Lược Thiên Ký

Chương 1295: Đạo ẩn


Ba người Phương Hành hoặc nhiều hoặc ít đều có điều hoài nghi đối với ba vị tôn chủ. Yêu cầu học đạo, nói trắng ra chẳng qua là muốn xem xem trong hồ lô bọn hắn rốt cuộc bán thuốc gì. Hơn nữa tu vị ba người bọn họ cũng đều rất bất phàm, có hai người đã chạm đến cạnh biên thành tiên, Phương Hành tuy tu vị thấp chút, nhưng từ nhỏ liền truyền thừa chư đạo Thái Thượng kinh văn, hiểu biết về đường tu hành không hề thua kém Lộc Tẩu và Ngao Liệt. Bởi thế bọn họ dám chắc, chỉ cần trong kinh văn kia có trò mèo nào đấy, lấy kiến thức bọn họ tất sẽ có thể phát giác, nhưng mà hiện nay sau khi được đến kinh văn tam giáo, lại triệt để lờ mờ, có cảm giác như gặp quỷ giữa ban ngày...

Đây quả thực là tam giáo chân nghĩa, quả thực là truyền thừa vô thượng...

Bằng ánh mắt bọn họ, đừng nói được đến truyền thừa hoàn chỉnh, chỉ cần lấy được một bộ phận trong đó, hẳn là cũng lập tức có thể xác định điểm này. Hơn nữa ba người đều có để uẩn riêng, tựa như lời ba vị tôn chủ vừa nói lúc nãy, Phương Hành có duyên với Phật, Phật quả vốn nên cấp cho Thần Tú, đến nay vẫn còn ở chỗ hắn, còn Ngao Liệt thì mang huyết mạch Long Tộc, là dị số trong yêu loại. Lộc Tẩu thì đã tiềm tâm tu đạo mấy ngàn năm, lĩnh ngộ đối với đạo nghĩa đã đạt tới cảnh giới tỉ mỉ chăm chút, thiên nhân cộng sinh...

Cho nên, khi bọn hắn lần lượt được truyền thừa Cực Nhạc Hoan Hỉ Công, Đông Hoàng Quy Nhất Công và Vô Lượng Đạo Hóa Công, lập tức liền triệt để ngơ ngác!

Tựa như Phương Hành, lúc mới vừa được đến Cực Nhạc Hoan Hỉ Công kia liền tức thì cảm giác được đạo quả trong cơ thể tựa hồ cảm ứng được huyền ảo của thiên kinh nghĩa này, ẩn ẩn sinh ra cộng hưởng, run nhẹ lên, hệt như là huyết mạch tương dung...

Không thích hợp!

Trong ba thiên kinh nghĩa tất có chiêu trò gì đấy...

Lấy độ cảnh giác của Phương Hành, hắn căn bản không tin tưởng sẽ có chuyện tốt như vậy đột nhiên rơi trúng đầu!

Phải biết ba thiên kinh nghĩa này chính là công pháp tối cao, thuộc đẳng cấp nếu ném vào Thiên Nguyên, tất sẽ cuộn lên giết chóc máu tanh, không biết bao nhiêu lão quái vật đều sẽ liều mạng tới tranh cướp, cũng không biết bao nhiêu siêu cấp đại đạo thống sau khi được kinh văn thế này, lập tức sẽ cất kỹ trong cấm địa, bình thường không cho người nhìn lấy một lần. Có thể nói, gần bằng ba thiên công pháp này liền đủ để trở thành cơ sở lập thế cho một phương cổ đạo thống, quả thật trân quý vô cùng, làm sao có thể cứ thế nhẹ nhàng truyền cho người khác...

Biết nó có chiêu trò, khăng khăng nhìn qua lại rất là hoàn mỹ, hồ nghi trong lòng đám người Phương Hành càng lúc càng thịnh. Đợi sau khi hoàn thành truyền thừa ba thiên kinh văn, ba người đều trầm mặc, rất lâu, rất lâu sau, vẫn không ai mở miệng...

- Ha ha, thời gian ba ngày chắc đủ khiến ba vị tiểu hữu làm ra tuyển chọn chứ?

Đại Uy Yêu chủ thấp giọng khẽ cười, ánh mắt lấp lánh, đối thị cùng hai vị tôn chủ còn lại một cái, sau đó liền thấp giọng phân phó:

- Trước dẫn ba vị khách quý này về Vong Tục sơn đi, dặn người chú ý phối hợp, ba ngày sau, lại đến chờ đáp án của bọn hắn cũng được!

Thủ hạ tuy nhiên đều là thuộc hạ Đạo chủ, nhưng nghe được Yêu chủ phân phó, lại cũng đều cung thanh đáp ứng, sau đó liền do ba người Ngọc Ki Tử, Bất Trần tăng, yêu Đào Nhi cầm đầu, phân biệt dẫn đám người Phương Hành đi ra. Lúc này đám người Phương Hành rõ ràng còn đang đắm chìm trong kinh văn không cách nào tự kềm chế, hệt như trước đây Lộc Tẩu si mê với thuật vẫn thiết đúc khí vậy, không chút cảm ứng với ngoại vật. Bọn họ biết nếu có vấn đề, tất là sẽ ở trên kinh văn, một lòng đi nghiên cứu kinh văn, ngược lại đối với những chuyện khác không mấy lo lắng!

- Ha ha, đứa nhỏ tên Phương Hành kia có vẻ khá là khó chơi...

Những người khác đều rời đi, trên hậu sơn Vô Lượng sơn chỉ còn ba người Đạo chủ, Phật chủ, Yêu chủ, cả ba lại không có rời đi mà lẳng lặng đứng nghiêm giữa không trung, thẳng khi đám người Phương Hành đã đi mất không thấy bóng dáng đâu, Đạo chủ mới đột nhiên khe khàng thở dài một tiếng, nhẹ giọng cười, ngược lại khen Phương Hành một câu!

- Ha ha, đi tới tiên cảnh này, vô luận Nhân Yêu Thần Tăng, có ai là không lòng đầy cảnh giác?

Phật chủ ha ha cười lên:

- Rốt cuộc chợt đến một nơi thật như tiên cảnh thế này, lại có nhiều chuyện tốt như vậy chờ đợi, đối với người tu hành cả một đời, đều tu thành hồ ly hết cả, đây sợ rằng còn đáng ngờ hơn cả long đàm hổ huyệt? Chẳng qua cũng không sao, chúng ta lập cảnh ngàn năm nay, tiểu Tiên giới khắp tinh không, thế gia lưu lạc, tăng nhân khổ hạnh, sinh linh bộ lạc Thần tộc đều thu không ít, bên trong không thiếu người có đại trí tuệ, nhưng trừ Cửu Đầu Trùng kia, lại có ai chạy ra được?

- Nhưng thu nhiều người như vậy, chẳng phải vẫn vô dụng?

Đại Uy Yêu chủ châm chọc một tiếng, cười lạnh nói:

- Cái gì mà tiểu Tiên giới, thế gia lưu lạc, tăng nhân khổ hạnh, bộ lạc Thần tộc? Đều vô dụng, cảnh chủ không hài lòng bọn họ, bởi vì bọn họ đã mất đi số mệnh che chở, chắc cũng chỉ có mấy người đến từ Thiên Nguyên tổ địa mới có khả năng khiến cảnh chủ mãn ý? Rốt cuộc nơi đó là quê hương của chúng tiên Thái Cổ, cũng là mộ chúng thánh Thái Cổ, có được phúc trạch số mệnh mà không vực nào có trong vũ trụ, chỉ là buồn cười... Sinh linh Thiên Nguyên lại không tự biết, ngược lại một lòng muốn thành tiên!

- Nếu bọn họ không muốn thành tiên, chúng ta lấy đâu ra cơ hội?

Đại Bi Phật chủ cười nhẹ, lắc lắc đầu, phất phất tay áo, nói:

- Cứ cho bọn hắn thời gian ba ngày! Dự tính ba người này tuy cảnh giác, lại cũng vạn vạn không ngờ, bẫy rập mà bọn họ một mực cảnh giác lại chính là bản thân kinh văn kia...

...

...

- Kinh văn này hoàn toàn không có vấn đề, lão phu, lão phu... Thậm chí định quỳ xuống cảm ơn Đạo chủ!

Lúc này, ở Vong Tục sơn, ba người Phương Hành sau khi được đưa về, tới nay đã qua đi chỉnh chỉnh một ngày. Ba người bọn họ được truyền thụ kinh văn, liền một mực tiềm tâm tham cứu, tuy không dám chiếu theo tu luyện, nhưng càng nghiên cứu lại càng cảm thấy cao thâm khó lường, cất chứa chí lý. Đặc biệt là lão tu đã tu hành mấy ngàn năm như Lộc Tẩu, lúc này bởi quyển Đạo kinh kia mà nhịn không được sinh tâm cảm ân đội đức đối với Đạo chủ, nếu giờ đây Đạo chủ ở ngay trước mặt, nói không chừng hắn thật sẽ quỳ lạy đại ân truyền công...

Đối với người tu hành mà nói, cái gì quan trọng nhất?

Không chút nghi vấn, chính là đạo lý!

So sánh với thứ tối bản nguyên như đạo lý và giáo nghĩa, ngay cả thần thông và pháp bảo đều chỉ là hoa lá trên cành!

Mà hiện nay truyền thừa ba người bọn họ giành được lại chính là loại đạo lý và giáo nghĩa tối bản nguyên kia...

- Lão phu có cảm giác, trong Vô Lượng Đạo Hóa Công này xác thực ẩn chứa đạo lý tối bản nguyên của Đạo gia, nếu lão phu tu luyện, nói không chừng thật có thể đụng chạm đến cảnh giới tối cao kia… Đến khi đó, ha ha, đừng nói tiên, dù cho lão phu Tiên nhân Vương lão phu cũng sẽ không đi làm, bởi vì bản thân người đắc đạo đã không phải tiên hay tiên nhân Vương có thể so sánh …

Lúc Lộc Tẩu ngẩng đầu lên, đáy mắt có tinh quang bạo xạ:

- Ta... Ta tưởng muốn tu luyện công pháp này!

Dù là Ngao Liệt, lúc này cũng nhịn không được thần tình kinh hoàng:

- Đông Hoàng Quy Nhất Công này quả thật lợi hại, không ngờ cất chứa bản nguyên đại đạo từ yêu hóa người, man thú Hồng Hoang tham ngộ đại đạo từ thời Thái Cổ... Ngay cả một thân huyết mạch Long Tộc của ta đều bị đạo lý cất chứa trong kinh văn dẫn động. Ta có một dự cảm, nếu ta tu luyện công phá này, tuyệt đối sẽ lĩnh ngộ đạo chí cường của Yêu đạo Thái Cổ, đến lúc đó từ từ suy diễn, thậm chí có thể trực tiếp lĩnh ngộ cảnh giới mạnh nhất của Long Tộc, hoặc là... Càng hơn một tầng?

Nó càng nói càng nghiêm túc, nhịn không được nhìn hướng Phương Hành:

- Ta... Ta cũng muốn tu luyện công pháp này!

- Không thể...

Lúc này, Phương Hành cũng thần tình kinh ngạc bàn tọa dưới đất. Vốn đang một mặt mê mang, nhưng vừa nghe hai người nói chuyện, lập tức tâm lý cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên quát:

- Ngàn vạn không thể tu hành, nhất định phải nhịn, vạn lần không thể...

- Vì sao? Kinh này rất hoàn mỹ...

Lộc Tẩu nhịn không được ngẩng đầu, phản bác Phương Hành một câu.

- Chính bởi vì nó quá hoàn mỹ!

Phương Hành đè thấp thanh âm, cắn răng, hung hăng nói:

- Tiểu gia ta trước nay luôn không tin trên trời rớt xuống bánh nhân, cũng trước nay luôn không tin người khác có ý tốt cho không mình cái gì. Nếu ba đạo kinh văn này là ta cướp được, vậy ta còn tin, nhưng kinh văn này lại do ba lão gia hỏa kia vội vàng truyền cho chúng ta, ta không tin bọn họ có hảo tâm như thế, ta dám chắc kinh văn nhất định có vấn đề!

- Chúng ta... Chúng ta đương thời cũng nghĩ như vậy...

Ngao Liệt nhịn không được mở miệng phản bác, mê mang nói:

- Nhưng chúng ta đã nghiên cứu một ngày, càng nghiên cứu, càng cảm thấy trong kinh văn cất chứa chí lý thâm hảo, không có chỗ nào bất ổn cả, chí lý đặt trước mắt, lại không đi nghiên cứu, thật sự là...

Đến đây hắn không nói thêm gì nữa cả.

Rất rõ ràng, lý trí nói cho hắn, hẳn nên tin tưởng Phương Hành, nhưng dụ hoặc từ Đông Hoàng Quy Nhất Công đã khiến hắn có chút kềm nén không được. Đối với điều này Phương Hành có thể hiểu được. Ngao Liệt vốn tu hành trong tạo hóa Lôi Trì, tu vị tăng trưởng cực nhanh, nhưng tâm chí lại yếu hơn bọn hắn rất nhiều, tự nhiên không ngăn cản được dụ hoặc. Còn Lộc Tẩu thì đã tu hành mấy ngàn năm, kinh văn Đạo gia sớm đã thâm nhập thần hồn, hiện nay nhìn thấy Vô Lượng Đạo Hóa Công liền như tửu quỷ đã lâu chưa uống rượu, nay chợt gặp được một vò rượu ngon tuyệt thế...

Ngược lại là mình, rốt cuộc tu vị thấp nhất, thời gian tu hành cũng không dài, lại thêm Phật quả vốn thuộc sở hữu của tiểu hòa thượng Thần Tú, chỉ là gửi tạm nơi này thôi, bởi thế sức dụ hoặc của Cực Nhạc Hoan Hỉ Công so ra còn kém một chút...

Ẩn ẩn, hắn phần nào đoán được dụng ý của ba vị tôn chủ!

Thật sự là ngạt độc!

Khó trách ba người bọn hắn dễ dàng truyền pháp như thế!

Hóa ra bọn họ vốn đã dám chắc, sau khi ba người bọn mình được đến kinh văn truyền thừa, tìm kiếm chiêu trò trong đó cũng tốt, hiếu kỳ nội dung bên trong cũng được, tất nhiên đều sẽ đi tham ngộ, mà chỉ cần bắt đầu tham ngộ, vậy liền căn bản không khả năng thoát ra được!

Đối mặt với dụi hoặc từ đại đạo vô thượng, chú định bọn hắn nhất định sẽ đi tu luyện công pháp!

Mà chỉ cần tu luyện, Phương Hành tin tưởng, vậy liền nhất định sẽ ra vấn đề...

- Ta... Ta nhịn không được... Dù công pháp này không ổn, ta cũng phải thử xem sao!

Đang lúc Phương Hành trầm tư nghĩ ngợi, Lộc Tẩu đột nhiên quát khẽ một tiếng, hiện vẻ cực kỳ nôn nóng.

Mà nghe vào trong tai Phương Hành, giống như là hắn bỗng đột nhiên vứt bỏ căn huyền nào đó trong lòng...

Phiền toái!

Bạn cần đăng nhập để bình luận