Lược Thiên Ký

Chương 1337 – 2: Thái Hư môn

Trong một vùng ánh sáng vàng óng, hai ngọn Thanh Đăng có vẻ cực kỳ nổi bật, giống như ánh mặt trời ban trưa lại nhìn ngay được một con lệ quỷ giữa ban ngày khiến người ta bỗng nhiên có cảm giác toàn thân rét run, thậm chí còn không kịp chuẩn bị tâm lý thật tốt...
- Đó là quỷ gì vậy?
Phương Hành xông lên phía trước nhất, đương nhiên cũng là người đầu Tiên thấy được hai ngọn Thanh Đăng, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác cực kỳ quái dị. Lấy tu vi và thực lực của hắn hiện nay xác thực đã cường đại đến mức có thể thống ngự một phương viên nhất định. Nói cách khác, chỉ cần hắn ở một chỗ, như vậy tất cả những gì ở xung quanh chỗ đó liền tự nhiên khắc ở trong tim của hắn, căn bản là không có khả năng xuất hiện di lộ nào khác, cũng không có khả năng có cái gì làm cho hắn có cảm giác kinh dị. Nhưng bây giờ lại tuyệt nhiên khác biệt. Hai ngọn Thanh Đăng xuất hiện thật sự quỷ dị, trong một cái xoay mình đã thoáng hiện, không có một dấu hiệu báo trước nào, cứ vậy đột ngột hiện trong bia hải màu vàng, tự nhiên trôi nổi.
- Con bà nó... Sư phụ, nhanh... Chạy mau!
Người thứ hai phản ứng lại chính là Thái Hư Bảo Bảo. Khí linh này vốn vẫn đi theo bên người Phương hành, nương vào Phương Hành để mình được bảo vệ. Có thể nói mặc dù nó không trốn vào thức hải của Phương Hành giống như đám đệ tử heo mập nhưng một đường đều ôm đùi Phương Hành mà xông, bản thân cũng chưa từng ra tay... Dĩ nhiên, thần hồn của nó cường đại còn vượt cả Chân Tiên, nhưng kỹ năng chân chính khi đấu pháp với người ta cũng chỉ bình bình. Cho dù xuất thủ cũng không có hiệu quả gì, đoán chừng ngay cả bia đá màu xanh cũng không qua được.
Trong quá trình một đường xông vào đây theo Phương Hành, nó cũng vẫn luôn tò mò tìm cái gì đó. Đôi mắt nhỏ lóe lên tặc quang vẫn luôn loanh quanh trong bia hải, cho tới khi hai ngọn Thanh Đăng sáng lên nó mới như đột nhiên phát hiện ra cái gì đó, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng ngạc nhiên nhưng sau khi quay đầu thấy được hai ngọn Thanh Đăng thì sự ngạc nhiên đó chợt biến thành hoảng sợ như là nhìn thấy yêu ma quỷ quái gì đó. Mặt mày khó tin, hoang mang, giọng nó bén nhọn gào lên.
- Tại sao lại trở thành như vậy... tại sao lại cố tình biến thành như vậy...
Nó vừa tự mình lẩm bẩm vừa xoay người chạy, giống như có lửa đang đốt mông vậy.
- Quả thực là không đúng lắm...
Phản ứng của Phương hành cũng không chậm, lúc thấy được hai ngọn Thanh Đăng cũng đã ngừng thế vọt tới phía trước, hai chân lần lượt đạp về phía bia đá ở trước mặt rồi mượn lực bắn ngược trở về. Tuy hắn chơ tới giờ cũng không nhận ra được hai ngọn Thanh Đăng rốt cuộc là cái quái gì, nhưng có thể cảm nhận được luồng sức mạnh mà mình không thể khống chế được ở trên đó. Chuyện cho tới giờ, thứ có thể tạo cho hắn cảm giác áp lực tinh thần như thế cũng thật không nhiều, vì thế làm hắn trong nháy mắt dựng tóc gáy, không chút nghĩ ngợi đã muốn trốn đi.
Nhưng khi hắn nghĩ muốn thoát đi khỏi đây trong đầu thì đã có phần không kịp nữa rồi.
Hai ngọn Thanh Đăng giống như hai con mắt, nhìn chằm chằm trên người của hắn...
Cùng lúc đó, Phương Hành giống như chỉ là một con khỉ nhỏ linh động đang bị một vị đại năng Kim Đan theo dõi.
Đó là cảm giác dường như cả người mình đều rơi vào trong ánh mắt kia vậy.
- Thái Hư môn đã mở, mời người có duyên vào...
Một giọng nói dường như vang lên trong đáy lòng Phương Hành, nhàn nhạt quanh quẩn bên tai của hắn mang theo ý mờ mịt.
Sau khi giọng nói này vang lên lại có một tiếng kéo dài mang hàm ý:
- Mời...
- Vù...
Sau một chữ “mời” này vang lên, đột nhiên có một loại sức mạnh vô hình cực lớn giáng từ không trung tới.
Một loại sức mạnh bỗng nhiên tới, mang theo sự cường đại làm cho không ai có thể phản kháng được, hơn nữa loại cường đại này cũng không phải là cường đại như cảnh giới ngang hàng mà là một loại cường đại không có cách nào phản kháng, vượt qua cả sự cường đại của Phương Hành, giống như một người phàm có lực lớn như trâu gặp phải thần thông của người tu hành. Không phải người tu hành kia sử dụng khí lực mạnh mẽ hơn hắn mà là thần thông vượt qua khí lực thông thường!
Ngay cả Phương hành lúc này cũng không có chút lực phản kháng nào, cứ vậy bị trói buộc thân thể.
Có một loại sức mạnh đã chuẩn bị mạnh mẽ kéo hắn bay qua đó, cứng rắn kéo về hướng đó, chính diện phía trước.
Mà ở trước mắt hắn đang xuất hiện tình cảnh càng quái quỷ hơn. Tất cả bia đá màu vàng ở xung quanh bỗng nhiên đều bay tới, không phải tới để tấn công hắn mà là dưới sự khống chế của sức mạnh kia mà dần dần tổ hợp, sắp hàng rồi tạo thành một cái cầu thang kim sắc thật dài. Từ dưới hai ngọn Thanh Đăng một đường kéo dài tới dưới chân của Phương Hành, lực ảnh hưởng khó hiểu đang nhẹ run giống như đang đợi Phương Hành chủ động bước lên cầu thang màu vàng, đang mời Phương Hành đi theo cái cầu dưới chân, một đường tiến vào cửa lớn!
Quá mức quỷ dị!
Thanh Đăng xuất hiện bản thân nó đã là một chuyện quỷ dị rồi, quỷ dị hơn là lại có thể thao túng những tấm bia đá màu vàng này. Phải biết những tấm bia đá màu vàng này là một bộ phận bên trong cửa ải thứ ba của Tiên lộ Long tộc, vậy mà lại bị sức mạnh của Thanh Đăng khống chế, làm bọn nó không chỉ không công kích Phương Hành mà còn trở thành một cái cầu.
Chuyện này há chẳng phải nói rõ sức mạnh mà Thanh Đăng đại biểu so với đám bia đá này còn mạnh mẽ hơn hay sao?
- Thái Hư môn đã mở, mời người có duyên vào...
- Mời!
Giọng nói mờ mịt còn vang trong hư vô giống như một sự cường đại tới mức không có cách nào phản kháng đang thúc giục Phương Hành.
Còn một thân sức mạnh của Phương Hành lại không thể tránh thoát được nó, theo bản năng liền cất bước về phía trước.
- Ôi trời ơi, sư phụ yêu quý đáng thương của ta, ta lại không thể giúp được ngươi rồi...
Thái Hư Bảo Bảo chạy rất nhanh, vừa nhìn thấy Phương Hành bị sức mạnh kia làm sợ hãi thì không có chút ý muốn quay đầu nào, dáng vẻ chạy nhanh hơn thỏ.
Nhưng lúc này Phương Hành lại có phần vội vã.
Cho tới lúc này hắn còn không biết rõ Thanh Đăng là sức mạnh gì, có thể Thái Hư Bảo Bảo sẽ biết, nhưng rõ ràng thằng nhãi này sợ hãi nên cắm đầu mà chạy, cũng không hề có ý giúp mình. Hiện giờ hắn đã không thể thoát được sức mạnh kia nhưng vẫn có thể vận dụng sức mạnh ở mức nhất định. Chuyện đáng để lo lắng nên một khắc cũng không dám nghĩ nhiều, lập tức vận chuyển tất cả sức mạnh.
Những sức mạnh này không phải dùng để thoát khỏi ràng buộc của Thanh Đăng mà là ngưng tụ một chỗ trói về phía Thái Hư Bảo Bảo!
- Ngươi đến đây ngay...
- Ta đây làm sư phụ chạy không thoát, tên đồ đệ như ngươi cũng đừng mong chạy được...
Sức mạnh còn lại của Phương Hành cũng trực tiếp tụ lại thành một cái đại thủ túm Thái Hư Bảo Bảo trong tay, một phát túm tới.
Cũng vào lúc này, bản thân hắn đã bị sức mạnh của Thanh Đăng dẫn thẳng về phía trước.
Thân hình cứng ngắc nhưng lại cực nhanh, chỉ mấy bước đã chạy tới một thềm đá màu vàng ở phía đối diện. Lúc thấy được hai ngọn Thanh Đăng, ở giữa có một cánh cửa đen ngòm, còn Thái Hư Bảo Bảo thì trực tiếp sợ hãi liều mạng giãy dụa trên không trung, oa oa khóc lớn:
- Mau thả ta ra, đừng có kéo ta chết chung thế, cánh cửa kia không vào được, oán khí của chủ nhân nhà ta trước đây quá nặng rồi...

Dĩ nhiên tuy là nó kêu vô cùng lớn nhưng cũng vẫn bị Phương Hành bắt được, không có khả năng chạy thoát.

Lúc này Phương Hành không kịp nghĩ nhiều, chỉ biết là Thái Hư Bảo Bảo hiểu được thứ quỷ quái trước mắt là gì, vì vậy nhất định phải dẫn nó đi vào. Nghĩ rằng nếu như muốn giải khốn thì nếu có một người hiểu được nội tình như thế dù sao so với hai mắt mình tự tìm sẽ tốt hơn chứ?

Nói thì dài nhưng tất cả chỉ diễn ra trong một chớp mắt.

Cho dù là Ngao Liệt hay là Lộc Tẩu, hoặc là Văn Tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp Mô cùng với người luận đạo còn sống ở phía sau đều đang bị bia đá màu vàng chấn nhiếp, tâm thần mỗi người ngưng trọng như núi. Nếu sau một khắc tất cả bia đá màu vàng lại vọt tới, bản thân mình rốt cục có thể chống đỡ được mấy phần? Nhưng chuyện xảy ra sau một khắc lại ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Tất cả bia đá màu vàng lại đều lui ra, đều vọt về phía trước sau đó hóa thành một cái cầu thang màu vàng bày dưới chân Phương Hành.
Sau đó bọn họ liền thấy Phương Hành giống như bị trúng tà, tóm được Thái Hư Bảo Bảo đang oa oa khóc lớn rồi nhanh chóng bước lên cầu thang do bia đá màu vàng tạo thành. Từng bước một, thật nhanh đạp qua cầu thang, mấy bước liền bước vào cánh cửa giữa hai ngọn Thanh Đăng.
Mãi cho tới khi thân hình của Phương Hành biến mất thì bọn họ mới đột nhiên phản ứng lại!
Nhìn nhau, đều nhận thấy sự khiếp sợ cùng khó tin.

Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?

Vì sao tất cả bia đá màu vàng đều không vây công bọn họ nữa mà lại hóa thành một cái cầu thang?
Phương Hành rốt cục bị sức mạnh quỷ dị gì chấn nhiếp mà liều lĩnh muốn bước vào cánh cửa quỷ dị kia?
Còn bây giờ bọn họ nên làm thế nào?
Thoạt nhìn, bọn họ như là đụng phải vận khí cực lớn, bởi vì tất cả bia đá màu vàng cản đường đều đã hóa thành cầu thang, cũng khiến cho trước mặt bọn họ trống rỗng, có thể ung dung xuyên qua khu vực bia đá màu vàng này, tốc hành tới khu vực tiếp theo...
Rốt cuộc nên mặc kệ Phương Hành mà trực tiếp đi tới, hay là...
Đây là một lựa chọn khó khăn, dù sao bọn họ cũng đều biết, mỗi khi tiến lên một bước, chính là gần hơn một bước với khoảng cách thành Tiên!
Cho dù là Ngao Liệt, Lộc Tẩu hay là Văn Tiên sinh, Hoan Hỉ Cáp Mô lúc này đều giật mình...
- Nhanh! Nhanh! Tôn chủ gặp nạn, mau mau cứu giúp...
Ngay trong thời

Bọn họ vốn bị mê hoặc bởi đạo chướng, mà đầu nguồn của đạo chướng lại đang ở trên người Phương Hành, vì vậy trong tiềm thức của bọn họ đang thúc giục lao thẳng tới người bọn họ coi như tôn chủ là Phương Hành, không còn suy nghĩ nào khác. Vì vậy Phương Hành cũng thoáng vận dụng sức mạnh đạo chướng ảnh hưởng tới ý chí của bọn họ, làm bọn họ đều tuân theo đạo chướng, tạo thành một thứ tượng chưng cho bọn họ phấn đấu `quên mình...
Nhưng Ngao Liệt và Lộc Tẩu bởi vì có giao tình chân thật nên Phương Hành lại không dùng sức mạnh này.
- Cứu người quan trọng hơn!
Chỉ có điều giống như hành động của những người luận đạo này ảnh hưởng đến Lộc Tẩu, lão đầu tử này trong nháy mắt phản ứng lại liền trầm giọng rống lên một tiếng, không chút nghĩ ngợi bước ra một bước, trực tiếp xông về phía cánh cửa giữa Thanh Đăng. Văn Tiên sinh cùng Hoan Hỉ Cáp Mô cắn chặt hàm răng với vẻ mặt tuyệt nhiên, sau khi thấy thấy được Thái Hư Bảo Bảo bị kéo vào cửa thì vẻ mặt đều đau đến không muốn sống...
Khu vực rộng lớn này trong chốc lát chỉ còn lại một mình Ngao Liệt nhìn về phía trước nhìn về phía sau, mặt mày lo lắng cùng do dự...
Bạn cần đăng nhập để bình luận