Lược Thiên Ký

Chương 1669: Bọ ngựa bắt ve


Ai nấy đều biết Đế Thích đã chết rồi, Đế Lưu trở về sẽ trở thành Đế Tử duy nhất!

Cũng bởi vì ai nấy đều biết vị Đế Lưu điện hạ này có lòng dạ nhỏ như đầu tim, hung ác điên cuồng, tất nhiên muốn trút oán khí ngàn năm...

Bởi vậy, bây giờ trong lòng các tiên bên trong tiên điện này đều nghĩ giống nhau, một mặt là cố rũ sạch quan hệ cùng Đế Thích, mặt khác cũng cố hết sức không đi trêu chọc vị Đế Lưu điện hạ vừa trở về này, chỉ mong oán khí của hắn sớm trút hết, để Đại Xích Thiên được yên tĩnh. Còn vị Đế Tử này nói cái gì thì tùy hắn đi!

Dù sao người thắng làm vua người thua làm giặc, lúc trước Đế Thích trở thành Đế Tử cũng không có buông tha người ở bên cạnh Đế Lưu điện hạ. Nhiếp Cuồng Nhất kia trực tiếp giống như kẻ điên giết gần như tất cả thiếp thất cùng với những tiên nhân không muốn thay đổi môn đình, bây giờ hắn trở về, một lần nữa trở thành Đế Tử, nói một câu rút loạn phản chính thì đã làm sao? Nhưng điều khiến người ta không nghĩ tới chính là ở phía trên tiên điện này lại xuất hiện tình cảnh như vậy, lấy Vân Gia Tiên Quân dẫn đầu lại thật sự có người đứng dậy khiêu khích Đế Lưu điện hạ, phản đối hắn, mà làm ra hành vi muốn chết này lại thậm chí không chỉ một người, từng người nối tiếp nhau, trước sau lại có tới bảy, tám người đứng dậy, nói ra lời này...

Các tiên quả thật xem không hiểu!

Vào lúc này Đế Uyển vốn muốn nói, nhưng nhìn ba vị Tiên Tôn chỉ đứng đó chớp mắt nên cũng im lặng. Nàng cũng không rõ đám người Vân Gia Tiên Quân đang làm gì, chỉ là nàng cũng không để ý. So với kế hoạch của mình, đám người Vân Gia Tiên Quân chỉ là tro bụi mà thôi. Đế Thích đã chết đi, bọn họ nhất định phải chết theo. Dù cho là mình trở thành Đế nữ mới, để nâng đỡ người thân cận với mình, chắc hẳn cũng phải tiêu diệt bọn họ. Bởi vậy, bọn họ muốn chết cũng tốt, cái gì cũng được, đều không đáng kể!

Thậm chí nàng cũng không ngại nhìn những người này bị vị - Đế Lưu ca ca- kia chém chết rồi mới tiến hành kế hoạch của mình!

- Ha ha, bản Đế Tử cũng không nghĩ tới kẻ rác rưởi như Đế Thích đã chết rồi, lại còn có nhiều người nhảy ra biểu thị lòng trung thành như vậy. Xét từ một điểm này, bản Đế Tử ngược lại đã hiểu được ngàn năm trước xảy ra chuyện gì. Nói vậy vào lúc ấy, một vài tuỳ tùng của bản Đế Tử, trung thành với bản Đế Tử cũng không biết cân nhắc như vậy, mới bị con chó điên kia giết sạch sành sanh chứ gì?

Mà vào lúc này, ánh mắt của vị Đế Lưu điện hạ kia chậm rãi đảo qua các tiên đứng ra dưới điện hạ, cũng nhẹ nhàng mở miệng, trên mặt dường như mang theo vài phần ý cười, nói:

- Có điều sau ngàn năm trấn áp, bản Đế Tử ngược lại cũng đã suy nghĩ thông suốt một vài chuyện. Các ngươi đã hỏi ta tại sao muốn nói bốn chữ nhổ loạn phản chính, vậy ta liền giải thích cho các ngươi một chút cũng không sao. A, cái gì là chính, cái gì là phản?

Hắn lạnh lùng nói, mí mắt chậm rãi nâng lên, bên trong dường như có một ánh sáng tối tăm lóe lên, giọng nói cũng bỗng nhiên cao hơn, mang theo một sự hung bạo cuồng loạn và bá đạo khó có thể hình dung:

- Bản Đế Tử chính là chính, trừ ta ra, các Đế Tử khác đều là phản!

- Bản Đế Tử là người đầu tiên được tiên mệnh, vậy ta chính là Đế Tử chân chính. Tuy rằng ta có mấy huynh đệ muội, nhưng phụ vương ban tiên mệnh cho ta, vậy thì đã xác định ta mới là Đế Tử chân chính của phụ vương. Chỉ cần ta còn một ngày không tử, vậy những người khác liền không có tư cách ngồi vào trên vị trí Đế Tử này. Ngàn năm trước, ta vì đuổi theo Thái Hư Tiên Vương rồi trúng phải quỷ kế của ông già kia, bị tiên phách của lão trấn áp nên ngàn năm không về. Tên rác rưởi Đế Thích kia lại nhân cơ hội đoạt lấy danh hiệu Đế Tử này, ha ha, cái này không phải là phản lại là gì? Dù cho có nhiều người hơn nữa cho rằng ta đã chết, nhưng dù sao ta không chết, dù cho hắn là do phụ vương chính miệng sắc phong, nhưng chỉ cần ta trở về thì hắn chính là giả!

Mấy câu này nói ra, bên trong Tiên điện vang lên hồi âm, chấn động không ngừng.

Mà trong mắt Đế Lưu lại tràn đầy sát cơ, nghiến răng cười gằn:

- Còn có ai cảm thấy bản Đế Tử nói không đúng nữa?

Yên tĩnh!

Sau một phen nói ra những lời cường từ đoạt lý, Tiên điện bên dưới chỉ còn là một sự yên tĩnh giống như chết!

Không người nào dám nói hắn nói không đúng, dù cho thật sự không đúng cũng không dám nói!

Thậm chí các tiên còn cảm thấy Đế Lưu nói ra mấy câu nói như vậy cũng không có gì bất ngờ...

Bởi vì vị Đế Tử này vốn đã hung hăng điên cuồng bá đạo như vậy!

- Người này diễn vẫn như thật vậy...

Ngay cả trong lòng Đế Uyển cũng không nhịn được cười gằn một tiếng, trong lòng thực sự có chút không rõ. Kẻ giả mạo Đế Tử này rốt cuộc là thần kinh quá thô hay là người quá ngốc đây? Lẽ nào hắn còn không nhận ra được mình đang thăm dò, không có phát hiện ra mình đã nghi ngờ, bất cứ lúc nào cũng có thể vạch trần hắn, hay là nói hắn đã nhập vai quá sâu, thật sự coi mình là thành Đế Tử?

Mà vào lúc này, nàng cũng không nhịn được quay đầu nhìn ba vị Tiên Tôn.

Những gì nên nói mình cũng đã nói rồi, chỉ chờ một thời cơ thích hợp để đứng ra mà thôi...

... Ba vị Tiên Tôn dường như không mấy tình nguyện nhìn thấy mình trở thành Đế nữ, nhưng bọn họ có thể có lựa chọn gì?

Mà khi trong lòng Đế Uyển dâng lên các suy nghĩ thì Vân Gia Tiên Quân ở phía trước cũng hờ hững mở miệng:

- Ngươi là xem vị trí Đế Tử là của ngươi sao? Ha ha, Đế Lưu... điện hạ à, có lẽ là ngươi vẫn luôn không rõ một vấn đề, Đại Xích Thiên này là của Tiên đế bệ hạ, mà các ngươi chỉ là bốn nhi tử của ngài mà thôi. Ngài ban tiên mệnh cho ai thì người đó chính là Đế Tử chân chính. Trước đây ngươi đúng là Đế Tử duy nhất, nhưng điều này dù sao cũng là chuyện lúc trước, huyết thống của Tiên đế không chỉ có một mình ngươi. Nói cách khác, bất kể là các vị điện hạ hoặc công chúa, ai được tiên mệnh đều có tư cách trở thành Đế Tử hoặc là Đế nữ, không phải sao?

- A? Người này nói chuyện thật xuôi tai!

Đế Uyển nghe xong lời ấy, trong lòng hơi run rẩy, sau đó âm thầm nở nụ cười.

- Ha ha, đúng đấy...

Mà vào lúc này, Đế Lưu ở phía trên nghe xong lời này, vẻ mặt cũng có chút quái lạ, sau đó nở nụ cười nhạt nói một tiếng:

- Đế Tử chỉ có thể có một, bất luận là phụ vương sinh bao nhiêu rác rưởi, nhưng cũng chỉ có một người có thể có được tiên mệnh, hoặc nói người sống có được tiên mệnh chỉ có thể có một. Cũng chính bởi vậy, tên rác rưởi Đế Thích kia mới chết. Số còn lại, ai dám đi giành tiên mệnh đây?

Các tiên nghe được mấy câu nói như vậy, trong lòng đều bồn chồn.

Trên trình độ nào đó, Đế Lưu điện hạ nói vậy là ở trước mặt mọi người thừa nhận Đế Thích điện hạ chết ở trong tay hắn...

Hơn nữa, lời bá đạo như vậy cũng nói ra được, còn có thể có lời gì để nói nữa?

Đám người Vân Gia Tiên Quân gây ra một trò khôi hài này, cũng nên kết thúc rồi chứ?

- Ta dám!

Tuy nhiên ngay khi trong lòng các tiên đều xuất hiện một ý nghĩ như vậy, liền có một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Các tiên đều ngẩn ra, cùng quay đầu nhìn về phía sau.

Sau đó bọn họ liền nhìn thấy ở ngoài đại điện có một người đi đến. Người này mặc áo giáp đen, trên đầu cũng đội tiên khôi nhưng không thấy rõ gương mặt, khí thế trên người càng không hiện ra, chỉ là người này cũng không khiến người ta cảm thấy xa lạ. Bởi vì bộ chiến giáp này chính là người dưới trướng của Tử Huyền Tiên Soái. Các tiên còn nhớ, chính là người này đi theo Đế Lưu điện hạ, Đế Uyển công chúa từ chiến trường ngoại vực trở về, có người nói là truyền quân tình quan trọng. Chỉ là các tiên đều tập trung chú ý ở trên người Đế Lưu điện hạ, nên căn bản không có người nào chú ý tới vị tiên tướng này...

Sau đó chẳng ai nghĩ tới vào lúc này hắn lại đi vào, còn nói một câu như vậy.

Hiển nhiên cục diện trong sân đã thay đổi, người kỳ lạ kia bỗng nhiên xuất hiện, ngay cả Đế Lưu điện hạ cũng kín đáo nhướng mày.

Sau đó, sắc mặt của hắn còn ở duy trì bình tĩnh, nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi là ai?

- Ta là ai?

Người lạ kia tự nói, sau đó cười khẽ, giọng nói bỗng nhiên biến đổi:

- Tam ca, ngươi không nhớ ta sao?

Một câu này nói ra, sắc mặt Đế Lưu lạnh lẽo, sắc mặt Đế Uyển cũng đại biến.

Mà vào lúc này, người lại kia đã giơ tay tháo khôi giáp của mình lại lộ ra một gương mặt điển trai nhưng t tái nhợt, nét mặt không ngờ có chút tương tự với Đế Lưu, chỉ là có vẻ hơi non nớt, khí tức trên người cũng không quá mạnh, chỉ là trình độ Chính Tiên, xem ra chỉ là một vị tiên nhân bình thường, nhưng trong điện đã dần dần có nhận ra hắn, vẻ mặt nhất thời thay đổi, từng người giống như thấy quỷ, thậm chí sợ hãi đến mức giống như thuỷ triều dạt ra hai bên, ngón tay liên tục run rẩy...

- Đế Nhai điện hạ...

Có người giật mình kêu lớn, một tiếng kêu này làm mấy người như gặp phải ma!

Ai có thể nghĩ tới trong trường hợp này, con mèo say sắp bị người ta quên lãng lại xuất hiện chứ?

Hắn không phải được gọi là tên rác rưởi sao?

Làm sao có lá gan xông vào Xích Tiêu điện, làm sao có lá gan nói ra câu nói kia?

Quan trọng hơn chính là, hắn làm sao có thể từ chiến trường vực ngoại mượn đại trận truyền tống trở về được?

- Đế Nhai, sao ngươi lại ở chỗ này?

Bên trong Tiên điện đột nhiên có một tiếng rít gào vang lên, đó là Đế Uyển đang trố mắt há hốc mồm.

Nàng ngơ ngác nhìn Đế Nhai, vẻ mặt thay đổi trong nháy mắt, hầu như khó có thể tin tưởng được. Điều càng làm cho nàng khó có thể tin nổi chính là nàng cảm nhận được khí thế trên thân của Đế Nhai. Điều này làm cho giọng nói của nàng cũng bắt đầu run rẩy:

- Ngươi... Ngươi làm sao có thể có được tiên mệnh?

- Rào...

Một câu nói này đã nhắc nhở các tiên trong điện, bọn họ càng nhìn trong lòng càng sợ hãi.

Đúng vậy, vị Đế Nhai điện hạ này tuy có tu vi không cao, nhưng trên người rõ ràng có khí tức của tiên mệnh...

Các tiên đã thấy rất nhiều tiên nhân, ngược lại nhất thời chưa phát hiện. Nhưng vào lúc này, bọn họ khiếp sợ phát hiện ra vấn đề này, tiên mệnh ở trên thân bất luận người nào đều bình thường, nhưng ở trên thân của Đế Nhai điện hạ lại không bình thường, bởi vì hắn dù sao cũng là Đế Tử...

- Ha ha, tứ tỷ, đã quên nói cho tỷ biết, trước khi tỷ đi chiến trường vực ngoại, ta cũng đi tới rồi...

Đế Nhai nở nụ cười, cười cực kì đẹp, thoải mái nói:

- Nghe nói Tam ca chết đi sống lại, ta làm sao có thể bỏ qua vụ náo nhiệt này chứ? Ha ha, chỉ có điều ta chỉ trong âm thầm đi gặp sư tôn Tử Huyền Tiên Soái – người đã dạy ta về tu hành nên không có để lộ thân phận mà thôi. Sau đó ta đã nghĩ chỉ đùa với ngươi nên che giấu khí tức, theo các ngươi cùng trở về...

Hắn vừa nói vừa vẫy vẫy tay, như đang nói việc nhà, cười nói:

- Về phần tiên mệnh trên người ta à... Ha ha, ta đã chiếm được rất nhiều năm rồi, chỉ là không dám luyện hóa mà thôi. Lần này ta nghĩ, có khả năng Đại Xích Thiên cần một người mới luyện hóa tiên mệnh, không phải là ngươi thì chính là ta, vì lẽ đó ta mới đùa với tứ tỷ, lặng lẽ luyện hóa tiên mệnh này...

- Đùa à...

Gương mặt xinh đẹp của Đế Uyển phủ kín vẻ tối tăm.

Nàng đã ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm lớn...



Bạn cần đăng nhập để bình luận