Lược Thiên Ký

Chương 1065: Phong Thần bảng


- Ặc... tên này từ chối cũng quá thẳng thắn rồi?

Một câu trả lời kia của Phương Hành làm một đám Hồng Hoang di chủng bị bối rối, mắt to chớp chớp, có cảm giác không biết nên nói cái gì cho phải. Mới rồi cảm giác đạo lý dâng trào, hoàn toàn bị một câu trả lời dứt khoát của Phương Hành làm cho rối loạn.

- Vì... Vì sao không làm?

Sợ run một lát, Ngân Lân Tiểu Vương mới hỏi tiếp một câu:

- Đây chính là chuyện đại sự liên quan đến khí vận của nhân tộc cùng thần tộc...

- Cho nên ta mới không làm đó!

Phương Hành trả lời như chuyện đương nhiên, thậm chí mang theo sự khinh thường với câu hỏi ngu ngốc:

- Bằng vào kỹ năng của Kim Giác Lão Vương cũng không làm được, đó là một chuyện bình thường được sao? Chuyện liên quan đến khí vận của nhân tộc cùng thần tộc, các người còn đặc biệt tìm đến ta, vậy chỉ có thể nói chuyện này quá khó khăn, càng trắc trở lại càng đai biểu cho việc mạo hiểm cao, muốn tính mệnh, ta dựa vào cái gì mà phải nghe đôi lời các ngươi nói rồi làm chuyện đó, dứt khoát ta không buồn nghe chuyện đó, các ngươi hãy tìm kẻ ngu nào khác đi thôi... khuê nữ ta dẫn đi, con quái xà kia thấy mà ngứa mắt, các ngươi giữ lại đi!

Nói rồi dị thường dứt khoát, bế vật nhỏ lên làm như muốn đi.

Đây chính là muốn đi thật, trong nháy mắt liền lướt ra ngoài mấy trăm trượng, tốc độ còn nhanh hơn cả tia chớp...

- Chậm đã...

Vẫn là Kim Giác Lão Vương thở dài, thân hình vọt lên hạ xuống phía xa xa, ngăn ở trước người Phương Hành, sau đó chậm rãi xoay người, một đôi mắt to nghiêm túc nhìn về phía Phương Hành, trầm mặc một lát mới cười khổ nói:

- Tốt xấu gì cũng nên nghe một đôi lời của chúng ta đã chứ?

- Xem ra đây không phải là một chuyện tự do mong muốn...

Phương Hành thở dài một hơi, vẻ mặt hơi khổ, biết lão quái vật này không lên tiếng thì mình không đi được.

Thực lực của song phương chênh lệch quá lớn, hắn ngay cả hứng thú thăm dò thử cũng không có.

- Cũng không phải lão phu ép mua buộc bán, thật sự là ta suy tính đã lâu rồi, chuyện này sợ rằng không phải ngươi thì không ai làm nổi...

Kim Giác Lão Vương thấp giọng thở dài, sau đó ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Phương Hành, trầm giọng nói:

- Ta không muốn nói chuyện giật gân, thầm nghĩ nói cho ngươi biết một câu, việc lão phu nói ảnh hưởng nặng nề, thậm chí còn vượt qua sự tưởng tượng của đa số người trên Thiên Nguyên đại lục này, cho dù là lão phu cũng chỉ vô ý biết được mà thôi, cũng là bởi vì chuyện này, ta mới phải vội vã lá mặt lá trái, tiếp nhận pháp chỉ của thần chủ, chuyện này ngươi có thể không đồng ý, nhưng đợi khi thần tộc đạt được mục đích sợ rằng nhân tộc sẽ không còn ngày vươn mình nữa, đến lúc đó hối hận cũng đã muộn!

- Lời của ngươi nói ta không nghi ngờ...

Phương Hành nở nụ cười khổ, bất đắc dĩ nói:

- Nhưng ngươi thực sự không thể tìm một người ngốc hơn một chút đi làm chuyện này sao?

Hắn có thêm hứng thú, đếm trên đầu ngón tay:

- Ta có thể đề cử cho ngươi mấy người đó, một người họ Niếp, một người họ Lữ, còn có một người của Yêu tộc, tên là Kim Lục Tử, bản lĩnh kia cũng độc ác lắm, không bằng ngươi đi tìm bọn họ thương lượng một chút...

- Việc này chỉ có mình ngươi làm được...

- Mẹ nhà nó còn ỷ lại vào mình ta?

Phương Hành suýt nữa nổi giận, cảm giác Kim Giác Lão Vương này sao lại không nghe người ta khuyên bảo như thế!

- Nếu nói là ỷ lại vào ngươi, cũng không sai, bởi vì chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ngươi thích hợp nhất!

Kim Giác Lão Vương lại thản nhiên, nghiêm túc nói một câu.

Lúc này Phương Hành hoàn toàn hết chỗ nói, nhìn Kim Giác Lão Vương cùng với đám Hồng Hoang di chủng ở bên cạnh, không hề có ý muốn thả mình rời đi, biến mình muốn nghênh ngang tiêu sái rời đi là không thể, vẫn phải nghĩ kế hoạch thoát thân khác. Rơi vào đường cùng chung quy cũng chỉ có thể thở dài, xoa mi tâm nói:

- Đừng nói trước mơ hồ kiểu đó, nói xem là chuyện gì cho ta nghe thử!

- Ha ha, mời Phương đạo hữu dời bước vào trong Hồng Hoang Cốt điện rồi lại nói!

Kim Giác Lão Vương đại hỉ, cười ha hả làm tư thế mời.

Trong lòng Phương Hành nhất thời trầm xuống: “Lão yêu quái nở nụ cười, mình khẳng định là không ổn rồi...”

Không đi không được, Kim Giác Lão Vương cười như hồ ly, nhưng một thân kỹ năng cũng không phải trưng cho đẹp. Phương Hành đoán nếu như nó thật sự muốn giết mình, chỉ sợ chỉ cần dùng một cái móng vuốt mà thôi. Dù sao đối phương đã là tồn tại vượt qua Độ Kiếp, mà mình nghiêm túc mà nói còn chưa bước vào cảnh giới Độ Động, sự chênh lệch giữa đại cảnh giới này không có căn cơ cùng thần thông nào có thể bù đắp được. Làm người không thể rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, cũng chỉ có thể ở dưới sức mạnh của đối phương mà ngoan ngoãn đi theo chúng vào trong Hồng Hoang Cốt điện mà thôi...

Hồng Hoang Cốt điện ở một đầu khác của cốt kiều, trên một ngọn núi lớn màu đen rộng lớn khôn kể. Toàn thân xây thành từ bạch cốt thật, bạch cốt lành lạnh thường một cây dài chừng mười trượng, phẩm chất như ngọn núi, có thể thấy được kích thước lớn cỡ nào. Lấy thể hình của Phương Hành ở trước Hồng Hoang Cốt điện này hầu như giống một con kiến hôi, nhất là sát khí cuồn cuộn cùng gió bão vô hình tản ra trên Hồng Hoang Cốt điện này càng có vẻ địa vực nơi này giống như địa ngục sâm la trong truyền thuyết, người phàm khó có thể xâm phạm được.

- Ha ha, Phương tiểu hữu mời...

Cho dù là hình thể của Kim Giác Lão Vương ở trước mặt Hồng Hoang Cốt điện này cũng có vẻ vô cùng bình thường, cười ha hả mời Phương Hành đi vào bên trong.

- Vài vạn năm nay, Phương đạo hữu vẫn là người đầu tiên được Hồng Hoang vương tộc mời tiến vào Hồng Hoang Cốt điện!

Ngân Lân Tiểu Vương cũng cười ha hả phụ họa ở bên cạnh, chuyện này cũng không phải nói dối. Ngay cả vật nhỏ trước đây cũng chưa từng được vào Hồng Hoang Cốt điện này mà ở lại trong một hành cung xây bên cạnh hồ lớn, ở cùng với Đằng Xà. Hơn nữa, Hồng Hoang Cốt điện từ trước đã là tổ địa của Hồng Hoang di chủng, là nơi vương cung đặt đồ đằng, tu sĩ bình thường đừng nói là tiến tới, ngay cả nhìn cũng chưa từng được nhìn.

- Ta tình nguyện mình không được mời...

Phương Hành lẩm bẩm, một tay ôm vật nhỏ, vẫn bất đắc dĩ bước vào trong Cốt điện trong truyền thuyết này.

- Phương đạo hữu mời uống trà...

Kim Giác Lão Vương ngồi ở trên cùng, cười ha hả mời Phương Hành dùng trà.

-Ha ha, uống trà uống trà...

Nhìn chén trà trước mặt vĩ đại như một căn phòng nhỏ, sắc mặt Phương Hành cười phát khổ. Hồng Hoang vương tộc đãi khách thật là khách khí, chén trà lớn như vậy chắc cũng chỉ có hình thể như Kim Giác Lão Vương mới có thể dùng. Vật nhỏ mà rơi vào đó có thể bị chết đuối, mình sao có thể uống được? Hay tay ôm miệng lắc đầu từ chối hay là vẫn nên chui đầu uống hết mới được đây?

- Phương đạo hữu, vẫn là bắt đầu nói lại từ đầu đi, ngươi có biết lão phu muốn tìm ngươi là vì chuyện gì không?

Hồng Hoang Lão Vương lại không cường hoành bắt Phương Hành nếm thử trà của lão, sau một phen khách sáo thì liền thu liễm nụ cười, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Phương Hành, trầm mặc một lát thì trịnh trọng nói:

- Trước tiên ngươi trả lời một vấn đề của lão phu, thế giới hiện nay, người, yêu, ma, quái của Thiên Nguyên đều được, giữa đám đồng bối, người có tư cách tranh phong với cao thủ tiểu bối của Thần tộc có thể có mấy người?

Phương Hành nghe xong thì hơi ngẩn ra, cũng nghiêm mặt nói:

- Đại khái không đủ mười người, nhưng chắc chắn không chỉ có mình ta!

- Không sai, cao thủ trong đám tiểu bối nhân tộc có Niếp, Phương, con trai thứ ba nhà Lữ thị, có người danh tiếng vô địch, trong Phật môn cũng có một vị Phật tử, có người nói pháp lực thâm sâu khó lường, trong Yêu tộc có người nói Kim Ô thế tử của Phù Tang sơn, người mang đại khí vận, không ai biết thực lực rốt cục có bao nhiêu, mà ở trong Hồng Hoang Cốt điện bọn ta cũng có con ta là Áo Cổ có khả năng xứng đôi, ngoài ra, ta còn nghe nói Tịnh Thổ còn có một nữ tử xuất thế, liên tục chiến đấu ở các chiến trường, vô địch tứ phương, Thương Lan Hải cũng có một vị Long tử xưng hùng Tứ Hải, đủ để tranh phong với cao thủ tiểu bối của thần tộc...

Kim Giác Lão Vương kể hết mấy vị cao thủ trẻ tuổi của Thiên Nguyên, sau cùng lại cười, nói:

- Nhưng trong những người này sẽ lấy ai cầm đầu?

- Ha ha, chắc chắn là không phải ta...

Phương Hành nở nụ cười, không chút do dự xua tay, không tiếp lời của lão.

- Ồ... Chúng ta đổi lời giải thích!

Kim Giác Lão Vương cũng không biết nói gì, trước đó đã chuẩn bị xong một loạt lý do thoái thác, xin xỏ, khích tướng, giật dây... các loại phương pháp đều đã dùng một lần rồi, tiểu ma đầu này lại không có chút ý cắn câu nào khiến cho lão cũng mê mang. Nghĩ thầm lấy điển tạ của nhiều nhân tộc thánh hiền như vậy, nói đạo lý hoàn toàn vô dụng, sau này sẽ đốt hết những thứ đó đi!

Dứt khoát bỏ qua tất cả suy nghĩ, nói thẳng:

- Thần tộc giáng tới cũng không chỉ tới Thiên Nguyên đại lục tùy ý trả thù, biến tất cả tu sĩ nhân tộc thành nô dịch là xong, bọn họ đang tìm một món đồ, nếu tìm được, việc khống chế khí vận của sinh linh trên Thiên Nguyên giống như điều khiển ngón tay trên bàn tay, cho dù là Thánh Nhân cũng không thể làm gì được bọn chúng, Phương tiểu hữu, ta chỉ hỏi ngươi, ngươi sẽ ngồi nhìn chúng nó động tay được vào dị bảo đó sao?

- Nắm giữ khí vận Thiên Nguyên, ngay cả Thánh Nhân cũng không làm gì được chúng nó?

Phương Hành nghe xong cũng không khỏi hơi ngẩn ra:

- Nghiêm trọng đến thế sao?

- Đại khái so với lão phu nói còn nghiêm trọng hơn!

Kim Giác Lão Vương trầm giọng nói:

- Món đồ kia thực sự quá quan trọng, hiện tại đã rất khó nói rõ rốt cuộc nó là do người phương nào luyện chế, có người nói là chúng tiên, cũng có người nói là cổ thánh, nói ngắn lại, trên Đại Thiên Nguyên đại lục, tất cả tiên khí cộng lại cũng không quan trọng bằng một phù văn trên món dị bảo đó. Sau khi thần tộc giáng tới lão phu đã góp nhặt rất nhiều manh mối, có thể kết luận một điểm chính là sinh linh thần tộc trên danh nghĩa là chinh phục Thiên Nguyên, trên thực tế cũng là đang tìm món đồ kia, nếu bị bọn họ tìm được...

Giọng nói của lão trầm xuống:

- Sinh linh Thiên Nguyên sẽ vĩnh viễn không còn ngày nổi danh!

- Vật gì lại mạnh như vậy?

Phương Hành ngẩn ngơ, tuy trong lòng vẫn nhắc nhở mình đừng quá hiếu kỳ, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.

- Có người nói đó là truyền thừa hoàn chỉnh mà mấy vị cổ thánh để lại, cũng có người nói là một món pháp bảo mà chúng tiên thời kỳ thái cổ tập hợp lại luyện chế thành, có thể uy chấn thiên hạ, vô địch trên đời, thậm chí còn có người nói đó là chúng tiên ở thời kỳ thái cổ ký kết một phần khế ước với ba nghìn thần tộc, nhận được phần khế ước, ba nghìn thần tộc cũng chỉ có thể bị quản chế, sống mãi làm nô... Nói ngắn lại, món dị bảo đó sinh ra ở Thiên Nguyên đại lục, sau bị mang tới đại tiên giới, mà nay lại theo cửu quan giáng xuống, trở về Thiên Nguyên!

- Vật ấy, có thể ngự vạn tộc, đảo ngược nhân quả, có thể giết cường địch, có thể thống trị thiên hạ...

Khẩu khí của Kim Giác Lão Vương dường như có chút kích động, thông suốt đứng lên, đỉnh đầu là khung Cốt điện, giọng nói nặng nề như truyền tới từ cửu thiên, chấn động làm lòng người khó chịu:

- Món dị bảo đó có lai lịch vô số, nhưng chỉ có một cái tên, đó chính là...

- Phong Thần bảng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận