Lược Thiên Ký

Chương 1311: Cửu Đầu Trùng là cái thá gì

- Ặc... tại sao lại bị nhiều người thấy được như thế?
Đang chuyên tâm dồn trí muốn một ngụm nuốt trọn quả cầu ánh sáng to lớn kia, Phương Hành cũng phát giác ra sự thay đổi ở xung quanh. Liếc mắt nhìn xung quanh một lượt, sắc mặt hơi đỏ lên. Xem ra lối ăn uống bây giờ của mình cũng không quá lịch sự. Nhưng bảo hắn nhổ ra thì lại tiếc nên lập tức hít một hơi thật sâu, miệng há lớn hơn một ít, dùng sức nhét quả cầu snags kia vào trong miệng. Không phải là hắn không muốn trở nên lớn hơn một chút để nuốt luôn quả cầu ánh sáng kia mà là vì khi hắn biến lớn hơn thì quả cầu cũng tự nhiên trở nên lớn hơn. Đây hẳn là tính chất nó vốn vậy, hiện tại hắn cũng chỉ có thể dùng phương pháp rất khó tả này để nuốt trọn quả cầu, cứng rắn đoạt nó từ trong tay của một ý chí!
- Chuyện này... rốt cục là có chuyện gì đây?
Phương Hành nuốt phế lực không nói tới, nhưng cũng làm tất cả mọi người ở xung quanh sợ đến ngây người.
Hầu như tất cả mọi người đều bối rối nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác vô cùng hoang đường, rồi lại không cười nổi.
Hắn đang làm gì đây?
Tiên mệnh đạo truyền thừa không nên dùng phương thức trực tiếp như vậy chứ?
Hơn nữa... vừa rồi hắn dường như đã thắng luận đạo, dựa theo đạo lý mà nói thì quả thực nên do hắn tới nhận truyền thừa Tiên mệnh chứ?
Chỉ là giọng nói vang trong hư không kia là ai, sao lại vội vã bảo mọi người ngăn cản chuyện này lại như thế?
- Hồng Mông Đạo quả, Đạo Đạo như tỏa, sinh linh Tiên cảnh nhanh chóng nghe mệnh của ta, đến đây cứu giá...
Đến lúc này rồi, giọng nói trong hư không cũng không kiềm chế được. Không biết hắn đã làm cái gì, đột nhiên từ mặt trên của viên quang cầu kia lạ itarn ra một loại khí tức thần dị làm chấn động hư không, bỗng nhiên truyền một thần chỉ bằng ý chí xuống từng người đã tu luyện ba đạo thần công ở phía dưới. Mà loại ý chí này vừa xuất hiện lập tức liền thay đổi tâm thần của những người đó, làm trong đầu bọn họ đột nhiên có một khát vọng mãnh liệt: đó chính là lập tức xuất thủ ngăn cản Phương Hành, không cho hắn tiếp tục làm thế nữa.
Khát vọng này quả thực cường liệt giống như đạo chướng vậy!
- Lớn mật, dám đả thương Tiên mệnh của ta, tội đáng chết vạn lần...
Hơn mười thân ảnh đồng thời phóng lên cao, mỗi người đều sử dụng một thân pháp lực hùng hồn, khí thế kinh thiên động địa.
Nhưng ngay lúc này, Lộc Tẩu cùng Ngao Liệt lẫn trong đám mười mấy người này lại đột nhiên mở hai mắt ra. Hai người này một trái một phải đồng thời nhảy lên thật cao, chặn ở trước người Phương Hành. Tay áo của Lộc Tẩu ngăn lại, bỗng nhiên có mấy trăm cái trận kỳ hiện lên không trung, hóa thành một cái đại trận chặn trước mặt mọi người. Còn Ngao Liệt thì trực tiếp hiện nguyên hình. Một con Kim Long khổng lồ rít gào giữa không trung. Một thân khí cơ hỗn độn của người xung quanh ngưng tụ lại, đáng sợ đến mức làm cho tâm thần người ta run rẩy, long uy vô hình tung ra.
- Thông Thiên đạo chủ làm việc, người nào dám đến ngăn cản?
Hai người bọn họ đồng thời gầm nhẹ, ánh mắt quét nhìn bốn phía làm mười mấy người luận đạo phải sợ hãi, trong chốc lát không dám bước lên trước.
- Không thể nào, không thể nào, các ngươi tại sao đều có thể làm trái ý chí của ta?
Giọng nói trong hư không lần nữa quát to, trong giọng nói mang theo sự kinh hoàng cùng khó hiểu sâu sắc.
- Đó đương nhiên là bởi vì...
Trong miệng Phương Hành còn ngậm hơn nửa Tiên mệnh, lại lấy thần niệm truyền lại, truyền trên không trung có vẻ vô cùng đắc ý:
- ... Ý chí của ta mạnh hơn so với ngươi, hai người này một là sư đệ ta, một là em vợ ta, làm sao có thể không nghe lời ta được?
- Ngươi... tại sao ngươi có thể giải được đạo chướng của bọn họ, chuyện này... chuyện này không hợp lý!
Giọng nói kia hoảng sợ hét lớn, dường như cho tới tận giờ vẫn không thể tin được.
- Cho tới giờ ngươi còn chưa phát hiện ra đạo chướng của ngươi không có một chút tác dụng nào với ta hay sao?
Phương Hành cười ha ha:
- Tiểu gia ta đã sớm có đạo của mình, ngươi làm sao có thể làm ảnh hưởng tới ta được?
- Cho dù ngươi có đạo riêng bảo vệ bản thân không bị thất thủ, nhưng làm sao có thể cướp đạo phôi của ta đặt trên người người khác được?
Giọng nói kia vừa vội vừa tức, thậm chí có vẻ hơi bối rối.
Nhưng nó càng tức giận, Phương Hành càng đắc ý, tiếng cười lanh lảnh truyền khắp Tiên cảnh...
- Đổi lại là người khác thì đương nhiên là không thể, nhưng giả sử...
Vừa lấy thần niệm làm chấn động trên không vừa lớn tiếng nói chuyện, hắn đột nhiên một phát bay lên trời, mang theo viên Tiên mệnh to lớn bay lên. Lúc người đang ở trong không trung thì đã nhấc hai tay lên, trong nháy mắt niết ra một cái ấn pháp cổ quái sau đó chậm rãi ấn vào không trung, đồng thời thần niệm sử dụng tới cực hạn. Giọng nói kia như sấm, mênh mông cuồn cuộn truyền khắp chư vực:
- ... Đạo của ta vốn chính là cướp được đó?
Sau khi giọng nói này vang lên, ấn pháp cũng chậm rãi ấn xuống. Giữa thiên địa trong chốc lát không ngừng ầm vang.
Đám người luận đạo bị Tiên mệnh điều khiển không tiếc tất cả cũng muốn vọt tới ngăn cản Phương Hành, lúc này đều đột nhiên cảm thấy đau đầu gấp bội, liều mạng ôm đầu đấu tranh, dường như có vật gì đó đang bị Phương Hành cứng rắn rút ra từ trong đầu bọn họ, sau đó trút vào ý chí của riêng hắn. Mà sau khi ý chí này cắm rễ, bọn họ cũng nhận được sự thanh tỉnh trước đó chưa từng có.
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Vừa rồi ... Rốt cuộc là cảm giác gì nhỉ?
Sau khi giãy dụa, những người luận đạo này đều khó tin nhìn bốn phía, trên mặt mỗi người đều có cảm giác như mới tỉnh từ một giấc mộng dài.
Đúng là tỉnh lại từ một giấc mộng dài, lúc này bọn họ giống như một con quỷ đói ban đầu bị sắc đẹp làm mờ mắt, đã quên luật pháp, quên đi đạo đức, liều lĩnh cưỡng hiếp một cô gái đàng hoàng. Nhưng sau khi cưỡng hiếp, tỉnh mộng, nhìn thảm trạng trước mắt, nghĩ tới hậu quả nghiêm trọng lại lập tức vừa kinh vừa sợ, cực kỳ hối hận, thậm chí không hiểu trước đây vì sao mình lại làm như vậy!
- Yêu ma lớn mật, dám gây bất lợi với Cảnh chủ, mau mau chịu trói...
Vào lúc này, mấy người Đại Đức Đạo chủ cuối cùng cũng chạy về. Đại quân Tiên cảnh mênh mông cuồn cuộn bao vây quanh hư không này.
Còn Phương Hành căn bản không thèm để ý tới lời nói của bọn họ, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng quét nhìn mặt bọn họ, bỗng nhiên đầy mặt đều là vẻ chế nhạo nói với mấy người luận đạo mới vừa tỉnh lại từ một giấc mộng dài:
- Mệ cho các ngươi còn toàn tâm toàn ý muốn cầu đạo, hận không thể quỳ bái, móc tim móc phổi ra cho người ta, dâng lên tất cả của mình, hiện tại nhìn thử xem đây là một trò hề gì...
Nói rồi, hắn đột nhiên trầm lời rống lên một tiếng, càng thêm dùng sức há to miệng nuốt viên cầu ánh sáng lớn kia xuống. Sau đó, hai mắt như đuốc, giống như dấy lên ngọn lửa nóng hừng hực, bàn tay mở ra, từ trái sang phải dùng sức ấn xuống...
Dường như hắn thực sự nắm giữ sức mạnh nào đó nơi u minh, sau khi bàn tay hắn quét từ trái sang phải, trong Tiên cảnh này bỗng nhiên cũng xuất hiện sự thay đổi đáng sợ. Rõ ràng là một Tiên cảnh mộng ảo dư thừa Tiên khí, sức sống bừng bừng, nhưng sau khi bàn tay hắn quét qua không ngờ lại biến thành một nơi khói đen cuồn cuộn, khắp nơi là tử địa tanh tưởi bừa bãi lại hắc ám. Nơi đây giống như một tàn tinh đã bị phá hủy hơn phân nửa. Ao đầm khắp nơi, khắp nơi là thi cốt, bầu trời không trăng, sao không ánh sáng, duy chỉ có dây dợ cổ quái khắp nơi...
Đâu ra Tiên phật tu giả gì, đâu ra bách tính thuần phác gì...
Tất cả bách tính bống nhiên đều biến thành từng luồng u hồn, không biết chính mình đã chết, đều ở nơi đây như quần ma loạn vũ.
Tất cả đệ tử tu gia đều là cốt ma thi yêu, một thân tanh tưởi nhìn chằm chằm vào sinh linh.
Còn Đại Đức Đạo chủ, Đại Bi Phật chủ, Đại Uy Yêu chủ bỗng nhiên lúc này cũng hóa nguyên hình. Đại Đức Đạo chủ đương nhiên là một con sơn dương thành tinh, đứng ở giữa không trung be be kêu to, chòm râu bay bay, thật sự có vài phần Tiên khí...
Còn Phật chủ đằng đằng kia rõ ràng là một con cóc mập bụng lớn, đang ghé vào tòa sen kêu ộp ộp.
Còn như vị Yêu chủ kia căn bản là một sinh linh thần tộc cơ thể đã thối rữa, thịt trên mặt đều hư thối hơn nửa rồi. Cũng khó trách lúc ông ta biến ảo vẫn duy trì dáng vẻ này, không hề thay đổi, trên mặt còn không mấy thịt, căn bản là không ra được vẻ nào khác.
Thuận tay quét một cái, phá huyễn thành thật.
Tiên cảnh to như vậy bỗng nhiên lúc này trở thành còn không bằng cả địa ngục.
Mọi thứ đều là biến ra, cả Tiên cảnh chỉ có những người luận đạo bọn họ mới là thật.
- Tại sao, tại sao lại thế này, đây là huyễn thuật sao? Tại sao có người tu được huyễn thuật tới mức chân thật như vậy chứ?
- Trước đây, chúng ta vẫn luôn sống trong huyễn thuật sao? Tại sao lại hoàn toàn không phát hiện ra chứ?
- Rốt cuộc là ai lại biến hóa ra một thế giới đáng sợ như thế, ai lại có thần thông mạnh như thế?
Hơn mười người luận đạo, thậm chí cả Lộc Tẩu và Ngao Liệt lúc này đều hoàn toàn sợ ngây người, sắc mặt tái xanh, sắp nôn cả ra.
Cho dù là chính mắt nhìn thấy sự thực bọn họ cũng không thể tin được. Dù sao tu vi của bọn họ cũng đều không cạn, làm sao có thể luôn sống trong một thế giới tạo ra từ huyễn cảnh mà lại không phát hiện ra được? Trên đời này làm sao có thể có người am hiểu huyễn thuật mạnh mẽ như vậy? E là cho dù Tiên Nhân Vương trong truyền thuyết tới đây cũng không có bản lĩnh lớn như vậy, làm bọn họ hoàn toàn bị mê hoặc như vậy được?
- Giết nó, giết nó, cướp Tiên mệnh của ta lại...
Trong sự tĩnh mịch hoàn toàn, giọng nói bén nhọn lần nữa vang lên, hổn hển, không ngừng thúc giục.
- Đưa ta Tiên cảnh, đưa ta Tiên cảnh...
Cả vùng u minh, tất cả yêu ma cùng hô lên thật to giống như đã phát cuồng, ùn ùn vọt tới.
Nhất là Đạo chủ hóa thành sơn dương, Phật chủ cóc, Yêu chủ thi ma càng sử dụng một thân ma khí mênh mông cuồn cuộn, rốt cục đã biến đổi trở lại. Hoàn cảnh xung quanh cũng đang biến hóa, trong chốc lát hóa thành Tiên cảnh, nhưng lát sau lại biến thành chân thực, mà tất cả ma khí hoặc có thể nói là Tiên khí thì đang không ngừng gia trì về hướng của ba vị tôn chủ, dĩ nhiên làm tu vi của bọn họ đang không ngừng tăng lên, không ngừng bành trướng. Còn như hung uy như thực chất giống như đao phong, lúc nào cũng có thể xé rách hư không xung quanh.
Hai người Lộc Tẩu và Ngao Liệt đồng thời đổi sắc, sau đó tỏa ra chiến ý.
Mặc dù cả thế giới này đều là giả, nhưng sức mạnh đáng sợ của ba vị tôn chủ này đều là thật.
Cũng không giống như là sức mạnh thật của ba người bọn họ, mà như đang được nơi nào đó gia trì, nhưng sức mạnh gia trì này cũng là sức mạnh thật.
Trong cảnh tượng đáng sợ trước mắt, Phương Hành lại có vẻ bình tĩnh như là đã sớm dự liệu được tất cả.
- Muốn động thủ với ta sao?
Hắn cười thật thấp, ánh mắt lạnh lùng quét qua mặt của ba vị tôn chủ, sau đó chậm rãi khoanh tay, biểu cảm trên mặt như cười như không rồi bình tĩnh mở miệng:
- Vừa rồi vẫn luôn nghe các ngươi nói tới họa Cửu Đầu Trùng, nhưng ta lại muốn nói một câu, chính là Cửu Đầu Trùng đó là cái thá gì, sau khi lĩnh giáo bản lĩnh của ta, các ngươi nhất định sẽ nhớ tên chỉ biết trộm đồ kia thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận