Lược Thiên Ký

Chương 1087: Giao dịch với Thần Chủ


Nhân mã của sáu phe đều có bối cảnh không thể khinh thường được.

Thần tử Phá Phong của Cốt tộc, thần tử Song sinh của Dạ tộc, truyền nhân Thái Uyên của Minh tộc không cần phải nói, đều đại biểu cho một vị Thần Vương; còn Thương Lan Hải lại lấy Long Nữ Ngao Trinh ra, ám chỉ một thứ gì đó với Phương Hành làm Phương Hành không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa. Tiểu Tiên Giới cũng đã chỉ ra một điểm, đó chính là cho dù thế lực của Tiểu Tiên giới yếu nhất trong mấy phe nhân mã này nhưng dù sao cũng là nhân tộc, bọn họ đã sớm phản bội Thiên Nguyên, nhưng bọn họ dù sao cũng đồng tông đồng tộc với Phương Hành. Mà gã hiển nhiên cũng nghiêm túc suy tính liên hợp với Phương Hành, đưa ra một kiến nghị tự nhận là vô cùng có giá trị, hoặc có thể nói là đầy dã tâm, đó chính là tự dựng lên một thế lực nhân tộc bên dưới Thần Chủ!

Mà nay Thần Chủ chưởng ngự ba nghìn Thần tộc, mười hai Thần Vương, trong đó có hai vị, chính là sắc phong từ thế lực Thiên Nguyên. Một là Thương Lan Hải, hai là Hồng Hoang Cốt điện, nhưng nghiêm túc mà nói không ai có nửa phần địa vị trong Thần tộc, đây cũng chính là chuyện mà Tiểu Tiên Giới canh cánh trong lòng.

Mà vào lúc này, ánh mắt của Phương Hành vô tình hoặc cố ý nhìn sang phía Thương Lan Hải và Tiểu Tiên Giới.

Tứ hoàng tử Ngao Cuồng của Thương Lan Hải đã hơi hơi nở nụ cười, nắm chắc ý đắc thắng.

Còn truyền nhân Hung Đạo của Tiểu Tiên Giới thì nhíu mày thật chặt, dáng vẻ chịu nhục khổ đại cừu thâm.

Chỉ có điều ngay lúc mỗi phe bọn họ đang dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn, rốt cục Phương Hành lại nhẹ nhàng cười, lúc mở miệng lời nói ra lại làm cho bọn họ đều kinh hãi, ánh mắt đều khác thường:

- Các người đã đều vội vàng muốn mượn hơi ta như vậy, vậy nói rõ pháp môn mà ta muốn dâng ra này có giá trị không nhỏ... vậy ta còn hợp tác với các ngươi cái rắm gì, trực tiếp tìm Thần Chủ không phải là tốt hơn sao?

- Tìm Thần Chủ?

Chư thần tử đều ngẩn ngơ, sau đó thần sắc khác nhau, tiếng cười lạnh vang lên.

- Bằng vào ngươi cũng có tư cách trực tiếp hiến vật quý cho Thần Chủ sao?

Nói chuyện là Phá Phong, y không dám thật sự giết Phương Hành, lúc này đầy mặt là ý cười.

- Ha ha, có lẽ là chúng ta nói không đủ rõ ràng, vị bằng hữu nhân tộc này, bây giờ ngươi dù sao cũng vẫn là một tù phạm, cho dù trên tay có thứ mà Thần Chủ cần cũng không có cơ hội gặp mặt hiến vật quý, ta nghĩ ngươi nên chọn một người thay thế ngươi dâng dị bảo lên tốt hơn, đến lúc đó Thần Chủ ban cho cái gì, chúng ta đương nhiên cũng sẽ không bạc đãi ngươi, đảm bảo cho ngươi giữ được mạng cũng là chuyện dư dả!

Thần tử Song Sinh của Dạ tộc nhẹ giọng nở nụ cười, không lộ ra dấu vết lắc đầu, cảm giác Phương Hành quá mức ngây thơ.

- Ha ha, đưa pháp môn cho các ngươi, nhận được Thần Chủ ban thưởng cũng là các ngươi, cộng lại ta liền không công dâng pháp môn này ra rồi?

Phương Hành cười lạnh một tiếng, thậm chí hơi không kiên nhẫn:

- Các người cứ ở đó mà mơ đi, cũng không ra ngoài hỏi thăm thử, tiểu gia ta có bao giờ làm vụ làm ăn nào bị lỗ hay chưa? Nói tới đây thôi, cho dù các ngươi là vương bát cao tử quy tôn Thần Vương gì, tiểu gia ta đều không để vào mắt, có tư cách làm ăn với ta chỉ có Thần Chủ, pháp môn này ta chỉ muốn hiến lên cho ông ta...

- Hoang đường!

Chư thiên kiêu Thần tộc có mặt đều giận tím mặt, lớn tiếng quát.

- Ta nghĩ là biểu hiện của chúng ta quá mức bức thiết nên khiến tiểu nhi này đánh giá cao giá trị của vật trong tay hắn đây mà, ha ha, ta lại có một đề nghị thế này, giả sử hắn thực sự khư khư cố chấp, chẳng bằng chúng ta liên thủ ép hỏi pháp môn kia ra, sau đó lại chia đều quyền lợi, như thế nào? Ha ha, Bất Hủ Thần Vương cùng Vô Gian Thần Vương muốn mạng của ma đầu kia, Hồng Hoang Cốt điện muốn có được sự hữu nghị của chư vị Thần Vương, Cửu U Thần Vương cùng Vĩnh Ám Thần Vương chắc chắn sẽ không từ chối sự ban thưởng phong phú của Thần Chủ, còn Thương Lan Hải, chuyện này chúng ta sẽ đều nhớ nhân tình của các ngươi, cho dù như thế nào, ta nghĩ phải có một biện pháp hẳn là sẽ làm mọi người chúng ta đều hài lòng?

Thần tử Song Sinh của Dạ tộc thấp giọng cười nói, cũng là truyền âm bằng thần niệm, truyền thẳng vào tai mọi người, không cho Phương Hành nghe.

Ý của gã đã rất rõ ràng, muốn cổ động mọi người cùng nhau hạ thủ, hành hạ Phương Hành, đợi sau khi lấy được pháp môn lại do các thế lực trao đổi lợi ích với nhau. Nói ngắn lại là muốn bỏ đi suy nghĩ muốn trực tiếp hiến vật quý của Phương Hành...

Biện pháp này đương nhiên là ổn thỏa, hơn nữa thuận lý thành chương, thần tử Cốt tộc cùng truyền nhân Minh tộc đều âm thầm gật đầu, cảm thấy khá được.

Nhưng Áo Cổ Tiểu Thần Vương lại cười khổ một tiếng, nói:

- Phương pháp này cũng không tệ, chỉ tiếc ta phải bẩm báo với phụ vương ta, khô lâu giam giữ ma đầu kia chính là một món chí bảo của Hồng Hoang Cốt điện ta, bằng vào sức mạnh của chúng ta sợ rằng khó phá vỡ phòng ngự của nó, cho dù phá được rồi cũng sẽ hủy mất thứ mà Hồng Hoang Cốt điện ta đã cất giấu lâu rồi, chỉ có phụ vương ta có thể mở nó ra, bằng không chúng ta căn bản không làm gì được hắn.

Phương Hành ở bên trong khô lâu bất động thanh sắc gật đầu, biết Áo Cổ Tiểu Thần Vương là đang nhắc nhở mình.

- Ha ha, ta cũng không đồng ý với cách làm này, nói thật, nếu bàn về quan hệ thân sơ, Thương Lan Hải chúng ta dù sao cũng có chút giao tình với tiểu ma đầu này, cho nên nếu hắn giao pháp môn này cho các ngươi ta sẽ sẽ rất tức giận, nhưng chỉ cần không phải cho các ngươi, vậy ta còn có thể chấp nhận được, dù sao trước khi ta lên đường, phụ vương ta nói tiểu ma đầu này còn có chỗ hữu dụng, bảo ta tận lực bảo vệ mạng của hắn mà thôi...

Tứ hoàng tử của Thương Lan Hải cũng lười biếng cười nói, dáng vẻ bại hoại kia khá không được người ta ưa mắt.

- Ha ha, các ngươi không phải là muốn khảo vấn pháp môn kia từ trong miệng ta rồi sau đó tự mình thương lượng mà làm đấy chứ?

Phương Hành nghe xong nhắc nhở của hai người này, làm sao còn không biết suy nghĩ trong lòng có mấy vị thiên kiêu Thần tộc kia nữa? Cười lạnh một tiếng, nhẹ cắn răng nói:

- Chỉ có điều ta lại cảm thấy các ngươi suy nghĩ nhiều rồi, bí mật trong bụng ta chỉ cần ta không muốn nói, sợ rằng không ai có thể hỏi ra được, dù sao, khi ta nhận thấy thời điểm nguy hiểm sẽ tự động tiêu hủy một bộ phận thần thức của ta, đến lúc đó nhỡ đâu các người tính làm thế thật, ta lại hủy thần thức đó đi, lửa giận của người Thần Chủ kia giáng xuống, các người cứ chờ mà hưởng thụ đi!

Mọi người không ai đáp lời hắn, nhưng cũng biết chuyện hắn nói vô cùng có khả năng.

- Áo Cổ điện hạ, ta là bị các ngươi bắt lại rồi nhốt ở đây, các ngươi nên phụ trách với ta...

Phương Hành cười tủm tỉm nhìn về phía Áo Cổ Tiểu Thần Vương, thở dài nói:

- Trước đó ngươi không biết tầm quan trọng của chí bảo ta định dâng lên, không để ý đến ta thì thôi đi, hiện tại đã biết rồi vậy thì mời Hồng Hoang Cốt điện ngươi dâng cho ta một phong thư, hy vọng Thần Chủ có thể đồng ý với ta ba điều kiện. Thứ nhất, ta sống rất tốt , cũng không muốn chết, xin lão nhân gia ông ta xá tội chết cho ta, cũng xin ông ta hạ chỉ không cho một vị Thần Vương nào chém được ta; thứ hai, ta coi như đã sẵn sàng góp sức cho Thần tộc, nhưng không có vị Thần Vương nào có tư cách giật dây ta, ta có thể thuần phục ông ta nhưng cũng không nguyện thần phục phía dưới Thần Vương; thứ ba... điều kiện thứ ba, đợi sứ giả Thần Đình tới rồi hãy nói!

Hắn nói ung dung, nhưng mấy vị thiên kiêu Thần tộc kia lại trừng mắt giận dữ quát:

- Nằm mơ!

Nhưng cố tình Áo Cổ Tiểu Thần Vương nghe được sự ám chỉ trong lời nói của Phương Hành thì khuôn mặt cũng nở nụ cười gượng, vô cùng bất đắc dĩ nói:

- Chư vị, chuyện này liên quan thực sự quá lớn, Hồng Hoang Cốt điện ta cũng không dám tự tiện quyết định, thứ tội tứ tội, việc này ta chắc chắn sẽ bẩm báo cho phụ vương, do lão nhân gia ông ấy gửi một phong thư cho Thần Chủ nói rõ ngọn nguồn chuyện này, còn như Thần Chủ có để ý tới hắn hay không, ta không xen vào nữa.

Chư thiên kiêu Thần tộc có mặt đều tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cố tình trong chốc lát không có biện pháp nào khác.

Còn Áo Cổ Tiểu Thần Vương cũng không đần, biết lúc này nên làm cái gì. Mời những thiên kiêu của Thần tộc này tới đơn giản là muốn thông qua phản ứng của bọn họ để phán đoán pháp môn kia của Phương Hành có thực sự quan trọng như vậy hay không. Nhìn thấy kết quả tốt vượt ra khỏi tưởng tượng của mình liền khách khí đùn đẩy trách nhiệm, mình thì âm thầm điều người đi thông báo cho Hồng Hoang Lão Long Vương kết quả này...

Trước khi đi, chư thiên kiêu của Thần tộc đều âm thầm nhìn Phương Hành một cái, các loại ám chỉ vô cùng phức tạp.

Không ai ngờ tới, Phương Hành lại có sự quyết đoán trực tiếp muốn tìm Thần Chủ hiến vật quý mà không mượn tay của bất kỳ ai trong số họ. Điều này cũng đại biểu cho việc tên ma đầu này bỏ qua bất kỳ sự che chở nào của bọn họ, có dã tâm muốn tự lập một phái...

Bởi vì lấy một chuyện nhỏ này, chư thiên kiêu của Thần tộc cũng không khỏi lần nữa dò xét Phương Hành.

Là địch là bạn, hoặc bảo vệ hoặc giết đều phải lần nữa suy nghĩ lại vào lúc này.

Một tên phản bội nhân tộc ngay cả Chân Tiên cũng không phải lại to gan lớn mật muốn trao đổi buôn bán với Thần Chủ, chuyện này nghe thật đúng là không thể tưởng tượng nổi. Dù sao thân phận và cảnh giới của song phương đều cách biệt quá xa, chẳng ai ngờ tới tầm quan trọng của pháp môn của cổ Thánh lại vượt ra khỏi tưởng tượng của bất kỳ ai. Ngày thứ hai Hồng Hoang Lão Long Vương truyền tin cho Thần Đình, Thần Đình liền gửi thư trả lời. Phương Hành vẫn bị phong ấn ở trong khô lâu bị Áo Cổ Tiểu Thần Vương lấy thần lực đưa ra, trong đại sảnh đang có một tấm cốt kính dựng thẳng.

- Còn tưởng rằng tới nhanh như vậy, hóa ra là cách không truyền âm...

Trong lòng Phương Hành nghĩ thông, lúc đầu cho rằng Thần Đình sẽ đích thân phái người qua đây, thời gian thông báo chưa tới vài ngày, vừa may có thời gian để hắn suy nghĩ kỹ một chút. Không ngờ tới ngày thứ hai liền có tin tức, chỉ có điều nghĩ lại thì cũng phải. Hiện nay Thần Chủ căn bản là ở ngoại vực, còn không biết cách Thiên Nguyên có xa lắm không, chỉ sợ ông ta có thần thông lớn hơn nữa cũng không làm được một bước kéo dài qua không trung giáng xuống Thiên Nguyên. Hơn nữa từ một phương diện khác thì mình dâng pháp môn của Cổ Thánh này lên chỉ sợ cũng còn không đáng cho ông ta tự mình đi một chuyến tới Thiên Nguyên!

- Cũng có thể nhân cơ hội nhìn thử, xem vị Thần Chủ kia rốt cuộc là dáng vẻ gì...

Phương Hành thầm nghĩ, con mắt nhìn sang cốt kính.

- Cung nghênh thần sử hiển hóa!

Áo Cổ Tiểu Thần Vương hành lễ một cái, trong cốt kính nhanh chóng xuất hiện tầng tầng rung động, đợi khi sự rung động bình tĩnh lại đã có thể nhìn thấy ở bên trong cổ kính có thêm một hình chiếu của sinh linh. Chỉ có điều vừa nhìn qua cũng làm cho Phương Hành có chút thất vọng, dáng vẻ của sinh linh kia dáng vẻ giống người, mặt trắng không râu, mặt không chút thay đổi, tuyệt đối không thể nào là Thần Chủ, đại khái nhiều nhất cũng chỉ là một người theo hầu bên cạnh Thần Chủ mà thôi!

- Thiên Nguyên Phương Hành, người ở đâu?

Sinh linh trong cốt kính rõ ràng đối diện với Phương Hành nhưng hai mắt lại rủ xuống, kéo dài âm điệu hỏi.

- Ở đây này...

Phương Hành vội vàng xua tay một cái, lớn tiếng kêu.

- Ha ha, ngươi chính là Phương Hành?

Ánh mắt của thần sử nhàn nhạt nhìn tới, sau đó con ngươi đột nhiên co lại, quát lên:

- Tiểu nhi vô tri, ngươi có biết tội của ngươi không?

Thần sử giận dữ, thiên địa biến sắc, trong phòng khách mọi người đều câm như hến.

Chỉ có Phương Hành như tên hòa thượng lùn hai thước, với tay sờ không đến đầu(*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì):

- Không biết đâu...

Bạn cần đăng nhập để bình luận