Lược Thiên Ký

Chương 1638: Ta làm sao có khả năng có việc




- Ha ha...

Phản ứng của các tu sĩ Thiên Nguyên là ngay cả Phương Hành cũng không nghĩ tới, coi như trước đây hắn ở Thiên Nguyên trêu ra không ít kẻ thù, giết không ít người, cũng đoạt lấy không ít đồ vật, nhưng chưa hề nghĩ tới mình có một ngày sẽ thật sự biến thành chuột chạy qua đường ở trong mắt các tu sĩ Thiên Nguyên, càng chưa từng có cảm giác mình nợ bọn họ cái gì, thời điểm vạch trần thân phận của mình, hắn còn nghĩ tới một kết cục ai cũng vui vẻ, đã nghĩ kỹ nên làm sao mới để hắn và Thiên Nguyên đều thoả mãn, bởi vậy thời điểm tu sĩ Thiên Nguyên đột nhiên nổi giận, làm cho hắn trong nháy mắt bối rối, sau khi mộng tỉnh, nghe tiếng la giết tràn tới, nội tâm lại có chút bi thương...

- Mọi người cùng nhau tiến lên, giết hắn!

Bên Thiên Nguyên, Vương Đạo Nhân thấy đại thế đã thịnh, lửa giận của chúng tu bị kích động, tâm trạng cũng có chút hưng phấn, gầm dữ dội, vung kiếm vọt lên, lần này không phải thăm dò, mà là ánh kiếm chân chân chính chính, liên miên không dứt...

- Các ngươi dám!

Ở bên này, Thanh Nhan Tiên Tử phẫn nộ lộ rõ trên mặt, phi thân ngăn cản.

Một bên khác, Đạo Vô Phương cũng gắt một cái, vọt lên ngăn cản Vương Đạo Nhân.

Trong các tu sĩ Thiên Nguyên, cũng có người ngăn cản, hô to:

- Không thể làm bừa, không thể ra tay...

Nhưng đối với hàng ngàn tu sĩ Thiên Nguyên mà nói, số lượng của bọn họ không thể nghi ngờ là quá ít, âm thanh cũng quá yếu ớt, rất nhanh liền bị nhấn chìm ở trong làn sóng hô giết vô tận, căn bản không người nghe bọn họ nói cái gì, quần tình như nước thủy triều, đều vọt lên...

Thanh Nhan Tiên Tử và Đạo Vô Phương tu vi cao, bối phận cũng không thấp, phân biệt bị Từ Thiếu Yết và Vương Đạo Nhân kéo lấy, dùng hết tất cả biện pháp, không cho hai người bọn họ quấy nhiễu, vẻ mặt Từ Thiếu Yết trầm trọng, quả thực có chút chỉ tiếc mài sắt không thành thép ngăn cản Thanh Nhan Tiên Tử, quát lên:

- Thanh Nhan Tiên Tử, vì sao đến lúc này ngươi còn tùy hứng như vậy, ma đầu kia làm ác đa đoan, người người phải trừ diệt, lẽ nào ngươi còn muốn vì hắn, hỏng đại kế của Thiên Nguyên chúng ta sao?

- Hỏng đại kế của Thiên Nguyên?

Thanh Nhan Tiên Tử oán hận nhìn Từ Thiếu Yết:

- Thời điểm hắn vì Thiên Nguyên lập công, ngươi còn lăn lộn ở trên giang hồ!

Từ Thiếu Yết sầm mặt:

- Bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không để ngươi qua!

Thanh Nhan Tiên Tử giận dữ, trực tiếp ra tay:

- Vậy ngươi cản ta thử xem!

Ầm!

Nàng trực tiếp ra tay, lại bị Từ Thiếu Yết ngăn cản, hai người động thủ, Từ Thiếu Yết trong thời gian ngắn không thể kềm chế được Thanh Nhan Tiên Tử, nhưng bị hắn ngăn, Thanh Nhan Tiên Tử cũng không thể ra tay ngăn cản người khác xông về phía Phương Hành.

- Vương Lô, ngươi chỉ là vai hề, có biết mình làm như vậy, đã trêu ra đại họa hay không!

Một bên khác, Đạo Vô Phương cũng nổi giận, cùng Vương Đạo Nhân triền đấu.

Vương Đạo Nhân lạnh giọng nở nụ cười, liếc Phương Hành một cái, tàn nhẫn nói:

- Bỏ lỡ đại kế của Thiên Nguyên chúng ta, mới gọi đại họa, Đạo Vô Phương, ta biết trước đây ngươi có mấy phần giao tình với ma đầu này, nhưng ngươi không thể vì chút giao tình ấy liền không để ý đại cục, bây giờ thần thông của ma đầu kia đã sắp triển khai xong, ngươi muốn trơ mắt nhìn hắn đoạt đi Tiên Viên sao?

Đạo Vô Phương càng giận dữ, quát lên:

- Ta biết ngươi đi gần với người của Tiên Minh, nghe bọn họ tà môn ngụy biện, bác bỏ tất cả công lao của Phương Hành, trái lại vu hắn là phản bội, nhưng ta hi vọng ngươi nên hiểu, tuy ta có mấy phần giao tình với hắn, nhưng càng quan trọng là, ta biết một khi ma đầu kia điên lên sẽ đáng sợ như thế nào, bây giờ các ngươi làm, vốn là đang chọc giận hắn, ép hắn triệt để đối lập với Thiên Nguyên, là cực kỳ ngu xuẩn...

- Ha ha, ngươi còn không phải thân cận với Phụng Thiên Minh sao?

Vương Đạo Nhân nghe xong, lại không tỏ rõ ý kiến, gằn giọng cười gằn:

- Ta không biết tại sao ma đầu kia lại xuất hiện ở đây, nhưng bây giờ hắn rõ ràng đang ở trước quỷ môn quan, há có lợi hại như các ngươi nói, sau chiến dịch hôm nay, sự tình ma đầu này chết truyền khắp Chư Tử đạo tràng, thậm chí truyền khắp Thiên Nguyên, ta ngược lại muốn xem xem những lão bất tử ngoan cố của Phụng Thiên Minh còn nói được cái gì...

Giành ăn trong miệng, đại thế của các tu sĩ Thiên Nguyên đã không thể tránh khỏi, đã có vô số người nhằm về phía Phương Hành.

Các loại thần thông đánh ra ngoài.

Ở trong hỗn loạn tưng bừng, lại có một tu sĩ Thiên Nguyên khoác áo choàng vàng, gầy trơ cả xương, xấu xí, tu vi cũng cực kỳ thấp kém, miễn cưỡng mới đạt đến Tán Tiên cảnh, nhưng không có xông lên, con mắt tặc hoạt nhìn chằm chằm các tu sĩ vọt về phía Phương Hành, từ trong lòng lấy ra một cuốn sách nhỏ, rút lông làm bút, nhanh chóng ghi chép cái gì đó...

Bên cạnh có người hét lớn:

- Ô Nhất Điển, ngươi còn không ra tay, chờ cái gì nữa?

Tu sĩ nhỏ gầy không ngẩng đầu lên, nhanh chóng ghi chép:

- Ta ghi chép tất cả người xuất thủ với hắn...

Trong tình thế cấp bách, người bên cạnh không ai hoài nghi, trái lại cười to:

- Sau đó khoe thành tích sao? Biện pháp tốt!

- Hắn lại là Thần Minh Tiểu Thánh, chẳng trách ta vẫn cảm giác hắn đã sớm quen biết Thần Chủ...

Mà lúc này, bên Thần Minh cũng có chút rối loạn, đầu tiên là Thông Cổ Thần Vương kinh hãi, vội vã suy tư, hắn tự nhiên nghe nói qua Thần Chủ từng ở Thiên Nguyên phong Tiểu Thánh, coi như Thần Vương dự tuyển, chỉ là biết không rõ, lại càng không biết trong này có một người gọi là Phương Hành, bây giờ vừa nghe, cũng không nhịn được cả kinh, lại nghĩ tới trước đây Thần Chủ làm những quyết định không thể tưởng tượng nổi kia, cùng với thể hiện ra thân mật với "Đế Lưu", trong lòng nghĩ rõ ràng rất nhiều chuyện.

- Lẽ nào Đế Lưu này, lại là một con cờ mà Thần Chủ sắp xếp vào Đại Xích Thiên?

Hắn càng nghĩ càng kinh, thầm kêu không xong:

- Lần này hỏng rồi, thân phận bị vạch trần, làm hỏng kế hoạch của Thần Chủ...

Hắn có thể nghĩ như vậy, ngược lại cũng không trách hắn, bởi vì tâm cơ của Thần Chủ quá sâu, trong âm thầm làm ra các loại quyết định, rất ít thương lượng với các Thần Vương, khiến đám Thần Vương khuyết thiếu rất nhiều tin tức rõ ràng, không biết quyết định như thế nào!

- Là người của Thần Minh ta, quyết không thể chết ở chỗ này!

Thông Cổ Thần Vương ý nghĩ thông suốt, vội bước ra, muốn cứu Phương Hành.

Nhưng lúc này, U Ẩn Trùng Mẫu kéo lấy hắn, tựa hồ đã đoán được tâm tư của hắn, khe khẽ lắc đầu nói:

- Nên để chúng ta biết, Thần Chủ đều sẽ nói cho chúng ta, không muốn chúng ta biết, vậy đừng có nghĩ nhiều, người này lại muốn nuốt Hỗn Độn Tiên Viên một mình, ai biết hắn có ý phản bội Thần Chủ hay không? Còn nữa, vừa nãy có hóa thân của hắn bay ra, đi theo Thần Chủ, muốn lưu mệnh của hắn, Thần Chủ tự có biện pháp, lúc này chúng ta nên lấy đại cục làm trọng!

Thông Cổ Thần Vương hơi run, ngưng mày nói:

- Cái đại cục gì?

U Ẩn Trùng Mẫu nhẹ nhàng nở nụ cười nói:

- Đương nhiên là chờ hắn chết, sau đó cướp đoạt càng nhiều tiên dược...

Thông Cổ Thần Vương nghe nàng nói cũng có đạo lý, nếu cho chút thời gian, hắn sẽ biết nên làm sao, nhưng bây giờ tình huống nguy cấp, trong một ý nghĩ đã bỏ mất cơ hội tốt...

Ầm! Ầm! Ầm!

Bóng người như mây, sát cơ như nước thủy triều, trong các tu sĩ Thiên Nguyên, không biết có bao nhiêu người vòng qua Thanh Nhan Tiên Tử và Đạo Vô Phương ngăn cản, cùng với một ít người khác nhận biết Phương Hành, tin tưởng Phương Hành, vọt thẳng về phía Phương Hành đang ngồi xếp bằng, dòng người như biển, sát cơ uy nghiêm đáng sợ chập trùng lên xuống, cũng không biết có bao nhiêu thần thông pháp bảo từ trên trời giáng xuống, đánh úp về phía Phương Hành.

- Phương Hành, ngươi...

Si Nhi đứng mũi chịu sào, bị doạ khóc lên.

Nhưng lúc này, vẻ mặt Phương Hành không hề cảm xúc, chỉ cúi đầu.

- Phương Hành, nếu như ta chết, ngươi phải...

Si Nhi đến thời khắc cuối cùng, trái lại bình tĩnh, âm thanh nói thật nhỏ.

Nhưng nàng còn chưa nói xong, thần thông đầy trời đã nhấn chìm nàng...

Ầm!

Như đại giang thế không thể chặn, vô số thần thông và pháp bảo vọt qua Si Nhi, lại vọt qua vị trí của Phương Hành, thậm chí tiếp tục tràn về phía trước, đánh nát một ngôi sao ở bên ngoài vạn dặm, ánh lửa bắn ra bốn phía...

Chu vi nhất thời yên tĩnh lại, không biết bao nhiêu người chờ đợi, ánh mắt nhìn quét.

- Ma đầu này đã chết rồi sao?

- Ta nhìn thấy hắn bị thần thông của chúng ta đánh trúng...

- Nếu hắn chết, vì sao Hỗn Độn Tiên Viên không nổ tung, vì sao tiên dược không vung ra?

Rất nhiều người lặng lẽ suy đoán, châu đầu ghé tai, thấp giọng hỏi dò, vẻ mặt lộ ra nghi hoặc.

- Hắn không chết!

Một âm thanh nặng nề đánh vỡ chúng tu suy đoán, một tu sĩ lớn tuổi đã phát hiện đầu mối.

Chúng tu đều theo ánh mắt của hắn nhìn sang, liền nhìn thấy một bên hư không khác, vừa nãy ma đầu kia vẫn ngồi ngay ngắn, một cử động cũng không dám, đang lạnh như băng đứng ở nơi đó, trong lồng ngực ôm Si Nhi vẫn hoa dung thất sắc, hồi hộp chưa bình, đầu cúi thấp, cũng không nhúc nhích, đối mặt ánh mắt của chúng tu, cũng không có phản ứng chút nào.

- Hắn... Vừa nãy tránh thoát được?

Rất nhiều tu sĩ trong lòng cả kinh, rốt cuộc biết phát sinh cái gì.

- Cám ơn trời đất...

Lúc này Si Nhi cũng nhẹ nhàng vỗ ngực, hiển nhiên hoảng sợ chưa tiêu, quay đầu hỏi Phương Hành:

- Ngươi không sao chứ?

Trải qua nhiều sự tình và bất ngờ như vậy, thời gian một phần một phần hao mòn, thần thông Tụ Lý Càn Khôn của Phương Hành rốt cục triển khai xong, thu cả Tiên Viên vào thức giới, cũng ở trong nháy mắt đó, thần thông của các tu sĩ Thiên Nguyên kích đến, Phương Hành lập tức vận chuyển toàn bộ tu vi, ôm lấy Si Nhi nhảy đến một vùng tinh không khác.

Một kích kia hiểm đến cực hạn, cuối cùng cũng coi như bị hắn né qua.

Bất quá lúc này, tuy hắn hiểm hiểm tránh thoát một kiếp, nhưng sắc mặt rất khó coi, nghe Si Nhi hỏi, mới ngẩng đầu lên, cười to nói:

- Đừng nghịch, tiểu gia làm sao sẽ có việc?




Bạn cần đăng nhập để bình luận