Lược Thiên Ký

Chương 1621: Ngồi xuống hảo hảo nói chuyện


- Các ngươi đã tin ta, vậy cái đại trận này cũng cho ta đi, đồ đệ bảo bối, đi ra hỗ trợ!

Phương Hành đã làm ra quyết định, liền quát khẽ một tiếng, đứng lên đến, ngón tay lấy Tiểu Khô Lâu ở bên hông mình bắn ra, một đạo bạch quang hiện lên, rơi xuống mặt đất, đây là một tiểu gia hỏa trắng trắng mập mập, chỉ mặc yếm, sau lưng treo một mặt gương đồng, hai mắt có chút ngạc nhiên nhìn về bốn phía, không phải ai khác, đây đúng là Thái Hư Bảo Bảo đã bái Phương Hành làm sư phụ, từ khi có được Tiên mệnh, rồi lại bị Phù Đồ Thiên cưỡng ép hóa thành quái thụ, sau khi không chịu nổi nỗi thống khổ ở Phù Đồ Thiên, nó vẫn luôn do dự xem mình có nên hóa thành người hay không, nhưng hôm nay đã cân nhắc rất lâu rồi!

- Đây là, chủ nhân Hỗn Độn Tiên Viên?

Thái Hư Bảo Bảo thấy rõ tình cảnh chung quanh, lập tức tỉnh ngộ, mặt đầy ngạc nhiên.

- Không đúng, lát nữa sẽ bị người đoạt. . .

Phương Hành trầm giọng nói ra, sau đó nhìn về phía Thái Hư Bảo Bảo:

- Nhìn xem các nàng tới đâu rồi!

- Được rồi!

Dù sao Thái Hư Bảo Bảo cũng được Thái Hư Tiên Vương tự tay luyện chế ra, nên đối với nó giống như có vài phần tình cảm cha con, thấy Phương Hành muốn ra tay bảo hộ một mảnh Tiên Viên này, tinh thần nó cũng lập tức tỉnh táo, lấy Thái Hư bảo kính ở sau lưng xuống dưới, chui đi vào, không bao lâu sau mặt kính biến ảo, xuất hiện cảnh tượng tàn phá bên ngoài Tiên Viên, vô số đội ngũ đang cực lực phá trận. . .

Phương Hành chăm chú nhìn lên hình ảnh kia, ánh mắt cũng trở nên có chút lạnh lẽo.

Lúc trước hắn tiến vào Tiên Viên, bởi vì trong ngực ôm Thái Hư Bảo Thụ biến thành Tiểu Manh Nữ, nên chưa từng gặp bất luận cái trở ngại gì, trực tiếp tiến đến, nhưng hôm nay Thiên Nguyên cùng sinh linh Thần tộc lại không giống, mỗi một đạo tàn trận, mỗi một tầng cấm chế, đều cần ra tay phá vỡ, mặc dù song phương đều có cao thủ, nhưng vẫn không dám cưỡng ép dùng man lực phá trận, tàn trận cùng cấm chế bực này, đều cùng một nhịp thở với đại lục bị tàn phá, một khi cưỡng ép đánh nát, sẽ giống như nhổ đi một cây đại thụ, liền trực tiếp phá huỷ đất bùn. . .

Phía dưới chính là Hỗn Độn Tiên Viên, tràn đầy tiên dược trân quý, hủy một cây bên trên đều sẽ đau lòng. . .

- Chiếu theo tốc độ phá trận hiện tại của bọn hắn, chỉ nửa canh giờ nữa, sẽ tiến vào Tiên Viên. . .

Khuôn mặt mập mạp của Thái Hư Bảo Bảo xuất hiện ở trong Thái Hư Huyễn Kính, trầm giọng nói ra, rất là lo lắng:

- Sư phụ, ngươi có thể hay không. . .

- Quá sức!

Vừa thấy biểu lộ của Thái Hư Bảo Bảo, Phương Hành liền biết rõ nó muốn hỏi cái gì, nên trực tiếp lắc đầu.

Sau đó hắn liền nhìn về phía mặt kính, bên trên hiển hóa ra một vị lão giả áo xám của Thiên Nguyên, lão giả kia mặc áo bào thêu ngôi sao, chân đạp giày trúc, trong tay nắm một cây phất trần, râu bạc tóc trắng, hình dung già nua, nhưng lại xông lên ở phía trước nhất, bất luận là tàn trận phức tạp hay cấm chế mạnh mẽ, ở trước mặt hắn đều không trụ được mấy hơi, liền lặng yên không một tiếng động bị phá vỡ, tu vi hắn nông sâu ra sao cũng có thể thấy được ít nhiều, Phương Hành đoán chừng, một thân tu vi của hắn, tuyệt không thua kém Đại La Kim Tiên, mà người ở Thiên Nguyên có tu vi này, rõ ràng không chỉ có một cái. . .

Một phương diện khác, Thần Chủ áo trắng như tuyết, cũng xông đến thế như chẻ tre, đáng sợ đến mức làm cho người ta không khơi dậy nổi bất luận tâm tư phản kháng gì.

- Hiện tại ta đã nhận được năm đầu Đại Đạo chi lực của Thanh Tà Tiên Vương, nhưng tu vi không đủ, vận chuyển thật sự là cố hết sức, huống hồ loại vật như Đại Đạo này, vô luận là sư truyền, hay là chiếm được, lực lượng đều không bằng chính mình tìm hiểu ra, nếu nói Đại Đạo chi lực mình tìm hiểu ra có mười phần lực lượng, như vậy truyền đến người khác, sau đó người này tu luyện đến cực hạn, cũng không nhận được quá bảy phần lực lượng, cái này lại không có biện pháp khác, Đại Đạo chi lực phải tự mình tu luyện ra, Đại La Kim Tiên tuyệt đối không thể tạo nên. . .

Phương Hành âm thầm nghĩ trong nội tâm:

- Cho dù ta có lực lượng năm đầu Đại Đạo này, cũng chỉ dám cam đoan mình vô địch trong cảnh giới Thái Ất, nếu chống lại Đại La Kim Tiên chưa tu luyện ra Đại Đạo chi lực của chính mình, cũng chỉ có nước bị người ta đánh, dù sao, tu vi không phải là phép cộng, càng không có khả năng lấy nhiều bắt nạt ít, một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao, ít nhất tại cảnh giới này không thể thực hiện được. . .

Bây giờ hắn suy nghĩ sự chênh lệch giữa bản thân cùng Đại La Kim Tiên.

Thái Ất thượng tiên, tu luyện ra Tiên giác, Đại La Kim Tiên thì thông qua Tiên giác, tu luyện ra một đầu Đại Đạo!

Tựa như Thanh Tà Tiên Vương, sau khi vẫn lạc, lưu lại năm đầu Đại Đạo chi lực nàng khổ tu cả đời, đương nhiên, hiện tại Phương Hành cũng không biết, đến tột cùng khi Thanh Tà Tiên Vương còn sống tu luyện ra bao nhiêu Đại Đạo chi lực, rất có thể nàng tu luyện ra nhiều Đại Đạo chi lực hơn nữa, đến cuối cùng cũng bị người cưỡng ép phá vỡ, chỉ chừa lại năm đầu căn cơ mà thôi, dù sao thực lực mỗi một Tiên Vương đều thâm bất khả trắc!

Phương Hành đã nhận được năm đầu Đại Đạo chi lực Thanh Tà Tiên Vương lưu lại, nhưng dù sao cái này cũng không phải là bản thân hắn tìm hiểu ra, nên uy lực thi triển ra sẽ giảm nhiều, đối mặt với một Đại La Kim Tiên, đều không có phần thắng, thì càng không cần phải nói đến hiện tại, phía Thiên Nguyên không chỉ có ba vị Đại La Kim Tiên, mà bản thân Thần Chủ, càng có tu vi cao hơn Đại La Kim Tiên bình thường, vậy thì đánh như thế nào?

- Trên cơ bản cứng đối cứng không có hi vọng gì. . .

Phương Hành nhăn mặt, thật lâu không nói lời nào, thẳng đến cuối cùng, mới nặng nề thở dài.

- Vậy chúng ta có thể làm gì bây giờ?

Thái Hư Bảo Bảo ngơ ngác, nhìn lướt qua bốn phía, bỗng nhiên lén lén lút lút liếc mắt ra hiệu với Phương Hành.

Tự nhiên Phương Hành hiểu ý tiểu tử này, nó đang ám chỉ:

- Nếu thật sự không được chúng ta cũng kiếm một chút rồi rời đi. . .

Nói thật, cái chủ ý này đúng là một cái phương pháp đơn giản nhất, ban đầu Phương Hành cũng tính toán như vậy, so với hiện tại cơ hội càng tốt hơn, vừa rồi không có người đoạt cùng hắn, muốn lấy cái gì thì lấy cái đó, trực tiếp chiếm lấy Thái Hư Bảo Thụ cũng có thể, chỉ phải nghĩ biện pháp chạy thoát ra ngoài, không thể nghi ngờ nếu tranh đoạt lúc này hắn là người có lợi nhất, so với lúc trước hắn đoán còn tốt hơn rất nhiều, thế nhưng cách nghĩ đơn giản đến cực điểm như vậy, lại làm cho trái tim Phương Hành do dự, dù sao những hoa cỏ này cũng lựa chọn hắn. . .

Trước khi chúng không có chủ động giúp hắn, hắn có thể làm như vậy, nhưng hiện tại. . .

- Ha ha, ta có Tạo Hóa Thanh Phù của Thái Hư Tiên Vương, Hỗn Độn Tiên Viên lại là truyền thừa của lão Thái Hư, theo lẽ thường thì cái này nên là đồ đạc của ta, dựa vào cái gì lại để cho cho người khác?

Nghĩ như vậy, Phương Hành liền nở nụ cười lạnh, dùng giọng điệu cường thế nói với Thái Hư Bảo Bảo:

- Đồ nhi ngoan, ngươi cũng phải nhớ kỹ cho ta, nguyên tắc của vi sư tựu là, chỉ có thể đoạt đồ vật của người khác, người khác không thể đoạt của ta. . .

Thái Hư Bảo Bảo trong gương nhếch miệng, nói:

- Sư phụ, nếu lúc ngươi nói lời này chân không run rẩy vẫn tốt hơn!

Phương Hành nghe xong tức giận:

- Run rẩy đâu ra? Trong nội tâm ta có chút sốt ruột, làm sao có thể biểu hiện ra ngoài. . .

Thái Hư Bảo Bảo:

- . . . Mình cũng thừa nhận có chút sợ!

Phương Hành hừ lạnh một tiếng, nói:

- Từ nhỏ vi sư đã không biết chữ viết sợ như thế nào!

Nói xong nhíu mày, nói nhỏ:

- Đến thời điểm này, cũng chỉ có cái phương pháp kia. . .

Thái Hư Bảo Bảo vội vàng hỏi:

- Phương pháp gì?

Phương Hành nói:

- Trước tiên ta theo chân bọn họ nói chuyện!

Thái Hư Bảo Bảo lập tức ngẩn ngơ, còn tưởng rằng Phương Hành nói chuyện cười, nhưng lại để cho nó không nghĩ tới chính là, Phương Hành thật có ý định nói chuyện cùng bọn họ, sau khi hạ quyết định, lập tức bay vút về bốn phía chuẩn bị, nửa canh giờ thời gian rất nhanh đã qua, tại thời điểm đội ngũ hai phe, chuẩn bị phá vỡ tàn trận và cấm chế, tiến vào Hỗn Độn Tiên Viên, Phương Hành cũng phi thân mà lên, đứng ở giữa không trung, thần sắc ngưng trọng, tiên ý mênh mông, sau lưng là một cái áo choàng huyết hồng đỏ như máu, bay tới bay lui. . .

- Ha ha ha ha, chư vị phá trận vất vả, lúc này bổn đế tử hữu lễ. . .

Phương Hành quay mắt về phía hai phe Thiên Nguyên cùng Thần tộc chỉ thiếu chút nữa là có thể vào Hỗn Độn Tiên Viên cười to, xa xa chắp tay.

- Cái đó là. . .

Hắn đột ngột xuất hiện ở giữa không trung, khiến cho hai phe đội ngũ đều khẽ giật mình, lúc trước Phương Hành ở chỗ sâu trong Hỗn Độn Tiên Viên, tự nhiên bọn họ không nhìn thấy hắn, nhưng hôm nay Phương Hành hiện thân ở giữa không trung, lập tức thu ánh mắt hết chư phương. . .

Bọn hắn đều vội vội vàng vàng, muốn nhanh chóng phá trận, tiến vào Tiên Viên, lại không nghĩ rằng trong Tiên viên đột nhiên có người, nên nhất thời hơi chần chờ, động tác phá trận cũng ngừng lại, tất cả đều vừa sợ vừa nhìn nam tử tóc dài, sau lưng có một kiện áo choàng huyết hồng, trong lòng giật mình, vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra, làm sao hắn lại đi vào sớm như thế. . .

Thần Chủ càng khiếp sợ hơn, nàng ngưng lông mày nhìn về phía Phương Hành.

Lòng của nàng, thậm chí dâng lên lửa giận, cho rằng Phương Hành nhất định đã lừa gạt nàng.

Bằng không mà nói, hắn đã có thể sớm tiến vào Hỗn Độn Tiên Viên, vì sao không chịu nói phương pháp này với mình?

- Ngươi là người phương nào, tại sao lại ở trong Tiên Viên?

Bên phía Thiên Nguyên, vị lão giả râu bạc trắng mặc áo bào thêu ngôi sao không kìm nén được, là người thứ nhất hét lớn.

- Ha ha ha ha. . .

Phương Hành ở dưới ánh mắt vừa nghi hoặc vừa tràn ngập sát khí, cười rất tự nhiên, bình tĩnh một ôm tay, nói:

- Ta chính là Đế tử Đế Lưu của Đại Xích Thiên, xin có lễ với chư vị, ta ở đây là vì muốn thương lượng cùng chư vị, trước đây truyền thừa của Thái Hư Tiên Vương đã quy cho bổn Đế tử, theo lý thuyết thì phiến Hỗn Độn Tiên Viên này cùng với Thái Hư Bảo Thụ bên trong, cũng là vật của bổn Đế tử, cái Tiên viên này đã có chủ, chư vị có thể trở về, ta sẽ dâng ra một ít tiên dược, cảm kích ơn giơ cao đánh khẽ của chư vị. . .

- Cái gì?

- Hắn là Đế tử Đại Xích Thiên?

- Tại sao Đại Xích Thiên cũng biết sự tình Hỗn Độn Tiên Viên?

Thần sắc nhưng người bên phía Thiên Nguyên đại chấn, vừa sợ vừa nghi ngờ, nhưng rất nhanh bọn hắn liền phản ứng lại, lão giả mặc áo bào thêu ngôi sao khẽ động tâm tư, muốn một chưởng đánh tới, trong miệng hét lớn:

- Đừng nói Đế tử, ngay cả tiên đế, cũng không cách nào bảo chúng ta rời đi. . .

Lúc này, Hỗn Độn Tiên Viên ở ngay trước mắt, bọn hắn không rảnh nghĩ nhiều, trực tiếp dùng phương pháp đơn giản nhất.

Cái gì mà Đế tử với không Đế tử, một chưởng chụp chết, đoạt được tiên dược đã rồi nói sau. . .

Đúng vào lúc đó, vẻ mặt Thần Chủ cũng trở nên lạnh lùng nhìn Phương Hành ở giữa không trung, không có nửa điểm ý tứ giúp đỡ hắn.

- Chậm đã!

Dưới tình cảnh này, Phương Hành bỗng nhiên hét lớn một tiếng, thanh âm quá vang dội, khiến tất cả mọi người chú ý.

Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn bỗng nhiên nhẹ nhàng cười cười, bắn ra một lá bùa, bay vào giữa không trung.

Cũng ở trong một sát na đó, góc Tây Nam Hỗn Độn Tiên Viên, có một mảnh hoang vu chi địa không có linh dược sinh trưởng, đột nhiên tuôn ra Tiên diễm, mang theo khí tức hủy diệt đáng sợ, hỏa diễm thiêu đốt tất cả mọi thứ trong phạm vi bao trùm thành hư vô, kể cả đá tảng nằm trong phạm vi ngọn lửa kia bao phủ cũng hóa thành dung nham, sau đó lại kết thành lưu ly, một màn đột ngột này, khiến cho tất cả mọi người đều khẽ giật mình.

Còn Phương Hành lại cười dịu dàng mở miệng:

- Nếu như mọi người chết sống không chịu rút đi, vậy thì nhẫn nại ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, nhưng ngàn vạn lần không nên kích động, ha ha, phía dưới Tiên Viên đã bị ta bày thần thông, lá bùa vừa tế, Tam Muội Chân Hỏa sẽ dấy lên ở khắp nơi, không đến một hơi thở là có thể thiêu toàn bộ tiên dược thành tro, các ngươi hiểu chứ. . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận