Lược Thiên Ký

Chương 1092: Gây ra đại hoạ


Khí thế hung ác của Phương Hành quá nặng, cho dù truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc cũng chấn động trái tim, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Phương Hành. Mà cùng lúc đó, Phương Hành cũng cười, mi tâm sáng lên, một vệt thần quang phi độn ra ngoài. Bên ngoài trăm trượng lại hóa thành một dáng vẻ của hắn, chỉ là ba đầu sáu tay, ma khí lành lạnh, hoàn toàn khác với bản thể tiên phong đạo uẩn hiện nay của hắn, chính là ma thân của hắn biến ảo ra, phía sau sinh ra một đôi Kiếm Ma đại sí vỗ vào hư không rồi lướt dọc trăm nghìn trượng, tốc độ nhanh đến mức khó có thể hình dung.

Thanh niên mặc hắc y cầm cung lúc bị Phương Hành đuổi theo đã hiểu được lợi hại, vội vã đào tẩu, hơn nữa Phương Hành còn bị Thái Uyên ngăn lại. Trong một khắc dây dưa như thế đã sớm thoát được ngay cả cái bóng cũng không còn. Chỉ là Phương Hành đã khác xưa, ma thân vọt tới cửu thiên, ánh mắt liếc bốn phía, phạm vi nhìn có thể bao quát nghìn vạn dặm, cũng không phát hiện ra bất kỳ đầu mối nào liền lập tức biết người kia cũng không phải đã chạy trốn mà là ẩn núp ở phụ cận, nói vậy cũng đã thi triển pháp môn yểm tức nào đó, dường như dung hợp với thiên địa thành một thể.

- Phá Nịnh ma nhãn!

Phương Hành thấp giọng quát, trung tâm ma thân, con mắt thứ ba dựng thẳng lên, ma quang lành lạnh càn quét một khu vực.

Hiện nay, con đường tu hành của hắn đã đi được một nửa, tiên thân Trúc Cơ, củng cố tu vi, ma thân cũng chủ tu các thuật thức sát phạt.

Nói đơn giản thì chính là một tu chính, một tu kỳ!

Mà ở trong Hồng Hoang Cốt điện, sau khi trong lúc vô ý có được Thái Thượng Cầu Đạo kinh lại không chỉ động tới huyền cơ bước vào cảnh giới Độ Kiếp, Cầu Đạo kinh là một loại kinh văn huyền bí lĩnh ngộ, một loại tìm tòi phương hướng nghiên cứu đại đạo có thể hiểu thành một loại thuật thôi diễn, là loạn thần thông thuật pháp có thể tăng tu vi căn bản của bản thân đã lâm vào bình cảnh mà không có cách nào tiến thêm một bước nào nữa, thôi diễn ra một cảnh giới cao hơn. Kinh văn này không chỉ bản thể của Phương Hành có thể tu hành, sau khi ma thân tu hành có tác dụng còn lớn hơn nữa.

Ma tương ba đầu sáu tay vốn truyền thừa từ thượng cổ, là một loại thần thông tu luyện thân thể, nơi cất giấu những vật quý

Trước kia Phương Hành tu luyện thành ba đầu sáu tay, nhưng không biết bước tiếp theo nên tăng lên như thế nào. Mà Thái Thượng Cầu Đạo kinh lại giúp hắn lần nữa thôi diễn ra con đường tiến cấp của thần thông thuật này, từ nguyên bản đến căn bản, khám phá ra tiềm lực mới...

Một ma nhãn này chính là thần thông bên trong đó.

Trước đây ma nhãn này có thể khám phá ra huyễn thuật thậm chí là tạo thành tấn công tâm linh với kẻ địch hình thành huyễn thuật. Mà bây giờ có thể tới một mức độ nào đó trực tiếp xem thấu bổn nguyên thiên địa, xé đi tất cả ngụy trang làm mọi thứ đều chân thật hiện ra trước mắt.

Nói đơn giản thì trong phạm vi mà ma nhãn có thể nhìn tới, tất cả ngụy trang đều không thể che giấu được.

- Vèo!

Ma nhãn của Phương Hành đảo qua rồi ánh mắt liền rơi vào một đám mây ở góc tây bắc thoạt nhìn không có gì lạ.

Sau đó sáu cánh tay của hắn giương nanh múa vuốt, một thanh trường kiếm ma ý sâm nghiêm xuất hiện trên một cánh tay, càng lúc càng dài hơn.

- Bốp!

Ma kiếm chém rụng, một đám mây trôi bị chém tứ phân ngũ liệt, bên trong lại có một người chạy ra.

Chính là thanh niên mặc hắc y tay cầm cung lớn, y to gan lớn mật biết tốc độ của mình không bằng Phương hành nên dứt khoát giả bộ đào tẩu, trên thực tế lại núp trong một đám mây, xem ra y vô cùng tự tin với Yểm Tức thuật của bản thân, cảm thấy có thể lừa gạt được Phương Hành. Chỉ là lúc này đầy mặt là sự kinh hoàng, hiển nhiên không ngờ tới Yểm Tức thuật mà mình vô cùng tự tin ở trước mặt Phương Hành lại không chống nổi thời gian một hơi.

- Vù vù vù

Thanh niên mặc hắc y xoay người trên không trung rồi liên tục dựng cung lên, ba mũi phù tiễn phóng về phía Phương Hành, đồng thời thân thể nhanh chóng độn đi.

Ba thanh phù tiễn đều nhanh như điện chớp bắn thủng không trung, mang theo uy thế khủng bố đâm thẳng Phương Hành.

Rõ ràng đây là một môn thần thông lợi hại, không thể coi như không quan trọng.

- Lấy bản lĩnh của ngươi, ngoài ngàn dặm có thể hình thành uy hiếp với ta, ngoài vạn dặm ngươi có thể đào tẩu từ trong tay ta!

Ba con mắt của Phương Hành lành lạnh thấp giọng hét lớn:

- Nhưng trong nghìn dặm, ngươi chỉ như một con kiến hôi!

Ầm!

Lúc đang nói, sáu cánh tay của hắn đồng thời niết ấn.

Thi triển ra Bán bộ đại đạo pháp, ba thanh phù tiễn lập tức bị sức mạnh vô hình dẫn dắt, quỹ tích vặn vẹo ở trước người hắn, như không bị khống chế mà tà tà nhìn về bốn phía hư không. Mà cùng lúc đó, Phương Hành nhanh chóng chạy về phía tên thanh niên hắc y, cánh tay thứ hai lại vung lên thật cao giơ một cái gương lên, cách không chiếu một cái. Một tia bảo quang mông lung lập tức bao phủ thanh niên hắc y cách nghìn trượng. Thiếu niên đang nhanh chóng đào tẩu kia rõ ràng bị kiềm hãm thân thể, dường như ngẩn ngơ tại chỗ...

Ở trước mặt Phương Hành, thời gian ngẩn ngơ như thế đã đủ để hắn chém chết thanh niên hắc y mười lần!

Ầm!

Thân hình mang theo hung uy vô tận vọt tới trước người tên thanh niên, ngũ chỉ giang rộng ra bóp lấy cổ của y, xách ở trong tay.

- Không ổn rồi!

Truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc rõ ràng là căng thẳng, trong lúc cấp thiết muốn đuổi tới cứu giúp.

- Ha ha, ta đã nói là không cần ngươi phải hỗ trợ!

Nhưng bản thể của Phương Hành lại vững vàng cầm lấy cổ tay của gã, mặt mỉm cười, ánh mắt lại lành lạnh.

Thái Uyên nhất thời giận dữ, hung ác trợn mắt nhìn Phương Hành một cái.

Phương Hành cũng nhìn thẳng vào ánh mắt của gã, hung quang bắn ra bốn phía, không hề hạ xuống thế hạ phong.

Mới rồi tên truyền nhân Minh tộc này lấn tới gần người đè cổ tay Phương hành xuống, bây giờ lại bị phản ngược lại.

- Thông Thiên tướng quân... đã có ám sát, chắc chắn có chủ mưu, không bằng giao hắn cho ta để nghiêm tra thẩm vấn, tất sẽ cho ngươi một câu trả lời thỏa đáng!

Truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc rõ ràng cũng có chút cấp bách, tất cả chuyện này phát sinh quá nhanh chóng, thật sự là quá nhanh. Gã còn chưa phản ứng kịp, Phương Hành đã đại hiển hung uy chém giết gần sạch đám thích khách này. Cho dù gã không nhịn được mà xuất thủ cũng chỉ có thể nỗ lực bảo vệ được thanh niên cầm cung, nhưng gã vẫn không ngờ nhân tộc vẫn là nhân tộc, trò gian trá thần thông thuật pháp không phải Thần tộc bọn họ có thể sánh được. Bên này mình ngăn cản một người, nhưng hắn lại lập tức bay ra thêm một người từ trong mi tâm, tiếp tục đuổi giết!

Nhìn thấy thiếu niên hắc y đã rơi vào tay Phương Hành, gã cũng chỉ có thể nói vòng vo, muốn lấy cớ thẩm vấn người chủ mưu đứng sau chuyện này để cứu thanh niên hắc y ra. Dĩ nhiên, nếu rơi vào tay gã, rốt cục sẽ phát sinh chuyện gì thì chỉ có trời mới biết...

- Thẩm vấn chủ mưu? Ha ha, không cần!

Phương Hành thấy nét mặt của Thái Uyên khó che giấu được sự hoảng loạn lại thư thái như mới vừa ăn một cây nhân sâm, lúc này nở nụ cười thật sự từ đáy lòng, nhìn thẳng vào mắt Thái Uyên, nói:

- Ta biết chủ mưu là ai, không cần phải phiền phức như thế.

- Ngươi... đừng nên xằng bậy!

Truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc vừa thấy nụ cười của hắn thì biết hẳn là đã hỏng việc, vội vàng hét lớn.

Mà vào lúc này, ma thân của Phương Hành cũng đã mang theo thanh niên mặc hắc y xoay đầu lại, mặt nhìn truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc mà cười. Sáu cánh tay kéo tứ chi và đầu của y, chậm rãi dùng sức. Thân thể người trẻ tuổi kia lập tức phát ra tiếng động cổ quái...

- Ngươi dám giết ta? Có biết ta là...

Người trẻ tuổi kia hiển nhiên cũng sợ hãi, lớn tiếng kêu lên tựa như muốn nói ra thân phận của mình.

- Ta biết, ngươi là thích khách!



Ma thân của Phương Hành trả lời, sau đó dứt khoát dùng lực rào một tiếng, máu tươi bay khắp bầu trời.

Ầm!

Trong một chốc đó, truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc rốt cục không kềm chế được nữa mà dứt khoát trở mặt, một thân minh khí đột nhiên bạo phát. Ở gần gã nhất, bàn tay đang cầm lấy cổ tay gã của bản thể Phương Hành đột nhiên biến sắc, trong giây lát lui ra ngoài hơi trăm trượng. Lúc này, truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc thể hiện thực lực chân chính, chỉ có thể nói là đáng sợ. Sức mạnh ngập trời đó quả thực còn đáng sợ hơn so với một vài lão quái vật của cổ thế gia trong Trung Vực. Ước chừng người này đã có thực lực không thua gì Độ Kiếp lục trọng rồi!

Nếu không phải bản thể Phương Hành có tiên đạo lồng lộng, căn cơ thâm hậu, chỉ lần này đã có thể chấn động tới tiên cơ bất ổn rồi.

Truyền nhân Minh tộc, người thừa kế mà Thần Vương chọn thực lực đáng sợ, quả nhiên không phải chuyện đùa!

Chỉ tiếc, tất cả đều đã quá muộn.

Truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc rõ ràng còn chưa hiểu Phương Hành, cũng không muốn nhanh vậy đã vạch trần chân tướng, luôn cho là Phương Hành làm việc không đến mức to gan như vậy. Cho dù nhìn thấu một ít đầu mối cũng sẽ không dám chính xác xé rách thanh niên mặc hắc y nhưng lại không ngờ rằng Phương Hành vẫn thật sự dám hạ thủ hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả. Một người có thân phận quan trọng đến mức ngay cả mình cũng phải bảo vệ sự an toàn cho y, vậy mà đã bị giết rồi!

Ầm ầm bạo phát thực lực chân chính vọt thẳng tới ma thân của Phương Hành, gã cũng chỉ có thể ngơ ngác nhìn tất cả trước mắt.

- Ha ha, chẳng qua là vài tên thích khách mà thôi, Thái Uyên điện hạ hà tất phải để ý như vậy?

Giọng nói của Phương Hành cười thật thấp, vỗ tay một cái rồi ném tay cụt chân cụt trong tay đi, vẻ mặt nhẹ nhàng như mây trôi.

- Ngươi...

Vào giờ khắc này Thái Uyên dùng ánh mắt mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn Phương Hành, hung quang lóe lên, lửa giận khó đè nén.

- Ta làm sao?

Ma thân của Phương Hành cười hì hì nhìn về phía Thái Uyên, trong mắt tỏ rõ sự khiêu khích.

Mặt mày Thái Uyên là sự giận dữ, xem ra hận đến mức không thể cắn người, chỉ có điều công phu dưỡng khí của gã không tệ, hoặc như là nghĩ tới điều gì, từ từ, lửa giận lại chậm rãi tiêu đi, nở tiếu ý âm lạnh:

- Ngươi gây ra đại hoạ rồi!

- Họa gì mà tính là lớn?

Phương Hành không thèm để ý tới, nụ cười nhạt nhưng đáy mắt sự hung tính còn đậm hơn so với Thái Uyên.

Bây giờ hắn đã vô cùng xác định, thanh niên mặc hắc y này, bao gồm cả đám thích khách trước đây bị hắn giết tuyệt đối là do Thái Uyên âm thầm sắp xếp. Nhưng người này bao gồm cả thanh niên mặc hắc y hiển nhiên đều đã đầu phục tu sĩ nhân tộc, ra vẻ của nghĩa sĩ nhân tộc tới ám sát mình, nói là thăm dò mình cũng được, hoặc có dụng ý khác với hắn cũng thế, hắn lười để ý tới. Nói ngắn lại, nếu ngươi dám sắp xếp người đến xò xét ta, ta giết sạch bọn chúng để xem tổn thất của người nào lớn hơn, người nào đau lòng hơn...

Thái Uyên của Minh tộc lúc này đã bình tĩnh một cách kỳ dị, ánh mắt nhìn vào một chỗ, nhẹ giọng nói:

- Ngươi sẽ nhanh chóng biết thôi.

- Hừm?

Trái tim Phương Hành khẽ nhúc nhích, cũng nhìn theo con mắt của gã.

Ở nơi hắn mới vừa xé rách thanh niên mặc hắc y, huyết nhục tàn lưu lại trong hư không lúc này lại không biến mất mà giống như hỏa diễm, bắt đầu cháy rừng rực. Bên trong hỏa ảnh có thể nhìn thấy thần hồn mà người trẻ tuổi kia lưu lại đang mang sự không cam lòng đầy mặt, tàn khốc giống như một hài tử oán độc, trong sự mơ hồ như có thần niệm đứt quãng phóng ra ngoài:

- Cha... Cha... Ta không muốn chết... Ta không muốn chết... Hắn đã giết ta... Ma đầu kia lại dám giết ta... người phải báo thù cho ta đó...

- Ầm!

Sau mấy hơi khi linh diễm dấy lên bỗng nhiên thiên địa bỗng nhiên treo ngược, không phân biệt trên dưới, có một ánh mắt từ hướng cực bắc nhìn Phương hành, mơ hồ có thể cảm nhận được một giọng nói khiếp sợ đang tự lẩm bẩm:

- Con ta... chết rồi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận