Lược Thiên Ký

Chương 1149: Phá Trận Kinh ngũ cảnh




- Cùng lên?

Phương Hành nói khiến cho mấy vạn người quan chiến ngơ ngác, trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ, cơ hồ tưởng mình nghe lầm.

Sao mà phách lối?

Cần phải biết, vô luận là Bách Nhãn Tộc đại trưởng lão, hay Thần Tử Cổ Lạp tộc, đều là một phương cao thủ, không nói đến Bách Nhãn Tộc đại trưởng lão, đã sớm đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng một mực không đủ cơ duyên, không thể bước qua cánh cửa độ kiếp.

Chỉ nói Thần Tử Cổ Lạp tộc Đoạn Long Tử, đã từng là cao thủ trẻ tuổi xuất sắc của cổ tộc, có thể xếp vào ba vị trí đầu, lúc ở Kim Đan cảnh, nếu Phương Hành giao thủ với hắn, chưa chắc có thể thắng dễ dàng...

Bây giờ Phương Hành dùng Ma thân gặp người, đối chiến hai người này, tự nhiên là có phần thắng, nhưng hắn lại để hai người cùng tiến lên?

Hơn nữa còn ngạo thị quần hùng, để tất cả bọn hắn cùng tiến lên?

Quá cuồng ngạo rồi!

Dù sao từ ngày thứ nhất khiêu chiến đến nay, các tu sĩ Tịnh Thổ cũng tận lực tuân thủ quy tắc, chưa bao giờ có ý đồ ỷ thế hiếp người.

Nhưng hôm nay, Phương Hành lại muốn chủ động đánh vỡ quy tắc này!

- Ma đầu, ngươi là khinh miệt chúng ta!

Thần Tử Cổ Lạp tộc Đoạn Long Tử kịp phản ứng, phẫn nộ trách cứ.

Nghĩ hắn đường đường Thần Tử Cổ Lạp tộc, vốn cũng là anh tài nhất đẳng của thế gian này, lúc ở Kim Đan cảnh, thanh danh chưa hẳn thấp hơn đối phương bao nhiêu, nhưng thời điểm Phật tử tranh phong, bởi vì Cổ Lạp tộc bọn hắn ủng hộ Cổ Hạc, xa lánh Bỉ Ngạn Tự, nên không có tham dự vào Phật tử chi tranh, tự nhiên cũng không có cơ hội cùng Phương Hành giao thủ, lại càng về sau, Phương Hành dùng Phù Đồ đại trận đoạt đi Bách Đoạn Sơn, làm bọn hắn ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có liền bị đuổi đi, trong lòng càng nén giận!

Cùng là nhân vật nổi bật lúc ấy, nếu nói hắn không muốn cùng Phương Hành phân cao thấp tự nhiên là giả, bây giờ dù biết ma đầu kia sớm đã xưa đâu bằng nay, vượt xa mình, nhưng trên tâm lý vẫn coi hắn và mình cùng thế hệ, vốn định đánh bạc hết thảy đọ sức một phen, lại không nghĩ tới đối phương căn bản không coi mình là đối thủ, trong lòng nhất thời nổi nóng...

- Ha ha, khinh miệt ngươi lại thế nào?

Nghe hắn nói, Phương Hành lại cười ha ha, căn bản không đáp lời, một bước phóng ra, huy quyền liền đánh.

Một tiếng ầm vang!

Một quyền này của hắn đánh ra, giống như tuấn mã xông trận địa địch, khí thế liên tiếp tăng lên, cơ hồ muốn nghiền ép hết thảy, hủy diệt hết thảy.

- Không tốt!

Đoạn Long Tử biết một thức này lợi hại, bị hù không dám nói câu nào, hai tay vung lên, vỗ về phía ngực, xung quanh thân thể hóa thành vô số viên cầu lớn chừng quả đấm, sau đó những viên cầu này dài ra theo gió, hóa thành bộ dáng giống như hắn, số lượng từ một hóa thành trăm ngàn, trên không trung tất cả đều là thân ảnh của hắn, mà những thân ảnh kia phân bố lại theo trận lý, riêng phần mình chiếm một phương vị, dẫn dắt lực lượng sông núi, kết thành một đại trận vắt ngang hư không!

Một người hóa nghìn, biến ảo quân trận!

Chính là bí pháp của Cổ Lạp tộc, so với “tát đậu thành binh” của Phương Hành cũng không thua bao nhiêu.

- Đoạn Long Tử tuổi còn trẻ, vừa mới kết anh, vậy mà tu thành bí pháp bực này?

- Đây bí pháp của Cổ Lạp tộc, dùng một người bày trận, biến ảo thiên quân vạn mã, danh xưng có thể vượt cấp khiêu chiến...

Thấy Đoạn Long Tử thi triển bí thuật, chung quanh không biết có bao nhiêu người sắc mặt chấn kinh, thấp giọng tán thưởng.

- Phá Trận Thức!

Nhưng đối mặt với bí thuật của Cổ Lạp tộc, Phương Hành lại không có chút sợ hãi, khóe miệng mỉm cười, trong miệng nói nhỏ một tiếng, quyền phong biến hóa, mặc dù còn chỉ có một quyền, nhưng khí cơ trên người hắn lại theo một loại tâm pháp nào đó vận hành biến hóa, một người lại có khí thế thiên quân vạn mã công kích trận địa địch, thậm chí ở sau lưng có sát khí hiển hóa cổ chiến trường, giống như hai quân giao đấu, đánh đâu thắng đó, một tướng đi đầu, ôm theo một loại khí phách bễ nghễ thiên hạ, ầm ầm lao đến.

Ầm ầm!

Một quyền này của hắn, tầng tầng đánh vào trên người “Đoạn Long Tử”, sau đó lực lượng ngưng trệ.

Nhưng chỉ ngưng trệ không đến một cái chớp mắt, lực lượng đột nhiên nổ tung, một truyền mười, mười truyền trăm, từ “Đoạn Long Tử” thứ nhất, dần dần truyền tới những Đoạn Long Tử phía sau, từng cái giống như pháo hoa bay ra ngoài, miệng phun tiên huyết, tan biến ở trong không trung, cái cuối cùng bay lên, chính là người thứ nhất tiếp nhận một quyền này của Phương Hành, hắn thụ thương càng nặng, cả người trực tiếp nổ tung, huyết nhục bay tán loạn.

Cũng may hắn hóa thân ngàn vạn, một người không chết, liền có thể trùng sinh, nếu không chỉ một quyền này, liền muốn mệnh của hắn.

Bất quá dù như thế, cũng bị thương rất nặng, trực tiếp mất đi lực tái chiến.

Tuy ngươi có thiên quân vạn mã, ta tự một quyền phá đi!

Một quyền chi uy, cực kỳ kinh khủng!

Các tu sĩ tán dương Thần Tử Cổ Lạp tộc còn chưa nói hết, đều đồng thời ngậm miệng lại.

Tròng mắt cơ hồ đều muốn nhảy ra hốc mắt, cái này cũng quá kinh khủng đi!

- Mới nói để cho các ngươi cùng tiến lên lại không nghe!

Một quyền đánh Thần Tử Cổ Lạp tộc nửa tàn, chấn kinh các tu sĩ ở chung quanh, nhưng Phương Hành lại giống như chuyện nhỏ bé không đáng kể, thân hình không ngừng, vọt tới đại trưởng lão Bách Nhãn tộc còn ngơ ngác, trưởng lão kia phản ứng cũng nhanh, hô to một tiếng, hai mắt trừng lớn, hắn không giống những tộc nhân Bách Nhãn Tộc khác, vậy mà chỉ tu hai con mắt, nhưng trong hai con mắt kia, không ngờ hiển hóa tầng tầng sơn ảnh, ở trong nháy mắt ảnh hưởng hư không, tòa tòa đại sơn xuất hiện.

Lại là một bí thuật thần kỳ!

Hắn luyện vô số sơn hồn vào hai mắt, thời điểm ngăn địch có thể thu phóng tự nhiên.

Bí thuật này, so với Phương Hành tu luyện Sơn Pháp cũng không yếu, bàn về sơn hồn, tự nhiên không bằng Phong Thiện Sơn của Phương Hành, nhưng bàn về ngự pháp cao minh, lại hơn Phương Hành gấp trăm lần.

- Tới thật đúng lúc!

Phương Hành thấy một thức thần thông này, lại điên cuồng cười một tiếng, hai tay thành trảo đập về phía trước.

- Băng Sơn Thức!

Trong miệng hắn than nhẹ, song trảo xé ra ngoài, giống như xé tờ giấy, đạo đạo sơn ảnh trước mặt bay loạn...

- Ah …. Mộng đạo hữu cứu ta...

Bách Nhãn Tộc đại trưởng lão bị hung tính của Phương Hành hù dọa, vội vàng lui lại, trong miệng kêu to.

- Tiểu ma đầu không được làm càn?

Bên cạnh sớm đã có một người đánh tới, thẳng đến bên cạnh Phương Hành mới rống lên một tiếng, sau đó hai tay vỗ mạnh, một ngọc kính bay lên không trung, ánh sáng mông lung chiếu rọi hư không, cùng lúc đó, trong miệng nàng thấp giọng nỉ non, ánh sáng ngọc kính biến hóa, lưu quang vô tận, hóa thành từng thế giới hư ảo, cực kỳ linh động.

Cùng lúc đó, Phương Hành cảm giác mình lâm vào một thế giới quỷ dị, cảnh vật chung quanh đại biến, trên bầu trời mây đen dày đặc, dưới chân lại là vô số yêu ma quỷ quái, tranh nhau vọt tới, tựa như đột nhiên lâm vào trong ác mộng.

- Ha ha, huyễn thuật? Nhìn ta phá huyễn thuật của ngươi!

Phương Hành rất nhanh liền ý thức được trạng thái chung quanh, vốn mở ra Ma Nhãn liền có thể thấy rõ, nhưng hắn không có làm như vậy, mà hai tay vung mạnh, sau đó hung hăng đánh về phía hai bên, hai tay bóp một quyền ấn cổ quái, theo song quyền đánh ra, linh lực chung quanh đại biến, thậm chí có thể nói tất cả linh lực đều bị hai quyền bao phủ, hết thảy huyễn thuật đều trở thành không lục bình không rễ, đong đưa vài lần, liền biến mất ở giữa không trung, trước mắt chỉ còn một lão ẩu hoảng sợ, tay cầm ngọc kính hốt hoảng lui ra...

- Nếu lại không người ra tay giúp đỡ, tiểu gia sẽ đại khai sát giới!

Phương Hành quát lạnh, vượt ngang hư không, quyền đánh bốn phía, thân hình tựa như rồng điên, lao thẳng về phía trước.

- Các vị đạo hữu, còn khách khí với hắn làm gì, chém ma đầu kia!

Dưới lôi đài, nhìn thấy bộ dáng điên dại của Phương Hành, bỗng dưng có người quát lớn, bên cạnh sớm đã có người kìm nén không được nghe vậy, lập tức nhiệt huyết xông não, xông thẳng về phía Phương Hành, đều cầm pháp bảo, thi triển thần thông, bao vây Phương Hành ở bên trong, hung hăng vây công, rất nhiều người trên mặt thậm chí còn mang theo sợ hãi lẫn vui mừng, nghĩ thầm nghẹn lâu như vậy, rốt cục có thể quần ẩu tên vương bát đản này...

Nhưng bọn hắn không nghĩ tới, mình làm vậy mà chính hợp tâm ý của Phương Hành.

Nhìn đám người lít nha lít nhít trước mắt, thần sắc hắn hung ác, đáy mắt lại hiện lên vẻ nghiêm túc, ầm ầm phóng qua.

Phá Trận Thức!

Băng Sơn Thức!

...

...

Lúc này hắn thi triển, thình lình mỗi một thức đều là chiêu thức trong Thái Thượng Phá Trận Kinh, hơn nữa tựa như đang chỉ điểm đệ tử, một lần một lần biểu thị, ở trong hỗn loạn, mỗi một tầng cảnh giới đều biểu diễn ra!

Phá Trận Thức, chính là Phá Trận Tử năm đó ở hồng trần làm tướng quân, xông trận trảm tướng lĩnh ngộ võ pháp, khí thế vô địch!

Băng Sơn Thức, là sau khi hắn tu luyện võ đạo chí cường, dùng núi làm cọc, phá vỡ núi sở ngộ, thần lực vô tận!

Loạn Cách Thức, là hắn cùng các tu sĩ giao thủ, thôi diễn ra lực lượng dùng võ phá pháp, trực tiếp dùng lực lượng mạnh mẽ đánh tan linh khí xung quanh, ngay cả linh khí cũng hỗn loạn, thần thông, thuật pháp của ngươi, còn làm sao vung ra uy lực chí cường?

Ngoài ba thức này, còn có Trảm Tâm Thức, Vấn Đạo Thức, dù là dùng tu vi của Phương Hành bây giờ, cũng không thể hoàn toàn thi triển ra, nhưng dù chỉ có vẻ ngoài, hắn cũng tận khả năng biểu diễn ra, không sợ người khác làm phiền, tựa như đang chỉ điểm đệ tử... Trên thực tế, hắn xác thực cũng đang chỉ điểm, hắn là muốn truyền Thái Thượng Phá Trận Kinh cho một người thích hợp nhất!

- Thế gian bây giờ, có thể từ trong phương pháp ngăn địch của ta, học đi tinh túy của Phá Trận Kinh, chỉ có người võ pháp đạt đến đỉnh phong, đổi thành những người khác, ngay cả Độ Kiếp, thậm chí Thánh Nhân chỉ sợ cũng làm không được, bởi vì ngươi chỉ có trời sinh chiến thể, một thế tu võ mới được!

- Hôm qua ngươi tặng ta một đạo kinh, hôm nay ta liền trả lại ngươi một đạo, giúp ngươi xông phá bình cảnh, bước vào Đại Đạo!





Bạn cần đăng nhập để bình luận