Lược Thiên Ký

Chương 1254: Chú định làm trâu làm ngựa


Ngao Liệt đúng thật chưa bị đánh bao giờ!

Khi còn bé hắn chính là Long cung Tam thái tử, thân phận tôn quý, ai dám đánh hắn? Mặc dù đến sau nó bị Long hậu Vũ Mị Nhi hãm hại, nhưng ngoài mặt vẫn một mực đối tốt với hắn, thừa dịp hắn không để ý mới thống hạ ngoan thủ. Còn về sau đó, lại là thần hồn thác loạn, tuy ăn không ít đau khổ, nhưng cũng đã không phải hắn có thể nhớ lại được... Chính bởi thế, lúc phát hiện Phương Hành thật rút nó ra, không biết từ đâu cầm tới một đoạn dây mây quất lên mông đít, nó trực tiếp điên rồi...

- Ngươi... Ngươi dám đánh ta...

Ba! Ba!

- Lời trưởng bối ngươi không nghe, đánh chính là ngươi!

Phương Hành rút tiểu long ra khỏi lồng sắt, ấn trên bắp đùi, cuồng đánh một lúc, ra tay rất có tiết tấu.

- Ngao!

Ngao Liệt phẫn nộ quay đầu hướng cánh tay cắn tới, hung tàn vô cùng.

- Dám cắn anh rể?

Trong tay áo Phương Hành bay ra một đoạn Khốn Tiên tác, cài chặt miệng nó, tay quất dây mây càng thêm hăng say.

- Ngươi đánh đi, ngươi có bản sự thì đánh chết ta, đánh chết ta cũng không nói cho ngươi...

Ngao Liệt phẫn nộ gần như ngất đi, tựa như một thiếu niên vừa quật cường lại vừa sĩ diện, bị Phương Hành quất cho một trận mất hết tính tình, phản kháng lại phản kháng không được, giãy dụa cũng giãy dụa không ra, khăng khăng thân là long chủng, tính tình hắn cường ngạnh tới cực điểm, căn bản không khả năng cúi đầu xin tha, dứt khoát cuồng khiếu, bày ra một bộ dù chết cũng không nói!

- Ha ha ha, ở trước mặt tỷ phu, ngươi chỉ có thể sính chút công phu mồm mép thế thôi à!

Phương Hành nghe, lại cất tiếng cười to, xách Ngao Liệt lên, ánh mắt quét qua ngựa nó.

- Ngươi muốn làm gì?

Vừa thấy động tác này, Ngao Liệt lập tức cả kinh, vươn ra hai móng, muốn che ngực lại.

Sau đó pháp lực tuôn ra từ trong tay Phương Hành vững vàng cố định nó giữa không trung, khóe miệng treo lên ý cười nhàn nhạt, quét mắt đánh giá nó vài lần, sau đó cười lạnh nói:

- Ngươi nghĩ rằng ta thật phải muốn hỏi ngươi mới có thể biết Long Tộc cổ lộ ở đâu? Đương sơ bỏ ngươi vào tạo hóa Lôi Trì, ta đã nhìn rõ ràng, lúc đó thân ngươi trần trùng trục, căn bản không có một thứ gì. Nhưng mà đến sau gặp lại ở Thương Lan hải, ngươi lại nhắc tới Long Tộc cổ lộ, có ý muốn bay lên chín tầng trời!

Phương Hành một bên nói, một bên đánh giá:

- Lúc đó, ta đã biết nếu thật có tinh đồ tồn tại, vậy nhất định là ở trên người ngươi. Hơn nữa, hẳn có đã ở trên thân ngươi từ rất lâu rồi... Chẳng qua thời gian chúng ta ở chung không ngắn, ta lại không phát hiện trên người ngươi có chỗ nào đặc dị. Vậy chỉ có thể là, không chừng tinh đồ này một mực được ẩn dấu đi, thẳng đến trải qua mấy chục năm ngủ say trong Lôi Trì mới xuất hiện, như vậy, đến cùng là giấu ở vị trí nào?

Hắn vừa nói, ánh mắt vừa đảo qua trên thân Ngao Liệt, khóe miệng dần dần thăng lên ý cười xấu xa.

Ngao Liệt thân hình không thể động, ánh mắt dần dần trở nên kinh khủng và bất an...

Còn ánh mắt Phương Hành lại đã chậm rãi quét qua lân phiến trước ngực nó...

Ngao Liệt sớm đã từ Xích Long năm đó hóa thành Kim Long như bây giờ, một thân lân phiến được tạo hóa Lôi Trì tẩy lễ, từng mảnh từng mảnh vàng rực, mặt trên bày đầy phù văn trời sinh, những phù văn này trước đây nó hoàn toàn không có. Phương Hành biết tinh đồ kia tất được giấu ở trong những phù văn này, ánh mắt chậm rãi quét qua, Thái Thượng Cầu Đạo Kinh chậm rãi vận chuyển, thần thức như nước, nhè nhẹ quét qua toàn bộ phù văn, khí tức tương cận với đại đạo từ từ vọt thăng lên...

Long văn chính là mạch lạc trời sinh của Long Tộc, tự nhiên chẳng liên quan gì đến tinh đồ...

Nhưng Long văn này lại cùng đại đạo tương cận, như vậy cùng đại đạo có chút không hợp tất nhiên cũng là Long văn!

Thái Thượng Cầu Đạo Kinh của Phương Hành bây giờ đã rất có hỏa hậu, dùng để cảm ứng Long Văn chính là vừa hợp!

Dần dần, hai mắt hắn dừng ở trước ngực Ngao Liệt, nơi một mảnh lân phiến chụm lại...

Đó là một mảnh lân phiến óng ánh như lửa, tán phát ra quang huy óng ánh thần thánh, tinh trí như một khối mỹ ngọc...

Lúc mắt hắn quét qua, ánh mắt Ngao Liệt đột nhiên trở nên hung ác vô cùng, phảng phất khối lân phiến kia bị Phương Hành nhìn một cái, liền triệt để chọc giận nó:

- Long có nghịch lân, nhìn thì tức giận, chạm vào tất chết...

Nương theo câu nói này, sát khí vô tận đằng đằng dâng lên, mang theo cuồng bạo không cách nào hình dung.

Nhưng nó còn chưa nói xong, Phương Hành đã vươn tay vuốt ve trên nghịch lân.

Ngao Liệt lập tức kinh ngốc, mình vừa mới cảnh cáo, vậy mà đứa này đã dám…!

- Ta cũng nghe qua long có nghịch lân, chẳng qua người trong nhà mà, đụng thì đụng thôi, chẳng lẽ ngươi còn có thể liều mạng với ta? Đụng một lần đã giận, vậy đụng mấy lần chắc quen thôi...

Phương Hành căn bản không để ý tới ánh mắt phẫn nộ đáng sợ của Ngao Liệt, như không có việc gì cười nói:

- Cuối cùng cũng phát hiện Long văn trên nghịch lân này của ngươi, đúng là có chút bất đồng với nơi khác, theo lý, Long văn chính là đại đạo ban tặng, giống như thủy ngấn, nhưng vì sao Long văn trên nghịch lân này lại bày đầy điểm sáng lấp lánh?

Phương Hành vừa nói vừa cười lên khe khẽ, trong lòng lại hơi có mấy phần cảm khái.

Đạo tinh đồ này quả nhiên sớm đã ở trên người Ngao Liệt, hơn nữa còn ở trên người trước khi mình nhận thức nó. Chỉ là tinh đồ bị người lấy đại pháp lực che lấp, trước lúc Ngao Liệt giác tỉnh huyết mạch, căn bản sẽ không phù hiện. Nói không chừng, đương thời tùy theo tinh đồ này bị lạc ấn trên người Ngao Liệt, còn có một chút lời nói kèm theo, một mực trầm ngủ trong thức hải nó. Đợi khi nó tỉnh lại từ trong tạo hóa Lôi Trì, huyết mạch cường đại khiến cho tinh đồ hiển hóa ra, mà nó, cũng biết hẳn nên tìm kiếm thế nào!

Không hổ là truyền nhân duy nhất của Long Tộc, có lẽ từ rất lâu đã chú định nó sẽ được đến truyền thừa và tạo hóa lớn nhất của Long Tộc!

- Ngươi... Ngươi không thể lấy đi tinh đồ...

Mà lúc Phương Hành nhìn thấy tinh đồ, tiếng kêu phẫn nộ và tuyệt vọng của Ngao Liệt cũng vang vọng trong Thần cung.

...

...

- Phương Hành tiểu hữu, đi ra gặp một lát được không?

Lúc này ở bên ngoài Thần cung, trong tinh không, ngũ lão lánh đời Thiên Nguyên chính đang đoàn đoàn vây quanh xương đầu Khô Lâu của Phương Hành, trầm giọng hô hoán, sắc mặt năm người đều có phần âm trầm, rõ ràng là đã thương lượng qua điều gì, lúc này chính đang ngầm mưu đồ gì đó...

- Làm sao, lại có chuyện?

Gọi quá ba tiếng, Phương Hành mới lười nhác hiện thân trong miệng xương đầu Khô Lâu, nhìn thần sắc có chút bực bội, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ vui mừng, cũng không biết vừa nãy đang làm cái gì. Ánh mắt hắn vô lễ quét qua trên mặt ngũ lão.

- Chúng ta đã đến tiên lộ chân chính!

Lam tiên sinh trầm giọng mở miệng, nhàn nhạt nhắc nhở Phương Hành.

- Chính ta cũng cảm giác được...

Phương Hành bất mãn thầm thì một tiếng, lại cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Hiện nay bọn họ quả thực đã đến tiên lộ chân chính, sau lưng bọn họ là một mảnh Tinh Vân cực lớn, hình thành nên một vòng xoáy đang chậm rãi tan biến. Vừa nãy, bọn họ chính đi ra từ phiến vòng xoáy kia, tuy cảm giác không ngốc bao lâu trong đại trận truyền tống, nhưng lúc này, đưa mắt nhìn bốn phía, lại là một mảnh tinh không mênh mang, căn bản không thấy được Thiên Nguyên tinh vực quen thuộc. Ngay cả Thiên Nguyên tinh thần màu ám hồng ẩn ước nhìn thấy trước khi bước vào Long Môn đại trận cũng đã tan biến không thấy đâu!

Bọn họ đi tới một mảnh tinh vực hoàn toàn xa lạ!

Chung quanh toàn là một mảnh tinh thần yên ắng, thăm thẳm vô biên, mà ở sau lưng, vòng xoáy đã tan biến, không còn đường lui!

Tuyển chọn đặt ra trước mắt rất đơn giản, hoặc là một đường đi thẳng, tiến hướng đại tiên giới, hoặc là vĩnh viễn lạc mất trong tinh không...

Dù thọ nguyên bọn họ đều dài lâu hơn xa người khác, cũng chú định sẽ không tìm được đường về lại Thiên Nguyên.

Tinh không thực sự bao la vô biên, thọ nguyên lâu dài đến mấy đều không đủ tiêu hao trong tinh không mênh mang...

Cũng chính bởi thế, dù đến tu vị như bọn hắn, trong lòng đều thăng lên cảm giác khủng hoảng, cứ cảm thấy nên tìm Phương Hành tâm sự.

- Tiểu hữu, chúng ta đã hợp lực bước lên tiên lộ này, tinh đồ kia, có phải ngươi cũng nên cho chúng ta một phần?

Lam tiên sinh trầm trầm mở miệng, tuy là hỏi dò, nhưng trong lời nói hiển nhiên không có nửa phần thương lượng.

Phương Hành cũng hiểu, trong tinh không mênh mang này, tinh đồ chính là mạng, chính là hi vọng duy nhất. Nếu không có tinh đồ, sợ rằng có là Đại La Kim Tiên cũng chỉ có nước lạc mất trong tinh vực bao la vô tận. Bởi thế ngũ lão mới đến tìm mình đòi muốn tinh đồ, dù hiện nay mình đã đáp ứng cùng bọn họ cùng lúc lên đường, sợ rằng năm người này cũng sẽ không tin tưởng mình. Rốt cuộc vạn nhất mình giở trò, bỏ lại bọn hắn, như vậy vận mệnh chờ đợi bọn hắn chỉ còn là lạc mất trong tinh không mênh mang...

- Đây là tự nhiên, tinh đồ ở chỗ này, cầm đi!

Phương Hành vừa nghe, lập tức bật cười, sau đó lấy ra một quyển trục, trên đó điểm sáng lấp lánh, hồng tuyến rõ nét, nét mực còn chưa khô, rõ ràng là vừa ấn ra. Hắn nghĩ cũng không nghĩ, tiện tay ném cho Lam tiên sinh, không hề có chút nào do dự.

- Hả?

Lam tiên sinh vươn tay tiếp lấy, mắt nhàn nhạt quét qua, biểu tình trên mặt lại không có nửa phần hòa hoãn.

Ngay cả tứ lão khác cũng chỉ nhìn lướt qua một cái, không có phản ứng quá lớn.

- Sao thế? Chẳng lẽ không tin tưởng ta?

Phương Hành khẽ cười, nói:

- Sớm đã biết sau khi các ngươi bước lên tiên lộ này, điều đầu tiên muốn làm là hướng ta đòi muốn tinh đồ. Ta cũng biết cho các ngươi tinh đồ, các ngươi tất không tin, rốt cuộc tinh đồ quá trọng yếu, dù chín thành chín đều là thật, chỉ cần làm chút tay chân ở một điểm nào đó, các ngươi chú định sẽ lạc mất trong tinh không. Đổi ta ta cũng không tin, nhưng dù không tin, các ngươi có thể làm sao? Chẳng lẽ bắt lại hai chúng ta, bức hỏi đi ra mới là thật? Nhưng ta bảo chứng, các ngươi vừa động thủ, hai chúng ta tuyệt vọng, tất sẽ lôi kéo các ngươi cùng chết. Cho nên hiện tại ta đã hủy đi tinh đồ vốn có, tinh đồ chân chính chỉ ở trong đầu ta, ai cũng lấy không được...

Phương Hành dứt khoát nói thẳng:

- Cho nên, giờ các ngươi trừ tin tưởng hai chúng ta, đã không còn cách khác!

Nghe vậy, thần tình ngũ lão đều biến trở nên vô cùng phức tạp, ánh mắt âm trầm nhìn Phương Hành.

- Cho nên, lên đường thôi!

Phương Hành lại vung tay lên, ngữ khí kiên định:

- Tiên lộ ở ngay trước mắt, mọi người cùng lúc lên đường thôi. Có vấn đề các ngươi giải quyết, có hung hiểm các ngươi ngăn trở, dù tiên lộ này khó đi đến mấy, các ngươi cũng phải cắn răng chống đỡ, dù bốn trong năm các ngươi chết rồi, chỉ cần người sót lại còn muốn thành tiên, vậy phải bảo hộ hai chúng ta cho tốt, đơn giản vậy thôi!

- Thật tưởng sai khiến chúng ta làm trâu ngựa?

Phen nói thẳng này khiến Lộc Tẩu giận dữ:

- Có vấn đề chúng ta giải quyết, vậy ngươi và con rồng kia làm gì?

- Chúng ta, tất nhiên là phụ trách chỉ đường!

Phương Hành hồi đáp thẳng thắn:

- Các ngươi có thể coi đây là một trường tu hành, hai chúng ta là hạch tâm trên đường tu hành của các ngươi. Chỉ cần đưa chúng ta sang bên kia bờ, các ngươi liền có đạo quả thành tiên, nếu không vạn sự đều thành công cốc!

Nói tới nói đi, đáy mắt thậm chí lộ ra một tia chế giễu:

- Tưởng là đương sơ ta không biết các ngươi theo ở mặt sau ư?

- Từ lúc biết tiên lộ thập phần hung hiểm, trong lòng ta đã cầu lên các ngươi nhanh chút theo kịp...

Bạn cần đăng nhập để bình luận