Lược Thiên Ký

Chương 1280: Hỗn độn Long tức


So với Lộc Tẩu, thời gian luyện hóa U Thổ của Ngao Liệt rõ ràng dài hơn nhiều, Lộc Tẩu trước sau dùng trên dưới ba canh giờ, còn Ngao Liệt đến tận sau một ngày một đêm mà vẫn không thấy có dấu hiệu thu công, quan trọng hơn là, số lượng U Thổ hắn luyện hóa rõ ràng cũng nhiều gấp chục lần Lộc Tẩu, nếu cùng so sánh hắn và Lộc Tẩu như một chiếc lò đan, như vậy lượng U Thổ hắn tiêu hao quả thực vô cùng đáng sợ, hoàn toàn siêu ra tưởng tượng của tu sĩ Nhân tộc như Lộc Tẩu, ngay cả Phương Hành, mấy lần nhịn không được tưởng hóa một đạo thần niệm đi qua thám tra một phen, xem xem tiểu cữu tử kia của mình liệu có phải đã tẩu hỏa nhập ma, bị căng chết trong quá trình luyện hóa U Thổ không...

Chẳng qua cũng may, một ngày ban đêm hữu kinh vô hiểm, đợi lúc số lượng U Thổ Ngao Liệt luyện hóa đạt tới vài chục khối vẫn thạch, chợt nghe một tiếng ngâm dài trầm thấp, lôi hải vây quanh bên người Ngao Liệt cuối cùng chậm rãi tan biến, khi này lôi lực xung quanh người hắn đã không mang đến cảm giác dữ dằn nữa, thậm chí hiện vẻ rất bình thường, nhưng Phương Hành lại biết, mỗi một phần lôi lực kia tựa hồ đều cất chứa lực lượng khủng bố gấp mười dĩ vãng, giống như một thanh bảo đao cuối cùng được tra vào vỏ...

Đao đang không giết, cất đi!

Một thanh đao được che dấu đi, càng đáng sợ hơn xa đặt ở trước mắt!

- Sau này không thể dùng dây mây dạy nó, phải dùng ái tâm cảm hóa nó...

Phương Hành lặng lẽ nhủ thầm, Ngao Liệt hiện tại quả thực cũng không phải hạng có thể tùy tiện trêu chọc.

- Lúc nhỏ từng nghe phụ vương nói qua, Chân Long nhất mạch chúng ta, bất luận là Ngự Lôi đại thuật hay Bố Vũ đại thuật thì đều chỉ là thuật tiến giai giúp chúng ta thích ứng đại đạo thiên địa, thúc đẩy huyết mạch bản thân trong quá trình trưởng thành. Thậm chí thời thượng cổ còn đã từng được Thiên Đình sắc phong làm bản trách thần thông, dùng để nắm giữ mưa gió. Nhưng trên thực tế, thần thông cường đại nhất của Long Tộc chính là Hỗn Độn long tức, chỉ có nắm giữ đạo thần thông này, Long Tộc mới có tư cách chung hàng với tiên nhân, mới có thể cường hành đánh ra một mảnh Long Tộc cổ giới...

Tùy theo mảnh lôi hải tan biến, thanh âm Ngao Liệt nhè nhẹ vang lên, phảng phất tới từ viễn cổ, mang theo cảm khái xa xăm:

- Duy có nắm giữ Hỗn Độn long tức mới có thể được tính là rồng bước chân lên Tiên cảnh! Nhưng trước kia ta nghĩ không rõ ràng, phụ vương ta không hiểu Hỗn Độn long tức, Hoàng gia gia cũng không hiểu, thậm chí có thể nói, trong huyết mạch Long Tộc chúng ta căn bản không có Hỗn Độn chi lực, như vậy Hỗn Độn long tức này làm sao mới tu luyện ra được? ... Đến hiện tại, ta cuối cùng hiểu được, rốt cuộc là vì cớ gì!

Vừa nói chuyện, lôi quang trên người Ngao Liệt đã tan biến hết, sau đó hắn đứng thẳng giữa trời, rảo bước quay về chỗ cũ.

Lúc này hắn nhìn rất bình phàm, không có nửa điểm phong mang, quả thực giống hệt một người thanh niên bình thường...

Nhưng cũng ngay lúc hắn đi tới, sắc mặt Phương Hành và Lộc Tẩu lại bỗng đột nhiên khẽ biến, vô thức lùi ra sau một bước!

Quá đáng sợ!

Thứ tròng mắt nhìn thấy là một người bình thường đi tới!

Nhưng trong cảm ứng của thần thức, bọn họ lại như đang nhìn thấy một mảnh Hỗn Độn lôi hải có thể cắn nuốt hết thảy...

Thậm chí nơi đáy mắt Ngao Liệt đang nhè nhẹ di động loại ánh sáng nào đó khó mà nói rõ, ánh sáng kia vô hình vô tích, cũng không màu sắc, không phải màu trắng, cũng không phải trong suốt, càng không phải màu đen, mà là một loại màu không cách nào dùng ngôn ngữ hình dung, loại màu này bởi vì chưa từng xuất hiện trên thế gian, cho nên không có từ ngữ nào có thể hình dung được nó, bởi vì nó là bao la vạn tượng, là màu sắc thuộc về Hỗn Độn.

- Cảm giác thế nào?

Phương Hành vô thức lùi ra sau một bước, tiếp đó liền vội hướng Ngao Liệt trầm giọng hỏi.

- Cảm giác ta có thể thành tiên...

Sắc thái Hỗn Độn nơi đáy mắt Ngao Liệt dần dần tan biến, trầm tư nửa buổi, lại đột nhiên bật ra một câu.

- Thành tiên?

Phương Hành nghe mà không khỏi ngẩn ngơ, nhất thời không hiểu được lời này có ý gì.

Bản thân Ngao Liệt hiển nhiên cũng đang nghĩ nên dùng cái gì để chứng minh, trầm mặc nửa buổi, mới khẽ mở miệng nói:

- Trước kia ta ngủ say trong tạo hóa Lôi Trì, một thân huyết mạch chi lực đều bị kích phát ra, nhưng cách Tiên thì vẫn cứ còn một đoạn cự ly nhất định... Tiên mà ta nói không phải chỉ đi tới điểm cuối con đường tiên lộ, mà là chỉ một loại khái niệm, một loại cảnh giới ẩn sâu trong huyết mạch, ta cứ cảm thấy còn thiếu rất nhiều thứ, tuy đã tiệm cận, lại vĩnh viễn không khả năng vượt qua, nhưng giờ, ta cảm thấy mình đã có thể vượt qua, một bước vượt lên liền sẽ thành tiên, chỉ là, còn thiếu một thứ, cũng chỉ thiếu mỗi thứ kia...

- Còn thiếu thứ gì?

Phương Hành nghe mà sững sờ, vô thức hỏi.

- Ta cũng không rõ ràng, chỉ là huyết mạch nói cho ta còn thiếu một thứ...

Ngao Liệt lắc lắc đầu, đột nhiên cười khổ một tiếng, nói:

- Cứ coi nó là gió đông đi...

Nghe hai chữ này, Phương Hành bỗng đột nhiên hiểu ra, nhìn Ngao Liệt một cái thật sâu!

Vạn sự đều đủ, chỉ thiếu gió đông!

Ngao Liệt bây giờ đã không thể xưng là nửa bước Chân Tiên.

Bởi vì nó đã vô hạn tiếp cận phạm trù Tiên kia rồi, chỉ thiếu chút gió đông, thiếu chút trợ lực mà thôi...

Mà hiện nay, con đường tiên lộ này mới đi được một phần ba, đoán rằng mặt sau sẽ có thể tìm được!

- Tốt rồi, vậy lại đến lượt ta!

Phương Hành trầm mặc nửa buổi, cuối cùng chỉ biết vỗ vỗ bả vai Ngao Liệt, sau đó cất bước tiến về phía trước.

Rất rõ ràng, Lộc Tẩu và Ngao Liệt đều luyện hóa U Thổ thành công, được đến tạo hóa cực lớn, giờ chỉ còn lại mỗi chính mình. Ngao Liệt và Lộc Tẩu nghe vậy thì đều thần tình ngưng trọng, tựa hồ có điều muốn nói, nhưng lời đến bên miệng lại không dám thốt ra. Phương Hành hiểu lo lắng của hai người bọn họ, luận tu vị, mình quả thật kém hai đứa kia rất nhiều, không nói Ngao Liệt đã vô hạn tiếp cận thành Tiên, dù là Lộc Tẩu, vậy cũng là tán tiên thượng giai, Độ Kiếp tám tầng chân chính, trong khi mình chỉ là tán tiên hạ giai, Độ Kiếp ba tầng, kém liền hai cấp.

Bọn họ luyện hóa U Thổ, có tu vị làm cơ sở, tự nhiên hữu kinh vô hiểm.

Nhưng nếu mình luyện hóa, như vậy liệu có xuất hiện một ít thất khống hay lệch lạc, ai cũng nói không chuẩn!

Sự thực chính là như thế, tuy pháp môn luyện hóa U Thổ là do mình đề ra, nhưng luận về hung hiểm, mình vẫn là lớn nhất!

- Một ngày một đêm vừa qua, lão phu lại thôi diễn một phen, cải thiện pháp môn thêm mấy phần, khiến cho càng thích hợp luyện hóa U Thổ, nay truyền cho ngươi, tuy tu vị ngươi yếu chút, năng lực giá ngự cũng có chút không đủ, nhưng pháp môn này hẳn có thể giúp ngươi...

Lộc Tẩu thấp giọng mở miệng, một đạo thần niệm truyền đến, rót vào trong đầu Phương Hành.

Phương Hành hơi chút cảm ngộ, không khỏi cảm khái Lộc Tẩu hiểu chuyện, biết có đi có lại. Trong thời gian Ngao Liệt luyện hóa U Thổ, lão đầu này lại thôi diễn tường tận một phen, đem một thân pháp lực, khí huyết, thần hồn và tất cả những thứ có thể chuyển thành luyện hóa chi lực đều thôi diễn đến cực trí, thậm chí còn tính toán số lượng U Thổ cất chứa trong mỗi một khối vẫn thạch, cùng với số lượng U Thổ mà nhục thân mình có thể gánh chịu, hệt như đang lên kế hoạch chi tiết cho một lò đan, từ hỏa lực, mức độ dung nạp, cho đến tối đa có thể luyện hóa bao nhiêu… vân vân...

- Ba khối?

Phương Hành trầm tư nửa buổi, ngẩng đầu nhìn Lộc Tẩu một cái.

Lộc Tẩu sắc mặt trịnh trọng, gật đầu nói:

- Không sai, ba khối, tối đa không quá bốn khối, bằng không liền sẽ siêu quá cực hạn của ngươi!

- Ta hiểu!

Phương Hành gật gật đầu, thừa nhận thôi diễn của Lộc Tẩu.

Lấy tu vị và pháp lực hắn mà nói, đúng thật chỉ có thể luyện hóa số lượng chừng đó vẫn thạch.

- Ta cũng sẽ một mực coi chừng ngươi!

Ngao Liệt lại không nhiều lời, sau khi truyền cho Phương Hành cảm ngộ luyện hóa U Thổ trong một ngày qua của mình liền chỉ nói mỗi một câu.

Phương Hành cười hì hì vỗ vai Ngao Liệt, nói một tiếng “Ngoan”, liền đi ra ngoài Long Cốt miếu.

Lúc này Lộc Tẩu đã bay vút ra, tay cầm ba khối vẫn thạch được hắn chọn lựa tỉ mỉ đi tới bên cạnh, xếp ba khối vẫn thạch thành hình tam giác đặt ở trước mặt. Trước đây vẫn thạch này ai đụng người ấy chết, nhưng hiện nay Lộc Tẩu tay không cầm nắm, lại không bị nửa điểm thương hại, ngược lại như cầm mấy viên đá bình thường. Đặt xuống bên người Phương Hành xong lại ngắt tính một phen, bày bố xuống một đại trận thủ hộ không lớn nhưng huyền ảo dị thường, mục đích dùng để bảo hộ Phương Hành, khiến hắn không đến nỗi bị U Thổ khác gây thương!

Bọn họ đều biết quá trình Phương Hành luyện hóa U Thổ sẽ có hung hiểm không nhỏ, lúc này tự nhiên ai cũng không dám qua loa, dốc hết năng lực bảo hộ cho hắn.

- Sinh tử do ta không khỏi trời, gan bé sao đòi thành tiên được, ta bắt đầu đi!

Phương Hành cũng hoành tâm, thốt một câu, sau đó vung tay lên, cứ thế bó gối ngồi xuống trong tinh không.

Thấy thế, Lộc Tẩu và Ngao Liệt đồng thời lùi ra sau, nhường không gian cho hắn.

- Âm Dương như ma*, Thiên Địa vô cực...

*ma ở đây là cối xay

Chậm rãi nhắm mắt, Phương Hành nhấc hai bàn tay, một đảo lên một hướng xuống, chậm rãi chuyển động như đẩy một chiếc cối xay vô hình.

Âm Dương đại ma tâm pháp do Vạn La lão quái truyền lại được hắn vận chuyển quay vòng, thậm chí còn dùng tới pháp Thiên Địa đại ma mà sau này chính hắn lĩnh ngộ, đối với người đã từng đạo cơ nứt vụn mấy chục năm như hắn, điều này thực sự quá giản đơn, lấy thân hóa lô, lúc đúc tạo trăm đạo Chiến Ma Binh hắn đã thi triển qua một lần, rất là quen thuộc, bởi thế hình thế mới đầu có vẻ càng thành thạo hơn Lộc Tẩu và Ngao Liệt một chút, bình ổn thúc giục Tam Muội chân hỏa, sau đó chậm rãi khiến cho U Thổ trong ba khối vẫn thạch nhập vào người...

- Ài, luận về cảm ngộ đạo pháp môn này, hắn ngược lại càng quen thuộc hơn chúng ta, lại có lĩnh ngộ của hai chúng ta trong quá trình luyện hóa U Thổ làm tham khảo, cộng với kế hoạch được ta lên rất tỉ mỉ, kết hợp cùng đại trận thủ hộ, hắn tuy tu vị thấp chút, lại cũng sẽ không có gì hung hiểm...

Lộc Tẩu thấy bộ dạng Phương Hành như vậy, trong lòng hơi hơi yên tâm, thấp giọng nói.

- Ừ!

Ngao Liệt rõ ràng không nguyện để ý Lộc Tẩu, chỉ trầm trầm ứng một tiếng.

Qua nửa buổi, lại nhịn không được mở miệng nói:

- ... Hi vọng đừng xảy ra chuyện gì cả!

- Ha ha, hết thảy đều trong nắm giữ cả rồi...

Lộc Tẩu cười an ủi, nhưng ngay khi tiếng “rồi” sau cùng còn chưa rớt xuống, sắc mặt hắn bỗng chợt đại biến.

Phương Hành vốn đang bình ổn, chậm rãi luyện hóa U Thổ, nhưng không biết vì cái gì, tùy theo U Thổ nhập thân, Tam Muội chân hỏa hiển hóa trên người không những không chìm đi, ngược lại càng lúc càng thịnh, đến sau, lại đột nhiên bùng lên cao vút, hệt như một đạo hỏa diễm sáng bừng trong tinh không. Đồng thời với đó, pháp trận do Lộc Tẩu bố xuống xung quanh cũng bị một loại khí tức cổ quái trên người hắn cuốn thốc tứ tung, sau đó vô số vẫn thạch trong tinh không phô thiên cái địa ùa tới...

- Đây... Đây là chuyện gì?

Ngao Liệt và Lộc Tẩu đồng thời biến sắc, chấn kinh như bị mất hồn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận