Lược Thiên Ký

Chương 1321: Một trận chiến này không dễ đánh

Đuổi lâu như vậy, rốt cục đuổi kịp Cửu Đầu Trùng rồi sao?
Nghe được tin tức mà Phương Hành nói, Ngao Liệt và Lộc tẩu lo sợ từ tận đáy lòng. Tâm tình cực kỳ phức tạp khó có thể nói hết được. Đối với Ngao Liệt từ sau khi bước lên tinh lộ đương nhiên là vì đuổi theo Cửu Đầu Trùng rửa sạch huyết hận của Long tộc làm nó có thể thoải mái, cũng cướp tỷ tỷ của mình về. Vì thế thậm chí nó định dưới tình huống không có bất kỳ tư nguyên gì mà một mình lên đường. Dù sao khi đó nó mới vừa đi ra từ trong tạo hóa lôi trì, một thân thực lực cực kỳ mạnh mẽ, căn bản không để Cửu Đầu Trùng vào mắt. Chỉ có điều đi một đoạn đường tới bây giờ, suy nghĩ đó cũng dần dần thay đổi. Thứ đầu Tiên thay đổi ấn tượng chính là Tiên lộ vô cùng khó đi, vượt xa tưởng tượng của mình...
Có thể tưởng được, nếu không có trước đây Phương Hành mặt dày đi theo nó, mình bây giờ sớm đã mê man ở chỗ nào đó trong tinh không rồi. Thậm chí không cần nói tới hai cửa ải đại nạn trên đường, chỉ là lữ trình vô cùng vô tận trong tinh không thôi đã đủ để cho ngay cả nó một thế giới nhỏ còn chưa đi hết đã hao hết tất cả tinh lực rồi. Có thể đi tới bước bây giờ là không thể nào.
Cũng chính vì vậy, sự tín nhiệm và cảm kích của nó đối với Phương Hành đã đạt tới mức vô cùng cao.
Một điểm nữa chính là nhận thức đối với Cửu Đầu Trùng cũng đã xảy ra thay đổi cực lớn.
Lúc mới đầu nó mới tỉnh lại từ tạo hóa lôi trì còn ngạo khí đặc hữu của Long tộc, cùng hào khí nghé con mới sinh không sợ cọp, chính xác là định đuổi theo Cửu Đầu Trùng, sau đó đánh nó. Nhưng khi đi trên con đường này tìm kiếm dấu vết của Cửu Đầu Trùng lưu lại trên đường thì ngày càng cảm thấy Cửu Đầu Trùng này không đơn giản như trong tưởng tượng của mình. Có thể nói ở trên Tiên lộ này nó đã dùng rất nhiều phương pháp quá quan đều không thể nào chính xác, nhưng cố tình một đường đi tới giờ đều dựa vào sự đanh đá chua ngoa và tính toán cùng ý chí sắt đá của hắn.
Người kia không hề dễ đối phó như vậy.
Trong lòng Ngao Liệt đã bắt đầu nhìn thẳng vào đối thủ lớn nhất trong vạn năm qua của Long tộc rồi!
Nếu như bản thân nó chạy tới không có mấy phần cơ hội có thể đối phó được với Cửu Đầu Trùng, chỉ có điều may là bên người nó còn có người khác!
Đó đương nhiên chính là Phương Hành so với Cửu Đầu Trùng càng khiến người ta sùng bái cùng bội phục hơn rồi!
Tuy là theo tính cách của Ngao Liệt thì đại khái cả đời cũng sẽ không nói thẳng như thế, nhưng nó thật sự cảm thấy...
... Đi cùng tỷ phu vô liêm sỉ của hắn, cảm giác đó đúng là làm người ta yên tâm không ít.
Nếu nói ai có thể đấu chính diện với Cửu Đầu Trùng thực lực sâu không lường được kia thì cũng chỉ có Thông Thiên đạo chủ Phương Hành mà thôi!
...
...
Bàn kế hoạch xong, đoàn người liền bắt đầu chuẩn bị các loại vật tư. Ban đầu sau khi Thái Hư Tiên vương quy thiên, Điển tạ bị Thái Hư Bảo Bảo mang ra ngoài cũng đều thu vào, giữ lại để nghiên cứu sau. Một tòa mộ thất này cũng dời đi, đối với chuyện này mặc dù có chút bất kính với Tiên Nhân Vương nhưng Thái Hư Bảo Bảo cũng không nói gì. Chiếu theo cách nói của nó, mộ thất của Thái Thư Tiên Vương thực ra cũng không phải ở đây mà là ở gần cửa Tiên lộ thứ ba của Long tộc. Hơn nữa sau khi Tiên Nhân Vương nằm xuông đương nhiên có cơ hội thiên địa hóa thành cấm khu, giống như Tiên mộ, không được sự đồng ý thì không đi vào đó được. Nó đặt một cái mộ thất ở đây là có ý hoài niệm chủ trước, cũng không tính là huyệt mộ chân chính.
- Vậy ta có được tính ngay cả Tiên Nhân Vương cũng từng cướp không?
Phương Hành lại có chút cảm khái, lúc đang chuyên chở những điển tạ này thì trong lòng hơi có phần đắc ý.
- Khà khà, nếu ngươi có thể nhận được truyền thừa mà sau khi chủ nhân ta nằm xuống để lại, đó mới được coi là đánh cướp của Tiên Nhân Vương!
Thái Hư Bảo Bảo khà khà cười quái dị:
- Chủ nhân nhà ta mặc dù là Tiên Nhân Vương không tốt nhất nhưng dù sao cũng là một Tiên Nhân Vương, truyền thừa mà hắn để lại cũng tương đối đáng sợ, lúc đầu ta cũng là một bộ phận trong truyền thừa, nhưng khi đó hắn hẳn là cảm thấy ta có linh tính nên liền không đành lòng phong ấn ta ở đó, mặc cho ta trốn thoát. Bây giờ suy nghĩ lại thì hắn đối với ta cũng không tệ, có thể coi ta là con trai nuôi, bây giờ trở về làm Tiên đồ Long tộc cũng nên tới cấm địa nơi đó xem thử, cúng tế hắn một nén hương mới phải đạo.
- Truyền thừa Tiên Nhân Vương?
Phương Hành vừa nghe vậy đương nhiên là động lòng, không nhịn được hỏi:
- Có thể lấy được không?
Thái Hư Bảo Bảo lại lắc đầu liên tục:
- Đừng mong, đừng mong, những truyền thừa đó không phải người bình thường có thể lấy được đâu, Tiên Nhân Vương chính là Tiên Nhân Vương, sau khi chết hóa thành một vùng sao trời, từ sau khi thành tràng vực thì vô số tàn niệm hóa thành đại trận phong ấn chư vực, chỉ có người nhận được sự công nhận của hắn mới có hy vọng trở thành di đồ, tiến vào trận vực kia nhận truyền thừa đại đạo của hắn. Nếu không như vậy, cho dù Chân Tiên cũng không đánh vào đó được, cho dù là những Tiên Nhân Vương khác tới chỉ sợ cũng không thể vào đó, bởi vì trận vực kia sẽ trực tiếp tự bạo, ngọc đá cùng vỡ!
- Vậy à...
Phương Hành hiểu ra nhưng vẫn chưa chết tâm, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Dù sao ta không giống với người khác...
- Được rồi được rồi, mau mau lên đường thôi, ta cũng có chút mong đợi đó...
Gương mặt Thái Hư Bảo Bảo khát khao cười khà khà nói:
- Trước đây ta là vật chết, khó khăn lắm mới sinh ra được một luồng linh tính, nhưng bây giờ tốt xấu gì cũng có thể tính được hơn nửa rồi, e rằng trường vực đó ta có thể đi vào cũng khó mà nói trước được, nhỡ đâu chủ nhân trước của ta lúc thả ta đi chính là định chờ ta hóa thành người rồi quay lại nhận truyền thừa đại đạo của hắn cũng không chừng...
- Xem ra tên nhóc này tuy đã nhận ta làm sư phụ nhưng tính toán nhỏ trong lòng vẫn đang không ngừng lại đây...
Phương Hành hơi khó chịu nhìn Thái Hư Bảo Bảo, ánh mắt cổ quái.
Trong lòng nghĩ: Ngược lại, sư phụ mình cũng đã từng giết rồi, không chừng ngày nào đó sẽ làm thịt tên học trò!
...
...
- Thực lực của Cửu Linh Vương rốt cuộc sâu bao nhiêu?
Nếu chuẩn bị vượt qua Vô Lượng môn cũng không có bao nhiêu chỗ có thể chuẩn bị, rất nhanh đã sắp xếp thỏa đáng rồi. Đoàn người líu nhíu chuẩn bị tiến vào Vô Lượng môn. Lộc Tẩu suất lĩnh nhóm đầu Tiên phụ trách dò xét. Dù sao trận thuật của lão cao minh, cho dù còn chưa có thực lực thôi diễn cách vận chuyển của Vô Lượng môn nhưng cũng có thể phát hiện một vài điểm lạ và cần cảnh giác. Còn Phương Hành đi cùng Thái Hư Bảo Bảo và nhóm thứ hai, đám đệ tử heo mập thì mỗi đứa đều trung thành tận tâm nhất định muốn đi bên cạnh hắn, nói hay thì là bảo vệ sư tôn, cam tâm làm thị vệ...
Dĩ nhiên, đối với sự trung thành cùng ý thức trách nhiệm của đám thị vệ này, Phương Hành hiểu cực kỳ rõ!
Ngao Liệt bị Phương Hành dứt khoát lưu lại nhóm thứ ba, đi cùng với đám người luận đạo. Mặc dù nó không vừa lòng nhưng cũng chỉ ngoan ngoãn nghe theo.
Sau một lúc lâu ước định, ma khí của thế giới bị tàn phá này thu liễm lại, Vô Lượng môn bị ảnh hưởng nhỏ lúc xuyên qua. Mọi người đương nhiên đều chuẩn bị cẩn thận, còn Lộc Tẩu thân là nhóm đầu Tiên bước vào Vô Lượng môn, thứ quan tâm nhất không phải là Vô Lượng môn có an toàn hay không, mà là cẩn thận từng li từng tí đi tới bên người con cóc mặc pháp y kia, cẩn thận hỏi thăm về chuyện của Cửu Đầu Trùng.
Các yêu ma khác đều đã bị giải tán, mặc cho bọn chúng chạy tới đây hoặc chạy tới tinh không. Mà trong số ba vị đại tôn chủ, Đại Đức Đạo chủ bị Phương Hành thuận tay đánh chết rồi, thi yêu thần tộc đã từng giả mạo Đại Uy Yêu chủ kia lại phát hiện đại thế đã mất, sau đó trốn vào tinh không mịt mùng, không biết đi nơi nào rồi, chỉ còn con cóc giả mạo Phật chủ này nguyện tiếp tục đi theo Thái Hư Bảo Bảo, theo bọn họ quay lại Tiên cảnh.
- Cửu Đầu Trùng chắc là không có bản lĩnh khám phá ra được bổn nguyên của Tiên cảnh...
Con cóc trầm ngâm mở miệng nói:
- Nói cách khác trước đây hắn không có khả năng khám phá ra tu vi của bọn ta là giả, tất cả đều là do Tiên ma khí độ gia trì mà có, chỉ biết bọn ta thật sự là đại tu hành giả đã vượt qua Tiên cảnh, nhưng khi đối mặt với ba người chúng ta, hắn vẫn không hề e ngại, mà chúng ta khi đó cũng cảm thấy tên đó mạnh tới mức đáng sợ, chỉ có điều vẫn ép bức được hắn... nhưng nếu bàn về thực lực chân chính thì đoán chừng nếu phải đấu cũng sẽ lưỡng bại câu thương... Ngươi tu thì cũng hiểu, là hắn cảm thấy sẽ lưỡng bại câu thương, nói cách khác, người kia cảm thấy mình đánh với ba vị Tiên nhân sẽ lưỡng bại câu thương mà không phải không có chút phần thắng nào.
- Chuyện này... chuyện này không có khả năng lắm, nhỉ?
Lộc Tẩu bị Hoan Hỉ Cáp Mô nói cho trong lòng bối rối, một lát sau mới khó tin mở miệng:
- Ngươi đang muốn nói cho ta biết kỳ thực trước đây Cửu Đầu Trùng là bị sợ chạy chỉ vì hắn đánh giá cao thực lực của các ngươi, không muốn đấu với nhóm các ngươi tới lưỡng bại câu thương mà thôi?
Hoan Hỉ Cáp Mô Mô cười khà khà nói:
- Ngươi cho rằng trước đây nó trộm nửa cái Tiên mệnh đào tẩu, chúng ta không thể đuổi kịp nó sao?
- Chuyện này cũng thật là náo nhiệt...
Vẻ mặt của Lộc Tẩu cũng thay đổi, trong lòng như chìm vào đáy cốc:
- Cửu Đầu Trùng lại chưa thành Tiên, làm sao có thể có bản lĩnh đó?
- Đừng vội quên, người này tu được truyền thừa của Thánh Nhân Thái Cổ!
Ở bên cạnh, Văn Tiên sinh vẻ mặt âm trầm đã mở miệng. Ông ta coi như là đại nạn không chết tất có phúc cuối đời. Lúc đầu trốn bên trong tiểu thế giới của Phương Hành thoát được trận đại chiến này, mà sau khi Phương Hành thu Thái Hư Bảo Bảo làm đồ đệ, nói tới việc này, Thái Hư Bảo Bảo liền gia trì một bộ phận Tiên khí lên người ông ta làm ông ta miễn cưỡng khôi phục được tu vi đã từng có, Mà nay toàn bộ mạng của mình đều là được Phương Hành cứu, đương nhiên cũng vì vậy mà đầu phục Phương Hành. Lúc này nghe thấy Lộc Tẩu và Hoan Hỉ Cáp Mô nói với nhau thì liền tới xen lời.
Lộc Tẩu nghe xong lời của ông ta thì cũng trầm mặc, đoán được hàm nghĩa trong lời nói của ông ta.
Thế nhân đều biết, đại chiến Tiên Thánh đã từng đó, số lượng Thánh Nhân thiếu hụt, số lượng của Tiên Nhân lại nhiều, nhưng sau một phen địa chiến Thánh Nhân vẫn thắng, đày Tiên Nhân tới thiên ngoại. Nói cách khác, Thánh Nhân, nhất là Cổ Thánh, thực lực của bọn họ tất là mạnh hơn Tiên Nhân. Chuyện này dường như là sự thực mà chư thiên vạn giới đều công nhận. Ngay cả Thần Chủ đều muốn tới Thiên Nguyên tìm kiếm truyền thừa của Cổ Thánh để thôi diễn ra phương pháp đối phó với Tiên Nhân, huống chi Cửu Đầu Trùng đã có được truyền thừa Cổ Thánh hoàn chỉnh rồi, sự cường đại của gã cũng không hề khoa trương...
Dù sao, mọi người đều biết, sau cửu kiếp, hai con đường thành Tiên hay là phong Thánh đều đặt trước mặt. Thành Tiên sẽ trường sinh, nhưng phong Thánh cũng có thể ra khỏi tam giới ngũ hành, thọ nguyên không nhiều lắm nhưng thực lực lại vô cùng khủng bố, được xưng là nghịch thiên cũng không quá...
- Người tu luyện pháp môn Cổ Thánh cũng không dễ đối phó đâu...
Văn Tiên sinh thấp giọng cảm khái, giọng nói có chút kiềm nén làm như nhớ ra chuyện cũ nào đó, vô cùng tang thương.
- Đúng vậy, một trận chiến này đánh không dễ đâu...
Lộc Tẩu cũng thở dài một tiếng, ánh mắt yếu ớt nhìn về phía Phương Hành, có chút lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận