Lược Thiên Ký

Chương 1540: Loạn quân chiến khởi


- Ách...

Nghe được lời này, chư tiên đều ngây dại, một là chấn kinh bởi sự thống khoái của Phương Hành, không ngờ đến cả công phu bề mặt hắn đều chẳng thèm làm.

Hai là không nghĩ tới Phương Hành sẽ ngang ngược đến thế, bằng khu khu ba trăm Cáp Mô quân liền muốn cứng đối cứng với chúng ta?

Còn nói lớn không ngượng, muốn cho chúng ta không ai không thoát?

- Ha ha, Đế Lưu điện hạ ngược lại lanh lẹ, ngươi nói không sai, giờ có nói nhảm mấy lời này cũng chẳng ý nghĩa gì...

Đáy mắt Thái Ất Như Hiên tiên tướng chớp qua một tia âm lãnh, sau đó ánh mắt chậm rãi quét nhìn bốn phía:

- Nhưng ta lại không biết, lão nhân gia ngài tính lấy cái gì ra để lưu toàn bộ chúng ta ở đây. Chỉ bằng ba trăm Cáp Mô quân dưới tay ngươi?

- Giết...

Tùy theo phen lời này ra khỏi miệng, đỉnh đầu tiên kỳ phấp phới, phần phật vang dậy, trong tinh vực chung quanh đột nhiên vang lên vô số tiếng kêu giết, sau đó chỉ nghe một tràng nổ lớn ầm ầm, phân biệt từ năm phương hướng, đều có vô tận vẫn lạc nứt tung, một chi Tiên Binh theo đó hiện thân. Mỗi một chi Tiên Binh có hơn ba trăm người, thân mặc xích giáp, ngồi trên hung hổ, trên tay nắm lấy cung tiễn, cung đã kéo căng, vô số tiên tiễn nhắm thẳng Cáp Mô quân với Phương Hành làm trung tâm, sát khí tràn khắp, ùa tới như sóng triều...

Nhất thời, cộng với ba trăm Tiên Binh phía chính diện, từ sáu phương hướng tổng cộng gần ngàn Tiên Binh bao vây kín quanh Cáp Mô quân của Phương Hành!

Thiết kỵ như tiên sơn, cung nỏ khiếp nhân tâm, tinh không bỗng chốc thinh lặng, không một tiếng động...

Ba trăm Cáp Mô quân của Phương Hành lúc xuất trường quả thực uy phong lầm lẫm, nhưng rốt cuộc nhân số quá ít, tiên phỉ một người cưỡi một con cóc, đối đầu với ba trăm Tiên Binh dưới trướng Thái Ất Như Hiên tiên tướng, ít nhất về mặt khí thế còn không thua mấy phần. Nhưng hiện nay bị bảy chi Tiên Binh bao vây, nhân số liền có vẻ ít đến thương cảm, lại thêm dưới háng người ta toàn là mãnh hổ, tuy thân hình không lớn bằng con cóc, nhưng con nào con ấy hung ác dị thường, ác phong ngập tràn, so ra càng có vẻ Cáp Mô quân nhỏ yếu...

Thái Ất Như Hiên tiên tướng trong lòng đại định, cười lạnh bước ra trước vài bước, thanh âm ngầm giấu sát cơ:

- Ha ha, mạt tướng không biết Liệt Dương Vương và Niếp Cuồng Nhất xảy ra vấn đề gì. Chẳng qua giờ Đế Lưu điện hạ đã bị Tiên Binh chúng ta bao vây, tốt nhất vẫn nên mau mau bó tay chịu trói thôi. Ngươi cản đường Tiên Binh đuổi giết phản nghịch Thiên Nguyên, tuy ngươi là Đế tử, nhưng mạt tướng vẫn hoài nghi ngươi cấu kết cùng phản tu Thiên Nguyên, trước đành phải giữ lại điện hạ. Ta khuyên điện hạ đừng phản kháng, bằng không chém giết xảy ra, nếu thương đến tính mạng điện hạ, vậy lại không hay lắm...

Hắn rốt cục vẫn không dám nói thẳng muốn chém Đế tử, bởi thế trước thuyết minh rõ ràng, chụp mũ Đế Lưu, nói rõ mình chỉ muốn bắt lại hắn, nhưng một khi động thủ, Đế Lưu tất nhiên không thể còn sống, nhất định phải chết trong “loạn quân”...

- Ha ha, không sai, điện hạ đã bị bao vây, còn không mau mau bó tay chịu trói?

Nam tử mắt rắn trong đám con em thế gia cũng thấp giọng cười lạnh, đáy mắt tán phát tinh quang, hai mắt sắc bén như đao.

- Đường đường Đế tử không ngờ lại cấu kết với phản tu Thiên Nguyên. Đúng là khiến người khó chịu, điện hạ, ngươi nếu không đầu hàng, vậy đừng trách chúng ta vô lễ!

Lúc này mấy người bọn họ đã chia nhau chiếm giữ các phương, thống lĩnh một chi Tiên Binh. Rốt cuộc đối với Tiên Binh mà nói, có một tiên tướng cường hoành suất lĩnh mới có thể vung ra thực lực mạnh nhất. Bởi thế dưới tình huống song phương thực lực tương đương, đôi lúc hai quân đối đầu sẽ trước đấu tiên tướng, nếu tiên tướng phe mình thắng, người người phấn chấn, Tiên Binh dưới trướng tự nhiên phấn dũng xung phong, mười thành lực lượng có thể quân ra hai mươi thành hung uy, nhưng nếu tiên tướng phe mình bại, thường thường sẽ kéo theo sĩ khí suy sụp, lúc cùng người giao phong cơ hồ khẽ đụng liền vỡ...

Lúc này năm người bọn họ lần lượt suất lĩnh một chi Tiên Binh, tùy thời chuẩn bị ra tay!

Hắn nói mấy lời kia, là cũng bởi biết tính tình của vị Đế Lưu điện hạ này. Càng muốn hắn đầu hàng, hắn càng sẽ ra tay!

Chẳng qua, đối mặt với khiêu khích bằng ngôn từ của bọn họ, vị Đế tử đang bị đại quân bao vây kia không những không tức giận, ngược lại trên mặt còn phù hiện ý cười hoang đường, nhìn bọn hắn cứ như đang nhìn kẻ ngu, đặc biệt là ánh mắt nhìn hướng vị Thái Ất Như Hiên tiên tướng đang tự tin tràn đầy, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Hắn cười một tiếng quỷ dị, nói:

- Làm sao ngươi biết ta cấu kết với phản tu Thiên Nguyên?

Thái Ất Như Hiên tiên tướng còn tưởng hắn đang cố tranh biện, quát lạnh nói:

- Ngươi ngăn trở chúng ta đuổi địch, chính là thiết chứng...

- Người nào dám cả gan phạm biển loạn lưu?

Không đợi hắn nói xong, đột nhiên nghe được có người bạo hống, sau đó từ hướng tây bắc bất chợt có một chi nhân mã đánh tới. Đi ở mặt trước nhất là một đoàn quang hoa vàng rực như mặt trời, chỉ duy người có tu vị cực cao mới có thể nhìn thấy được trong quang hoa kia rõ ràng là một con tặc ô hung phong đáng sợ, suất theo một đám yêu binh trận doanh lung tung rối loạn, nhắm thẳng về phía Tiên Binh. Có người thấy được một màn kia, lập tức không khỏi cả kinh, biết đó chính là chi yêu binh thực lực mạnh nhất, kham xứng chủ lực trong biển loạn lưu!

- Không hay, lúc này lại đụng phải chủ lực yêu binh trong biển loạn lưu, phải cẩn thận đừng để Đế Lưu trốn...

Chư Tiên Binh và đám con em thế gia đều cả kinh, đang định phân phái người đi đối phó.

Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo đó lại lập tức khiến bọn họ tâm thần đại loạn.

- Kẻ dám phạm biển loạn lưu, có tới không đi, giết không cần luận!

Ở hướng đông nam cũng có một chi nhân mã bất ngờ giết tới, là một nữ tử tay cầm thanh hồng song luân, thân mặc giáp cốt ám vàng, một thân khí cơ cực đáng sợ, vừa vọt tới liền bay thẳng đến trước mặt Tiên Binh, đám Tiên Binh sau lưng nàng ai nấy cũng đều hung thần ác sát, bố thành trận thế hạo đãng, tựa như một mạt lưu vân giữa không trung, kẹp lấy khí thế cao trướng khó mà hình dung, từng bước đột phá giới hạn tinh vực, cơ hồ chỉ chớp mắt đã tiếp cận lại gần...

Từ mấy phương hướng khác cũng đồng thời có tiếng hét lớn vang lên, một phương rõ ràng là một con lệ quỷ âm vân rậm rạp, huyễn hóa ngàn vạn phân thân, âm lệ khát máu, một phương là một vị nữ tử thân mặc váy hồng, sau lưng cùng theo vô số Yêu Ma, còn có một phương, người đi đầu là một nam tử tuấn tú tay cầm trường thương, ánh mắt âm trầm, sau lưng cùng theo mấy chục đệ tử áo bào trắng, thần tình ai nấy hết sức lạnh lùng!

Thoáng chốc khi bọn họ vừa xuất hiện, tình thế tại trường lập tức nghịch chuyển, Tiên Binh bị đứt đường lui, phục binh từ sau lưng ùn ùn đánh tới!

Lúc này, Phương Hành đã ý cười đầy mặt, trào phúng nhìn Thái Ất Như Hiên tiên tướng:

- Ngươi nên nhìn xem là ai đang bị bao vây!

- Đế Lưu, ngươi... Chẳng lẽ ngươi thật...

Thái Ất Như Hiên tiên tướng không phải kẻ không có đầu óc, lúc này đã phát giác tình thế không đúng. Nếu chỉ là xảo hợp, vậy làm sao có nhiều phản nghịch Thiên Nguyên xuất hiện một cách vừa khéo như thế được, cơ hồ theo sát Đế Lưu mà đến, ngược lại như từng có hẹn trước. Song nếu nói Đế Lưu thật cấu kết với đám phản nghịch Thiên Nguyên kia, lại nghĩ thế nào đều không khả năng, có thể nói trong đại tiên giới người người đều có khả năng cấu kết phản nghịch Thiên Nguyên, chỉ duy có Đế tử là không khả năng. Hiện tại đại tiên giới chính là của mấy nhà bọn họ, cấu kết với phản nghịch Thiên Nguyên để tạo phản chính mình chắc?

Đương nhiên, Phương Hành không có ý định giải thích gì cả. Phút chốc khi đám người Đại Kim Ô xuất hiện, hắn liền biết thời cơ đến, cũng không có hứng thú nói nhiều với những người này, ánh mắt lành lạnh, trực tiếp vung tay lên:

- Các con, động thủ!

- Oa!

Cáp Mô quân sau lưng sát khí bạo trướng, con cóc dưới háng hắn đi đầu gấp xông ra ngoài!

Oanh! Oanh! Oanh!

Con cóc hơi nhảy một cái, tốc độ quả thực khó mà hình dung, nháy mắt đã bay lên cao không, sau đó như là vẫn thạch hung hăng nện xuống trận doanh Tiên Binh bên dưới. Phương Hành đứng ở trên lưng con cóc, tay cầm quỷ đầu đại đao, áo choàng sau lưng tung bay phất phới, uy phong, bá đạo không bút nào diễn tả, dọa cho Tiên Binh phía dưới sợ hãi không thôi...

- Bắn tên! Bắn tên!

Thái Ất Như Hiên tiên tướng cả kinh, trận kỳ gấp tung, lớn tiếng hô quát!

Gặp phải phản quân, trước bắn một đợt mưa tên. Đưới ma cung thần tiễn, đối phương không chết quá nửa cũng phải trận thế đại loạn, sau đó Tiên Binh mượn thế đánh thốc tới liền có thể nhẹ nhàng thu gặt chiến quả. Từ sau khi tiến vào biển loạn lưu, cách đánh này giúp Tiên Binh chiếm không ít tiện nghi, nhưng nay lại có chút tán loạn, một là sau lưng bọn hắn có cường địch ập tới, dù bắn tên, cũng không biết nên bắn ai, hai là đối phương tới quá mức đột ngột, ngược lại khiến bọn họ không tiện thay đổi trận thế, mưa tên còn chưa phát huy ra uy lực mạnh nhất, đối phương liền đã giết đến trước mặt...

- Hưu

- Hưu

- Hưu

Chỉ có đợt mưa tên nhắm hướng Phương Hành là vẫn hết sức đáng sợ, bởi đám Tiên Binh kia vốn ngay từ đầu đã nhắm vào hắn. Thời này khắc này, người còn đang giữa không trung, mưa tên đã gào thét trút tới, một phiến như biển, cơ hồ che phủ vạn dặm, chẳng những hắn, ngay cả Cáp Mô quân sau lưng cũng bạo lộ dưới mưa tên, trơ mắt nhìn mưa tên bay tới, bọn họ sắp phải bị thương một mảnh.

Trong cục diện như thế, thần thông người tu hành quả thật bị suy yếu, thần thông cá nhân dù kinh người đến mấy cũng rất khó hộ được người khác chu toàn, cùng lắm là giữ được tự thân không thương mà thôi. Bởi thế đối mặt đại quân đối phương, đại tu thường thường đều sẽ không giao phong chính diện, phần nhiều là lập tức xoay người liền đi, quay đầu lại tới tìm ngươi, đặc biệt là dưới tình huống đối phương cũng có đối thủ cường đại, có rất ít người sẽ một bên ứng đối thiên quân vạn mã tập nhiễu, một bên lại cùng đối thủ đấu pháp, làm vậy thật sự quá chịu thiệt...

- Cuối cùng đã đến lúc Cáp Mô quân đại hiển thần uy?

Bản thân Phương Hành cũng có cách hữu hiệu để giảo loạn phiến mưa tên, nhưng lúc này hắn lại làm như không thấy, có lòng muốn nhìn xem năng lực của đám Cáp Mô quân dưới trướng mình. Thế là vẫn cứ vung đao chém vụn mưa tên xông hướng mình, sau đó vội lao tới, vô số thần tiễn sát vai mà qua!

Cũng vào lúc này, chợt nghe Lộc Tẩu sau lưng hét lớn một tiếng:

- Thần Am Phá Tiễn trận!

Tùy theo tiếng rống to rơi xuống, đột nhiên tất cả con cóc đều căng phồng bụng lên, sau đó bất chợt kêu to!

- Oa oa
- Oa oa oa

Trong tinh vực đột ngột vang lên một mảnh kêu hót, sóng âm như triều, cuồn cuộn như biển, từng mảnh từng mảnh âm ba dưới sự thôi động pháp lực từ đám con cóc tọa kỵ, một tầng tiếp một tầng khuếch tán ra, toàn bộ mưa tên hoàn toàn bị giảo loạn, phảng phất như gió mạnh thổi phất qua, thần uy cất chứa trong mưa tên ít nhất bị suy yếu bảy thành trở lên, sau đó dồn dập bị tiên phỉ khua múa pháp bảo đánh rơi!

- Cái này... Cẩn thận!

Thái Ất Như Hiên tiên tướng không khỏi cả kinh, vội vàng hét lớn!

Oanh...

Đúng lúc này, Phương Hành đã đến, khua múa Khi Thiên Phách Man đao, hung hăng chém về phía trước.



Bạn cần đăng nhập để bình luận