phòng ngự, ngay cả trên không cũng đã hoàn toàn bị hắn làm cho vặn vẹo.

Nhưng mũi tên kia đến lại dễ như trở bàn tay, trong nháy mắt hủy tất cả phòng ngự của hắn trong vô hình.

Đây là thần thông cường đại cỡ nào?

Lúc này Phương Hành cũng không nhịn được muốn gào rống.

Lão giả kia hẳn không phải là Thần Vương, lão rõ ràng là tu sĩ nhân tộc!

Nhưng nếu là tu sĩ nhân tộc làm sao có thể sở hữu kỹ năng mạnh như vậy?

Chẳng lẽ, lão chính là một vị Thánh Nhân mà thế gian đang bàn tán ầm lên đó sao?

Chỉ là tất cả suy nghĩ trong đầu đều đã không kịp nhìn ra kết quả, một mũi tên của lão giả đã phóng tới, xông phá tất cả phòng ngự của hắn, sau đó đàng hoàng bắn trúng vào thân thể của hắn. Phương Hành ba đầu sáu tay một câu cũng chưa kịp nói, hai tay còn duy trì tư thế nhấn ra về phía trước, sau đó gương mặt âm trầm cúi đầu nhìn thoáng qua cái lỗ lớn ở ngực, thân thể bắt đầu xuất hiện vết rách vô tận, cuối cùng bùm một tiếng hóa thành một chùm huyết vụ, sau đó hóa thành từng tia tinh khí tiêu tan thành mây khói.

Không trung chỉ có một viên xá lợi từ trong tim của hắn xoay tròn rơi xuống mặt đất.

- Phương Hành?

Một cảnh tượng kinh khủng như thế làm mọi người ở xung quanh sợ ngây người, đồng thời mở miệng hét lớn.

Bên ngoài nghìn vạn dặm, một mũi tên bay tới trực tiếp bắn chết Phương Hành ba đầu sáu tay, làm cho bọn họ còn tưởng rằng người mất mạng là bản thể của Phương Hành.

Chỉ có điều rất nhanh bọn họ liền phản ứng lại, đó cũng không phải là Phương Hành thật, chỉ là ma thân của hắn thôi!



Bản thể chân chính của Phương Hành lúc này cũng chau mày, sắc mặt tái xanh, hầu như không chút nghĩ ngợi mà phất tay áo, ở trên không trung lấy ra một cái khô lâu, sau đó phi thân nhào tới, cả người đều ở bên trong khô lâu, ánh mắt không ngừng lóe lên sự hung ác độc địa...

- Vậy mà lại không phải bản thể?

Lão giả ở bên ngoài ngàn dặm hiển nhiên cũng có chút ngoài ý muốn, sau đó chợt quát lên:

- Ngươi trốn không thoát được!

- Vèo!

Lại có một mũi tên phóng tới giống như một tia lưu tinh từ cực bắc xuyên qua không trugn mà tới.

Mũi tên của lão thực sự quá nhanh, quá mạnh mẽ!

Phương Hành hiện nay cũng là nhân vật Tán Tiên đã vượt qua ba đạo lôi kiếp, nhưng lúc này căn bản không nắm chặt có thể đỡ được.

Hắn thậm chí không chút nghi ngờ, nếu không có mũi tên thứ nhất của lão giả kia bắn về phía ma thân của mình, lúc này mình đã tan thành mây khói rồi!

Cho nên lúc này hắn cũng chỉ có thể sắc mặt tái xanh, lấy khô lâu ra bảo mệnh.

Đây là dị bảo thô sáp lấy được trong Hồng Hoang Cốt điện. Lúc Hồng Hoang Lão Long Vương quyết định thi triển kế hoạch này cố ý lấy ra ngoài, nhìn như giam giữ hắn, trên thực tế là dùng như một pháp bảo để bảo vệ hắn, uy lực vô cùng, kiên cố không thể động tới. Phương Hành thật sự không nắm chắc bằng vào sức mạnh của bản thân tiếp được mũi tên kia, chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của dị bảo này, hy vọng có thể giúp mình đỡ phù tiễn này.

- Bịch!

Hầu như trong nháy mắt mũi tên thứ hai cũng đã bắn tới trên khô lâu, phát ra một tiếng rung mạnh.

Giống như tiếng sấm rền tập kích cuồn cuộn, không trung dấy lên một hỏa cầu lớn giống như mặt trời trên bầu trời.

Một bên kia của hỏa cầu, cốt lâu to lớn mang theo Phương Hành không biết bay xa lắm không, giống như một ngôi sao băng...

Mà bên trong cốt lâu, Phương Hành bị ngã tới thất linh bát lạc, nhưng hiển nhiên hắn còn sống. Lúc mũi tên thứ hai này kéo tới, hắn đã đưa ra lựa chọn chính xác, dùng cốt lâu kia đỡ mũi tên thứ hai. Tuy hắn đang ở trong cốt lâu cũng rõ ràng cảm tháy cốt lâu này bị chấn động mạnh, suýt nữa đã nổ tung, nhưng rất may là cốt lâu quả nhiên giống như Hồng Hoang Lão Long Vương nói, kiên cố không thể động tới. Cho dù Thánh Nhân xuất thủ chỉ sợ cũng không thể dễ dàng làm nó bị hư hại được...

Lão giả kia tuy đáng sợ nhưng dù sao ách Phương Hành quá xa, sau khi xuyên qua nghìn vạn dặm, phù tiễn đã không đủ lực làm hao tổn cốt lâu này nữa.

- Ồ ha ha, chỉ là một cái đầu lâu người chết cũng muốn giữ mạng cho người mà lão phu muốn giết sao?

Lúc này Phương Hành bị cự lực của mũi tên kia đánh bay, ngay cả Áo Cổ Tiểu Thần Vương và mọi người khác gần trong gang tấc cũng không biết hắn sống hay chết, nhưng lão giả bắn ra phù tiễn lại hiển nhiên cảm ứng được. Hai mũi tên liên tiếp của lão đều không thể giết được người đã giết con trai mình, đã tức giận khó kiềm chế, điên cuồng hét lớn rồi lão dường như đang nhanh chóng di chuyển, sau đó mũi tên thứ ba bắn tới!

Lại là một mũi tên khiến người ta sợ hãi!

Tung hoành nghìn vạn dặm, một mũi tên lấy mạng người...

Lúc này ngay cả Phương Hành cũng không dám chắc cốt lâu có thể chống đỡ được hay không...

Trong lòng hắn nén một hơi, chỉ cảm thấy không cam lòng!

Cả đời này, thật vất vả tung hoành đi tới bây giờ, kết quả nếu cứ vậy dễ dàng chết dưới mũi tên này hay sao?

Thậm chí hắn sắp chết còn không biết lão giả kia là ai!

Chỉ có điều cũng may, trải qua sự kinh thế hãi tục của hai mũi tên trước, trên đại địa Thần Châu trầm trầm rốt cục đã có phản ứng.



Không biết có bao nhiêu đại tu bình thường ẩn giấu khí tức đã bị kinh động tới, thần thức bay ra thăm dò sức mạnh cổ quái đang phi hành trong trời đất này.

Ầm!

Người đầu tiên xuất thủ ở Thần Châu Bắc Vực, một luồng khí tức bay lên bỗng nhiên hóa thành một đám quái vân u minh nhìn như kim quang vô hạn lại sâu sắc lộ ra huyết khí âm hàn. Mà ở bên trong kim vân thì hóa ra một giáp sĩ người khoác kim giáp không biết thân cao bao nhiêu. Gã xông tới cửu thiên bay tới, một cái đại thủ bỗng nhiên vươn lên trên cao, lúc mũi tên thứ ba bay từ không trung Bắc Vực Thần Châu tới môt phát cầm vào tay, sau đó quái lực trong lòng bàn tay biến mất, hóa giải sức lạnh kinh khủng trên mũi tên.

Vù vù vù vù...

Phù tiễn tuy mạnh nhưng sức mạnh bên trên lại đang điên cuồng bị quái lực trên bàn tay to kia hóa giải, đột nhiên ngừng lại.

- Lớn mật, thần thánh phương nào, không đê rý tới thân phận làm tổn thương sinh linh Thần tộc của ta như thế?

Bên trong kim vân, tồn tại cản mũi tên đang thấp giọng quát chói tai, giọng nói cuồn cuộn tập kích toàn Thiên Nguyên.

- Là sư tôn ta...

Từ xa cảm ứng được tồn tại kia xuất thủ, ngay cả truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc cũng ngẩn người, tự lẩm bẩm.

Lúc này kẽ nứt mà lão giả kia xé rách trên không trung vẫn còn tồn tại, cho nên bọn họ cũng có thể cảm ứng được một đoạn đối thoại, còn nếu nhìn bằng nhục thể và thần thức của bọn họ căn bản không biết bên ngoài mấy chục triệu dặm phát sinh đối thoại gì.

- Cửu U Thần Vương, ngươi tránh ra cho lão phu, bất kể người nọ là ai, dám giết con trai ta ta liền bắt hắn phải đền mạng!

Lão giả kia tức giận phẫn nộ rống lên, chân trời phương bắc cuồn cuộn mây đen cuồng bạo khó hình dung.

- Ha ha, hóa ra là hậu nhân của Bồng Mông, lá gan của ngươi cũng không nhỏ, từ khi nào dám ra lệnh cho bản vương rồi?

Cửu U Thần Vương bay lên giữa không trung của Thần Châu Bắc Vực, ánh mắt lạnh lẽo nhìn phương bắc, khẩu khí không chút yếu thế.

- Lúc Thần tộc các ngươi phủ xuống Thiên Nguyên, tộc ta vẫn chưa nhiều chuyện, hiện tại lão phu muốn báo thù, ngươi tốt nhất cũng đừng nên nhiều chuyện...

Lão giả giận dữ hét lớn, ngầm có ý uy hiếp.

- Làm càn!

Tộc trưởng Minh tộc, cũng là một trong mười đại Thần Vương của Thần tộc – Cửu U Thần Vương nghe xong lời ấy lại thấy giận dữ, lành lạnh cười nói:

- Mũi tên của ngươi chỉ vào Nam Vực, đồ đệ ta cùng với người mà Thần Chủ điểm danh muốn gặp đều đang ở đó, bản vương sao có thể cho ngươi bắn bừa được? Còn dám vọng ngôn nói cái gì mà nhiều chuyện hay không... ba nghìn Thần tộc ta giáng xuống, người người tán loạn, người thuận theo được sống, người làm trái phải chết, đâu ra đạo lý cho ngươi giao dịch? Bản vương chẳng qua là không muốn làm thêm việc vặt vãnh nên mới tạm thời tha cho ngươi bảo vệ mấy con cá lọt lưới ham sống sợ chết, vậy mà thật coi chỗ ngươi là khu vực cấm của Thần tộc hay sao? Có tin đợi bản vương rảnh tay, người đầu tiên suất binh tiêu diệt sẽ là Tù Tâm nhai các ngươi hay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận