Lược Thiên Ký

Chương 1812: Đến thiên ngoại đi




Những lời này, làm thần sắc chúng tiên kinh ngạc, biểu lộ trên mặt đều cực kỳ phức tạp, có người bị lời ấy xúc động, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề trước đó chưa từng nghĩ qua, cúi đầu, như có điều suy nghĩ, cũng có người cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ coi lời này là hồ ngôn loạn ngữ, nhưng phần lớn người lại trầm mặc, vẻ mặt mê mang...

- Ngươi nói như vậy quá nhẹ nhõm, nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, nếu thiên ngoại vô thiên thì sao?

Nói chuyện là Đế Chân Thánh Tôn, hắn cười lạnh nói:

- Lúc trước Tiên Giới chưa từng buông tha thăm dò ra phía ngoài, thời điểm xa nhất đã vượt qua khoảng cách của Thiên Nguyên và Tam Thập Tam Thiên, nhưng trừ rải rác mấy Tiểu Tiên Giới có thể cung cấp người tu hành, thì căn bản không có tồn tại như Tam Thập Tam Thiên, lại đi chỗ không biết, chỉ sẽ đâm đầu vào trong tinh vực mênh mông...

- Lúc trước những Tiên Nhân bị trục xuất kia, đối mặt tinh vực xa xăm, cũng không biết giống như các ngươi bây giờ, thậm chí bọn hắn còn không bằng các ngươi, dù sao các ngươi đã tiến vào tinh vực, khi đó bọn hắn là lần đầu tiên tiến vào tinh vực, tất cả đều là không biết...

Phương Hành không chút khách khí ngắt lời, mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, lãnh đạm nói:

- Về phần ngươi nói thăm dò, thì càng là chuyện cười, khoảng cách giữa Thiên Nguyên và Tam Thập Tam Thiên, bây giờ lại được tính là cái gì? Nếu khoảng cách từ Thiên Nguyên đến Tam Thập Tam Thiên còn tìm không thấy Tiên Giới mới, vậy đi nhiều mấy cái, Tiên Nhân lúc trước so với các ngươi bây giờ lại tính là cái gì? Bọn hắn sợ là ngay cả Thái Ất Thượng Tiên bây giờ cũng không bằng nha? Nhưng bọn hắn vẫn đi qua khoảng cách xa như thế, đi tới Tam Thập Tam Thiên, nhưng các ngươi thì sao? Chẳng lẽ nói có bản lĩnh mạnh hơn tiền bối, nhưng ngay cả đảm lượng đi vào tinh vực như bọn hắn cũng không có sao?

Đế Chân Thánh Tôn nhịn không được mở miệng:

- Bọn hắn là bị buộc...

- Các ngươi cũng bị buộc!

Phương Hành nhàn nhạt mở miệng:

- Ta ngồi nhìn ba vị Tiên Đế hóa thiên, chính là vì buộc các ngươi đi ra ngoài!

Nói xong hắn vẫy vẫy tay áo, cười nhạt nói:

- Kỳ thật dựa theo dự định lúc đầu của bọn hắn, là ở sau khi hóa thiên, mượn chút ý chí còn sót lại của mình, lập tức hạ xuống tai kiếp diệt thế, hết thảy nuôi dưỡng bản thân bọn hắn, chỉ bất quá ta đoạt mất một mảnh thiên ý, để bọn hắn không đủ lực lượng hóa thiên, đồng thời mạnh yếu có khác, chỉ lo ngươi tranh ta đoạt, không quan tâm tới tai kiếp, mà thời điểm bọn hắn có người thắng cuối cùng, cũng là thời điểm chân chính mất đi thất tình lục dục, chỉ biết dựa theo Đại Đạo vận chuyển mà hành sự, như vậy tai kiếp hàng hay không hàng, cuối cùng vẫn là ở các ngươi...

- Nếu các ngươi vẫn như trước kia, chỉ ở địa phương nhỏ bé này tu hành, thôn phệ tài nguyên, dùng cầu trường sinh, như vậy sớm muộn gì bọn hắn cũng sẽ giáng tai kiếp, còn hung ác hơn thiên ý lúc trước, bức các ngươi giống như Thiên Nguyên Cổ Tiên lúc trước rời đi.

Nói đến chỗ này, hắn thấp giọng thở dài, thần sắc có chút chăm chú nói:

- Tối thiểu nhất, Chư Tử đạo tràng có câu nói rất đúng, lòng người luôn không đủ, ngươi sống tổng không bằng ta sống, nhân sinh vốn phải nhân tranh, cho nên người vừa sinh ra vốn đã ác, nhưng cái ác này chưa chắc là xấu, tiểu gia vẫn cảm giác mình rất xấu, nhưng ta cũng cảm giác mình rất tốt...

- Đến lúc này còn không quên khen mình...

Chúng tiên đều cảm giác có chút im lặng, nhưng bị nội dung hắn nói chấn nhiếp, chỉ có thể nhẫn nại nghe xuống.

- Bất luận là thần thông đạo pháp, hay âm mưu quỷ kế, nói trắng ra đều là một loại bản lĩnh bẩm sinh, để cho mình, để gia tộc, để chủng tộc hảo hảo sống sót, đã như vậy, vì sao loại lực lượng kia hết lần này tới lần khác dùng ở trên thân người một nhà?

Phương Hành thở dài, nói dõng dạc:

- Đã có lực lượng này, lại chỉ hao tổn bên trong, vì sao không dùng ở trên người kẻ khác? Các ngươi nói thiên địa sắp khô kiệt, đại kiếp sắp đến, cũng chưa chắc không phải là thời điểm sinh linh chư thiên cường đại nhất, như vậy chủng tộc đã phát triển đến trình độ nhất định, có lực lượng cường đại, sao không đi ra ngoài tranh, trái lại muốn lưu ở trong cái ao nhỏ bé này đấu người sống ta chết, thậm chí thời điểm ăn không no chỉ có thể thắt lưng buộc bụng?

Hắn nói như thiên địa oanh minh, tất cả mọi người chỉ ngơ ngác, nghe một tên thổ phỉ nói đạo lý...

- Cướp đi, các huynh đệ!

Phương Hành nói đến chỗ này, cũng không nhịn được giang tay ra, hưng phấn kêu lớn:

- Tài nguyên không đủ, liền đi đoạt!

Nói xong hắn nhìn về phía Vô Hiểu Tiên Nhân, vị Tiên Nhân danh xưng không gì không biết kia, cũng đang ngưng thần suy tư, Phương Hành nhìn hắn nói:

- Ngươi là bách sự thông, danh xưng không gì không biết, nhưng không phải cũng nói mình không biết Đại Đạo cao xa, cũng không biết Vũ Trụ lớn bao nhiêu sao? Cái này đã nói, bên ngoài còn có rất nhiều Tam Thập Tam Thiên ngươi không biết tồn tại, vậy mỗi ngày ngươi lưu ở nơi này khuyên người khác hóa thiên làm gì? Sao không đi ra ngoài? Sao không đi nhìn còn có Tam Thập Tam Thiên khác không, đi xem Vũ Trụ có biên giới hay không?

Chung quanh yên tĩnh, tất cả mọi người đều nói không ra lời.

Tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực nặng nề ép ở trong lòng, mà ở chỗ sâu trong áp lực, lại mơ hồ có cảm giác kích động, muốn đi tinh vực vô biên xông xáo... à không, đi đoạt!

Ai cũng không nghĩ tới, cướp bóc cũng có thể nói hiên ngang lẫm liệt như vậy, thậm chí thành một kế sách độ kiếp, nhưng nghĩ sâu một chút, bọn hắn lại cảm thấy, phương pháp này không phải không có đạo lý, lúc trước Thiên Nguyên và Tam Thập Tam Thiên hiện tại, trên bản chất không có quá nhiều khác biệt, đều là bởi vì tài nguyên không đủ đưa tới thiên địa khô kiệt, lúc ấy ở Thiên Nguyên là Cổ Thánh và Tiên Nhân đại chiến, Cổ Thánh tự chém trường sinh, trục xuất Tiên Nhân vào tinh vực, mà bây giờ, song phương bất quá là đổi thành Tiên Đế và bọn hắn mà thôi!

Nếu như thế, người trường sinh rời đi, tìm thiên địa mới, thứ nhất có thể làm dịu áp lực của Tam Thập Tam Thiên, thứ hai, nếu bọn hắn thật tìm được Tiên Giới mới, như vậy sẽ là một kỷ nguyên tiên nhân phồn thịnh tiến đến...

- Đây chính là nguyên nhân ta vượt qua đạo tâm chi kiếp...

Phương Hành nhẹ giọng mở miệng:

- Ba trăm năm trước ta cảm thấy cách kia không viên mãn, cho nên một mực tìm kiếm con đường vượt qua đạo tâm chi kiếp của mình, sau đó ta đi qua rất nhiều nơi, từng tới tinh vực cuối cùng mà Tam Thập Tam Thiên thăm dò, thậm chí còn xa hơn, sau đó ta phát hiện, ở nơi đó có rất nhiều Tiểu Tiên Giới có thể sinh tồn, còn có rất nhiều sinh linh Thần tộc chúng ta chưa nghe nói qua, mà có Tiểu Tiên Giới, thì đại biểu sẽ có vô số địa phương cung cấp chúng ta thăm dò, có sinh linh Thần tộc, thì đại biểu còn có rất nhiều nơi để cho chúng ta cướp đoạt, chỉ là phần lớn người đều quá lười, đợi ở Tam Thập Tam Thiên, hoặc đợi ở Thiên Nguyên, thà cùng người nhà đấu, đoạt một củ khoai lang nát, cũng không chịu chạy ra ngoài nhậu nhẹt mà thôi...

- Nhưng ta nguyện ý, cũng tin tưởng có rất nhiều bằng hữu nguyện ý!

Ánh mắt Phương Hành quét qua Kim Ô Đại Yêu Tôn, huynh muội Lệ gia, Hàn Anh, Vương Quỳnh, cũng quét qua Ngao Liệt, Thần Tú và đám đệ tử hồ ly, còn có ba trăm Tiệt đạođạo đồ đi theo ở bên người Kim Ô Đại Yêu Tôn, mỗi khi ánh mắt đảo qua một người, vẻ kiên định trong mắt lại mạnh hơn một phần, nhịn không được cười phá lên:

- Cho nên từ thời điểm này bắt đầu, ta đã bước ra một bước kia, vượt qua đạo tâm chi kiếp, sau đó bắt đầu tiến vào một loại cảnh giới mới, ta không biết đó là cảnh giới gì, nhưng ta phỏng đoán, loại cảm giác này, hẳn là Tự Tại cảnh mà Thái Thượng Đạo thôi diễn ra, nhưng chưa có ai tu luyện tới, trong Thái Thượng Tự Tại Kinh cũng nói qua cảnh giới kia, bất quá nói lại sai, hóa thành thiên ý không phải tự tại chân chính, nhưng sau khi ta nghĩ thông suốt đạo lý này, chân chính bước vào cảnh giới đó, mới có thể tính là Tự Tại cảnh chân chính...

Nói đến đây, hắn hít một hơi thật sâu, cười nói:

- Hiện tại với ta mà nói, vô luận là Thiên Nguyên hay Tam Thập Tam Thiên, đều đã rất vô vị, lại đoạt các ngươi cũng không giành được thứ gì tốt, cho nên ta muốn đi chỗ xa hơn tiêu dao!

- Có lẽ có rất nhiều người không tán đồng ý nghĩ của ta, nhưng cũng không sao cả, nguyện ý lưu ở nơi này, liền lưu lại đi...

Hắn phủi tay, cười rất đắc ý:

- Nguyện ý đi tiêu dao với ta thì cùng đi, ngay cả tiên thuyền xuyên qua hoàn vũ ta cũng đã tạo tốt, có thể chở rất nhiều người, cũng có thể để mỗi người trôi qua dễ chịu, đoạt được cũng rất dễ chịu...

Thời điểm hắn nói đến đây, đằng sau Cửu Quan, trong tinh vực, chiếc tiên thuyền của hắn mơ hồ phá vỡ tinh vực, đi tới trước mặt mọi người, tất cả mọi người ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Khô Lâu trước tiên thuyền, cái này ở trong rất nhiều truyền thuyết, đã từng là pháp bảo đại biểu cho ma đầu này, không nghĩ tới hôm nay lại bị hắn đặt ở trên một chiếc tiên thuyền, dữ tợn, âm trầm, hai hốc mắt đen ngòm, sâu kín nhìn phía trước...

Mà ở trên tiên thuyền, thì có một cây cờ lớn, phía trên thêu một cái đầu lâu dữ tợn, dưới đầu lâu là hai thanh đao gác chéo... (* má ơi sao giống hải tặc quá vậy)





Bạn cần đăng nhập để bình luận