Lược Thiên Ký

Chương 1411: Đánh thần đánh quỷ



Một màn trước mắt này thật vượt ra khỏi người trong bộ lạc Cự Thạch lý giải...

Bọn hắn không cách nào tưởng tượng cái kia đến tột cùng là dạng bàn tay gì, quất bay mấy tiểu oa nhi, tát mấy bà nương chỉ biết gào to lăn trên mặt đất thì cũng thôi đi, thậm chí nói, thật là một người luyện võ, vậy hắn tát lăn những tráng hán trong bộ lạc cũng không có gì, nhưng bọn hắn thật nghĩ mãi mà không rõ, vì cái gì đối mặt với mãnh nhân như mười huynh đệ Hổ gia, hắn cũng chỉ một tay một tay quất tới, liền tát bay từng cái từng cái?

Truyền thuyết người trong Tiên gia rất coi trọng lão Tam và lão Thất của Hổ gia, vì sao cũng không dùng được như thế?

Bọn hắn thấy rõ ràng, khách nhân kia căn bản không có động, chỉ phất tay mà thôi!

Nhưng lão Tam và lão Thất của Hổ gia, lại tựa như tượng gỗ sững sờ, không nhúc nhích mặc cho người ta quất lên mặt, sau đó tựa như hai khúc gỗ bay ra ngoài, một cái va vào tảng đá lớn ở đầu thôn, làm tảng đá nứt vỡ, một cái thì bay ra mấy chục trượng, nữa bên đầu xẹp lép, như cái túi da dê, nữa bên đầu khác thì rách ra, như cái dưa hấu nát, thân thể nằm trên mặt đất, còn đang không ngừng co giật...

Sau đó là hai con Thanh Lang Kỵ, trong truyền thuyết đây chính là yêu quái nuôi dưỡng trong Tiên Phủ, có thể ngày đi nghìn dặm, một con cũng có thể diệt một bộ lạc, nhưng sau khi ác nhân kia tát bay lão Tam và lão Thất Hổ gia, chúng đều bị hù nằm trên mặt đất, cái đuôi lắc giống như chó hoang, run rẩy phun đầu lưỡi ra, nhưng như vậy cũng không làm đối phương mềm tay, ngồi xổm xuống, hai tát quất ra ngoài, hai con Thanh Lang Kỵ bay xa mấy chục trượng, nằm trên mặt đất cứng ngắc giả chết...

Mà ác nhân kia, sau khi làm ra chuyện kinh thế hãi tục như thế, lại còn không ngừng tay, trực tiếp đi ra ngoài.

Huynh đệ Hổ gia có người đi xem tình huống của lão Tứ lão Ngũ lão Lục, có thì trực tiếp vọt lên, chỉ là không nhanh bằng lão Tam và lão Thất, lúc này vừa đuổi tới, thấy được thảm trạng của lão Tam và lão Thất, thì giống như gặp ma, vẻ mặt khó tin, thân thể cứng ngắt, cũng không có thoát được, một người ăn một tát, thẳng tắp bay ra ngoài, có người muốn chạy trốn, nhưng không biết tại sao, lợn rừng lại không nghe lời, hoặc nói là trốn quá chậm, bị người ta nhẹ nhõm chạy tới, một tát một người...

Từ đầu tát đến cuối, không có ai ăn được hai tát.

- Ngươi... Ngươi...

Phương Hành một đường tát đến trước mặt lão đại Hổ gia, hán tử này đã bị hù xanh mặt, hắn dùng sức chớp mắt, tựa hồ muốn thoát khỏi ảo giác, nhưng trước mắt vẫn là một màn kia!

Khuôn mặt Hổ bà nương hoảng sợ, biểu lộ giống như vẽ ra, căn bản không biết có nên tin tưởng hay không.

Các ca ca của mình sắp chết sạch, nàng tựa hồ nên khóc, thế nhưng một màn bi thảm kia ở trước mắt, lại thủy chung không khóc được...

Nhất là thời điểm hung thần kia đứng ở trước mặt mình, nàng muốn mắng to, nhưng một chữ cũng mắng không ra...

- Quỳ xuống đi!

Hung thần kia mở miệng, sau đó một tát quất vào trên mặt Hổ bà nương, tát ả bay xa mấy chục trượng, lúc rơi xuống đất lại là tư thế quỳ, hơn nữa là quỳ gối ở bên người lão tộc trưởng, đầu rủ xuống đất...

- Ta... Ta...

Lão đại Hổ gia phản ứng lại, nhảy khỏi tọa kỵ, muốn quỳ xuống.

- Không có tác dụng!

Phương Hành đưa tay, kéo lấy lão đại Hổ gia, ngăn hắn quỳ xuống, chậm rãi lắc đầu.

- Ta dính tiện nghi của bộ lạc Cự Thạch, cho nên bọn hắn có thể quỳ, ngươi không có tư cách này...

Hung thần kia cúi đầu nhìn lão đại Hổ gia, sau đó giơ tay lên.

- Tha mạng!

Hổ gia lão đại há to miệng, chỉ kịp hô lên hai chữ này, sau đó liền ăn một bạt tai, trực tiếp bay ra ngoài.

Một giây sau, bay ra ngoài chính là lợn rừng tọa kỵ của hắn.

Sau đó Phương Hành tiếp tục đi về phía trước, bên kia còn có ba bốn hán tử cưỡi Thanh Lang, trên mặt đều đã xanh mét, muốn né ra, lại một cử động cũng không dám, một người cách gần Phương Hành nhất bị hù bắp chân rút gân, run giọng mở miệng:

- Đại... Đại nhân... Chúng ta là Thanh Lang Kỵ do bộ lạc khác tuyển ra, cùng Hổ gia... một chút quan hệ cũng không có!

Nhìn bộ dáng trung thực của những người này, suy nghĩ lại mười huynh đệ Hổ gia một chút, tựa hồ xác thực không quan hệ với những người này, Phương Hành nhẹ gật đầu, sau đó lại vung tay, những gia hỏa ngồi trên Thanh Lang Kỵ lúc đầu uy phong lẫm lẫm kia cả người lẫn sói bị quất bay, sau đó mới lẩm bẩm:

- Vậy ai bảo các ngươi sang đây nhìn xem làm gì?

- Vị đạo hữu này, hơi quá mức rồi!

Đột nhiên, phía sau có một âm thanh quát lạnh vang lên, chấn động hư không, giữa thiên địa tràn đầy hồi âm.

Phương Hành nao nao, quay đầu nhìn sang.

Thời điểm mười huynh đệ Hổ gia uy phong lẫm lẫm xông lại, đằng sau còn theo bốn năm người cưỡi Thanh Lang, chỉ là Thanh Lang dưới hông bọn hắn lớn hơn những người khác một vòng, cũng càng hung ác hơn, trên lưng sói có yên do tơ vàng quấn quanh, trong đó ba người ăn mặc như giáp sĩ bình thường, người khoác thanh giáp, mũ giáp che mặt, một người khác thì sau lưng nhiều hơn một áo choàng màu đỏ, khí tức trên người cực kỳ hùng hậu, lại có một cái là nữ tử người khoác đấu bồng màu đen, vừa rồi hét lớn chính là người này!

Lúc đầu bọn hắn đều giống như khinh thường, nhưng sau khi Phương Hành bất động thanh sắc tát bay Hổ gia lão Tam và lão Thất, thì đều ngồi không yên, lúc này nữ tử khoác đấu bồng màu đen ánh mắt băng lãnh, lạnh lùng nhìn về phía Phương Hành...

- Thế nào, ngươi có ý kiến?

Phương Hành ngoẹo đầu đánh giá bọn hắn một chút, sau đó cất bước đi tới.

Lần này, rõ ràng nhìn thấy bọn hắn đều thẳng người lên, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn sang.

- Vị đạo hữu này, ta chính là thống lĩnh Thanh Lang Kỵ của Thanh Ngô Tiên Phủ, vị này là cung phụng của Thanh Ngô Tiên Phủ Thánh Quỷ Tiên Tôn, ta không biết đạo hữu là đạo thống phương nào, lại ở Tiên Sơn nào tu hành, nhưng ở trước mặt chúng ta tàn sát Thanh Lang Kỵ, cần cho chúng ta một câu trả lời thỏa đáng!

Nam tử khoác áo choàng màu đỏ trầm giọng hét lớn, trường mâu trong tay chỉ sang.

- Tốt, ta cho ngươi câu trả lời!

Bước chân của Phương Hành không có chút bối rối, càng đi càng gần.

- Trời ạ, hắn lại muốn đắc tội các đại nhân của Thanh Ngô Tiên Phủ sao?

Một màn này khiến cho người trong bộ lạc Cự Thạch ngẩng đầu lên, ánh mắt lom lom nhìn lại.

Đối với bọn hắn mà nói, ác nhân này tự nhiên là đáng sợ, nhưng Thanh Ngô Tiên Phủ lại là tồn tại chí cao vô thượng trong mắt bọn họ a...

Nhưng hôm nay, ác nhân này thật muốn tự tìm đường chết sao?

- Thực lực đáng sợ, chí ít cũng là Kim Đan, người kiểu này không có khả năng không có chút chỗ dựa nào, trước bắt lại nói!

Nhìn thấy Phương Hành ung dung đi tới, thủ lĩnh Thanh Lang Kỵ và nữ tử cũng hoảng hốt, bọn hắn không phải Thanh Lang Kỵ bình thường, tựa hồ cảm thấy trên thân người này có khí tức đáng sợ, căn bản không muốn để hắn cận thân, thủ lĩnh Thanh Lang Kỵ quyết định tiên hạ thủ vi cường, đột nhiên vỗ Thanh Lang dưới hông, rít lên một tiếng, ác lang nhảy ở giữa không trung, trường mâu nhoáng một cái, đón đầu đâm về phía Phương Hành, khí tức trên người bừng bừng phấn chấn, như biển sâu vực lớn...

- Cái kia... Cái kia là thần tướng trong truyền thuyết sao?

Lão tộc trưởng bộ lạc Cự Thạch kiến thức rộng nhất, thấy thống lĩnh kia vọt tới, không khỏi trợn mắt lên.

Nhân vật lợi hại bực này, ngay cả hắn cũng chỉ ở lúc còn trẻ gặp qua một lần...

- Ở cảnh giới này, xem như không yếu rồi...

Phương Hành cũng có chút thưởng thức nhìn thống lĩnh trẻ tuổi kia từ trên trời giáng xuống, than thở nhẹ gật đầu...

Sau đó, thời điểm trường mâu của thủ lĩnh trẻ tuổi muốn đâm tới đầu mình, một bàn tay rút ra ngoài!

Ba...

Mũ giáp của thủ lĩnh trẻ tuổi bị tát biến hình, cả người bay ra ngoài, cũng không biết đụng gãy bao nhiêu đại thụ, nằm ở trên mặt đất giãy dụa, nửa ngày cũng không đứng dậy được...

- Đại nhân...

Ba tên Thanh Lang Kỵ còn sót lại kinh hãi, vội vã vọt lên, muốn ngăn cản Phương Hành.

- Các ngươi tránh ra!

Thế nhưng thời điểm bọn hắn vừa mới vọt ra, chỉ nghe phía sau quát một tiếng, nữ tử khoác đấu bồng bắt pháp ấn, một cái hồ lô bay lên, nắp tự động mở ra, theo nàng bắt pháp ấn, bên trong truyền ra tiếng gào khóc thê lương, một đạo khói đen tuôn trào, ở bên trong lại là một quỷ vật dữ tợn đáng sợ, răng nhọn móng sắc, sát khí cường đại, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Phương Hành lao đến...

Oanh!

Không trung đột nhiên xuất hiện một đám mây đen, tựa hồ trời đột nhiên tối xuống.

- Ai nha... Cái kia là... Ác quỷ...

Người bộ lạc Cự Thạch bị hù run lên, thân thể run rẩy, không biết bao nhiêu người tiểu trong quần.

Nói lệ quỷ, kể lệ quỷ, nhưng thực sự gặp được lệ quỷ lại có mấy cái?

Thế nhưng thời điểm bọn hắn hoảng sợ, một màn càng thêm kinh người xuất hiện...

Mắt nhìn quỷ vật dữ tợn vọt tới trước người ác nhân, giương móng vuốt sắc nhọn muốn bổ nhào vào trên người hắn, ác nhân kia lại hoàn toàn không có động tác dư thừa, trực tiếp vung cánh tay, một tay tát ra ngoài...

- Oa...

Một tiếng kêu thảm giống như mèo hoang bị đạp đuôi, sát khí của quỷ vật kia phảng phất như nhạt đi rất nhiều, không trung vừa mới ngưng tụ lại mây đen cũng tản ra, quỷ vật bị tát bay mấy chục trượng, núp ở dưới một cây đại thụ, bụm mặt không ngừng run rẩy...





Bạn cần đăng nhập để bình luận